Nếu như có cỗ máy thời gian, Đường Lê hận không thể lập tức xuyên trở lại lúc Tề Diệp mới vào cửa rồi cho anh một quyền đánh bay anh ra ngoài.
Như vậy anh cũng sẽ không có cơ hội nói ra mấy loại từ hổ lang này, như vậy Lâm Thư Nhã cũng sẽ không đồng ý.
Thật là một người dám nói, một người dám làm!
Một chút cũng không bận tâm đến cảm thụ của thân chủ là cô đây.
Đường Lê hung hăng trừng mắt với Tề Diệp một cái.
Thiếu niên mặc cho cô bịt miệng mình, lông mi của anh run rẩy, ánh mắt mềm mại ướt át nhìn chăm chú vào cô.
- ngoan ngoãn giống như là cô đang làm chuyện tày đình nào đó.
"......!Nhìn cậu đã làm chuyện tốt gì này."
Mọi chuyện đã đến nước này, Đường Lê cũng không còn cách nào khác.
Một mặt cũng không dễ tìm người diễn vai nữ chính, mà Tề Diệp một mặt thì có thể diễn nhưng chiều cao lại không thích hợp.
Mặt khác, Lâm Thư Nhã cũng cảm thấy phương án này cũng khả thi, vậy nên cô không có lý do gì mà không gật đầu đồng ý.
Thành thật mà nói vai nữ chính và nam chính đối với cô đều không có gì khác biệt.
Cô cũng không phải là con trai, việc mặc váy cũng không quá khó tiếp nhận.
Việc mặc váy không khó, cái chính là cô có khó chịu khi phải mặc nó trước mặt nhiều người như vậy.
Đến lúc đó ảnh chụp truyền điên cuồng, không những trong trường, trường thể thao bên cạnh, hay thậm chí trường nữ sinh mà nhìn thấy sẽ cười chết cô.
Đặc biệt là khi họ gặp mặt trực tiếp với cô.
"Đường Lê, nếu em thật sự không muốn, để cô tìm tiếp, không cần quá miễn cưỡng..."
Nỗi xúc động hưng phấn lúc trước đã qua đi, Lâm Thư Nhã vẫn nên lấy cảm nhận của Đường Lê mà làm chủ.
Dù sao cũng có mấy nam sinh nào nguyện ý đổi ngược vai, nếu Đường Lê không đồng ý thì cũng đành phải bỏ qua.
"Không có việc gì, em có thể diễn được."
Đường Lê giơ tay lên túm tóc rầu rĩ trả lời như vậy, trong lòng cũng không bài xích nhiều.
Mất mặt là một chuyện, trong lòng cô cũng có chút mong chờ lần diễn này.
Cô muốn thử nó.
Dù sao trong nhiều năm qua cô cũng được nuôi dạy như một thằng con trai, trong tủ quần áo của cô không có chiếc váy nào.
Nói không muốn mặc là giả, dù sao phục trang của sân khấu kịch cũng lộng lẫy đến như vậy...!
Không chỉ có Lâm Thư Nhã, Tề Diệp ở một bên cũng không nghĩ tới Đường Lê lại dễ dàng đáp ứng như vậy.
Lúc đầu anh đề xuất như vậy vì sợ Đường Lê phản đối, không cho anh cùng cô hợp tác, vì thế muốn kích cô một chút.
Tề Diệp nghĩ nam sinh bình thường cũng sẽ không có ai nguyện ý diễn nữ chính, nếu cô không muốn, anh lại đặt bậc thang đi xuống nói anh sẽ diễn nó.
Như vậy cô cũng sẽ bởi vì lo lắng vai nữ chính cuối cùng lại rơi vào đầu cô, cho nên thuận thế đồng ý cho anh tham gia diễn xuất.
Chỉ là kết quả cuối cùng cũng đã đạt được, vậy nhưng ngoài ý định ban đầu là cô sẽ diễn vai nữ chính.
Trong lòng anh động một chút, kinh ngạc có, cao hứng cũng có.
Thế nhưng phần lớn là hoảng loạn luống cuống.
Đường Lê khác thường như vậy, Tề Diệp có chút sợ cô tức giận, càng không muốn cô phản ứng với mình.
Sau khi Đường Lê buông tay ra, Tề Diệp mím môi mỏng, hạ thấp thanh âm lại gần nói.
"......! Tôi đùa thôi, tôi chỉ sợ em lại trốn tránh tôi.
Em không cần phải miễn cưỡng, tôi, tôi có thể, tôi không ngại đóng vai nữ chính."
Ở nơi Lâm Thư Nhã không nhìn thấy, Tề Diệp khẩn trương đưa tay từ phía sau nhẹ nhàng câu ngón tay Đường Lê.
"Đừng giận, được không?"
Đường Lê đâu phải là người bởi vì loại chuyện nhỏ này mà tức giận người khác, cô ngước mắt nhìn bộ dáng thật cẩn thận của thiếu niên ở một bên, chút buồn bực kia trong lòng cũng tan thành mây khói.
"Không có, tôi không miễn cưỡng."
"Tôi vừa rồi suy nghĩ một chút, năm ngoái tôi diễn ma vương, năm nay tiếp tục diễn loại vai này không có tính thách thức.
Người đẹp thì người đẹp, lại còn rất kích thích."
Bởi vì Đường Lê cũng không phản đối, vấn đề phân vai này rất nhanh liền quyết định.
Lâm Thư Nhã xem như được toại nguyện nên rất vui vẻ, cũng không chú ý cái gì khác, vội vàng đi qua lấy kịch bản một lần nữa đánh dấu lời thoại cho Đường Lê.
Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Nhưng Tề Diệp lại càng thêm bất an.
Nhất là nhìn thấy Đường Lê thật sự hưng phấn mà đẩy má mình bằng đầu lưỡi, đừng nói miễn cưỡng, không hiểu sao anh lại cảm thấy cô còn nóng lòng muốn thử.
Một bộ dáng không thể chờ đợi thêm được nữa.
Mình phải làm gì đây?
Đường Lê hình như điên rồi.
Anh cứ lo lắng như vậy mãi cho đến khi hoảng hốt cầm kịch bản trở lại lớp học một hồi lâu, anh vẫn chưa phản ứng kịp.
Trần Điềm Điềm bên này cũng vừa từ văn phòng trở về, vừa vào đã nhìn thấy bóng dáng thiếu niên, sau đó vội vàng chạy tới.
"Thế nào rồi? cô Lâm có đồng ý không? Nếu như cô không đồng ý, lát nữa tôi lại đi nói cho cô biết, ngoại hình của cậu tốt như vậy, toàn bộ nhất trung ngoại trừ cậu ra làm gì có ai có thể, cô khẳng định cũng..."
Thiếu nữ vừa nói một nửa, lúc ngồi xuống lúc này mới phát hiện ánh mắt Tề Diệp rã rời, căn bản nghe không vào.
Cô ngẩn ra, giơ tay lên vẫy vẫy trước mặt anh.
Tề Diệp chậm lại trong chốc lát, mí mắt giật giật, lúc này mới chú ý tới Trần Điềm Điềm ở bên cạnh.
"Có chuyện gì với cậu vậy? Tôi đang nói chuyện với cậu đấy, có tâm sự gì không? "
"......!Không, không."
"Không có là tốt rồi, vừa rồi tôi hỏi cậu, cô Lâm rốt cuộc có đồng ý hay không, nếu cô ấy không đồng ý thì tôi liền trực tiếp đến văn phòng một chuyến, thừa dịp hiện tại còn chưa lên lớp, còn có thời gian."
Trần Điềm Điềm vừa nói vừa đưa tư liệu nhận được cho tổ trưởng ở một bên bảo anh giúp đỡ phân phát một chút, tầm mắt dừng ở trên người Tề Diệp, chờ anh trả lời.
Thiếu niên há miệng, trong lúc nhất thời không biết nên nói từ đâu là tốt nhất.
Một lúc lâu, cho đến khi Trần Điềm Điềm sắp không đợi được mà mở miệng thúc giục, cổ họng Tề Diệp cuồn cuộn, lúc này mới trầm giọng nói.
"Cô Lâm không phản đối, nhưng mà, cũng không cho tôi đóng vai nữ chính.
"
"Lúc ấy tôi sợ Đường Lê không muốn hợp tác với tôi, liền thuận thế kích thích cậu ấy một chút, nói với cô Lâm nếu cô ấy cảm thấy tôi không thích hợp có thể thử để Đường Lê diễn nữ chính, tôi diễn vai quái vật."
Ngón tay Tề Diệp khẽ nhúc nhích, cúi đầu nhìn kịch bản trong tay đánh dấu lời thoại thật lâu, miễn cưỡng tìm lại được chút ý thức thanh minh.
"......!Kết quả là, cậu ấy nói rằng nó rất kích thích, và sau đó đồng ý."
Thiếu nữ kinh ngạc đến mức cằm sắp rơi xuống, cũng không biết trầm mặc bao lâu, cô đưa tay đem cái miệng không biết lúc nào mở rộng mà khép lại.
Cô nuốt nước miếng, đầu óc còn có chút không kịp phản ứng.
"Cậu có chắc mình không nghe nhầm, hoặc hiểu sai ý tứ của Đường Lê không? Điều này, điều này là không thể."
Cô tự nhận mình không hiểu rõ tính tình Đường Lê.
Đường Lê là người coi trọng mặt mũi nhất, đừng nói là để cho cô mặc váy, với tính tình nóng nảy kia của cô phỏng chừng cho dù là người khác trêu chọc cô giống con gái, cô cũng có thể lập tức nổi trận lôi đình cầm lấy ghế đập người đó ra bã.
"Không phải, đó không phải là Đường Lê, diễn quái vật còn chưa tính, ít nhất đó vẫn là một nhân vật nam.
Với vai nữ chính này, tôi cảm thấy không phải cậu nghe nhầm chính là thế giới này tận thế rồi.
Cậu ấy coi trọng mặt mũi như vậy, nếu thật sự lên sân khấu diễn với bộ dạng này, trên cơ bản oai phong ở Nam Thành sẽ mất hết.
Vì sao hả, vì sao cậu ấy lại đáp ứng..."
Trần Điềm Điềm hoảng hốt nói một tràng như vậy, dư quang thoáng nhìn thấy thiếu niên một bên cắn môi khắc chế tâm tình.
Cô đột nhiên nhận ra điều gì đó.
"Tề Diệp, cậu nói xem Đường Lê có phải là bởi vì cậu hay không.
Cậu ấy sợ cậu xấu mặt, dù sao nam sinh khi diễn thế vai rất mất mặt, cho nên không muốn để cho cậu khó xử?"
Không chỉ có Trần Điềm Điềm cho rằng như vậy, Tề Diệp khi trở về trên đường lăn qua lộn lại suy nghĩ hồi lâu, anh cũng cảm thấy là như vậy.
Cho nên trong lòng anh càng thêm áy náy.
Tề Diệp hít hít mũi, đuôi mắt đỏ lên, bên trong vừa buồn vừa khó chịu.
Anh đột nhiên cảm thấy hành vi lúc trước của mình cực kỳ ấu trĩ, đặc biệt giống như cố tình gây sự.
Anh sợ Đường Lê đối với anh không có cảm giác, muốn thăm dò ý nghĩ của cô, muốn cô đáp lại.
Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Tề Diệp không ngốc, nhìn ra được cô không thích thân cận như vậy.
Nhưng cô vẫn dung túng mình, muốn cho anh một chút cảm giác an toàn.
Anh ỷ vào sự nuông chiều của cô, luôn làm những việc vượt qua giới hạn.
Anh quá phận như vậy, đến lúc này Đường Lê còn bảo vệ anh.
Sáng nay anh mới làm chuyện quá đáng như vậy khiến cô tức giận...!
Sao cô lại ngốc như vậy, rõ ràng chính là anh không đúng.
Trần Điềm Điềm nhìn bộ dáng khổ sở sa sút lại tự trách của thiếu niên, cô thở dài.
"Cho nên tôi đều nói với cậu, Đường Lê thật sự rất thích cậu, cậu ấy chỉ là không hiểu những chuyện kia mà thôi.
Cậu không phải lúc nào cũng lo được lo mất như vậy, sau này cậu không nên quá nóng vội, từ từ, dần dần."
"Cậu xem, Đường Lê nguyện ý vì cậu mà mặc nữ trang, cậu chẳng lẽ còn không tin cậu ấy thật tâm đối với cậu sao?"
Tề Diệp lấy lòng bàn tay che mặt, không muốn để Trần Điềm Điềm nhìn thấy bộ dạng hiện tại của anh.
"Tôi không tin, tôi chỉ không tự tin vào bản thân mình.
Tôi cảm thấy mình không đủ tốt, tôi không xứng với cậu ấy, tôi rất sợ..."
"Ừm ừm, tôi hiểu ý của cậu, khi thích một người sẽ có tâm lý lo được lo mất mà.
Huống chi tính tình tùy tiện như Đường Lê, nếu không có tâm tư tinh tế mẫn cảm của cậu, cậu ấy sẽ rất dễ dàng bỏ qua tiểu tiết."
Thiếu nữ vừa nói vừa lưu ý người chung quanh, thấy tất cả mọi người đều nói chuyện phiếm không chú ý tới chỗ bọn họ, lúc này mới hạ thấp thanh âm tiếp tục nói.
"Cho nên tôi cảm thấy cậu không cần gấp gáp như vậy, chỉ cần kết giao yêu đương bình thường là được.
Quá dính cũng không tốt, ok, khoảng cách sinh ra điều tốt đẹp cậu có hiểu không? Thỉnh thoảng hôn một cái, nắm tay nhau, không quá thường xuyên."
Cô nói xong cũng không biết xấu hổ, che mặt thẹn thùng.
"Ái chà, chính là như vậy.
Nếu cậu cảm thấy tôi nói đúng, cậu cứ thử xem, gần đây cố gắng khắc chế một chút, nếu cậu ấy còn trốn, cậu liền trực tiếp lỗ mãng đi lên cũng được.
Gạo nấu thành cơm cũng không thành vấn đề, dù sao hai người cũng lưỡng tình tương duyệt."
Nếu như là lời người khác nói Tề Diệp có thể chỉ biết tham khảo, nhưng trải qua lúc trước tỏ tình thành công, Tề Diệp cơ hồ đem lời nói của Trần Điềm Điềm trở thành kim ngọc lương ngôn.
Thiếu niên nghe được tai nóng lên, ấp úng đáp vài tiếng, hoàn toàn đặt hết vào trong lòng.
===============
Buổi chiều tan học Đường Lê do dự một chút, đang suy nghĩ có nên tiếp tục duy trì khoảng cách với Tề Diệp hay không, trực tiếp để xe đạp cho anh đi về trước.
Nhưng lại sợ anh suy nghĩ nhiều, nghĩ đến bộ dáng anh đỏ mắt ủy khuất.
Đường Lê cuối cùng vẫn thỏa hiệp, cứ như vậy yên lặng đứng chờ trước cổng trường
Lúc Tề Diệp ra khỏi cổng trường, người của trường đã ra về gần hết, lúc trước cậu đi ngang qua lớp ba không thấy bóng dáng Đường Lê, cho rằng cô đã đi trước.
Anh tuy rằng cảm thấy mất mát, nhưng nhớ tới lời nói vàng ngọc của Trần Điềm Điềm, còn có chuyện hôm nay Đường Lê vì mình tình nguyện thế vai.
Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Tề Diệp trong lòng ấm áp, lại cảm thấy không có gì.
<
Kết quả không ngờ Đường Lê cũng không có đi, mà là ở bên ngoài cổng trường chờ anh.
Khi nhìn thấy thiếu niên, ánh mắt anh sáng lên, theo bản năng muốn đi qua ôm lấy cô.
Nhưng mà còn chưa kịp hành động, trong đầu nhớ tới lời nói của Trần Điềm Điềm.
Tề Diệp kiệt lực ngăn chặn xúc động trong lòng mình, đầu ngón tay khẽ động, đứng tại chỗ hít sâu một hơi.
Đợi đến khi tâm tư bình phục lại, anh lúc này mới chậm rãi bước về phía cô.
Đường Lê đứng đưa lưng về phía Tề Diệp, cho nên cũng không nhìn thấy anh ngay lập tức.
Nhưng khi anh tới gần, khí tức tuyết sam trong trẻo kia làm cho cô khẽ động.
Cô nhớ lại những gì thiếu niên nói lúc trước ở đầu cầu thang.
Anh có nói mình có thể không cần nhìn, mỗi khi cô đến gần anh có thể biết ngay lập tức người đó chính là cô.
Đường Lê lúc ấy không thèm để ý, hiện giờ mơ hồ hiểu được vì sao anh lại chắc chắn như vậy.
Mỗi người đều có hương vị riêng.
Mà thiếu niên là tuyết gỗ sam, mát lạnh lại dễ ngửi.
Khi tới gần cô, thân thể ấm áp sẽ cách quần áo lộ ra một chút, tựa như tuyết tan, trở nên ôn hòa sảng khoái.
Chính xác, không cần quay đầu lại nhìn Đường Lê cũng biết người tới là anh.
Đường Lê cho rằng Tề Diệp sẽ giống như lúc trước, lại gần liền đưa tay ôm lấy cô từ phía sau, dù sao hiện tại dừng xe bên này không có người.
<
Anh bình thường đều sẽ thân cận với mình như vậy.
Cô cũng không định tránh đi, cô không bài xích việc ôm hôn bình thường không có dục niệm.
Cũng không ngờ hôm nay Đường Lê đứng chờ một lát, cũng không đợi được lồng ngực thiếu niên ấm áp áp sát.
Đường Lê lúc này mới nhấc mí mắt quay đầu lại nhìn qua.
Thiếu niên chỉ cúi đầu nhìn chăm chú vào cô, mặt mày cũng ôn hòa.
nhìn thấy cô quay đầu lại đụng phải cùng tầm mắt mình cũng chỉ ngẩn ra, sau đó cong khóe môi cười đơn thuần.
"Thật ngại quá, để cho em chờ lâu."
Anh vừa nói vừa tiến lên đỡ xe đạp, cực kỳ tự nhiên mà ngồi lên.
"Để tôi chở em trở về đi, tôi nặng hơn em, mỗi lần đều là em chở, tôi cũng băn khoăn."
Hôm nay Tề Diệp quá mức khôn khéo, cũng quá mức hiểu chuyện.
Điều này làm cho Đường Lê không kịp thích ứng.
"......!Tề Diệp, có phải anh sợ tôi vì chuyện đổi vai hôm nay mà thẹn quá hóa giận ra tay đánh anh không?"
Đường Lê đứng tại chỗ không nhúc nhích, một lúc lâu sau, nghẹn ra câu nói như vậy.
Tề Diệp bày ra vẻ mặt vi diệu, há miệng muốn nói cái gì, lại phát hiện căn bản không biết nên mở miệng như thế nào.
Anh cảm thấy Trần Điềm Điềm nói quá đúng.
Đường Lê có thể có ý xấu gì chứ? Cô chính là người cái gì cũng đều không hiểu, còn không giải được phong tình, chỉ là một tên thẳng nam sắt thép mà thôi.
Trong lúc nhất thời tâm tình Tề Diệp cũng có chút phức tạp.
Nhất là khi nhớ tới lúc trước mình để ý đối phương có cảm giác đối với mình hay không, bức thiết muốn chứng thực hành động gì đó, không khác gì đàn gảy tai trâu.
Trong lòng anh cảm thấy người trước mắt vừa đáng yêu vừa đáng giận, cuối cùng chỉ thở dài nhẹ giọng nói.
"Không có, tôi không sợ em."
"Vậy vì sao hôm nay anh lại như vậy..."
Đường Lê không hình dung được, muốn nói kỳ quái, nhưng lại cảm thấy không đúng.
Chỉ cau mày suy tư, nửa ngày cũng không thể nói tiếp.
Tề Diệp thấy vậy nhưng nhẫn nhịn dục vọng muốn chạm vào cô, chỉ rũ mắt ôn nhu giải thích.
"Bởi vì tôi cảm thấy là tôi không đúng, tôi quá nóng vội.
Em ổn, đó là vấn đề của tôi.
Tôi muốn đối xử tốt hơn với em, tốt đến nỗi em không thể rời khỏi tôi, tốt đến nỗi em sẽ chủ động gần gũi với tôi.
"
"Em có thể chấp nhận lý do này?"
Lúc thiếu niên nói lời này ánh mắt rất sáng cũng rất nhu hòa, nhìn thẳng vào cô, không mang theo bất kỳ ý đùa cợt nào.
Đường Lê chớp chớp mắt, mặc dù không hiểu rõ vì sao anh đột nhiên nghĩ thông suốt, trong lòng khi nghe anh nói lời này vẫn cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.
Bản edit này chỉ đăng tại Wattpad/ngalinh6
Cái này đúng rồi, yêu đương thì yêu cho tốt, nóng lòng như vậy làm gì?
Tất cả mọi người đều chưa trưởng thành, nắm tay ôm hôn một cách bình thường, làm sao có thể thật sự làm chuyện không thích hợp với trẻ con?
Cô đối với thái độ cùng giác ngộ này của Tề Diệp rất là vui mừng, cũng không cố ý giữ khoảng cách với anh nữa.
Cứ như vậy trực tiếp ngồi ở ghế sau.
Tề Diệp cảm thấy làm như thế này thật sự hữu dụng, khóe môi anh nhếch lên, trong lòng còn một chút ủ dột cuối cùng cũng theo đó biến mất hầu như không còn.
Anh vừa mới đạp được một đoạn, ánh mắt thoáng nhìn thấy bên đường có một cô gái mặc váy dài màu trắng, gió thổi qua góc váy của cô.
Tề Diệp hậu tri hậu giác, nhớ tới chuyện hôm nay sân khấu kịch chọn nhân vật.
"......!A Đường.
"
"......!Anh vừa gọi tôi là gì? -
Thiếu niên khẽ động, vành tai cũng đỏ lên rất nhiều.
Giữa các sợi tóc màu đen trông cực kỳ rõ ràng.
"Không, không thể gọi như vậy sao?"
Đường Lê nhìn bộ dáng người phía trước căng thẳng đến mức nói chuyện đều vấp váp, cô mím môi buồn bực rồi mở miệng.
"Tùy anh, vậy nhưng phải ở nơi riêng tư mới được kêu."
Tề Diệp cũng biết quan hệ giữa hai người không tốt khi đặt ở bên ngoài, khi nghe Đường Lê nói như vậy cũng không để ý nhiều, sau khi được cô cho phép trong lòng càng thêm sung sướng.
"Ừm, em yên tâm, tôi sẽ không làm loạn."
Anh vừa nói tay vô thức nắm chặt tay lái thêm một chút, tầm mắt không dấu vết nhìn về phía sau Đường Lê.
"A Đường, chuyện sân khấu kịch hôm nay...!thực tế, em không cần phải quá quan tâm đến cảm xúc của tôi, là tôi tự nguyện.
Tôi không muốn em diễn với người khác, cho nên tôi mới chủ động đề nghị diễn nữ chính.
Tôi diễn bất cứ vai gì cũng được, miễn là tôi ở lại với em.
"
"Cho nên nếu em vì tôi mới lựa chọn diễn vai nữ chính, ngày mai tôi có thể đi nói với cô Lâm, tôi không muốn em phải làm chuyện mà em không tình nguyện."
"Anh suy nghĩ nhiều rồi, thật sự không liên quan đến anh."
Đường Lê bị gió thổi rất thoải mái, hơn nữa trên đường có chút xóc nảy, cô có chút buồn ngủ.
Nghe Tề Diệp phía trước nói xong mí mắt cô đều đánh nhau, cuối cùng dứt khoát trực tiếp tựa vào lưng anh.
Thân thể thiếu niên cứng đờ, chậm lại một hồi mới dần dần thả lỏng.
Sau đó Đường Lê miệng lưỡi không rõ tiếp tục lẩm bẩm hồi đạo.
"Tôi cảm thấy chiếc váy đó rất đẹp, đẹp hơn bộ đồ quái vật.
Vì vậy, tôi muốn thử nó.
"
"Chỉ là phỏng chừng đến lúc đó, đám nhãi ranh kia sẽ đem ảnh chụp của tôi đăng lên diễn đàn để trào phúng, nhưng dù sao năm sau đều tốt nghiệp, cứ tùy bọn họ ầm ĩ đi."
Đôi mắt Tề Diệp lóe lên, mặt mày có chút lạnh lẽo giữa đám tóc mái.
So với Đường Lê cảm thấy không sao cả, anh lại có chút để ý.
Anh không muốn họ nhìn thấy cô mặc váy, anh muốn giấu cô đi, không ai có thể ngấp ngỏ.
Thế nhưng loại ý nghĩ này cũng chỉ có thể để ở trong lòng, Tề Diệp biết như vậy không tốt, cũng không thể để cho đối phương biết.
Nó quá hoang tưởng và quá bướng bỉnh.
Tề Diệp hít sâu một hơi, đè nén tuất khí trong lòng.
Sau khi cảm giác được hơi thở của người phía sau dần dần kéo dài, anh dừng một chút, nhẹ giọng gọi cô một chút.
Đường Lê ở trên xe không có khả năng ngủ sâu giấc, sau khi nghe thấy thanh âm của Tề Diệp mơ mơ màng màng đáp một chút.
Giọng mũi có chút nặng, mềm mại nhẹ nhàng, nghe đến tai người ta đều nóng.
"A Đường, đến lúc đó sau khi em thử váy, tôi có thể là người đầu tiên được xem không?"
"Có thể."
Tề Diệp trong lòng khẽ động, phát hiện Đường Lê lúc mê man cực kỳ dễ nói chuyện.
Yết hầu anh lăn lộn, thử lại nhẹ giọng hỏi.
"......!Vậy chụp ảnh được không? "
"Anh muốn ảnh của tôi à? À, đây không phải là hành động thừa thãi sao, đến lúc đó cho dù anh không chụp thì đám nhãi ranh kia cũng sẽ chụp, anh tùy tiện đến chỗ bọn họ muốn một tấm ảnh sân khấu kịch không phải là được sao?"
Đường Lê một bên lè nhè, một bên điều chỉnh tư thế tiếp tục dựa vào Tề Diệp.
"Anh tốt nhất nên tìm Trần Điềm Điềm, với trình độ nhiếp ảnh của cô ấy, ảnh chụp sẽ đẹp hơn một chút."
"Không phải, tôi không cần loại ảnh đó."
Cô nhíu nhíu mày, mở mắt ra nhìn qua.
"vậy anh muốn chụp ảnh gì?"
"......!Chỉ có em và tôi.
"
"Hai chúng ta chụp ảnh chung là được rồi."
Người đẹp và quái vật.
Em và anh.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...