Sau Khi Nổi Tiếng Đại Lão Hào Môn Trở Thành Fan Đầu Tàu Của Tôi!


Dịch: Bơ Mặn.

Chương 15: Có lẽ vì anh đẹp trai.

Đoàn người Giang Tề không trở về nhà họ Giang, bởi vì địa chỉ của khu nhà đã bị rò rỉ ra ngoài, có thể sẽ có paparazzi hoặc fan tư sinh nằm vùng ở lân cận.

Sau nhiều lần bị cấm mà tình trạng này vẫn tái diễn, do đó La Vĩ Kỳ đã đưa bọn họ đến ở một nơi khác.

Ngoại trừ Giang Phóng thì những người khác đều đã quen với chuyện này, hiển nhiên không phải lần đầu tiên bọn họ chứng kiến, chuyện như vậy chỉ cần là minh tinh đang nổi tiếng thì đều sẽ trải qua.
Khu nhà mới là một tiểu khu cao cấp, ở đây kiểm soát việc ra vào rất nghiêm ngặt, bảo vệ sẽ không tùy tiện cho người lạ đi vào, những người sống trong tiểu khu về cơ bản đều rất giàu có.

Giang Tề là nghệ sĩ hot nhất trong công ty bọn họ, vì bảo vệ nghệ sĩ, công ty đã thuê một căn hộ ở đây làm nơi ở thường ngày cho Giang Tề.

La Vĩ Kỳ đưa hai người đến căn hộ, biết hôm nay hai anh em kết thúc ghi hình nên hôm qua anh ta còn yêu cầu giúp việc đến quét dọn một lần, nhân tiện mua sắm thêm một số nội thất mới.
Giang Tề đã ở lại đây rất nhiều lần.

Vì thành phố Hải là một đô thị lớn nên đôi khi có rất nhiều hoạt động sẽ tổ chức ở đây.

Vì vậy, để tránh đi tới đi lui, lãng phí tất cả thời gian vào việc đi đường, cậu sẽ ở lại căn hộ này.
Vừa vào trong căn hộ, Giang Tề liền ngã vào trên ghế sofa, cất giọng với vẻ thoải mái, “Mấy ngày nay em mệt chết rồi.”
Giang Phóng cất hành lý vào căn phòng nằm đối diện với phòng của Giang Tề, phòng này vốn là nơi nghỉ qua đêm của người giúp việc, La Vĩ Kỳ không biết anh có để ý hay không nên liền để người ta đổi ga giường và gối đầu mới luôn.

Chờ anh đi ra, La Vĩ Kỳ nói: “Còn một việc nữa, phía chương trình đã gửi tiền cát-xê rồi, họ trả trước cho tập một, trực tiếp chuyển vào thẻ của cậu sao?”
Người anh ta hỏi chính là Giang Phóng.

Giang Phóng đáp lời, không lâu sau, điện thoại anh liền nhận được một tin nhắn thông báo tài khoản đã nhận được bao nhiêu tiền.

La Vĩ Kỳ nói với anh đây là cát-xê sau khi đóng thuế, còn tiền thuế ekip chương trình đã đóng giúp khách mời, việc này có ghi rõ bên trong hợp đồng.

“Anh hai, thế nào, có phải cảm thấy cao hơn tiền lương anh đi làm một tháng hay không?”
Giang Tề rón rén lại gần với vẻ mặt bỉ ổi.

Giang Phóng gật đầu, không thể phủ nhận nói: “Khá cao, quay chương trình suốt vài ngày, ăn chùa uống chùa mà ekip chương trình còn phải trả tiền cho khách mời.”
Giang Tề: “Vậy anh có thể suy xét lại việc bước chân vào giới giải trí, các chương trình truyền hình thực tế chỉ là một phần nhỏ mà thôi, có thể anh sẽ thích diễn xuất, nó sẽ khiến cho cuộc sống của anh tăng thêm một chút thú vị cũng nên.”
“Giang Tề nói không sai, hiện tại cậu không có hứng thú với làng giải trí, có lẽ chỉ là vì còn chưa tìm được chỗ thú vị của nó thôi.” La Vĩ Kỳ biết có vài chuyện phải dừng lại đúng lúc, “Một ngày nào đó nếu như cậu đổi ý thì đừng ngại cân nhắc công ty của chúng tôi trước nhé.”
“Tôi sẽ cân nhắc.”
La Vĩ Kỳ thấy anh vẫn bình tĩnh như cũ, trong lòng không khỏi cảm thán, đứng trước cám dỗ debut liền nổi như cồn mà còn có thể giữ vững tâm thái như vậy, kiểu người này, nếu thật sự muốn tiến vào giới giải trí, nói không chừng còn có thể trở thành một tồn tại giống như cây Thường Xanh (1).

Càng như vậy, anh ta lại càng hy vọng Giang Phóng ký hợp đồng với công ty của bọn họ ngay lập tức.

Giang Tề là nghệ sĩ nổi tiếng nhất dưới tay anh ta, nếu tăng thêm Giang Phóng, rất có thể anh ta sẽ trở thành người đại diện vàng duy nhất dẫn dắt hai vị đỉnh lưu trong giới giải trí.

Sợ tâm lý sẽ mất cân đối nếu tiếp tục suy nghĩ, La Vĩ Kỳ cũng còn rất nhiều việc phải sắp xếp, anh ta vội vàng tạm biệt hai người rồi mang theo trợ lý Tiểu Đông rời đi.


“Anh hai, thời gian này nếu có chuyện quan trọng gì thì anh cứ đi giải quyết trước, có lẽ mấy ngày nữa chúng ta sẽ xuất phát đến nơi ghi hình tập hai.” Giang Tề ngẩng đầu lên từ nệm ghế sofa, nhớ ra mình còn chưa nói với anh vài việc.

“Ngoài ra, ngày mai và ngày mốt em có lịch trình nên có thể sẽ về khá trễ, nếu em về nhà quá muộn thì anh không cần chờ em đâu.”
“Không nghỉ ngơi một ngày trước à?”
Lúc ở trên xe Giang Phóng đã nghe qua một lần, biết được sắp tới cậu sẽ bận tối mắt tối mũi.

Giang Tề lắc đầu: “Những việc này đều đã được lên lịch từ trước rồi, sau đó còn phải tiếp tục ghi hình chương trình, hoãn một cái thì cũng khó thu xếp lần nữa, hiện tại còn phải học lại kiến thức cấp ba, tất nhiên là càng không có thời gian nghỉ ngơi.”
Cậu lén lút liếc nhìn Giang Phóng, định tỏ ra đáng thương để anh mềm lòng.

Giang Phóng bỗng cầm điện thoại lên, “Em đã nhắc nhở anh.”
Giang Tề: “Cái gì?”
Giang Phóng: “Quên mua cho em một bộ Ngũ Tam (2).”
Giang Tề: “...”
Tổn thương phe địch bằng không, tự làm hại mình một ngàn.

Chắc chỉ có mình cậu ngốc thế này thôi, không còn chi nhánh khác nữa đâu.

Giang Phóng đuổi Giang Tề với nét mặt buồn rầu ủ rũ trở về phòng dọn dẹp hành lý, sau đó anh lấy điện thoại ra đặt thức ăn ngoài.

Bốn mươi phút sau, thức ăn đã được giao tới.

“Anh hai, chẳng phải anh nói ăn thức ăn ngoài thì không dinh dưỡng sao?” Giang Tề còn tưởng rằng lại có thể ăn các món do anh hai tự xuống bếp, ai ngờ vừa ra khỏi phòng đã thấy cả một bàn thức ăn ngoài.

“Anh biết nấu cơm, nhưng không có nghĩa là anh thích nấu.”
Sao Giang Phóng lại không biết suy nghĩ của cậu.

Tài nấu nướng của anh được rèn luyện từ lúc nhỏ, khi đó chùa Hương Sơn chỉ có hai người là anh và lão hòa thượng.

Các món lão hòa thượng nấu cũng không ngon mấy, gặp món hơi phức tạp một chút thì sẽ tạo ra thành phẩm như được nấu theo công thức bóng đêm, sau đó Giang Phóng mới tự học nấu ăn.

Hai anh em xử lý xong thức ăn ngoài, Giang Tề mới nghỉ ngơi nửa tiếng đã bị anh trai bắt đi tắm, khi tắm xong đi ra cậu nhìn thấy anh mình đang ngồi trò chuyện qua Wechat.

“Anh hai, anh đang nói chuyện với fan đại gia đó à?”
Ngón tay đang bấm phím của Giang Phóng bỗng dừng lại.

Giang Tề bỗng sáng dạ như được trời độ: “Chẳng lẽ anh còn chưa thêm bạn người ta?”
Giang Phóng: “Quên mất.”
Giang Tề giơ ngón tay cái với anh.

Giang Phóng tìm ra tài khoản mà La Vĩ Kỳ gửi tới rồi rà soát ID Wechat của đối phương, một tài khoản nhanh chóng xuất hiện.

Ảnh đại diện Wechat của người này là một con diều hâu đang giương cánh, rất giống phong cách của một người già khi không biết cách đổi ảnh đại diện, vì vậy tùy tiện chọn đại một tấm trong điện thoại mình để thay thế cho ảnh mặc định.


Nói về tên Wechat của người này, chỉ có một dấu chấm tròn mà thôi.

Đây là tài khoản Wechat của một cô gái ư?
Wechat của Giang Phóng cũng không thêm bạn với nhiều nữ giới nên không tham khảo được.

Có lẽ đối phương chỉ là khá khác biệt với mọi người.

Dù sao có thể đập hai triệu vì một người xa lạ thì cũng đã rất đặc biệt rồi.

Tuy nhiên, Giang Phóng cũng lo rằng mình sẽ thêm bạn nhầm người nên anh đã gửi tin nhắn cho La Vĩ Kỳ, hỏi anh ta xem tài khoản có chính xác hay không.
Hẳn là La Vĩ Kỳ đang lướt điện thoại nên trả lời rất nhanh, anh ta nói cứ trực tiếp sao chép là được, không có vấn đề gì cả.

Giang Phóng yên tâm thêm đối phương làm bạn tốt.

Anh vừa định đặt điện thoại xuống thì có một cửa sổ trò chuyện mới bỗng xuất hiện, cho thấy bọn họ đã là bạn của nhau.

Giang Phóng nhướng mày, có lẽ tình cờ người kia cũng đang xem Wechat.

Giang Phóng thuận tay ấn mở danh sách bạn bè của đối phương, trống không.

Lúc thêm bạn, anh đã nhìn qua danh sách bạn bè của người này, còn tưởng rằng đối phương cài đặt chế độ người lạ không thể xem được.

Không ngờ rằng người này thật sự không có danh sách bạn bè.

Giang Phóng nhớ đến ảnh đại diện và ID Wechat của đối phương, trong lòng anh đột nhiên sinh ra một dự cảm xấu.

Sẽ không phải là fan mẹ chứ?
Cũng không đúng, anh đã nhìn qua lịch sử trò chuyện của đối phương và La Vĩ Kỳ, cách nói chuyện đó nhìn thế nào cũng giống người mười mấy, hai mươi tuổi hơn.

Có lẽ là một cô gái nhỏ không có danh sách bạn bè.

Giang Phóng: Xin chào.

Anh gửi một câu chào hỏi để thăm dò, sau đó phía trên cửa sổ trò chuyện hiển thị rằng bên kia đang nhập tin nhắn.

Hai phút sau.

.: Xin chào.

Giang Phóng nhíu mày, trùng khớp với ảnh đại diện Wechat, xem ra bé gái này không giỏi trò chuyện cho lắm.


Hình ảnh một cô bé mười ba, mười bốn tuổi bỗng hiện lên trong đầu anh.

Khó trách ngay cả Wechat cũng không chơi.

Giang Phóng: Ba mẹ em có biết chuyện em theo đuổi thần tượng hay không?
Trong thư phòng của nhà họ Trình.

Trình Tứ nhìn chằm chằm vào tin nhắn mà đối phương gửi tới, trong lòng đột nhiên có cảm giác kỳ quái, nhưng nhất thời không giải thích rõ ràng được.

Nhưng cả nhà hắn đều biết Trình Tiêu Vũ đang theo đuổi thần tượng.

.: Biết.

Giang Phóng: Vậy người nhà của em thật là tiến bộ.

Trình Tứ suy nghĩ một chút, mình rất tiến bộ à, hắn còn phải chuyển mấy triệu cho Trình Tiêu Vũ, sau đó mới trả lời.

.: Tôi cũng cảm thấy bọn họ rất tiến bộ.

Giang Phóng nheo mắt, không biết tại sao anh lại cảm nhận được một chút khoe khoang từ trong câu văn này.

Chắc là một cô bé mười mấy tuổi cảm thấy theo đuổi thần tượng là một chuyện rất thời thượng, trùng hợp là người nhà cũng không ngăn cản cho nên trong lòng cô bé rất hạnh phúc.

Giang Phóng: Nhưng theo đuổi thần tượng thì cũng phải hợp lý.

Giang Phóng: Em thích điều gì ở anh?
Thật khó để Trình Tứ không đồng ý với câu nói đầu tiên của anh, khổ nỗi hắn không quen gõ chữ tán gẫu trên Wechat nên tốc độ tay rất chậm, không chờ hắn trả lời, đối phương lập tức gửi câu thứ hai, hắn đọc mà có hơi sửng sốt, nhận ra đối phương đang hỏi Trình Tiêu Vũ.

.: Có lẽ vì anh đẹp trai.

Giang Phóng: Ừm, em nói đúng, rất khó để bác bỏ câu này.

Trình Tứ nhướng mày.

Lúc trợ lý Từ đưa thông tin của Giang Phóng cho mình, thật ra hắn cũng không nhìn rõ diện mạo của Giang Phóng ra sao.

Bức ảnh chụp từ xa nên hắn chỉ nhìn lướt qua, cũng không xem xét kỹ càng.

Hắn chỉ đơn giản là đặt mình vào suy nghĩ của Trình Tiêu Vũ, hơn nữa đối phương có thể quay chương trình thì chắc khuôn mặt cũng không tệ lắm.

Giang Phóng vốn muốn khuyên bảo cô bé này, nhưng sau đó cảm thấy người nhà của cô đều biết cả rồi, hơn nữa còn không có ngăn cản, vậy thì một người dưng như anh cũng không cần đến khoa tay múa chân.

Mười mấy tuổi cũng không còn nhỏ nữa, lúc ở tuổi đó, anh không những nấu cơm cho lão hòa thượng mỗi ngày mà còn phải lên núi đốn củi.

Giang Phóng liếc mắt nhìn đồng hồ, đã mười giờ rưỡi đêm.

Giang Phóng: Đi ngủ sớm một chút.

Giang Phóng: Ngủ ngon.


Khoảng hai, ba phút sau, bên kia mới trả lời một câu y hệt.

.: Ngủ ngon.

Trình Tứ nhìn chằm chằm vào điện thoại một hồi lâu, đây là lần đầu tiên hắn chúc ngủ ngon với một người xa lạ, hơn nữa còn là qua mạng, cảm giác này rất khác lạ.

Mãi đến khi đặt điện thoại xuống, hắn mới nhớ tới một chuyện, rõ ràng hắn muốn chặt đứt bất cứ khả năng liên hệ nào giữa đối phương với Trình Tiêu Vũ, nhưng vì cớ gì hắn lại ngồi trò chuyện với người ta.

Dù sao Trình Tứ cũng là tổng giám đốc, hắn liền nhận ra ngay, từ khi mới bắt đầu thì đối phương đã chủ động nắm quyền trò chuyện ở trong tay.

Nhưng hành vi của đối phương lại không khiến hắn phản cảm chút nào, ngược lại, cảm giác khi trò chuyện với cậu ta hình như cũng không tệ lắm.

Đột nhiên Trình Tứ có chút muốn biết diện mạo cụ thể của đối phương trông như thế nào.

Sau khi Giang Phóng tắm xong, cầm điện thoại lên một lần nữa thì mới nhìn thấy câu trả lời của hắn.

Thật đúng là một cô bé không rành chơi Wechat, mỗi lần trả lời đều phải tốn hơn hai, ba phút.

Ngày hôm sau, Giang Tề đã  bị La Vĩ Kỳ và trợ lý đưa đi từ sáng sớm.

Lịch trình ngày kế của cậu cũng đã chật kín, trước tiên phải quay quảng cáo, sau đó còn phỏng vấn, có thể đến nửa đêm mới về được đến nhà.

Giang Phóng báo tin mình và Giang Tề đã trở về cho mẹ Giang, mẹ Giang cũng đã biết được tình hình từ chỗ La Vĩ Kỳ.

Anh không ngạc nhiên về chuyện này chút nào, mặc dù ba mẹ Giang bên ngoài thì không đồng ý việc Giang Tề gia nhập giới giải trí, nhưng dù sao đó cũng là con của mình, trong lòng vẫn sẽ có chút lo lắng.

Buổi chiều, Giang Phóng đang xem tài liệu luận văn, điện thoại đặt trên bàn đột nhiên điên cuồng vang lên hơn chục lần.

Chỉ có Triệu Anh Hoa mới gửi tin nhắn cho anh như thế, cậu ta toàn làm thế này mỗi khi phát hiện có chuyện lớn xảy ra.

Giang Phóng cầm điện thoại lên, trực tiếp lướt qua mấy meme trước mắt.

Tôi đẹp trai lai láng: Phóng nhi, trailer của chương trình mà cậu tham gia phát hành rồi!
Tôi đẹp trai lai láng: Vừa xuất hiện liền trèo lên hot search, cậu thật sự nổi tiếng rồi!

(1) Cây Thường Xanh: Gồm những loài cây không rụng lá vào mùa đông như cây thông, cây bách,...Vì vậy, loài cây này thường được sử dụng để thể hiện sự thường xanh và không bao giờ tàn.

Ẩn dụ về việc bất khả chiến bại, ngầm giành lấy vị trí quan trọng trong một thời gian dài.

(2) Ngũ Tam [五三]: Tên đầy đủ là ‘ba năm mô phỏng năm năm thi đại học’, là một quyển sách giải đề mà mỗi học sinh cấp ba cần có để tích lũy kinh nghiệm.

Về cơ bản thì mỗi năm tái bản một lần, có rất nhiều phiên bản khác nhau, đến nỗi không biết đâu là sách chính hãng, đâu là sách lậu.

Bìa sách này thường được dùng làm meme.

Cư dân mạng cũng hay trêu nhau bằng câu nói: Làm một bộ Ngũ Tam cho tỉnh người đi.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận