Thân thể Tề Dư cứng đờ tại chỗ, hoàn toàn không ngờ rằng Sở Mộ sẽ đột nhiên hành động như vậy, động tác của hắn rất nhanh, cũng chỉ là nâng mặt nàng, hôn lên trên môi của nàng một cái, sau đó liền đứng thẳng người, mỉm cười nhìn nàng.
Không chỉ có Tề Dư bị dọa, Hổ Phách cùng Minh Châu ở bên cạnh cũng sợ tới mức ngây ngốc, những nô tỳ quét rác tưới hoa bên trong cũng ngơ ngác như bị người ta điểm huyệt.
Toàn bộ người trong sân đều yên lặng bởi vì hành động này của Sở Mộ.
Sở Mộ rất vừa lòng với hiệu ứng này, nhất là biểu cảm giật mình của Tề Dư, quả thực rất đáng yêu , nhịn không được thổi một chút vào chóp mũi của Tề Dư, dùng ngữ khí sủng nịnh nói:
"Nhưng không sao, nếu như nàng ở trong cung, ta sẽ đi đến cung tìm nàng. Chỉ cần nàng đáp ứng với ta một điều , ngàn vạn lần đừng để mình mệt mỏi, ta sẽ đau lòng đó."
Giọng điệu này không chỉ khiến Tề Dư nổi hết da gà, còn khiến Hổ Phách cùng Minh Châu toàn thân ớn lạnh.
Mà tên khởi xướng Sở Mộ, sau khi nói xong câu nói buồn nôn đó, còn tự thấy mình thật tốt, tâm tình thoải mái khoanh tay rời đi, Tề Dư nhìn Sở Mộ bước đi nhẹ nhàng, vừa đi vừa huýt sáo, nàng mím môi.
Có phải gần đây Sở Mộ hôn nàng hơi nhiều lần không?
Sở Mộ đi rồi, Tề Dư không cần phải đi nữa, vốn là vì tránh né Sở Mộ nói lảm nhảm nên nàng mới đi ra , khi quay người lại, trông thấy Hổ Phách cùng Minh Châu, nghĩ đến hành động trước đó, Tề Dư nhất thời đỏ mặt, cúi đầu bước nhanh vào nhà.
Hổ Phách rất phấn khích, bưng mặt thẹn thùng ngại ngùng nói:
"Aaaa, vương gia cùng vương phi ngọt ngào , mắc cỡ chết người ."
Minh Châu gật đầu, cũng có cảm giác giống Hổ Phách.
Quả thật rất ngọt, ngọt muốn sâu răng. Xem ra lão phu nhân cuối cùng có thể yên tâm .
Tề Dư theo mệnh lệnh của đại trưởng công chúa, vào cung hỗ trợ các nàng xử lý việc tuyển phi cho tân đế.
Ở trong điện phù dung,Tề Dư gặp được Cơ thị cùng đại trưởng công chúa, sau khi hành lễ, Tề Dư liền bị đại trưởng công chúa gọi đến ngồi bên cạnh.
"Tốt lắm tốt lắm, Tề Dư đã đến , ta cũng có thể thoải mái rồi ."
Đại trưởng công chúa ở trong cung vẫn mặc áo cà sa như trước, nói với Tề Dư:
"Ngươi xem đi, chuyện tục sự này vốn không phải việc của lão xuất gia ta."
Tề Dư nhìn những cuốn tranh chồng chất như núi trước mặt, tất cả đều là chân dung của các nhi nữ của các viên quan.
"Điện hạ cùng mẫu phi đã chọn được người thích hợp chưa?" Tề Dư trông thấy chồng tranh như vậy, cuối cùng cũng hiểu rõ vì sao Sở Mộ không muốn nàng vào cung , xem xong chồng tranh như kia, rồi phải nhớ kỹ, lại tiến hành phân tích, quả thật tốn thời gian lại hao tâm tốn sức.
Đại trưởng công chúa đã quen với Tề Dư, nhưng thái quý thái phi Cơ thị, Tề Dư lại chưa bao giờ làm việc cùng, chứ đừng nói giữa bọn họ còn có quan hệ mẹ chồng nàng dâu.
"Chúng ta cũng vừa xem, còn..." Đại trưởng công chúa mới nói được một nửa, đã bị Cơ thị chen ngang:
"Như chúng ta đã chọn được người thích hợp, còn cần ngươi tới xem sao?"
Tề Dư cùng đại trưởng công chúa nhìn nhau, không biết vì sao Cơ thị lại đột nhiên tức giận như vậy, Tề Dư không thể nói thêm điều gì, liền cúi đầu trả lời
"Vâng."
Đại trưởng công chúa nhịn không được , nói: "Minh như, ngươi không cần như thế, đừng dọa hài tử."
Khuê danh của Cơ thị là minh như, với thân phận này của nàng,trưởng công chúa cũng có thể gọi như thế.
Cơ thị bỏ một cuốn tranh trong tay xuống, giương mắt nhìn thoáng qua Tề Dư, nói:
"Ta thấy nàng ta có lá gan rất lớn, đại trưởng công chúa còn không sợ, làm sao có thể bị ta dọa."
"Ngươi nói cái gì vậy. Tề Dư phụng mệnh vào cung để hỗ trợ, ngươi cứ mặt nặng mày nhẹ làm gì, ngươi đang thể hiện thân phận mẹ chồng đó à ?" Đại trưởng công chúa dường như có chút định kiến với Cơ thị, nói thẳng.
Tề Dư bị kẹp giữa hai người họ và không thể can thiệp hay hòa giải.
Bởi vì về mặt tình cảm, nàng cùng đại trưởng công chúa thân thiết hơn, nhưng về thân phận, nàng cùng Cơ thị cần phải gần gũi hơn, bât luận giúp bên nào cũng đều không đúng, nhưng dù sao đi nữa thì đại trưởng công chúa khẳng định có chút đúng hơn.
"Ta cũng không dám làm mẹ chồng của nàng." Cơ thị đã hoàn toàn không che giấu việc không thích Tề Dư.
Đại trưởng công chúa nhìn thoáng qua Tề Dư, Tề Dư hiểu ý, cười nói:
"Mẫu phi không muốn làm mẹ chồng của ta, nhưng cũng không có cách nào khác để thay đổi việc người là mẹ chồng của ta. Nếu Tề Dư có chỗ nào làm không đúng, xin mẹ chỉ giáo nhiều hơn, Tề Dư chắc chắn sẽ sửa lại."
Tề Dư nói xong, Cơ thị cũng không nói gì nữa, nhưng sắc mặt không tốt lắm, Tề Dư cũng biết không phải nói một hai câu là có thể thay đổi cái nhìn của mẹ chồng đối với nàng, chưa kể, nàng cũng không thể thay đổi.
Điều này không chỉ vì mối quan hệ tồi tệ giữa Cơ thị và Sở Mộ, chỉ sợ ở trong mắt Cơ thị, Tề Dư chính là một con cáo giữa hai đứa con trai của nàng. Sở Mộ còn chưa tính, dù sao Cơ thị không thích Sở Mộ, nếu Tề Dư chính là tai họa của Sở Mộ, thì Cơ thị cũng sẽ không có phản ứng quá lớn, nhưng Sở Tiêu thì khác, Sở Tiêu là sinh mệnh của Cơ thị, Cơ thị không thể để nhi tử mà mình thương yêu nhất bị Tề Dư phá hỏng.
Cho nên, Cơ thị mới ghét Tề Dư như vậy.
Loại này không phải một câu hai câu nói là có thể giải thích rõ ràng , phải cần có thời gian để chứng minh điều đó.
"Hừ."
Cơ thị không tin lời nói của Tề Dư, thậm chí dường như không muốn ở cùng phòng với Tề Dư. Nàng để cung tỳ đỡ đứng dậy, gật gật đầu với đại trưởng công chúa:
"Bổn cung mệt mỏi, Túc vương phi đã đến, bổn cung muốn đi nghỉ một chút, đại trưởng công chúa xin thứ lỗi."
Nói xong, không đợi đại trưởng công chúa trả lời, Cơ thị liền rời khỏi phù dung điện.
"Nữ nhân này sao có thể làm như thế".
Bây giờ trong điện chỉ còn đại trưởng công chúa và Tề Dư, đại trưởng công chúa nói chuyện tự nhiên không còn lo lắng.
"Ta từ trước đã không thích thái độ ra vẻ ta đây của cô ta, nghĩ rằng nhiều năm trôi qua như vậy , nàng ta sẽ thay đổi một ít, không ngờ rằng không chỉ không thay đổi, mà càng ngày càng nghiêm trọng."
Tề Dư cảm thấy có chút tò mò:
"Thái quý thái phi lúc trẻ tính khí cũng như vậy sao?"
Tề Dư vẫn là rất tò mò về Cơ thị . Bởi vì suy nghĩ của người này thật sự không đoán trước được, cũng không thể hiểu được, nhất là thái độ của nàng đối với Sở Mộ.
Đều là con cái chín tháng mười ngày mới sinh ra, vì sao nàng cố tình đối xử khắc nghiệt với Sở Mộ như vậy, từ nhỏ đã đưa hắn ra ngoài cung, còn đối với Sở Tiêu thì lại hết mực cưng chiều.
"Tính khí khi còn trẻ vẫn tốt hơn một chút, tuổi tác càng lớn, càng ngày càng quá đáng. Nếu không phải vì chuyện tuyển phi này, ngươi cho là ta sẽ nguyện ý làm việc với cô ta ư? Cái bản mặt gì mà như thể mọi người đều thiếu tiền nàng."
Đại trưởng công chúa không chút nào che lấp giấu định kiến với Cơ thị.
"Nàng ta nhằm vào ngươi, ngươi đừng để trong lòng. Tính tình nàng ta thất thường như vậy đấy."
Đại trưởng công chúa càng an ủi Tề Dư, Tề Dư liền càng thêm tò mò .
"Sư thái, người xưa nay đều khoan dung với người khác, nhưng xem ra có định kiến rất lớn với thái quý phi?" Tề Dư hỏi.
Đại trưởng công chúa sửng sốt, bỗng nhiên phản ứng lại:
"Ta đây là thay ngươi nói chuyện bất bình. Ngươi sao còn phản đi lại vì nàng chất vấn ta? Ngươi thật không có lương tâm ."
Tề Dư cười hắc hắc: "Ta chính là tò mò quá. Có thể khiến sư thái có định kiến như vậy, nhất định là thái quý thái phi lúc trẻ đã làm nên sự tình gì khiến người không vui."
Lúc này, đại trưởng công chúa không kiên quyết phủ nhận.
"Đúng vậy. Nàng ta quả thật đã làm chuyện khiến ta không vui." Đại trưởng công chúa nói xong, thấy vẻ mặt chờ mong của Tề Dư, liền nói: "Nhưng nàng ta làm cái gì thì ta sẽ không nói cho ngươi đâu. Trái tim ngươi sẽ chết đấy, đừng lo lắng tìm hiểu ."
Tề Dư xê dịch lại gần đại trưởng công chúa:
"Thật sự một điểm đều không thể lộ ra?"
Tề Dư ở bên cạnh đại trưởng công chúa một thời gian tương đối dài, bình thường nếu như nàng làm nũng như vậy, đại trưởng công chúa có bao nhiêu đều sẽ tiết lộ cho Tề Dư , nhưng mà hôm nay thì khác. Đại trưởng công chúa dùng ngón trỏ đẩy đầu Tề Dư ra:
"Đừng làm bộ. Ngươi đi mà làm nũng với tên kia ý. Hắn sẽ nguyện ý nói cho ngươi, có thể ngươi sẽ biết nhiều hơn ."
Tề Dư phản ứng một lát: "Người là nói Sở Mộ?"
Đại trưởng công chúa gật đầu: "Còn có thể là ai. Đó là mẫu phi của hắn, hắn đương nhiên rõ hơn ai hết."
"Ta có hỏi qua ." Tề Dư nói: "Nhưng hắn không nói."
Đại trưởng công chúa có chút ngạc nhiên, Tề Dư suy nghĩ một chút lại hỏi:
"Sở Tiêu? Sở Tiêu có biết không?"
Sở Mộ không muốn nói, Tề Dư cũng muốn ép buộc hắn. Dù sao Sở Tiêu chỉ giữ bí mật chuyện của hắn, còn với bí mật của người khác, hắn chắc sẽ không cần phải giữ kín.
Nhưng mà đại trưởng công chúa trả lời lại khiến Tề Dư rất thất vọng.
"Hắn không biết nhiều lắm. Minh như... Chính là mẹ chồng của ngươi, tuy rằng tính tình làm người ta chán ghét, nhưng vẫn có thể làm được những chuyện quan trọng"
Tề Dư cảm giác có một vòng tròn thật lớn quay quanh Cơ thị cùng Sở Mộ, làm cho người ta thấy không rõ lắm.
Đang nói chuyện thì bên ngoài nghe thấy đám cung nhân hô vang:
"Hoàng thượng giá lâm."
Tề Dư cùng đại trưởng công chúa đối nhìn thoáng qua, hai người trong mắt đều bất ngờ không biết vì sao hoàng thượng lại đến đây .
Sở Sách mặc long bào, tinh thần hung phấn đi vào phù dung điện. Tề Dư cúi người hành lễ, Sở Sách cũng cúi người hành lễ với đại trưởng công chúa.
Tề Dư đi quanh Sở Sách vài vòng, còn líu lưỡi:
"Chậc chậc chậc, quả nhiên không tệ! Ánh mắt Sư thái thật tốt, tấm long bào này mặc trên người bệ hạ, quả thực rất hợp ."
Sở Sách đứng tại chỗ chờ Tề Dư nói xong:
"Biểu tỷ lại trêu ghẹo ta, lúc trước ngươi làm xiêm y cho ta, đều nói thích hợp với ta, thật nhàm chán."
Đại trưởng công chúa cùng Tề Dư đều nở nụ cười, Sở Sách liếc qua đống tranh kia vài lần, sau đó làm bộ như không thèm để ý ngồi xuống, uống ngụm trà rồi nói:
"Không phải tam ca không để ngươi đi sao? Lúc hắn ở cùng với ta, ngươi không biết hai hàng long mày của hắn xoắn thành cái dạng gì đâu ."
Tề Dư có chút ngượng ngùng, Sở Sách cũng không dây dưa vấn đề này, mà chỉ vào đống tranh kia hỏi:
"Đúng rồi, cô mẫu cùng biểu tỷ đã xem được gì chưa ? Nếu cảm thấy thích hợp , hãy mang tới để ta nhìn một cái đi."
Tâm tư của Sở Sách căn bản giấu không được, sau hai câu nói liền đem ý đồ phơi ra sạch sẽ, Tề Dư lập tức hiểu ý hỏi:
"Những cuốn tranh này không quan trọng, quan trọng hơn là bệ hạ hãy nói cho chúng ta biết, ngài muốn tìm dạng tú nữ nào."
Sở Sách cũng chỉ là một người không biết mặt dày, bị Tề Dư hỏi liền ngại ngùng , nửa ngày mới trả lời:
"Tú nữ cái gì đều không quan trọng, quan trọng là hoàng hậu, phải tìm một hoàng hậu tài năng để có thể củng cố triều cương chứ?"
" Lời Bệ hạ hữu lý. Không biết trong lòng bệ hạ đã để ý ai chưa?" Đại trưởng công chúa hỏi.
Sở Sách là một tay nàng giáo dục , nàng nhìn đứa nhỏ này trưởng thành, năng lực cùng nhân phẩm đều rất yên tâm. Nhất là sau vài năm du học nước ngoài, từ kiến thức đến tư duy chiến lược, đều có tiến bộ rất lớn.
Chỉ nghe Sở Sách suy nghĩ một chút, nói:
" Tôn nữ của Tể tướng, không biết cô mẫu cùng biểu tỷ đã gặp qua chưa?"
Tề Dư hồi ức một chút:
"Tôn nữ của tể tướng thì ta đã gặp qua. Bệ hạ có phải đang nói đại tiểu thư học võ từ nhỏ, tính tình sang sảng không?"
Lời nói Tề Dư tương đối uyển chuyển, bởi vì tôn nữ của tể tướng gia kia, nói dễ nghe thì là tính tình sang sảng, nói nghiêm trọng chút thì là cao lớn thô kệch, một thiên kim tiểu thư mà tính tình hào sảng như một nam nhân, nghe nói còn từng vụng trộm đi theo cha và anh trai trải qua vài trận trên chiến trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...