Sau Khi Nhiếp Chính Vương Trúng Độc Tình

Sở Mộ ảo não lại dùng biểu cảm phẫn nộ làm Tề Dư chợt lóe lên một ý cười, nàng chỉ chỉ xe ngựa, hỏi Sở Mộ:

"Muốn cùng về?"

Sở Mộ chậm rãi nhắm hai mắt lại, hít sâu mấy cái, biết rõ nếu đi xe ngựa của nàng, khẳng định sẽ bị nàng cười nhạo, nhưng hắn hiện tại giống như một củ cà tím bị đánh sưng lên, buồn bã ỉu xìu lên ngồi.

Xe ngựa chậm rãi chạy, trong xe có thể thấy bên ngoài quang cảnh đang di chuyển, bên trong lại yên tĩnh, ở góc nào đó còn mang theo sự xấu hổ.

"Nàng biết khi nào?" Sở Mộ hỏi.

Tề Dư ngồi ở cửa sổ xe xem quang cảnh hai bên đường, nghe thấy vậy cũng không có quay đầu đáp, mà lời đáp thì như dĩ nhiên, dường như không có việc gì lớn:

"Trong phủ đột nhiên có nhiều người, nên muốn tra chi tiết." Nói xong, khó có lúc tâm tình tốt, Tề Dư cười lên một tiếng, lại bổ sung một câu: "Cũng không khó tra."

Sở Mộ uể oải, như đắm chìm trong sự phản bội, thở dài: "Vì sao không nói với ta?"

Tề Dư quay đầu nhìn hắn, vô tội nhướng mày nói: "Thiếp đã nói qua một chút."

"Khi nào?" Sở Mộ không nhớ rõ Tề Dư đã nói qua chuyện của sư muội cho hắn khi nào.

"Thiếp nói rồi, trên người sư muội người tất cả đều là giả dối, lúc đó người còn phản bác lại ta, nói ta nói sư muội như thế là muốn cái gì?" Tề Dư vừa cười vừa nói, lại ở cùng với Sở Mộ trong một chiếc xe ngựa, hơn nữa lại còn cùng hắn nói nhiều như thế, cho thấy rằng tâm tình đêm nay của nàng thực sự rất tốt.

Nếu nói lời như vậy, Tề Dư quả thật đã nói qua, lúc đó Sở Mộ đúng thật là có phản bác, nhưng lúc đó, trong lòng hắn, sư muội là một cô nương hiền lương, thuần khiết không tỳ vết, bây giờ sự thực phơi bày là muốn cười vào mặt hắn.

Hắn quả thật thấy sư muội vui mừng, cho rằng sẽ che gió chắn mưa cho nàng cả đời, nhưng tuyệt đối sẽ không vì muốn bản thân vui mừng mà phá đi mối nhân duyên của nàng, nếu như lúc đó nàng không cùng Thôi Nguyên từ hôn, Sở Mộ chắc rằng hắn sẽ không có khả năng lo lắng, cố hết sức đem gia đình nàng đến kinh thành.

"Nếu như ta không đến đại lao Kinh Triệu phủ, lại không vừa vặn gặp được Thôi Nguyên, nàng tính lừa gạt ta cả đời hay sao?" Sở Mộ nói.

Kinh triệu phủ Doãn nói cho hắn biết, Tề Dư cho người đi theo Thôi Nguyên, ngày đầu tiên đến kinh thành, liền lệnh Kinh Triệu phủ bắt Thôi Nguyên hại, tính giam hắn lại độ mười ngày đến nửa tháng, đến khi tình tính hắn thay đổi thì sẽ lại thả ra, hôm nay Thôi Nguyên ở đại lao Kinh Triệu phủ là ngày thứ tám, nói cách khác, nếu như Sở Mộ đến đại lao trễ vài ngày, không gặp được Thôi Nguyên, chắc chắn hắn còn có thể bị lừa mà chẳng hay biết gì.


"Có một số việc cần dựa vào chính bản thân phát hiện, thiếp nói cho người, người sẽ tin sao?"Tề Dư hỏi lại.

Sở Mộ nghẹn lời, lời nói của Tề Dư, hắn quả thật sẽ không tin, từ trước là khinh thường, hiện tại là không dám tin.

"Nàng đó là không nói với ta, cũng không nên khiến Thôi Nguyên bị nhốt lại, nàng đây là có ý định giấu diếm." Sở Mộ cả giận.

"Nếu thiếp không nhốt Thôi Nguyên lại, hắn đến vương phủ náo loạn, cuối cùng không phải là đánh mất thể diện sao? Vương gia không cần thể diện, nhưng thần thiếp đây cần." Tề Dư nói.

"Nàng!" Sở Mộ chỉ vào Tề Dư sửng sốt nửa ngày: "Nàng tuy nói đường đường chính chính, nhưng trên thực tế chính là chờ chê cười bổn vương, nàng cho rằng bổn vương nhìn không ra?"

Đối mặt chỉ trích, Tề Dư từ chối cho ý kiến, nhún nhún vai, quay đầu tiếp tục xem quang cảnh ngoài cửa sổ xe, cũng không muốn cùng hắn bàn luận tiếp.

"Bổn vương nói chuyện với nàng, nàng có thể hay không tôn trọng ta một chút?" Sở Mộ trong lòng có một đoàn lửa, khiến lục phủ ngũ tạng hắn khó chịu, nghĩ đến việc Tề Dư cùng hắn ầm ĩ một trận mới tốt.

Nhưng Tề Dư lại không mắc mưu, nghe thấy hắn nói chuyện cũng làm như không nghe thấy, Sở Mộ khiêu khích bất thành, lại dùng hành động lôi kéo nàng, Tề Dư bất đắc dĩ quay đầu, nhướng mi, trong lòng càng thêm hối hận khi nãy để Sở Mộ ngồi cùng xe.

"Nói chuyện! Bổn vương trong lòng như đang bốc cháy, nàng làm vương phi liền không nghĩ cách?"

Sở Mộ tựa đầu vào vách đá trên xe, cảm giác ngực như muốn nổ tung. Trong đầu hắn thầm nghĩ, nếu như là thê tử người khác, thấy tướng công khó chịu, chắc chắn sẽ đi đến hầu hạ. Tề Dư kia thì ngược lại, vẫn ngồi vững như núi Thái Sơn, không nhúc nhích, quả thực càng làm cho người ta thêm tức giận.

Tề Dư cũng không có tâm tư hầu hạ hắn tốt như vậy, lạnh lùng nói như có lệ:

"Vương gia cảm thấy đau trong tình yêu, thần thiếp cũng cảm thấy tiếc nuối. Không bằng chúng ta chọn một ngày tốt, thiếp cùng vương gia sẽ chọn một nữ nhân thành thật.... Giống như lời nói của vương gia, chính là nữ nhân thuần khiết không tỳ vết a, còn có thiện lương nữa, như thế sẽ tốt hơn?"

Sở Mộ chỉ cảm thấy trên miệng vết thương lại bị Tề Dư đâm thêm một đao, khí áp ở ngực không chịu được mà dồn lên trán, hắn đưa tay đỡ lấy trán, sau nghĩ chính bản thân mình không khéo lại bị Tề Dư làm tức xì khói đầu mất.

Hắn giơ tay chỉ vào Tề Dư, cơn giận dữ nổi lên, thật lâu sau mới nói:


"Nếu như không phải vì. . . Nàng cho rằng bổn vương sẽ tha cho nàng chuyện hôm nay?"

Thật đáng chết, theo lẽ thường mà nói, hắn hiện tại bị sư muội phản bội, trừ bỏ phẫn nộ ở ngoài, càng cần phải có cảm xúc bi thương, nhưng mà chỉ có chính mình Sở Mộ biết, hắn hiện tại chỉ có phẫn nộ, không có bi thương, thật giống như hắn đã từng đối sư muội là giả tình giả ý, ngược lại là Tề Dư liên tục công kích vào miệng vết thương kia, lại có thể hấp dẫn ánh mắt hắn...

Bởi thế cho nên, suýt chút nữa, hắn đem sự tình về độc tình cổ nói ra, may mắn dừng kịp thời, hắn biết rằng, nếu Tề Dư biết hắn trúng loại độc tình kia, chắc chắn sẽ cùng Trừ Chấn Nam về một phe, nghĩ các loại biện pháp để đối phó hắn.

Tề Dư hình như không có hoài nghi nào, chỉ nghĩ rằng Sở Mộ nói đến chuyện thánh chỉ tứ hôn, liền nói:

"A... đúng vậy, nếu như tiên đế không ban thánh chỉ, thần thiếp cũng là không muốn vương gia lui tới nhiều như vậy."

Sở Mộ biết Tề Dư hiểu lầm, nhưng không định sửa chữa lời nói với nàng, bỗng nhiên sửng sốt, nhíu mày giận dữ hỏi:

"Nàng nói lời rõ ràng, bổn vương kia là muốn gần gũi nàng? Nàng cư nhiên dám ghét bỏ bổn vương?"

Tề Dư trả lời có lệ: "Không dám."

Sở Mộ cảm thấy cả đời hắn, tim đau thắt quằn quại đều ở hôm nay, trong chính con xe ngựa này. Hắn đã làm cái gì trái với trời đất mà lại để Tề Dư xuống đây trừng phạt hắn. Loại tra tấn này, hắn còn phải chịu bao lâu nữa?

Ở trước cửa vương phủ, xe ngựa dừng lại, còn chưa có ngừng hẳn, Sở Mộ liền từ trong xe ngựa nhảy xuống, dọa cho nhóm tôi tớ, nô tỳ bên ngoài nhảy dựng, chỉ thấy hắn một tay chống nạnh, một tay ôm ngực, mặt lạnh lùng, hằm hằm bước vào cửa.

Hổ Phách cùng Nguyệt Nga đến đỡ Tề Dư xuống xe, Hổ Phách hỏi:

"Vương phi, sắc mặt vương gia xem ra không tốt lắm."

Tề Dư lơ đễnh:

"Nam nhân, chỉ để ý những thứ hư danh kia, thật không đáng nhắc tới!"


Hổ Phách cẩn thận suy nghĩ một hồi lâu, vương phi nói cái gọi là 'Hư danh' kia, là ý chỉ việc Như phu nhân phản bội vương gia?

Đối với nam nhân mà nói, đây chính là chuyện dọa người nhất trong thiên hạ, nhưng ở trong mắt vương phi, thế mà lại không đáng nhắc tới. Vương gia mà biết vương phi nghĩ như vậy, chắc chắn khí áp tăng cao, đến thổ huyết mất.

Có chính miệng Sở Mộ dặn dò, Kinh Triệu phủ làm việc hiệu suất đặc biệt nhanh, mới có vài ngày, đã đem toàn bộ sự tình Cố gia ở kinh thành một năm tra xét ra manh mối, trừ bỏ việc Cố Bách Vinh bức tử cô nương hát rong, này trong một năm, Cố gia tiêu cục đã ngầm sử dụng uy danh Nhiếp chính vương phủ, còn nuốt trọn hàng hóa của vài thương nhân. Trong tiêu cục, còn đào bạo vài ba cao thủ, muốn ở trong kinh thành làm xằng làm bậy.

Đủ loại hành vi phạm tội, không muốn kể chi tiết.

Sở Mộ cũng chỉ nghe xong lời mở đầu, không muốn nghe tiếp, liền đối Hàn Phong nói:

"Để Kinh Triệu phủ theo luật mà phá án, không cần để ý tới vương phủ."

"Rõ." Hàn Phong lĩnh mệnh, lại hỏi: "Kia... Như phu nhân. . . Ách, Cố tiểu thư cũng phải theo luật phá án sao? Kia... Vụ việc Cố Bách Vinh bức tử cô nương hát rong, Cố tiểu thư cũng có liên can, nếu muốn luận bàn về tội, chỉ sợ khó có thể tránh nổi a."

Sở Mộ đứng ở cửa sổ suy nghĩ một hồi lâu, cuối cùng quyết định:

"Nếu nàng mắc tội, thì miễn đi, lệnh Kinh Triệu phủ thả nàng ra, sau đó, ngươi phái người đưa nàng về Giang Nam." Nói như thế nào thì cũng là người mà hắn nghĩ sẽ sủng cả đời, nếu mặc kệ thật như thế, tương lai hẳn sẽ có chút hối hận, thôi thì giữ lại chút thể diện cho nàng.

Hàn Phong có chút không rõ ý tứ của Sở Mộ, không biết là có thật cắt đứt mối quan hệ với Như phu nhân hay không, vẫn là muốn quan hệ hơi hòa dịu một chút, tương lai có lẽ Như phu nhân còn có khả năng vào phủ?

"Kia... Về sau Cố tiểu thư hồi Giang Nam, có muốn lưu người ở bên hầu hạ không?" Hàn Phong hỏi.

Sở Mộ sửng sốt chốc lát, hiểu rõ ý tứ của Hàn Phong, lắc đầu nói:

"Không cần. Đưa nàng trở về, sau đó tìm một bà mối, tìm cho nàng một môn gia tốt, rồi gả vào đó. Những thân thích của nàng ở Giang Nam, biết nàng đã ở kinh thành,vương phủ chờ một năm, nếu gả cho môn gia như thế cũng không dám làm nhục nàng."

Sở Mộ không phải người nói dông dài, từ trước không biết lên tỏ ra yêu thích, bây giờ đã biết con người thật của sư muội, sẽ không có khả năng liên hệ lại với nàng. Nhưng dù sao về tình về lý, cũng không muốn cuộc sống sau này của nàng phải chịu khổ cực.

Hàn Phong hiểu ý tứ của Sở Mộ, liền lĩnh mệnh đi xuống làm việc.

Sở Mộ ở trong thư phòng thong thả bước, theo quán tính xoa ngực, mấy ngày nay ngực đều không thoải mái, cũng không biết có phải bởi vì sự tình nháo loạn của sư muội hay không, khiến cho cổ độc trong người bị phát tác.

Cho nên nói, bây giờ vấn đề lớn nhất chính là độc trong thân thể hắn, cũng không biết Lâm Khâm bên kia nghiên cứu thế nào, hắn nơi này mỗi ngày nhớ thương Tề Dư, luôn muốn đi qua tìm nàng, cũng may bị Tề Dư nói vài câu như vậy, hắn còn có thể miễn cưỡng khắc chế xúc động đi tìm Tề Dư, nhưng có thể đó không phải biện pháp tốt.


Hàn Phong đi làm việc, Sở Mộ lệnh Kỷ Thư cùng nhau đi đến nơi ở của Lâm Khâm.

Nhưng cửa mở, không phải là Lâm Khâm, là đồ đệ của hắn, Lý Vượng.

"Vương gia là tới tìm sư phụ ta sao? Người không ở nhà, đi vào núi hái thuốc a." Lý Vượng nói.

Sở Mộ thầm nghĩ rằng không khéo ngựa quen đường cũ nên hướng lò dược của Lâm Khâm đi đến, hỏi:

"Hắn khi nào trở về?"

"Sư phụ nói người muốn tìm một loại thảo dược tương đối hiếm có, ước chừng phải đi mười ngày nửa tháng mới có khả năng trở về. Vương gia có nơi nào không thoải mái?"

Lý Vượng hỏi Sở Mộ, hắn từ nhỏ theo Lâm Khâm học y thuật, cũng học hỏi Lâm Khâm thập phần, ít nhất bảy tám phân là có, chỉ cần không phải bệnh nan y lâu đời, thì hắn đều có thể chẩn trị.

"Đi mười ngày nửa tháng? Hắn đi lên núi hái vàng sao?" Sở Mộ tâm tình càng không tốt.

Ánh mắt thoáng nhìn lò dược trên bàn, cạnh đó có một quyển sách cũ kỹ đang mở ra, trông thấy nơi mở ra có vẽ một gốc dược thảo hình thù kỳ quái, phía dưới viết ba chữ: Hợp tình cỏ.

Sở Mộ đem kia sách cổ kéo tới trước mặt, mở ra mấy trang sau xem, ánh mắt lại đột nhiên sáng bừng lên.

Lâm Khâm này đúng là nên tìm ngọn nguồn a, sách cổ này ghi rằng loại 'Hợp tình cỏ' là dược liệu chữa tình cổ chủ yếu ở Nam Cương.

Tìm ngọn nguồn chẳng khác nào trông thấy hi vọng, Sở Mộ tâm tình sa sút, chớp mắt đã có chút xán lạn mà đứng lên. Nhưng lại có hứng thú, tiếp tục lật xem, sách cổ này không chỉ ghi lại kỹ càng về 'Hợp tình cỏ' mà còn đối với tình cổ Nam Cương cũng giới thiệu thật phong phú, biểu hiện bệnh trạng ra sao, Sở Mộ như thế đang được trải nghiệm vậy.

Lâm Khâm đã tìm được ngọn nguồn, chắc chắn đã bắt đầu phối dược thảo.

Phía dưới sách cổ còn có một tập sách, đây là bút ký của Lâm Khâm khi nghiên cứu dược liệu, sau khi Sở Mộ bị trúng độc, Lâm Khâm đã nghiên cứu cách giải độc ghi ra, cũng lại ghi kỹ càng ở trong sách.

'Tình cổ độc hiểm ác muôn phần, độc phát tác gây nóng ruột, muốn giải được độc tình cổ, cần lấy máu của đối phương khiến bản thân chán ghét làm thuốc dẫn, dùng vào mùa đông, dùng đỉa hút máu ngày hè, máu của đỉa hút được thổi thành cao hồ, lại thêm cỏ lạc đường, tím xe các hai phần, khổ giới, liên tâm bảy phần, thêm bảy chén nước nấu thành nửa chén, pha cao hồ đỉa chờ lúc bụng đói mà uống vào.'

(Cỏ lạc đường, tím xe các, khổ giới, liên tâm - tên dược liệu) 
1


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui