Đoàn thị bị lời nói của Tiết Ngọc Chương đâm thẳng vào tim khiến cho khó thở, nâng tay lên định đánh hắn nhưng lại bị Tiết Ngọc Chương bắt lấy, Đoàn thị gấp gáp hét to:
"Tề Dư cho ngươi ăn bùa chú mê hoặc gì vậy hả? Thế mà ngươi dám làm trái lời ta, ta là mẫu thân của ngươi đấy! Ngươi, không những thế ngươi còn muốn gả muội muội của ngươi ra ngoại tỉnh, lương tâm của ngươi bị chó ăn rồi sao?!"
Tiết Ngọc Chương cắn răng:
"Lương tâm của con bị chó ăn à? Muội ấy giết con của con, con không giết muội ấy đã là tốt lắm rồi! Người không muốn gả muội ấy đi cũng được thôi, ngoài thành có dựng một miếu ni cô, để muội ấy đến đó quy y làm ni cô đi."
Đoàn thị bị từng câu chữ làm cho tức đến nổi nghiến răng nghiến lợi, ngón tay run rẩy chỉ vào Tiết Ngọc Chương, một tay khác vỗ vào ngực, định dùng khổ nhục kế, vì bà biết con trai của bà trước nay luôn hiếu thuận, chịu không nổi khi nhìn thấy bà khó chịu.
Ai ngờ vở kịch khổ nhục kế Đoàn thị còn chưa bắt đầu diễn thì đã bị những lời kế tiếp của Tiết Ngọc Chương ụp cho một chậu nước lạnh:
"Người cần gì phải làm vậy. Nếu hôm nay người bị tức mà chết, thì ngày mai nhi tử sẽ lập tức thay người phát tang. Những lời con vừa nói sẽ không thay đổi dù chỉ một chữ. Còn cô cháu gái bên nhà của nương nữa, kêu ả cuốn gói cút nhanh cho ta!"
Sau khi Tiết Ngọc Chương nói xong những lời này, hắn liền đi ngay ra ngoài, bóng lưng vừa cô độc vừa chật vật.
Đoàn thị vô cùng đau đớn rít gào truy vấn:
"Chương nhi, rốt cuộc ngươi bị làm sao vậy hả? Cái ả Tề Dư kia đã cho ngươi uống bùa mê thuốc lú gì rồi?! Ngươi thật sự muốn tuyệt tình với mẫu thân và thân muội của ngươi thế sao?! Ngươi đúng là một đứa con bất hiếu, sau này ngươi còn mặt mũi nào mà gặp cha ngươi nữa chứ! Ngươi không sợ báo ứng của tổ tông à?!"
Tiết Ngọc Chương đang đi đến trước cửa, vì lời của Đoàn thị mà dừng bước, hắn không quay đầu lại, lạnh giọng nói:
"Nếu con sống theo lời người nói, như một tên vô dụng giống trước đây, không cần đợi tới lúc tổ tông báo ứng thì Tiết gia đã bị chính con chơi bời mà hủy hoại lâu rồi. Người nên tỉnh táo lại đi, con không nhìn quen bộ dạng này của người cho lắm, người đến biệt uyển ở sẽ tốt hơn."
Đoàn thị cảm thấy mình chưa từng nhận nhiều cú đả kích đến thế, cứ ngây người đứng ở nội môn mãi, nhìn bóng lưng của nhi tử càng đi càng xa. Đột nhiên bà ngã xuống đất rồi oà khóc, nhưng bất luận bà náo loạn thế nào, khóc lóc ra sao, cũng chẳng thể đổi lại được một cái quay đầu liếc nhìn của nhi tử.
*******************
Sở Mộ mặc y phục nhất phẩm màu đen thêu hình rồng bốn vuốt, bộc phát khí chất tinh anh xoay người xuống ngựa.
Hắn vừa trở về từ nha môn, Kỷ Thư còn đang chờ hắn để hồi bẩm tình hình cụ thể về án tham ô ở Giang Nam, chuyện này có liên quan đến những chức quan được giữ lại của Hộ bộ, bởi vậy hắn mới phải phái riêng người đến Giang Nam trước để chờ điều tra.
Đúng lúc Sở Mộ xuống ngựa, xe của Vương phủ đang được một đôi ngựa kéo đi cũng dừng lại trước cửa. Sở Mộ nhìn thoáng qua liền biết người ngồi trong xe ngựa là Tề Dư, một mặt lý trí thúc hắn chạy thật nhanh vào cửa, mặt khác viễn cảnh khi được nhìn thấy Tề Dư đã giữ chặt hắn lại, còn cố ý bước thật chậm, chờ Tề Dư xuống xe ngựa rồi được nha hoàn đỡ tay đi qua cửa.
Tề Dư trông thấy Sở Mộ đứng chờ ở cạnh cửa, Sở Mộ theo bản năng muốn giơ tay chào hỏi với nàng. Tay vừa giơ lên một nửa, Tề Dư đã thu tầm mắt về, điều này làm cho Sở Mộ rất xấu hổ, tay đưa lên tiếp cũng không được mà bỏ xuống cũng chẳng xong.
Tề Dư được nha hoàn đỡ đi lên bậc thềm, khi đến trước mặt Sở Mộ thì dừng lại chốc lát, hơi hơi cúi người xem như đã hành lễ. Sở Mộ không hề cảm thấy cách hành lễ của Tề Dư sơ sài, mà ánh mắt lại rơi lên băng vải màu trắng quấn trên tay nàng.
Sau khi Tề Dư hành lễ xong liền nhìn không chớp mắt tiếp tục vào cửa, vẻ mặt rất lạnh lùng, quanh thân có một tầng lệ khí mỏng quẩn quanh, đối với người từng trải như Sở Mộ thì cảm nhận được ngay.
Có vài người trong chuồng ngựa đi tới dẫn xe ngựa vào, Sở Mộ kéo một gã phu xe ở bên cạnh lại, hỏi:
"Hôm nay Vương phi đã đi đâu?"
Vương gia đích thân đặt câu hỏi, hiển nhiên phu xe sẽ thành thật khai báo:
"Khởi bẩm vương gia, sáng nay phủ Quốc công có người đến truyền lời, Quốc công phu nhân muốn mời Vương phi về phủ Quốc công một chuyến. Đầu tiên Vương phi đến công phủ trước, sau đó thì tới phủ của Bình Dương quận vương."
Sở Mộ khó hiểu: "Nàng ấy đến phủ của Bình Dương quận vương làm gì?"
Phu xe lắc đầu: "Tiểu nhân chỉ phụ trách đánh xe, không biết Vương phi đến đó làm gì cả. Nhưng khi đến phủ Quận vương Vương phi còn dẫn theo hai ba mươi tên hộ vệ trong phủ Quốc công nữa, hình như là... đi trả thù."
Trả thù?
Sở Mộ xua tay cho phu xe lui ra, vẻ mặt đăm chiêu đi vào cửa, phân phó cho Hàn Phong:
"Phái người đến phủ Quận vương tra xem sự việc thế nào."
"Dạ, Vương gia. Thuộc hạ sẽ đi ngay, Kỷ Thư đang đợi ngài ở ngoài thư phòng." Hàn Phong thưa, nói xong lập tức đi làm nhiệm vụ Sở Mộ giao cho.
Sở Mộ đi về phía thư phòng, gặp được Kỷ Thư người luôn bôn ba bên ngoài, hắn cũng giống như Hàn Phong, đều là những tùy tùng cùng lớn lên bên cạnh Sở Mộ từ khi hắn còn nhỏ. Hàn Phong là người có chức quan, thuận tiện hỗ trợ Sở Mộ những việc trên triều. Kỷ Thư thì như một ám vệ, chuyên thay Sở Mộ làm một số việc trong bóng tối.
"...Đại khái là vậy, thuộc hạ tra được Trương Bưu có một đoàn vận tải đường thủy, trong tay gã còn có chứng cứ tham ô của Lý đại nhân. Nhiều năm qua liên tục cấu kết với rất nhiều quan viên, thuộc hạ dùng lệnh bài của Vương gia trực tiếp bắt Lý đại nhân từ Giang Nam về, bây giờ đang ngồi trong đại lao của Triệu phủ tại kinh thành, Vương gia có thể tùy thời thẩm vấn."
Kỷ Thư là một thiếu niên rất tuấn tú, lại có một khuôn mặt trẻ con chẳng nhìn ra tuổi tác, song làm việc thì rất lão luyện. Sau khi hắn bẩm báo hết những việc trong chuyến đi Giang Nam lần này cho Sở Mộ biết, vậy mà phát hiện Sở Mộ ngồi ở ghế tựa, một bên xoay xoay ban chỉ đeo trên ngón tay, một bên thất thần nhìn chằm chằm vào ống rửa bút đặt trên bàn.
Trong đầu Sở Mộ cứ nhớ mãi không phai với tấm vải băng trên tay Tề Dư, ngày đó hắn buông ra nàng, làm tay nàng bị đụng vào góc bàn, lúc đó một tiếng than đau nàng cũng không kêu, thế nên Sở Mộ nghĩ rằng tay nàng không bị sao cả. Nhưng nhìn băng vải trên tay Tề Dư hôm nay, hình như đã bị thương nặng lắm rồi.
Trong lòng bị cảm giác áy náy chiếm cứ, do dự hay là mau chóng đến xem nàng, hoặc đưa cho nàng chút thuốc cũng được? Song hôm ấy hắn từng nói, từ nay về sau sẽ tuyệt đối không quan tâm đến nàng nữa...
Kỷ Thư bẩm báo xong việc công, không đợi Sở Mộ trả lời đã lên tiếng nhắc nhở:
"Vương gia, ngài có chỉ thị gì không?"
Sở Mộ hoàn hồn, nhìn chằm chằm Kỷ Thư chốc lát, mới nhớ ra hắn vừa báo cáo nhiệm vụ với mình, mặt mày nghiêm lại, dặn dò:
"Đầu tiên ngươi đem chứng cứ giao cho Lưu thị lang ở Hình bộ, để hắn thẩm vấn một lần ở Triệu phủ trước, kêu cả Tôn Hữu đến dự thính, dù sao đây cũng án của Hộ bộ. Giang Nam đất rộng của nhiều, viên quan đến nhậm chức khó tránh khỏi việc nảy sinh lòng tham, nhưng tham cũng phải có chừng mực, kẻ nào làm hao tài tốn của, dao động nền tảng quốc gia thì không thể khoan dung. Ngươi báo giống như vậy với Tôn Hữu, hắn sẽ biết phải ăn nói thế nào."
Kỷ Thư cẩn thận nghe phân phó:
"Vâng. Thuộc hạ đi đến chỗ Tôn thượng thư ngay." Nói xong định rời đi, thì thấy vẻ mặt của Sở Mộ cứ ưu sầu nãy giờ, Kỷ Thư không khỏi hỏi: "Vương gia có tâm sự à?"
Sở Mộ suy nghĩ một chút rồi lắc đầu: "Không có gì, thời gian qua đến Giang Nam đã vất vả cho ngươi rồi, xong xuôi thì về nghỉ ngơi hai ngày đi."
"Dạ. Thuộc hạ cáo lui."
Kỷ Thư thấy hắn đi Giang Nam có một chuyến mà hình như Vương gia hơi thay đổi. Nghi vấn đầy trong lòng, nhưng chẳng dám nói ra miệng, đành lĩnh mệnh lui xuống.
Sở Mộ đợi trong thư phòng thêm một lát, chờ Hàn Phong quay lại, đem tin tức mà Sở Mộ đang cảm thấy hứng thú nhất điều tra hết rồi về bẩm báo.
"Nguyên do là Tiết thái phi muốn Quận vương nạp thiếp, Quận vương phi không đồng ý, bị Tiết thái phi đánh một bạt tay, chuyển đồ cưới trực tiếp về phủ Quốc công. Sau đó Quốc công phu nhân phái người đến mời Vương phi tới xử trí việc này."
Sở Mộ đoán sơ đã khẳng định việc này có liên quan đến Tề Ninh, không thể không nói, Tề Dư thật sự đối xử rất tốt với muội muội của nàng.
"Vậy nàng xử lý thế nào? Dẫn người đến phủ Quận vương, đánh trả Tiết thái phi?" Sở Mộ hỏi.
"Vương phi vậy mà không hề động thủ với Tiết thái phi, nhưng lại đánh gãy hết răng của Ngọc Thanh quận chúa, chỉ kém việc cắt luôn cái ấy của Quận vương thôi." Hàn Phong đáp.
Sở Mộ nhíu mày: "Người ta đánh muội muội của nàng ấy một bạt tay, nàng ấy lập tức qua đánh gãy răng muội muội nhà người ta? Còn muốn phế cả mệnh căn của Tiết Ngọc Chương? Kiêu ngạo đến thế, rốt cuộc là ai đã cho nàng ấy cái tự tin đó vậy? Danh dự của Vương phủ ta cũng không phải là thứ để nàng lợi dụng rồi dùng vào mục đích bại hoại như thế."
Hiển nhiên, Sở Mộ đã hiểu lầm rằng Tề Dư lấy thế lực của phủ Nhiếp chính vương tới cửa Tiết gia để giáo huấn. Bình sinh Sở Mộ ghét nhất là chuyện ỷ thế hiếp người, nếu như Tề Dư thật sự ỷ vào thế lực của Vương phủ rồi đi chèn ép Tiết gia, thì Sở Mộ nhất định sẽ không cho phép việc đó xảy ra.
Hàn Phong lập tức giải thích:
"Vương gia hiểu lầm rồi. Người mà Vương phi mang đến Tiết gia toàn bộ đều là hộ vệ của phủ Quốc công, không hề động tới người của Vương phủ. Hơn nữa, sở dĩ Vương phi đối đãi với Tiết gia như thế, kỳ thực là có nguyên do cả. Sau khi Quận vương phi gả cho Quận vương mấy tháng thì liền có thai, ai ngờ nàng lại bị Ngọc Thanh quận chúa và nha hoàn bên người hợp mưu đẩy xuống bậc thềm, khiến nàng sinh non. Vương phi và Quận vương phi vốn là tỷ muội tình thâm, ra tay ác một chút cũng là điều dễ hiểu."
Sở Mộ không nghĩ rằng còn có nội tình như vậy, thế thì xem ra, những việc Tề Dư đã làm lại trở nên hợp tình hợp lý.
"Tiết Ngọc Chương ra ngoài tranh giành tình nhân hoa khôi là khi nào?" Sở Mộ hỏi.
Hàn Phong nghĩ ngợi chốc lát: "Chắc là lúc Quận vương phi sinh non. Khi đó Quận vương không biết việc Quận vương phi phải sinh non là do Quận chúa mưu hại, chỉ cho là do bản thân Quận vương phi đi đứng không cẩn thận."
Vậy thì trước đây việc tại sao Tề Dư lại để Tề Ninh đeo hương nang, còn khiến Tiết Ngọc Chương không thể giao hợp giờ đã có câu trả lời. Đối với một kẻ làm nhục muội muội của mình, còn ngay lúc muội muội sinh non dây dưa đưa đẩy với nữ nhân ngoài thanh lâu, không phế hắn là xem như Tề Dư đã thủ hạ lưu tình lắm rồi.
Biết được chân tướng sự việc, tâm trạng của Sở Mộ bỗng dưng hơi phức tạp.
Trước đây hắn dường như, có thể, chừng như, có lẽ đã nghĩ sai về Tề Dư rồi. Hắn cho rằng Tề Dư là một người thủ đoạn ngoan độc, không nhịn được khi thấy phu thê của muội muội hoà thuận mỹ mãn, luôn cố ý hay gián tiếp làm khó làm dễ hai người họ. Hắn còn lấy việc này mắng Tề Dư là tâm địa độc ác, lúc đó Tề Dư không hề mở lời giải thích với hắn, cứ mặc hắn hiểu lầm đến tận hôm nay.
Làm sao bây giờ, hình như trong lòng càng ngày càng áy náy hơn rồi.
Sở Mộ muốn đến nhìn Tề Dư một cái, nhưng ngày ấy chính miệng hắn đã hứa tuyệt đối sẽ không nói chuyện với nàng, giờ lại đi tìm nàng thì không khỏi tự vả quá. Huống chi, hắn cũng chẳng biết bản thân đến nơi rồi, Tề Dư có chịu cho hắn vẻ mặt hoà nhã hay không đây.
Nói mới nhớ, hắn và Tề Dư thành thân cũng đã ba năm, nhưng hắn lại không hiểu chút gì về con người Tề Dư. Chỉ biết nàng là một quý nữ bình thường sống nơi kinh đô, tính cách cũng không có điểm gì đặc biệt. Vất vả lắm mới hiểu được tính cách thật của nàng, lại cảm thấy nàng làm việc gì cũng toan tính kín đáo, thủ đoạn tàn nhẫn. Bây giờ khiến mối quan hệ với người ta bế tắc luôn rồi, muốn nói câu xin lỗi để hoà giải cũng chẳng xong.
Sở Mộ cúi đầu vừa nhìn chằm chằm vừa xoay ban chỉ đeo trên ngón tay, thử hô một tiếng:
"Hàn Phong."
"Có thuộc hạ."
"Cái kia... hình như tay Vương phi bị thương rồi. Ngươi cảm thấy Bổn vương có nên đến thăm nàng không?" Sở Mộ như có chút chỉ dẫn mà hỏi ra.
Hàn Phong sửng sốt hồi lâu, mới rõ ý ám chỉ rõ rệt trong lời nói của Sở Mộ:
"A, a! Dạ đúng. Vương phi bị thương rồi, Vương gia đi thăm là điều đương nhiên mà."
Sở Mộ vừa lòng gật gật đầu:
"Tốt, vậy mang thuốc trị thương theo đi, qua kia thăm Vương phi thôi."
1
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...