Đoàn thị chưa bao giờ nghĩ tới, bà sẽ gặp phải một chuyện đáng xấu hổ như vậy trong đời mình.
Tuy nhiên sự xấu hổ mà bà không mong đợi vẫn chưa kết thúc, bởi vì những gì mà Tề Dư nói tiếp theo mới là căn nguyên khiến cho Đoàn thị xấu hổ cùng cực.
Tề Dư nói:
"Hằng ngày các người ăn của Tề Ninh, dùng của Tề Ninh, thế mà cuối cùng vẫn đổ lỗi cho muội ấy cư xử như thế lực cường mạnh, mà chính Tiết gia các người, nếu không có nhờ có thế lực cường mạnh của Tề Ninh trong suốt hai năm qua, thì e là những mối nợ bên ngoài đã đập nát cả phủ Quận vương rồi."
"Ta thật sao không sao hiểu nổi, các người chẳng lẽ không biết bản thân mình là ai sao? Còn mơ mộng cả ngày cho rằng mình là đệ phủ cao chót vót được Hoàng đế trọng dụng từ hàng chục năm trước? Quả là một trò cười mà, ngẫm lại mà xem, Tiết gia của các người, có bao quan lại là thật sự đứng đắn?"
"Lão Quận vương lúc tuổi còn trẻ đã từng chắn "chó dữ" cho tiên đế, vì phải bỏ ra nhiều công lao như thế nên mới mưu cầu được vài năm số mệnh cho Tiết gia, nhưng còn Tiết Ngọc Chương con trai bà thì sao? Từ trước cho đến nay đều chỉ biết ăn chơi lêu lổng, cao bất thành thấp lại chẳng phải, ở bên ngoài ăn uống rồi đánh bạc, có thứ gì mà hắn ta chưa từng làm đâu?"
Đoàn thị mặt đỏ tai hồng vì những lời của Tề Dư, cuối cùng bà cũng tìm ra được một điểm để phản bác, thế là vội vàng nói:
"Đây có phải là những lời mà Tề Ninh đã quay về nói lại với ngươi không? Nữ nhân ba hoa này, ả ta muốn cho mọi người trên thiên hạ này chê cười Tiết gia thì phải!"
Tề Dư còn chưa kịp mở lời thì Tiết Ngọc Chương đã chẳng kìm nén nổi nữa:
"Mẫu thân! Người nói ít thôi."
Đoàn thị đang rất nóng lòng tìm lại mặt mũi của mình, nghe vậy bà lập tức tiếp lời, "Con có nghe thấy người ta đang chỉ thẳng vào mặt mũi chúng ta mà mắng không? Con lại còn biện hộ cho Tề Ninh, thanh danh của gia đình chúng ta bị người vợ hiền của con làm hỏng hết cả rồi."
Tề Dư khẽ cười đầy chế nhạo:
"Những lời này đâu phải do chuyện của Tề Ninh mà bị truyền ra, bà tưởng người đời đều bị mù hết rồi sao? Thanh danh của Tiết gia các người thế nào, chẳng lẽ trong lòng không tự đong đếm được? Ví dụ thực tế nhất là ban đầu các người đã cầu cưới Tề Yên bất thành, nhưng các người có nghĩ đến lý do vì sao mẹ kế An thị của ta lại không cho con gái ruột Tề Yên kết hôn với Tiết Ngọc Chương không? Thật sự nghĩ là vì tuổi Tề Yên còn nhỏ à? Tề Yên và Tề Ninh chỉ chênh nhau hai tháng tuổi thôi. Mẹ kế của ta là một người khôn khéo, lý nào bà lại để con gái mình đến gặp Tiết gia để phải chịu khổ chứ?"
"Nếu không phải bởi vì ban đầu bà ta sắp xếp cho Tề Ninh và Tiết Ngọc Chương gặp nhau, Tề Ninh vốn cửa lớn không ra cửa phụ chẳng bước, nên nhìn đời còn chưa sâu, thế là bị lừa bởi cái bộ dạng tô vàng nạm ngọc của Tiết Ngọc Chương, sau đó về nhà ầm ĩ đòi phải gả cho Tiết Ngọc Chương. Nếu không ngươi nghĩ ta và cha ta sẽ để cho Tề Ninh gả cho cái kệ rỗng như các người à?"
"Ban đầu vốn là nghĩ, chỉ cần Tề Ninh thích là được, gia đình các người nghèo cũng chẳng sao, dù sao thì Tề gia có rất nhiều tiền, thậm chí còn rất thường xuyên giúp đỡ người nghèo, để gia đình các người không phải kém một ai. Nhưng ai mà ngờ Thăng Mễ Ân đấu với Mễ Cừu, hai năm bạc của Tề gia lại đi nuôi sống những tên tiểu nhân ăn thịt người mà còn ngại răng phải dính máu thịt nhà các ngươi. À đúng rồi, các người còn muốn nạp thiếp cho Tiết Ngọc Chương, gia đình các người nuôi nổi thiếp không? Đừng có cái ý nghĩ để Tề Ninh nuôi luôn cả thiếp trong khi nuôi các người là được. Khuôn mặt tuấn tú này, sao có thể nói không cần là không cần chứ?"
Giọng của Tề Dư không lớn, nhưng cũng đủ để mọi người trong và ngoài phòng khách đều nghe rõ, Tiết Ngọc Chương cúi đầu xấu hổ không nói nên lời, Đoàn thị thì bị nói đến mức gò má cũng phát run rẩy, nhưng vẫn không chịu thừa nhận:
"Tề Ninh gả vào đây cũng được hai năm rồi, vậy mà chẳng thể sinh nổi lấy một đứa con, ta nạp thiếp thay con trai ta thì có gì là sai?"
Tiết Ngọc Thanh đang bị đè ép, ánh mắt lại càng trở nên oán độc hơn, nàng nghiến răng nghiến lợi nói một cách đầy đe dọa:
"Mẫu thân, người đừng nói nhiều với những người này. Nơi này là phủ Quận vương Bình Dương, ca ca ta là Quận vương, mẫu thân ta là Cáo mệnh, ta là Quận chúa, Tề gia bọn họ khinh người quá đáng, chúng ta phải đưa cô ta tới Ngự Sử Đài!"
Tiết Ngọc Thanh vừa nói xong, Tề Dư chỉ nhẹ cười khẩy:
"Ha, Ngự Sử Đài! Nha đầu ngu ngốc, ta nghe nói hôm qua ngươi cũng góp phần trong việc động thủ với Tề Ninh?"
Tiết Ngọc Thanh nghe ra được tia lạnh lùng trong lời nói của Tề Dư, nhưng lại chẳng muốn mình phải thua thiệt trước mặt nàng, nàng cho là Tề Dư chắc chắn sẽ không muốn Tề Ninh bị ca ca nàng bỏ rơi đâu, cho nên cũng sẽ không dám đối xử tệ với mình:
"Phải thì thế nào? Tề Ninh dám động thủ với ca ca ta, cho nên ta động thủ với cô ta cũng là điều nên làm. Ai bảo cô ta không có đạo đức làm gì."
Tề Dư nghe xong câu nói này, lại tiếp tục gật đầu một lần nữa:
"Những gì ngươi nói nghe có vẻ có lý đấy. Vậy theo đạo lý của ngươi, Tề Ninh là muội muội ta, ngươi dám động thủ với muội muội ta, ta cũng nên đánh ngươi chứ nhỉ."
Tề Dư quay sang Minh Châu:
"Người đâu. Tát bốn mươi cái. Làm liền ngay bây giờ."
"Vâng."
Minh Châu lập tức nhận mệnh mà chẳng có một tia do dự. Trước đó nàng thật sự chẳng hay nhị tiểu thư lại gả vào một gia đình hèn hạ như vậy, từ lúc nàng vừa bước vào cửa, nghe được người trong nhà nói chuyện thì đã tức đến phát nghẹn, nhưng cũng chính nhờ Vương phi tính khí tốt nên mới nhẫn nhịn được bọn họ đến tận bây giờ.
"Sao ngươi dám!"
Tiết Ngọc Thanh vừa hét lên trong sợ hãi lại vừa muốn thoát ra, nhưng một tiểu nha đầu làm sao có thể thoát khỏi được sự kiềm chặt của hộ viện chứ, cuối cùng chỉ có thể hoảng hốt mà kêu lên:
"Ai dám đánh ta! Tề Dư, ngươi đừng có quá đáng! Tề Ninh không chỉ đánh ca ta thôi đâu, ả còn không thể sinh được con đấy."
Trông thấy hai người đàn bà đang chuẩn bị đi đến để tát miệng mình, Tiết Ngọc Thanh vội vàng quay sang cầu lấy sự giúp đỡ của mẫu thân và huynh trưởng.
"Mẹ ơi, ca, cứu con, cứu con!"
Đoàn thị bị bà tử ép xuống ở phía sau, chẳng thể nào mà động đậy được, chỉ có thể ngồi yên đấy lo lắng chẳng biết phải làm sao, Tiết Ngọc Chương thì có chút khó xử, nhưng hắn không thể nào nhìn muội muội của mình bị đánh được, nên chỉ có thể kiên trì van xin Tề Dư:
"Vương phi, trưởng tỷ, Ngọc Thanh muội ấy vẫn còn nhỏ, vẫn chưa hiểu chuyện, với tư cách một người huynh trưởng, ta thay muội ấy xin lỗi người, ta sẽ đi xin Tề Ninh quay lại, ta sẽ bảo Ngọc Thanh quỳ xuống bồi tội với muội ấy."
Tề Dư dần mất đi kiên nhẫn:
"Ngày trong đời một khi đã qua đi thì chẳng thể nào lấy lại được, ai cần chi một cái quỳ của cô ta. Tiết Ngọc Chương, ngươi nghĩ là muội muội của ngươi tốt đẹp lắm sao? Năm Tề Ninh sẩy thai, chính là bị muội muội của ngươi đẩy xuống đấy. Tề Ninh giữ bí mật thay cho cô ta, là vì muội ấy trọng tình nghĩa, nên chỉ nói là do mình tự té ngã thôi, muội muội của ngươi chẳng những không cảm thấy tội lỗi mà còn đi rêu rao khắp nơi rằng Tề Ninh không thể sinh con, lương tâm của cô ta có bị chó tha không vậy? Các người nghĩ Tề Ninh không nói thì ta sẽ không biết sao? Ta không động tới cô ta lâu như vậy là do Tề Ninh bắt buộc thôi. Ngươi không cần cầu xin ta đâu, ta vẫn sẽ đánh vào miệng cô ta bốn mươi cái thôi, lời cầu xin của ngươi trái lại khiến ta nhớ tới những điều cũ, nợ mới tính cả nợ cũ thôi."
Tiết Ngọc Chương cố gắng tiêu hóa hết mọi lời mà Tề Dư đã nói, hắn quay sang nhìn Tiết Ngọc Thanh với sự nghi ngờ rằng hắn không tài nào tin được, tròng mắt Tiết Ngọc Thanh chuyển đi đôi chút, để lộ ra một chút chột dạ, nhưng nàng vẫn mạnh miệng cãi lại:
"Ả ta ngậm máu phun người. Ca, đừng tin ả. Rõ ràng là tự bản thân Tề Ninh không cẩn thận, đừng đổ lỗi cho ta."
"Chuyện đã tới nước này mà ngươi còn ngụy biện. Nha hoàn Thúy Nga ở bên cạnh ngươi lúc trước biết hết tất thảy mọi thứ, bởi vì ngươi sợ rò rỉ thông tin này cho nên mới đuổi cô ta ra khỏi đây, hiện tại cô ta đang là một đứa người hầu ở thôn trang phía Nam. Nàng nói với ta là ngươi sợ nếu Tề Ninh sinh con rồi thì sẽ cướp đi vị trí được cưng chiều của ngươi, cho nên ngươi đã cố tình khiêu khích Tề Ninh, để muội ấy phải có tranh chấp với ngươi, sau đó ngươi sẽ bắt tay với Thúy Nga cùng nhau đẩy Tề Ninh xuống bậc thang. Thật khó để chỉ bảo ngươi lòng gan dạ sắt thôi đó, bởi vì khi đó ngươi chỉ mới mười hai tuổi thôi mà đã có tâm địa xấu xa như vậy. Chẳng biết Ngự Sử Đài có hứng thú với việc xử lý trường hợp ai đó cố tình làm hại Quận vương phi hư thai không nhỉ, nếu như được xử lý, thì hành vi này của ngươi, tính ra cũng phải có kết cục khó lường lắm."
Tề Dư vừa nói dứt lời, Tiết Ngọc Chương đã lập tức bước tới nắm lấy vạt áo trước của Tiết Ngọc Thanh, nâng cơ thể nhỏ bé của nàng lên, tức giận hỏi:
"Tỷ ấy đang nói thật sao? Đúng thật là muội! Đúng thật là muội rồi! Đó là cháu trai của muội đấy, đó là cốt nhục của ta đấy, sao muội lại có thể hạ thủ được vậy?"
Sau khi sẩy thai Tề Ninh chẳng trách cứ ai lấy một lời, nên Tiết Ngọc Chương cũng chỉ nghĩ là do cô bất cẩn, sau này khi hai người cãi nhau, Tề Ninh có nhắc đến với hắn một lần, nhưng hắn lại chẳng tin, còn quở trách là Tề Ninh lại đi đổ hết mọi tội lỗi lên đầu một đứa trẻ, nhưng hắn nào có ngờ đến, một đứa trẻ mười hai tuổi lại có thể làm nên những điều xấu xa như vậy.
Tiết Ngọc Thanh chưa bao giờ trông thấy ca ca của mình lại có thể đáng sợ như vậy, từ lúc nhỏ đến lúc lớn, ca ca luôn nâng niu nàng trong vòng tay mình, nàng muốn gì, nói gì, hắn cũng nghe cũng làm, lúc đó nàng chỉ không muốn Tề Ninh và con của nàng ta cướp đi tình yêu của mẫu thân và ca ca dành cho nàng.
Nàng lắc đầu run rẩy, cố gắng giằng co tới phút cuối cùng: "Không, không phải muội. Không phải muội đâu. Ca, đừng tin chứ, đừng có tin lời ả mà."
"Hóa ra muội dám giằng co với Thúy Nga, năm đó đuổi Thúy Nga ra ngoài, không lưu lại chút tình chủ tớ, là vì lý do này."
Tiết Ngọc Chương chỉ hận bản thân chẳng thể phát hiện ra ý xấu của nàng sớm hơn.
Tiết Ngọc Thanh lúc này đã thực sự sợ hãi, nước mắt lưng tròng, cô nắm lấy quần áo Tiết Ngọc Chương cầu xin tha thứ:
"Ca, muội, muội không phải cố ý đâu. Đứa trẻ, đứa trẻ mất rồi, thì vẫn có thể sinh lại mà. Muội... A!"
Trước khi kịp nói xong thì cô đã bị Tiết Ngọc Chương đá sang một bên, sau đó Tiết Ngọc Chương cúi xuống ngồi bên cạnh, dường như cũng chẳng còn quan tâm đến cách Tề Dư đối với Tiết Ngọc Thanh nữa.
Quyết định của Tề Dư sẽ chẳng vì ai mà đổi thay, nàng ra lệnh cho các bà đánh vào miệng Tiết Ngọc Thanh:
"Tát miệng cô ta một trăm cái, nếu như mà không đánh cô ta rơi đầy răng được thì xem như là các người không có xuất lực, quay về trực tiếp nhận hình phạt."
Hai bà tát mặt rùng mình: "Vâng, vương phi."
Đoàn thị còn chưa thoát khỏi được cái chết của đứa cháu trai chưa chào đời mà con gái mình tạo nên thì đã nghe Tề Dư nói sắp sửa tát miệng con gái mình rơi đầy răng, bà lập tức nắm bàn giậm chân nói:
"Làm gì đấy! Mấy người đang làm cái gì đấy! Ngọc Thanh à, đừng đánh nó, nó vẫn là một đứa trẻ thôi mà! Nó vẫn chưa hiểu chuyện!"
Tề Dư không buông lấy một câu, Tiết Ngọc Chương đột nhiên đứng dậy cáu kỉnh nói:
"Mẫu thân, người có hồ đồ không? Nó giết chết con của con đấy! Nó tàn nhẫn như vậy, đều là do con và người dung túng mà thành. Hóa ra nhiều năm qua con và người đã nuôi nấng một con cầm thú không bằng súc sinh! Con chỉ hận không thể tự tay đâm chết nó ngay lúc này."
Đoàn thị bị con trai mắng thì hoàn toàn hụt hơi, lại quay sang nhìn đứa con gái đang bị một bàn tay đập thẳng vào miệng, ngũ tạng bà như bị thiêu đốt, cứ thế gục mặt xuống bàn và khóc thét lên.
Tề Dư chỉ lạnh lùng nhìn họ, đột nhiên nàng đứng dậy đi tới trước mặt Tiết Ngọc Chương, khẽ nói:
"Ngươi đi theo ta tới phòng trong, ta có một chuyện muốn nói với ngươi."
Tiết Ngọc Chương nhìn Tề Dư, thực chẳng biết là nàng muốn làm gì, cứ thế hắn đi theo sau Tề Dư và những người khác trong ủ rũ, đi đến phòng bên ở bên cạnh phòng khách.
Sau khi vào phòng bên, hai hộ vệ của Tề gia đứng ở bên ngoài canh cửa, Tề Dư thì đứng quay lưng về phía Tiết Ngọc Chương:
"Tiết Ngọc Chương."
"..."
Tề Dư quay lại, khuôn mặt nàng dường như bị phủ một lớp băng giá, khiến Tiết Ngọc Chương lạnh đến phát run, nhưng cho dù bây giờ Tề Dư muốn làm gì với hắn đi nữa, ngay cả khi Tề Dư có đánh gãy cả răng hắn, hắn cũng sẽ không phản kháng.
"Viết hưu thư đi."
Giọng của Tề Dư chứa đầy cả sự lạnh lùng, thái độ của nàng cũng rất quyết đoán, nhưng điều này vẫn khiến Tiết Ngọc Chương cảm thấy quá đỗi choáng váng. Hắn đã từng nghĩ tới việc Tề Dư sẽ đánh hắn hoặc là mắng hắn, nhưng nào ngờ Tề Dư lại muốn viết hưu thư.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...