Sau Khi Nhặt Được Năm Người Anh Trai Kinh Thành Không Có Ai Dám Trêu Chọc


Lời nói của Trường Yến đã mở ra một con đường khác cho Khương Sanh.


Đôi khi, giảm giá không phải là phương pháp khuyến mãi duy nhất, tặng quà cũng có thể được sử dụng.


Có vẻ như ngày mai tôi sẽ đến huyện để mua một số dải ruy băng có họa tiết hoa xinh xắn, hai loại này được các cô đặc biệt ưa chuộng, khi kết hợp với áo khoác chắc chắn sẽ bán rất chạy.


Sau khi hiểu rõ mọi chuyện, Khương Sanh thở phào nhẹ nhõm, cuộc khủng hoảng giành giật kinh doanh cuối cùng cũng kết thúc, cô cũng trở nên khôn ngoan hơn.


Đợi đến buổi tối nghỉ ngơi, Khương Sanh mới muộn màng nhận ra.


Đến anh cả Hứa Mặc cũng không nghĩ ra, vì sao anh năm lại thông minh như vậy.


Anh có vẻ thoải mái và đã biết phải làm gì.


Anh rất hiểu lòng người.


Ví dụ nhà họ Trương dùng 12 đồng mua quần áo bông, anh dùng 11 đồng mua lại, không tham lợi 1 đồng, hơn nữa nhà họ Trương lỗ hàng chục đồng, mới có thể rút kinh nghiệm, sau này không dám cướp mối làm ăn của người khác.


Ví dụ biết thông quan sử dụng người trực tiếp quảng cáo, ví dụ có thể dùng quà tặng để duy trì mức giá 14 đồng, cho dù trước đây các dì mua áo khoác xám không bị thuyết phục, cùng lắm tặng cho họ một bông hoa, có thể khiến các thím mỉm cười.



Khương Sanh càng nghĩ càng khâm phục trí thông minh của anh năm.


Nhưng anh, không phải mất trí nhớ sao?

Với sự nghi ngờ trong đầu, Khương Sanh ngủ thiếp đi.


Ngày hôm sau, Phương Hằng dẫn cô đến huyện mua ruy băng hoa về làng làm quà, mặc dù có người cho rằng chiếc áo khoác bông màu xám mười bốn đồng đắt tiền nhưng lại có nhiều người mua hơn.


Chỉ trong vòng vài ngày, những chiếc áo khoác đệm bông màu xám và áo khoác đệm bông hoa đều không còn nữa.


Khương Sanh đã đưa chiếc áo khoác bông hoa còn lại mà Trường Yến đã mặc cho dì Trương khi Ôn Trí Duẫn đến thay thuốc.


Dì Trương vô cùng vui mừng, cầm chiếc áo khoác hoa muốn trả tiền.


Khương Sanh cười nói, “Dì cũng không có nhiều tiền, để mà dùng, chân của chú Chu cũng tốn rất nhiều tiền”.


Câu này không sau, chân Chu Chí Cường bong gân nằm ở đó suốt nửa tháng, gồm tiền khám và thay thuốc, tổng cộng là 51 đồng.



Đây là một số tiền rất lớn đối với hộ nông dân, khiến mẹ Chu nằm trên giường đau khổ đến mức không thể hồi phục trong vài ngày.


“Sao có thể được” Dì Trương không muốn lợi dụng những đứa trẻ này, cứng đầu nhét 10 đồng vào tay Khương Sanh, “Dì chỉ có từng này, đứa trẻ tốt con cầm đi”.


Khương sanh không còn cách nào khác ngoài ôm nó vào lòng và cố gắng tìm lý do để trả lại.


Trở lại ngôi đền đổ nát.


Ôn Trí Duẫn đang thay thuốc cho chân của Hứa Mặc, Khương Sanh đi tới nhìn, cũng nhìn ra được căn nguyên xấu nào, may mắn cô cũng có lời muốn nói, “Chân anh cả khi nào có thể xuống đất đi lại?”

Hứa Mặc cười, “Tiểu tứ nói hôm nay có thể”.


Đây là chuyện tốt, Khương Sanh mở to mắt, anh bốn thật sự rất giỏi giấu đồ, ngay cả một chút manh mối cũng không có.


Cô tuyệt đối không chịu thừa nhận rằng mình bị ám ảnh bởi việc kiếm tiền trong khoảng thời gian này và phớt lờ anh cả.


Sau khi Ôn Trí Duẫn lấy cành cây ra, khử trùng lại và bôi thuốc bột, giúp Hứa Mặc xuống đất cảm nhận.


“Có thể có chút cảm thấy không có lực, vì bị thoái hóa cơ, nhưng nếu như thấy đau thì đừng cố chấp”.

Anh dặn dò.


Hứa Mặc gật đầu, vừa đặt tay lên vai Ôn Trí Duẫn, lại nghĩ đến cái gì, lại thay thế bằn Trịnh Như Khiêm ở xa hơn.


Mặt Ôn Trí Duẫn lập tức đỏ bừng.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận