Trực giác nói cho Ôn Bạch biết đó chính là Lục Chinh nhưng chân cậu lại không hề dịch chuyển.
Không biết thành hoàng đã hạ lên người cậu phép thuật gì mà mưa không dính vào, nhưng cảnh vật vẫn bị màn mưa làm cho mông lung mờ mịt.
Đến dáng dấp của Lục Chinh cũng trở nên mơ hồ.
Ôn Bạch nhận ra Lục Chinh, mặc dù hiện tại đối phương đang mặc một bộ trường sam màu mực, khác hoàn toàn trang phục cậu thường thấy nhưng Ôn Bạch tin mình không nhận sai.
Chỉ là… cảm giác xa cách cũng rất rõ ràng.
Chính cái cảm giác xa cách đó đã bức cậu ngừng bước chân, làm cậu cảm thấy người kia chính là Lục Chinh nhưng hình như cũng không phải.
Đây là lần thứ hai từ lúc tiến vào bức Đêm Tế tới giờ, Ôn Bạch cảm thấy mình thực sự đang nằm mơ.
Trong lúc đang do dự, người kia dường như cũng chú ý tới sự xuất hiện của cậu, hơi quay đầu.
“Lục…”
Một chữ “Chinh” còn chưa kịp nói ra thì chân trời hửng sáng.
Cảm giác chóng mặt quen thuộc phủ kín.
Ôn Bạch chỉ cảm thấy hình như mình ngã xuống, mà ban nãy cậu đang đứng trên cầu, bên dưới chính là sông Lưu Quang…
Cơ thể nặng nề, còn rất lạnh.
Xưa nay Ôn Bạch chưa bao giờ cảm thấy mí mắt của mình lại khó kiểm soát như vậy, nhưng cậu không kịp nghĩ xem tình hình đang là thế nào thì bên tai đã truyền đến tiếng nước chảy cùng với tiếng hô “Tiểu Bạch”.
Rất giống lần trước, ầm ĩ, huyên náo, hỗn loạn, nhưng lần này Ôn Bạch có thể nhận ra được là ai đang gọi mình.
Cậu từ từ mở mắt ra, phát hiện mình đang nằm bên bờ sông.
Chỉ cần hơi xoay người là sẽ bị rơi vào chỗ nước mới thông chưa bao lâu của sông Trầm Sa.
Trời đang đổ mưa to, hạt rơi cực dày, thậm chí còn hơi đau khi bị quất vào người.
Ôn Bạch vô thức rùng mình một cái.
Vừa ngẩng đầu lên thì thấy Chu Vỹ và Lâm Khâu đang cầm dù, lảo đảo chạy từ trên sườn dốc xuống.
Tốc độ chạy đến của Chung Thời Ninh và một vài âm sai khác cũng rất nhanh.
“Tiểu Bạch! Cậu dọa chúng tôi sợ chết khiếp!”
“Mau! Mau lên! Mau đi thông báo cho ông chủ!”
“Cuối cùng cũng trở về!”
“Thời, Thời Ninh, anh nhẹ tay một chút, tôi sắp thở không nổi rồi.” Ôn Bạch vội vàng vỗ vai Chung Thời Ninh.
Chung Thời Ninh ôm chặt lấy Ôn Bạch, lúc này mới chịu lỏng tay ra, vành mắt đỏ bừng lên, đến giọng nói cũng mang theo vài phần nức nở: “Cậu đi đâu thế?”
Ôn Bạch: “Tôi…”
Cậu còn chưa nói xong thì Chu Vỹ chạy tới.
Sau khi nghiêng dù che kín cho Ôn Bạch, Chu Vỹ nói một tràng: “Mau cử động xem trên người có chỗ nào bị thương không? Có chỗ nào bất thường không? Có chỗ nào bị đau không?”
Nếu là đau thì hình như khắp toàn thân đều đang hơi đau.
Nhưng Ôn Bạch lại bị tiếng mưa rơi lộp độp vào dù thu hút sự chú ý, hỏi: “Sao tự dưng có mưa lớn thế?”
Cậu nhớ rõ ràng trước đó khí trời còn tốt lắm mà.
Tất cả mọi người không lên tiếng, khóe miệng Chu Vỹ co rút, cuối cùng thở dài một hơi, uể oải nói: “Cậu đã đi đâu vậy?”
Lát sau Ôn Bạch mới trả lời: “Bức tranh Đêm Tế.”
Vừa nói cậu vừa nhìn bốn phía một lượt.
Hẳn là bức Đêm Tế, không sai, khi cậu rời khỏi tranh, chân trời đúng lúc hửng sáng.
Nhưng giờ Ôn Bạch lại không nhìn thấy tranh đâu, cũng không thấy… Lục Chinh.
Hơn nữa, sao cậu lại tỉnh dậy ở đây?
Sau khi nghe xong cụm “bức tranh Đêm Tế”, mọi người ngơ ngác quay sang nhìn nhau.
“Bức Đêm Tế nào?” Chu Vỹ hỏi.
Nhất thời Ôn Bạch cũng không giải thích được, chỉ thắc mắc: “Lục Chinh đâu rồi?”
Bọn họ không biết nhưng Lục Chinh thì biết.
Hồi lâu sau mới có một âm sai cất tiếng: “Ở Đông Thái.”
Sắc mặt trông không đúng lắm… Ôn Bạch nhíu mày: “Xảy ra chuyện gì sao?”
Tất cả mọi người: “…”
“Câu này… cần phải hỏi chính cậu mới đúng.” Chu Vỹ bất lực.
Ôn Bạch hoang mang: “Hả?”
Nhìn sắc mặt tái mét của Ôn Bạch, Chu Vỹ đành nói: “Thôi bỏ đi, về là tốt rồi, chúng ta quay về Đông Thái trước đã.”
“Đại nhân Cửu Chương đang lái xe qua đây.” Một âm sai nói.
Lên xe, Ôn Bạch thay cái áo khoác ngoài ướt đẫm của mình, hơi ấm điều hòa thổi nhẹ, cả người vô cùng mệt mỏi, cuối cùng không trụ nổi nữa ngủ thiếp đi.
Lúc tỉnh lại, sắc trời bên ngoài đen kịt.
“Có còn thấy chỗ nào khó chịu không?”
Ôn Bạch đơ mất một lúc mới nhận ra vừa rồi là tiếng của Lục Chinh, cậu chống tay ngồi dậy.
Chỉ trong chớp mắt, Lục Chinh trước mặt và người mặc trường sam màu mực bên trong bức Đêm Tế hòa vào nhau làm Ôn Bạch hơi giật mình.
Cậu ho khan một tiếng, trả lời: “Không còn ạ.”
Lục Chinh chẳng nói gì, chỉ bình tĩnh chăm chú nhìn cậu, sau đó hắn vươn tay ra chỉnh lại chăn cho Ôn Bạch: “Đi đâu?”
Nhóm Chu Vỹ hỏi vậy Ôn Bạch còn có thể hiểu được, nhưng Lục Chinh lại cũng hỏi như vậy khiến Ôn Bạch vô cùng bối rối, thậm chí còn bắt đầu hoài nghi câu trả lời của mình: “Không phải là bức Đêm Tế sao?”
Tay Lục Chinh khựng lại, nửa ngày sau mới hỏi tiếp: “Ở trong tranh gặp phải cái gì?”
“Không khác lần trước lắm, mấy quầy hàng, bánh trái, thuyền phép…” Ôn Bạch giơ ngọc hồ lô trên tay lên, “Em còn dùng cái này gọi thành hoàng ra.”
Lục Chinh khẽ nở nụ cười: “Chơi rất vui à?”
“Cũng khá vui.” Nói rất vui thì cũng không hẳn, so với lần trước, chỉ có một mình đương nhiên không thể vui bằng.
Nhưng mà…
Ôn Bạch cười nói: “Em còn thả đèn hoa.”
Lục Chinh vẫn chăm chú nhìn cậu.
“Đèn hoa em thả lần này không phải cái lần trước.”
“Ngọn đèn mà em chọn nhìn rất giống Nguyên Nguyên.”
“Đúng ra là nhỏ hơn Nguyên Nguyên một chút.” Ôn Bạch đưa tay ra, ngón tay hơi cong lại áng chừng, “Chỉ to khoảng chừng này.”
Lục Chinh nhíu mày.
Ôn Bạch tiếp tục nói: “Lần trước chúng ta đến hơi sớm nên bà chủ chưa lấy nó ra, lần này em đến rất đúng lúc nên nhìn thấy.”
“Nhưng mà lần này ở trong tranh đột nhiên lại đổ mưa, không biết có làm ướt mất đèn hay không.”
“Em chỉ thay cành trúc đỡ dưới bấc đèn, không biết có thể giúp nó trôi được bao xa.”
Ôn Bạch không tự tin lắm vào tay nghề làm thủ công của mình: “Chủ yếu là em làm cũng không được tốt, em sợ cái đèn đó trôi chưa được bao xa đã chìm mất rồi… Sao vậy?”
Cậu vừa nói gì sai à?
Tại sao nhìn biểu cảm của Lục Chinh lại… khó miêu tả thế?
Giọng của Lục Chinh hơi khàn: “Em viết chữ lên hai cái đèn kia?”
Ôn Bạch gật đầu.
“Chữ gì?”
Lúc viết Ôn Bạch không cảm thấy gì, lần trước lúc đi vào bức tranh Đêm Tế cũng không cảm thấy gì, nhưng bây giờ nghe Lục Chinh hỏi vậy, cậu bỗng lại thấy… hơi mất tự nhiên, không biết phải đáp lại thế nào.
Ôn Bạch nắm lấy chăn, cố gắng nói thật bình thản: “Giống lần trước thôi, anh và Nguyên Nguyên, hai đèn.”
“Trên cái đèn hoa sen kia viết tên tôi?” Thanh âm của Lục Chinh lại trầm thêm mấy phần.
Ôn Bạch: “Vâng.”
“Hai chữ nào?”
Hiếm có khi nào Lục Chinh lại cố chấp như vậy khiến Ôn Bạch bị bất ngờ, cậu hoang mang trả lời: “Còn hai chữ nào nữa? Là hai chữ tên của anh đó.”
Thấy Lục Chinh không hề nhúc nhích, tầm mắt khóa chặt vào người mình, Ôn Bạch cảm thấy hơi căng thẳng.
Cậu dứt khoát kéo tay Lục Chinh qua, viết vào lòng bàn tay hắn hai chữ “Lục Trưng”.
Ôn Bạch vừa viết vừa giải thích: “Lần trước em viết, Nguyên Nguyên bảo rằng tên của anh không phải như vậy, còn bắt em viết đi viết lại mấy lần, muốn em ghi nhớ, cho nên lần này em viết…”
Ôn Bạch không kịp nói hết câu vì Lục Chinh bỗng nhiên nắm ngược lại tay cậu.
Lời chưa hết, chữ “Trưng” cũng mới viết được một nửa, Lục Chinh lại nắm lấy tay cậu, còn nắm cực kỳ chặt.
Ôn Bạch khẽ nhúc nhích thử ngón tay của mình.
Lục Chinh hơi thả lỏng tay ra, màu đen sẫm trong mắt như càng sâu hơn.
Một bên còn lại phất nhẹ, sau đó trong tay hắn xuất hiện nhiều thêm một cái đèn hoa sen.
Đến khi nhìn rõ hình dáng của ngọn đèn kia, Ôn Bạch ngạc nhiên: “Anh lấy nó ra à?”
“Chẳng phải Đế Thính đã nói đồ vật bên trong bức Đêm Tế không thể lấy ra ngoài sao?” Hừng đông tranh cuộn lại, bất kể là mang cái gì ra cũng đều tan biến.
Mặc dù đang hoài nghi nhưng khi nhìn thấy chiếc đèn hoa sen này, Ôn Bạch vẫn cảm thấy hơi vui mừng.
Cậu nhận lấy nó từ tay Lục Chinh, cười nói: “Có phải là rất giống Nguyên Nguyên không?” Vừa nói vừa xoay đèn tròn một vòng cho Lục Chinh xem.
Lục Chinh không trả lời.
Mãi đến tận khi Ôn Bạch ngẩng đầu lên, Lục Chinh mới nói: “Lúc tôi nhặt được nó, dáng vẻ của nó y như thế.”
Ôn Bạch: “… Dạ?”
Mấy giây sau cậu mới hiểu ra đối phương vừa nói gì, ý cười đông cứng trên gương mặt.
“Ôn Bạch.”
Toàn thân Ôn Bạch bất động.
Giọng của Lục Chinh rất trầm, rất chậm, từ từ bao phủ bên tai.
“Đây không phải là đồ vật ở bên trong bức tranh Đêm Tế Trung Nguyên.”
“Nơi em đến cũng không phải trong tranh.”
“Mà là nhân gian.”
“Là nhân gian chân thực đã từng tồn tại từ hàng nghìn năm trước.”
Lục Chinh cầm ngọn đèn trong tay Ôn Bạch lên: “Em nói em thả một cái đèn giống nó nhưng không phải là giống nó.”
Hết thảy lời nói của Lục Chinh đều đang gần ngay bên tai nhưng Ôn Bạch lại cảm thấy như cách một tầng sương mù mơ hồ.
“Cái đèn đó chính là Nguyên Nguyên.”
Ôn Bạch không thể thốt lên câu nào.
“Có phải là tôi chưa từng nói cho em biết tôi nhặt được nó như thế nào?” Trên khuôn mặt Lục Chinh xuất hiện ý cười nhàn nhạt.
Ôn Bạch lắc đầu.
Thực ra cũng không khác nhiều với những gì Ôn Bạch từng biết.
Cùng thuyền phép trôi đến hoàng tuyền, kẹt lại trên bờ sông, hôm đó là ngày Trung Nguyên.
Mỗi tội thiếu mất một ý, đồng thời cũng là ý quan trọng nhất.
Giữa đám đèn giấy thả sông, có một chiếc đèn hoa sen nhỏ xíu không hề bắt mắt, trên mình ghi hai chữ.
Lục Trưng.
Bởi vì hai chữ này mà mới được Lục Chinh nhặt.
Một chiếc đèn giấy trôi từ nhân gian tới lại đề tên của hắn.
Đế Thính nói ngọn đèn này và hắn có duyên.
Đó cũng là lần đầu tiên trong suốt trăm nghìn năm, Lục Chinh đến nhân gian.
Nhưng hắn không tìm được người thả đèn.
Thậm chí hắn còn không nhớ rõ hình dáng của nhân gian khi đó, chỉ nhớ hôm ấy trời đổ mưa.
Sau đó Lục Chinh mang đèn hoa sen về âm ty, cho nó linh thức, nuôi dưỡng bên người.
“Vậy nên… người mà em nhìn thấy khi đó, thật sự là…” Nhìn thấy biểu cảm hơi bối rối của Lục Chinh, Ôn Bạch không lẩm bẩm nữa.
Ôn Bạch chợt nhớ ra.
Lúc ấy cậu nhìn thấy Lục Chinh nhưng Lục Chinh không nhìn thấy cậu.
Lục Chinh: “Sao vậy?”
Ôn Bạch ngả người dựa ra phía sau, cười nói: “Không có gì.”
Tiếng Lục Chinh của một nghìn năm trước, đến cuối cùng cậu cũng không thể gọi ra miệng được.
Lục Trưng của một nghìn năm trước không biết, vậy thì nên giữ bí mật với cả Lục Chinh của một nghìn năm sau.
“Nhưng sao em lại lạc về một nghìn năm trước?” Ôn Bạch nghĩ mãi không ra, cảm thấy vô cùng khó hiểu.
Lục Chinh: “Một nghìn năm trước, tên của sông Trầm Sa chính là Lưu Quang.”
Ôn Bạch thật sự không thể xếp chồng hai dòng sông này lên nhau.
Lúc đứng trên cầu nhìn đèn hoa trôi khắp nơi, cậu còn nghĩ phải chăng sông Trầm Sa của một nghìn năm trước cũng náo nhiệt hệt như sông Lưu Quang này.
Hóa ra… đúng là náo nhiệt giống nhau thật.
Vượt qua chặng đường dài một nghìn năm, đi dọc theo bờ của cùng một dòng sông, miệng Ôn Bạch mấp máy mở ra rồi khép lại, mãi không nói nên lời.
“Hồn phách bên dưới phố cổ và sông Lưu Quang rất có duyên với bức Đêm Tế của Sầm Lận.”
“Hồn phách ngủ say dưới đất, sông Lưu Quang dẫn đến âm ty.”
“Sầm Lận chính là vị thần tiên vẽ bức Đêm Tế Trung Nguyên đúng không?” Ôn Bạch ngồi thẳng người lên, theo động tác của cậu, chăn hơi tuột xuống.
Lục Chinh vươn tay chỉnh lại chăn cho Ôn Bạch: “Ừm.”
Ôn Bạch nhớ trước đây đèn sen nhỏ từng nói, không phải toàn bộ đèn hoa đều có thể trôi đến hoàng tuyền, đặc biệt là ở nhân gian của lúc trước, mỗi lần đến Tết Trung Nguyên, nơi nào có nước đều sẽ có đèn hoa, hoàng tuyền căn bản không thu nhận hết được.
Có trôi được đến hoàng tuyền hay không dựa vào mệnh của mỗi ngọn đèn hoa, cũng là tự dựa vào bản lĩnh của chính mình.
Lúc trước Ôn Bạch còn nghĩ, một đèn sen nhỏ chỉ to bằng lòng bàn tay thì phải cố gắng đến mức nào mới đánh thắng được những ngọn đèn khác, thành công trôi đến hoàng tuyền.
Hóa ra là được “hộ tống”.
“Vậy việc em đến một nghìn năm trước là có liên quan đến chuyện này sao?”
“Ừ.” Lục Chinh gật đầu, “Hồn phách dưới lòng đất thức tỉnh, sông Trầm Sa khô cạn trăm năm thông nước, linh áp quá cao.”
Đất là dương, nước là âm, sông Trầm Sa là nước, hơn nữa ở dưới lòng đất còn có rất nhiều hồn phách không an phận, âm dương va chạm vào nhau sinh ra kẽ nứt.
Còn Ôn Bạch thì bị ngã vào trong đó.
“Vậy những hồn phách dưới lòng đất đó giờ sao rồi?” Ôn Bạch vội vàng hỏi.
Lục Chinh: “Dẫn hết về âm ty rồi.”
Tất cả mọi chuyện đều đã có lời giải thích.
Chỉ trong khoảng thời gian hai ngày ngắn ngủi, Ôn Bạch lại có cảm giác rất nhiều năm trôi qua.
Nhân gian của một nghìn năm trước và người trước mặt này không ngừng đan xen vào nhau, thoáng ẩn thoáng hiện.
Rất phức tạp, thậm chí còn rất hoang đường.
Nghĩ tới nghĩ lui, Ôn Bạch đột nhiên bật cười.
Nhìn khuôn mặt rạng ngời của đối phương, không hiểu sao Lục Chinh rất muốn thử chạm tay vào, cuối cùng hắn vẫn nhịn lại được, chỉ hỏi một câu: “Em cười gì thế?”
Ôn Bạch vẫn trả lời: “Không có gì.”
Cậu không hề nói dối.
Là thật sự không có gì, chỉ cảm thấy hết thảy đều rất tốt.
Hai người đồng thời yên lặng mãi đến tận khi có người gõ cửa phòng.
Lục Chinh ra mở cửa.
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh đang đứng ở bên ngoài, còn có cả Đế Thính.
Chu Vỹ chống đỡ áp lực, dè dặt hỏi: “Ông chủ Lục, chúng tôi muốn qua xem Tiểu Bạch một lúc, có được không?”
Lục Chinh nghiêng người, nhường đường cho Chu Vỹ và Chung Thời Ninh đi vào phòng.
Có hắn ở đây Chu Vỹ và Chung Thời Ninh sẽ rất mất tự nhiên, Lục Chinh quay đầu lại nhìn Ôn Bạch lần nữa rồi đi ra ngoài.
Sau khi rời khỏi phòng, Lục Chinh đứng dựa vào tường, nhìn Đế Thính hiển nhiên là đang không hề có ý định đi vào thăm Ôn Bạch.
Giọng của Lục Chinh rất nhạt: “Cậu biết từ lâu rồi đúng không?”
Đế Thính nhún vai: “Nếu tôi nói không thì cậu có tin không?”
Lục Chinh bất mãn lườm Đế Thính.
“Thật sự là không mà.” Đế Thính nghiêm túc nói, “Nhưng cũng đoán được tám, chín phần mười.”
Đế Thính nói tiếp: “Cậu ngủ quá lâu nên có nhiều chuyện không biết rõ, bên trên chắc chắn sẽ không vô duyên vô cớ chọn Ôn Bạch.”
“Những thứ có liên quan đến cậu, tôi thấy ngoại trừ Nguyên Nguyên ra thì chẳng còn gì khác.”
“Tôi đoán hai chữ trên người Nguyên Nguyên nhất định là có liên quan đến Ôn Bạch, phần trăm cao là do tự tay cậu ấy viết nhưng tôi không biết cậu ấy viết như thế nào, ngọn đèn đó cậu ấy thả như thế nào.”
“Bây giờ mới biết rõ đầu đuôi.”
Đế Thính gãi mũi: “Không phải tôi cố ý không nói, cậu biết mà, có nhiều thứ duyên phận là ai thì chính là người đó, người khác động tay vào ngược lại còn dễ nảy sinh mầm họa.”
Lục Chinh quay người đi xuống tầng.
Lục Chinh đi rồi, Đế Thính cũng không vào, trong phòng chỉ còn Ôn Bạch, Chu Vỹ và Chung Thời Ninh nên bầu không khí thả lỏng hơn rất nhiều.
Tuy Chu Vỹ và Chung Thời Ninh vẫn chưa biết cụ thể xảy ra chuyện gì nhưng đã nghe Đế Thính kể sơ qua.
Sau khi xác nhận Ôn Bạch không sao, Chu Vỹ ngồi phịch xuống ghế, nói: “Tiểu Bạch, trước đây tớ hay nói tính tình của ông chủ Lục không tốt lắm, bây giờ tớ trịnh trọng xin lỗi.”
Ôn Bạch: “???”
“Thái độ trước đây của ông chủ Lục, thực ra đã là rất tốt rồi.”
Ôn Bạch càng nghi ngờ hơn: “???”
Chung Thời Ninh bổ sung: “Tiểu Bạch, sau khi cậu biến mất không thấy tăm hơi, ông chủ đã nổi trận lôi đình đó.”
Ôn Bạch ngồi thẳng người lên: “Lục Chinh nổi giận?”
Chu Vỹ và Chung Thời Ninh cùng gật đầu.
“Chẳng phải cậu từng hỏi tại sao đột nhiên Nam Thành lại đổ mưa lớn như vậy sao?” Chung Thời Ninh nghiêm túc chỉ một ngón tay lên trời.
Ôn Bạch gần như đã có thể đoán ra được.
Sau khi nghe tin Ôn Bạch mất tích, Chu Vỹ đi đến phim trường cùng các âm sai.
Lúc cậu ta đến lại chẳng thấy Lục Chinh đâu, chỉ thấy trời đổ mưa rất to.
Lúc đó Lâm Khâu cũng đang ướt nhẹp vì không có dù, chỉ chạy lung tung trong mưa cố gắng tìm phương hướng cho la bàn, còn Chung Thời Ninh thì đang đứng ở bờ sông hô gọi tên Ôn Bạch.
Muốn bao nhiêu thê thảm có bấy nhiêu thê thảm.
“Sau khi cậu biến mất, sắc mặt của ông chủ sa sầm xuống cực hạn.” Đến giờ trong lòng Chung Thời Ninh vẫn còn cảm thấy sợ hãi, “Không biết ông chủ vẽ cái gì trên mặt đất hay là phát hiện ra được gì, sau khi gằn giọng nói hai chữ “Sầm Lận” xong ông chủ cũng biến mất luôn.”
Chu Vỹ không nhịn được hỏi: “Tiểu Bạch, việc cậu mất tích lần này có liên quan đến người tên là Sầm Lận kia hả?”
Ôn Bạch gật đầu: “Ừm.”
“Chẳng trách.” Lúc đó trông ông chủ như đang muốn lột da ai đó vậy, Chung Thời Ninh nói.
Bây giờ nghĩ lại, Chu Vỹ cảm thấy chính mình cũng nhặt về được một cái mạng.
Cậu ta chưa bao giờ cảm nhận thấy tầng tầng âm khí dày đặc như vậy, giống như là muốn bao phủ mọi thứ, mặc dù lúc cậu ta đến, Lục Chinh đã rời đi được một lúc rồi.
So ra, ông chủ Lục của trước đây đã là hiền hòa dễ gần lắm rồi.
Chung Thời Ninh: “Các âm sai nói rằng lúc ông chủ thức dậy, thiên tượng bên ngoài cũng không đến nỗi tệ như thế.”
“Nếu không nhờ có đại nhân Đế Thính can ngăn, sợ là sẽ xảy ra chuyện lớn mất.”
Trong lòng Ôn Bạch ngũ vị tạp trần.
Chu Vỹ cẩn thận hỏi: “Ông chủ có nổi giận với cậu không?”
Ôn Bạch lắc đầu: “Không.”
Không chỉ không giận mà còn cực kỳ kiên nhẫn.
Nếu không có Chu Vỹ và Chung Thời Ninh nói thì Ôn Bạch hoàn toàn không biết còn có chuyện như vậy.
“Cũng may.” Chu Vỹ thở phào.
Câu này lẽ ra không cần phải hỏi.
Nhìn dáng vẻ cẩn thận đến không thể cẩn thận hơn của ông chủ Lục khi ôm Tiểu Bạch về phòng, sao có khả năng chờ Tiểu Bạch tỉnh lại rồi nổi giận được cơ chứ?
Ở một bên khác, Lục Chinh trở về phòng làm việc của mình, trải bức Dắt Trâu ra bàn.
Hồn tranh bay ra: “Đại, đại nhân.”
Lục Chinh: “Nó đâu?”
Hồn tranh: “Đang ngủ ạ.”
Trong thời gian Ôn Bạch biến mất, không biết sao mà đèn sen nhỏ bên trong bức tranh lâm vào trạng thái ngủ chập chờn, lúc mơ lúc tỉnh, Lục Chinh sợ nó tỉnh hẳn sẽ náo loạn đòi tìm Ôn Bạch nên rót linh lực vào, tạm thời phong kín bức tranh lại.
Bây giờ Lục Chinh mới mở tranh ra.
Có lẽ là do cảm nhận được Ôn Bạch đã trở về an toàn nên đèn sen nhỏ lại ngủ rất say.
“Đại nhân, Tiểu Bạch có khỏe không ạ?” Hồn tranh cũng nghe được tin tức từ nhóm âm sai.
Lục Chinh nhàn nhạt đáp: “Không sao.”
“Vậy thì tốt quá rồi.”
Con trâu già phất đuôi một cái, đèn sen nhỏ lăn tròn rồi rơi vào lòng bàn tay Lục Chinh.
Nhìn cánh hoa của nhóc đèn mập vẫn đang mở ra khép vào đều đều, Lục Chinh cong khóe môi mỉm cười.
Trước đây Đế Thính từng nói với nó, ở nhân gian, sinh và nuôi không giống nhau nhưng đều là ơn lớn, đều là người quan trọng nhất đối với mình.
Chỉ nói một lần mà đèn sen nhỏ nhớ rất kỹ.
Nó biết người nuôi nó là Lục Chinh, sau khi gặp Ôn Bạch, Ôn Bạch cũng chiếm một vị trí quan trọng nhất khác trong lòng nó.
Lục Chinh là cha nuôi, vậy thì suy ra Ôn Bạch sẽ thành “cha đẻ”.
Ôn Bạch nhiều lần nhắc nhở, nói “cha đẻ” không phải dùng như vậy, nhóc đèn mập chỉ cười khì khì hòng cho qua, lần sau lại gọi thế.
Không ngờ rằng…
Lục Chinh khẽ chạm lên cánh hoa: “Thật sự là do cậu ấy sinh.”[Hết chương 48].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...