Xếp trên cùng là vài tấm “Mục Liên tôn giả”, Ôn Bạch lướt qua rất nhanh.
Cậu tìm một lượt, tìm được quỷ dạ xoa mà thành hoàng nhắc đến, cả Hắc Bạch Vô Thường, Thập Điện Diêm La, thậm chí cả Đế Thính và thành hoàng cũng có nhưng vẫn không thấy Lục Chinh.
Nhưng mà nhìn Đế Thính với khuôn mặt dữ tợn, miệng rộng nanh vàng, Ôn Bạch: “…”
Hình như không tìm thấy ông chủ mới là chuyện tốt.
Thành hoàng lại không để ý lắm, còn tự tay dán bức hình “thành hoàng” lên bồn vu lan: “Những quỷ thần âm ty ở nhân gian không giống nhóm phúc thần hay tinh quân, đối với bọn họ bách tính vừa kính vừa sợ, bởi vậy nên khuôn mặt của các quỷ thần dưới ngòi bút họa sĩ thường sẽ trở nên hung dữ, cảm thấy phải vậy thì mới trấn áp được những ác quỷ khác.”
Lục Chinh đứng ở phía sau cậu, nhìn cậu tỉ mỉ lật tìm một phen, ngữ điệu không tốt lắm hỏi: “Tìm thấy chưa?”
Ôn Bạch lắc đầu: “Không thấy.”
“Nhưng mà có Đế Thính này, ông chủ có muốn xem thử không?”
Lục Chinh chẳng muốn xem cho lắm.
Ôn Bạch ngửa đầu nhìn Lục Chinh.
Không hiểu sao cậu cảm thấy tâm tình của ông chủ đang hạ thấp.
Ban nãy vẫn còn ổn mà? Có lẽ vấn đề chỉ nằm trên mấy bức tranh này thôi.
Những bức tranh này tuy có hơi theo trường phái trừu tượng nhưng cái gì cũng có, điều khiến cậu bội phục nhất chính là số lượng quỷ thần ở âm ty rất đông đảo, liệt kê ra khéo cũng được hơn trăm cái tên, vậy mà lại được vẽ rất khác nhau, mỗi người có một điểm đặc sắc riêng, thể hiện trọn vẹn sự sáng tạo phong phú.
Ôn Bạch kiên trì nói: “Tranh này vẽ hơi qua loa, chủ yếu là do bọn họ chưa từng gặp các anh, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng để vẽ, nhất định là bọn họ nghĩ vẽ càng uy nghiêm càng tốt.”
Nghe Ôn Bạch nghiêm túc giải thích với mình như vậy, Lục Chinh vừa bực mình vừa buồn cười.
Cho nên đối phương đang cảm thấy hắn nổi giận vì mấy bức tranh dân gian này?
“Ý cậu là trông tôi cũng giống thế này?” Lục Chinh chỉ vào một bức chân dung.
Ôn Bạch: “Dĩ nhiên không phải, ông chủ đẹp hơn nhiều.”
Lục Chinh: “…”
Lúc cần phản ứng nhanh thì không nhanh, lúc không cần nhanh thì lại phản ứng rất nhanh.
Thành hoàng ở bên cạnh cảm thấy thật thú vị.
Tuy thành hoàng không biết thân phận thật sự của Ôn Bạch, cũng không biết tiểu công tử này từ đâu tới nhưng trong số những người ông từng gặp, đây là người có bản lĩnh nhất.
Ông làm thành hoàng nhiều năm rồi, cơ hồ chưa từng thấy có lúc nào đại nhân lại nhẫn nhịn “chịu thiệt” như thế, hơn nữa nhìn dáng vẻ này còn là rất tình nguyện “chịu thiệt”, không hề tức giận.
Bên cạnh quầy bán bồn Vu Lan là quầy bán đèn hoa thả sông.
Vị trí này khá tốt, đi thêm mấy bước là tới bờ sông, bởi vậy người qua lại cũng nhiều.
Một đám trẻ nhỏ mặc áo vải đang chạy ra chỗ bến phà, trong tay đứa nào cũng cầm một cái đèn hoa.
Lúc bọn nhóc chạy ngang qua chỗ Ôn Bạch, cậu loáng thoáng nghe thấy mấy câu hát đồng dao.
Giai điệu ngẫu hứng, cứ lặp đi lặp lại một câu: “Đèn hoa sen, đèn hoa sen, hôm nay dùng ngày mai bỏ.”
Đèn sen nhỏ đang gật gù đắc ý bay theo đám trẻ kia, đến khi nghe rõ ca từ, nó vội vã trốn sau bả vai Ôn Bạch.
Ôn Bạch phì cười nhìn nó.
Đối với những đứa trẻ này mà nói, có lẽ bọn chúng cũng không hiểu hết ý nghĩa của Tết Trung Nguyên.
Tuy Trung Nguyên là một ngày lễ lớn nhưng dù sao cũng là ngày tết của người đã khuất, vừa náo nhiệt vừa phải để ý.
Qua ngày hôm nay, nếu mang những ngọn đèn hoa thả sông kia về nhà thì sẽ phạm vào tối kỵ.
Người lớn không muốn giải thích quá cặn kẽ nên mới chế thành đồng dao để bọn trẻ dễ nhớ hơn, không ngờ trùng hợp lại bị đèn sen nhỏ nghe thấy.
“Ý của bọn họ không phải là muốn bỏ em.” Ôn Bạch ôm nó vào lòng, nói dối: “Hôm nay thả đèn hoa sen xuống sông, ngày mai đèn sẽ trôi tới nơi mà đèn nên tới.”
Ôn Bạch tìm một cách nói khác dễ hiểu hơn: “Giống như khi đó em bay tới hoàng tuyền rồi bị Lục Chinh nhặt được ấy.”
Đèn sen nhỏ với vốn kiến thức nửa vời hỏi lại: “Tức là cũng có vài cái đèn khác cũng bị người ta nhặt được giống em sao?”
Ôn Bạch gật đầu: “Kiểu vậy.”
Đèn sen nhỏ: “Anh cũng thế sao?”
Ôn Bạch: “Hả?”
Nhất thời cậu không hiểu.
Đèn sen nhỏ hơi căng thẳng, gấp hết mấy cánh hoa của mình lại: “Anh cũng sẽ đi nhặt những ngọn đèn khác sao?”
Ôn Bạch: “Đương nhiên là không, anh có Nguyên Nguyên rồi mà.”
Để dỗ nó vui vẻ, Ôn Bạch còn bổ sung thêm: “Nguyên Nguyên là ngọn đèn nhỏ xinh đẹp nhất.”
Đèn sen nhỏ mở cờ trong bụng, lập tức bay lên hôn vào má Ôn Bạch một cái, trong lúc đang chôn mình vào cổ Ôn Bạch làm nũng thì nó bị Lục Chinh búng ra.
“Đi xuống.” Cha nó nói một cách vô tình.
Ngọn đèn nhỏ họ Ôn cáo trạng với Ôn Bạch: “Lục Chinh đánh em!”
“Làm sao bây giờ? Anh cũng không đánh lại anh ấy.” Ôn Bạch cười nói.
Đèn sen nhỏ rơi vào trầm tư.
Ôn Bạch và Lục Chinh cũng không nói gì nữa, yên lặng chờ xem nó có đưa ra được giải pháp nào không, kết quả chỉ nghe thấy nó nói: “Vậy chúng ta đi xem đèn hoa đăng đi.”
Ngay sau đó, đèn sen nhỏ thầm thì vào tai Ôn Bạch, tự cho rằng không bị ai khác nghe thấy: “Không dẫn theo Lục Chinh.”
Lục Chinh: “…”
Ôn Bạch: “…”
Đợi nửa ngày mà chỉ chờ được một câu như vậy, Ôn Bạch lắc đầu cười.
Lục Chinh bấm vào lá của nó: “Không dẫn theo ai?”
Đèn sen nhỏ kinh hãi, rúc vào trong ngực Ôn Bạch trốn: “Lục Chinh nghe thấy hết rồi.”
Lần đầu tiên Lục Chinh hoài nghi chính bản thân mình, khoảng thời gian trước hình như hắn đã nuôi nó quá tùy ý, dẫn đến việc nuôi ra một thứ có tính nết thiếu đòn như thế này.
“Lần sau muốn nói gì thì cứ nói to lên, không cần phải nói thầm.” Lục Chinh hừ lạnh.
Ôn Bạch xoa đầu đèn sen nhỏ, an ủi nó.
Đèn sen nhỏ rất dễ quên, giận nhanh mà hết giận cũng nhanh, đi thêm một đoạn nữa nó lại bay sang nằm nhoài trên bả vai của Lục Chinh.
Bên bờ sông vô cùng náo nhiệt, Ôn Bạch nhìn thấy một người giấy đang bay lên trời.
Sắc trời tối đen, cậu không nhìn rõ hình dáng của người giấy nhưng vẫn nhìn thấy có ánh lửa nhỏ và kíp nổ đang từ từ rút ngắn lại, tuy chế tác không tinh xảo nhưng Ôn Bạch vẫn đoán ra được đó là thứ gì.
Đám nhóc vừa mới hát đồng dao chạy qua chỗ cậu, bây giờ lại đang chạy về đầu đường bên kia.
Thành hoàng tiến lên một bước, giới thiệu: “Cái này gọi là khung pháo hoa, người giấy gắn trên đó chính là âm sai.”
“Sau khi âm sai mở đường, lễ tự cô cũng sẽ chính thức bắt đầu.”
Quả nhiên, thành hoàng vừa nói xong thì có thêm mấy chục “âm sai” từ từ bay lên trời.
Có pháo hoa thúc đẩy, những “âm sai” bay vòng vòng trên không trung.
Ngay sau đó, từ giữa sông truyền đến tiếng tụng kinh và tiếng đánh chuông đồng.
Bách tính thi nhau đổ về chỗ bờ sông, thành hoàng bận bịu dẫn Ôn Bạch và Lục Chinh đi về một hướng khác.
Đèn sen nhỏ nhìn thấy mấy đứa trẻ ban nãy hát “hôm nay dùng ngày mai bỏ”, đứa nào cũng đang ngồi trên bả vai của cha mình để cao hơn những người xung quanh, nó vô thức quay sang nhìn Lục Chinh.
Hình như chỗ nó đang ngồi là cao nhất.
Nghĩ vậy, nó đột nhiên phấn khích dùng lá chọt vào cổ Lục Chinh, làm nũng: “Muốn cao hơn nữa!”
Lục Chinh liếc mắt qua phía bên kia, biết ngay là nó đang nghĩ gì, nhàn nhạt nói: “Tự bay lên đi.”
Đèn sen nhỏ: “Nguyên Nguyên bay không nổi~”
Tên vừa mới đặt mà dùng rất quen thuộc, Lục Chinh thầm nở nụ cười.
Lục Chinh tiện tay vẽ cho nó một cái pháp trận hình hoa sen, nâng nó lên cao hơn.
Ôn Bạch ngửa đầu nhìn đèn sen nhỏ, hỏi: “Nhìn thấy cái gì vậy?”
Đèn sen nhỏ: “Một chiếc thuyền phép thật to.”
Thành hoàng: “Bình thường thuyền phép sẽ trôi dọc theo đường sông từ bên kia qua bên này, trôi tới đoạn này rồi thì chứng tỏ lễ tế linh hồn chiến sĩ chết trận cũng đã bắt đầu.”
“Chờ lễ tế kết thúc sẽ có người nhen lửa đốt thuyền phép, bách tính cũng bắt đầu thả đèn hoa.”
Nghe thấy hai chữ “thuyền phép”, Ôn Bạch chợt nhớ tới một chuyện, cậu quay sang hỏi Lục Chinh: “Nguyên Nguyên nói lúc đó nó bay cùng thuyền phép tới hoàng tuyền rồi bị anh nhặt được?”
Lục Chinh: “Ừ.”
Ôn Bạch: “Tức là mấy ngọn đèn hoa và chiếc thuyền phép này thật sự có thể bay tới hoàng tuyền?”
Lục Chinh gật đầu.
Lần này Ôn Bạch thật sự bị ngạc nhiên.
Người ta thường nói hoa đăng thả sông dùng để soi đường, độ quỷ, lúc trước cậu còn cho rằng đó chỉ là một kiểu ký thác thương nhớ của người còn sống, hóa ra đúng là vậy thật.
Thành hoàng gõ cây gậy xuống đất hai lần: “Cũng chỉ bay tới được hoàng tuyền thôi, không xuống được âm ty.
Khi ánh lửa tắt, nó sẽ chìm vào trong hoàng tuyền.”
Ôn Bạch khựng lại.
Cậu ngẩng đầu lên nhìn đèn sen nhỏ đang phát sáng, nói: “Thật may là anh nhặt được Nguyên Nguyên.”
Lục Chinh cho nó linh thức, khi chưa gặp Lục Chinh nó chỉ là một ngọn đèn bình thường giữa vô số ngọn đèn, không có suy nghĩ, không biết nói chuyện.
Nghĩ tới việc nó rất có thể sẽ giống những ngọn đèn hoa khác chìm vào hoàng tuyền, Ôn Bạch cảm thấy hơi sợ hãi.
May mà nó gặp được Lục Chinh.
Lục Chinh không lên tiếng, chỉ hơi nghiêng đầu nhìn Ôn Bạch.
Giữa sông bốc lên ánh lửa, thuyền phép đang bị đốt, hai bờ sông vốn đang náo nhiệt dần trở nên yên tĩnh lại, chỉ còn nghe thấy tiếng nổ lách tách và ngửi thấy mùi khét.
Chờ đến khi thuyền phép cháy xong, không biết có ai đó hô lên “Thả đèn sông đi!”, dòng người mới dần chuyển động trở lại.
Ôn Bạch quay trở lại cái quầy hàng bán đèn hoa ban nãy đi qua.
“Thích cái nào?” Cậu hỏi đèn sen nhỏ.
“Cái này.” Đèn sen nhỏ đậu lên một chiếc đèn nho nhỏ.
Lúc đèn sen nhỏ bay tránh sang một bên Ôn Bạch mới nhìn rõ hình dáng của ngọn đèn kia.
Cậu chưa từng được nhìn kỹ đèn hoa thả sông bao giờ.
Dưới đế là một cái lá sen bình thường, ở giữa các cánh hoa không phải là bấc đèn mà là một miếng sáp ong.
Miếng sáp ong này trông cũng khá bắt mắt, được bọc trong một lớp vải nhung đỏ mỏng.
Ôn Bạch định cầm lên thì thành hoàng ngăn cản: “Tiểu công tử chọn cái khác đi.”
Ôn Bạch: “Sao vậy ạ?”
Đèn sen nhỏ cũng nhìn sang.
Thành hoàng nở nụ cười, không đáp.
Lục Chinh ở bên cạnh tốt bụng mở miệng: “Đây là đèn cầu con.”
Ôn Bạch: “…”
Tại sao Tết Trung Nguyên lại muốn thả đèn cầu con???
Thành hoàng cười nói: “Đây là một tập tục của chúng tôi, sáp ong ở giữa không phải là sáp ong bình thường mà là một dạng đặc chế, tiểu công tử xem, có phải trông rất giống hình dáng của một đứa trẻ sơ sinh không?”
“Chỉ có mấy cái vậy thôi, cũng không bán nhiều.”
Ôn Bạch: “…”
Chỉ có mấy cái, không bán nhiều, vậy mà lại bị đèn sen nhỏ chọn trúng.
Chẳng biết tại sao, Ôn Bạch hơi không dám nhìn Lục Chinh, cậu ra vẻ bình tĩnh hỏi đèn sen nhỏ: “Nguyên Nguyên có còn thích cái nào khác không?”
Đèn sen nhỏ không hiểu lắm ý nghĩa của “đèn cầu con”, đáp: “Đèn này không được ạ?”
Ôn Bạch còn chưa nghĩ ra lời giải thích, Lục Chinh đã trả lời trước: “Không được.”
Tuy đèn sen nhỏ vẫn cảm thấy cái đèn kia rất đẹp nhưng nghe Lục Chinh và Ôn Bạch nói vậy, nó cũng không chấp nhất nữa mà lựa chọn bỏ qua.
Và nó phát hiện mục tiêu mới rất nhanh: “Cái này cái này! Bạch Bạch, em muốn cái này!”
Ôn Bạch nhìn theo, thấy một thỏi nguyên bảo vàng óng, cho dù làm bằng giấy nhưng bất kể là màu sắc hay hình dáng đều rất tinh xảo.
Ngoại trừ bấc đèn ở trong bụng nguyên bảo ra thì ngoại hình không hề mang “khí chất” của một ngọn đèn thả sông, nhìn giống một thỏi vàng cỡ bự hơn.
Ôn Bạch thử cầm lên áng chừng.
Hơi nặng.
Cậu khẽ cau mày, lâm vào suy tư.
Trước đó cậu cũng nhìn lướt qua cái quầy bán đèn này một lần, sao không nhớ là có cái này nhỉ?
Nhưng nếu đèn sen nhỏ thích và quên đi cái đèn cầu con kia, Ôn Bạch cảm thấy cũng tốt thôi, cậu lục túi định lấy mấy đồng tiền cổ ra thanh toán.
Nhưng thành hoàng lại ngăn cản: “Không cần đâu.”
Ôn Bạch: “???”
Thành hoàng: “Cái nguyên bảo này là đại nhân mới bảo tôi quay về miếu lấy.”
Ôn Bạch: “Miếu thành hoàng ấy ạ?”
“Ừ.” Thành hoàng gật đầu, “Đại nhân nói tiểu… tiểu công tử thích mấy thứ đồ nông cạn như thế này.”
Ôn Bạch: “Dạ?”
Cậu đâu có thích mấy cái này đâu?
Thành hoàng ho khan một tiếng, chỉ vào đèn sen nhỏ: “Nói nó.”
Tiểu tiểu công tử.
Ôn Bạch: “…”
Nói tóm lại là dỗ được đèn sen nhỏ, còn dỗ rất đúng huyệt.
Cái thỏi vàng ròng này rõ ràng hợp ý nó hơn cái đèn cầu con kia.
Ôn Bạch nhìn đèn sen nhỏ đang hưng phấn ôm thỏi vàng rồi quay sang nhìn Lục Chinh.
Ôn Nguyên Nguyên có được dỗ hay không là một chuyện, ông chủ có chịu dỗ hay không là một chuyện khác.
Cực hiển nhiên là ông chủ rất biết cách dỗ dành nó.
Thường ngày thoạt nhìn Lục Chinh rất hay mắng nó làm ầm làm ĩ nhưng trên thực tế, cứ nhìn tính nết của nó là biết, Lục Chinh cơ bản không để nó phải chịu bất kỳ ấm ức gì.
Đèn sen nhỏ ôm thỏi vàng, đang định ra chỗ bờ sông thì lại thấy Ôn Bạch vẫn đứng bất động trước quầy bán đèn.
“Bạch Bạch ơi?” Đèn sen nhỏ gọi.
Tầm mắt Ôn Bạch lướt khắp quầy hàng một lượt, lấy ra ba đồng tiền đặt vào rổ tiền của bà chủ, cầm lên một ngọn đèn khác.
Đèn sen nhỏ giơ thỏi vàng ra trước mặt Ôn Bạch, nói: “Em có rồi.”
Ôn Bạch sợ nó phải cầm nặng, nhận lấy thỏi vàng kia: “Ừ, anh biết.
Đèn này là của người khác.”
Đèn sen nhỏ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lục Chinh và thành hoàng chỉ yên lặng nhìn thoáng qua Ôn Bạch, không nghĩ gì nhiều.
Đèn sen nhỏ và Ôn Bạch đi xuống chỗ bậc thang, Lục Chinh đứng bên cạnh làm người bảo vệ.
Thành hoàng móc từ trong ống tay áo ra một cây bút đưa cho Ôn Bạch, nói: “Khi thả đèn sông, bách tính thường sẽ viết họ tên hoặc bát tự lên, cảm thấy làm vậy đèn mới thuận lợi bay được đến hoàng tuyền.”
Ôn Bạch nhận lấy bút, thuận miệng hỏi lại: “Vậy cái đó có thật không ạ?”
Thành hoàng lắc đầu: “Từ khi có tục thả đèn hoa đã ngầm có luật này rồi, ở hoàng tuyền nhiều đèn như thế, làm sao kiểm tra được hết trên đó có viết tên hay không nên thật giả thế nào cũng không biết được.”
Ôn Bạch mỉm cười.
Đèn sen nhỏ nghe thành hoàng nói, đậu trên thỏi vàng đưa ra yêu cầu: “Ôn Nguyên, em muốn viết Ôn Nguyên lên trên cái này.”
Ôn Bạch ngồi xuống bậc thềm, hỏi đèn sen nhỏ: “Nguyên Nguyên có biết hai chữ “Ôn Nguyên” viết như thế nào không?”
Đèn sen nhỏ không trả lời ngay, im lặng một hồi rồi lắc đầu.
Ôn Bạch vỗ vỗ đầu gối của mình, ra hiệu cho đèn sen nhỏ bay qua ngồi lên đó.
Bậc thềm rất sạch sẽ, thành hoàng còn không biết lấy được từ đâu ra một cái đèn lồng to nên xung quanh không bị tối.
Ôn Bạch cúi mình, sợ bút mực sẽ để vết tích trên bậc thềm nên dùng ngón tay chấm vào nước sông, chậm rãi viết ra từng nét hai chữ “Ôn Nguyên”.
Thành hoàng bước xuống thêm một bậc, muốn đưa đèn lồng tới gần hơn để hai người kia nhìn được rõ, bỗng nhiên Lục Chinh lại đưa tay ra.
Thành hoàng hơi giật mình, lập tức hiểu ý của Lục Chinh, ông cung kính dâng tay cầm đèn lồng lên.
Lục Chinh tự nhiên nhận lấy, bước đến gần hơn, cũng hạ thấp đèn xuống một chút.
Ôn Bạch cảm nhận được nguồn ánh sáng bên cạnh mình, theo phản xạ hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cái đèn lồng trong tay Lục Chinh, cậu cong mắt mỉm cười.
Giá trị nhan sắc của cậu vốn đã cao, dưới ánh nến lay động lộ ra vài phần mềm mại dịu dàng, nhất thời khiến Lục Chinh không thể rời mắt.
Thành hoàng nhìn hai lớn một nhỏ đằng trước, lắc đầu cười, nhẹ nhàng lui về sau.
Đèn sen nhỏ học rất nhanh, chỉ nhìn một lần đủ nhớ kỹ.
Sau khi dùng lá viết lại vào lòng bàn tay Ôn Bạch một lần, nó bay tới bên cạnh Lục Chinh, ra hiệu cho đối phương giơ tay ra.
Sau khi nắn nót viết lên lòng bàn tay Lục Chinh hai chữ “Ôn Nguyên” xong nó mới hài lòng, ôm thỏi vàng bay về chỗ Ôn Bạch.
Thấy nó đã học xong tên của mình, Ôn Bạch dùng bút lông, tỉ mỉ viết hai chữ “Ôn Nguyên” lên thân thỏi vàng kia.
Đối với người dương gian, mỗi cái tên trên đèn hoa thả sông này đại diện cho niềm thương nhớ, là tượng trưng cho người thân đã qua đời.
Nhưng đối với quỷ thần âm ty mà nói, Trung Nguyên là ngày tết của bọn họ.
Đèn hoa đăng thả sông vừa có thể cầu nguyện, vừa là để chúc phúc.
Sinh nhật địa quan, Trung Nguyên xá tội.
Đèn sen nhỏ là vậy, Lục Chinh cũng vậy.
Ôn Bạch không biết sinh nhật của Lục Chinh là ngày nào, hình như trong sách đều nói cũng chính là ngày Trung Nguyên, cũng không phải không thể.
Nhân gian không biết tên húy của Lục Chinh, so với Thập Điện Diêm La thì thiệt thòi hơn rất nhiều.
Không có đèn nhang, cũng không thể để đến một cái đèn thả sông cũng không có.
Ôn Bạch cầm một ngọn đèn khác lên, nghiêm túc viết xuống hai chữ “Lục Chinh”.
Ôn Bạch ôm đèn sen nhỏ, cùng thả hai ngọn đèn xuống sông.
Thỏi vàng và đèn hoa cùng trôi trên mặt nước.
Một cơn gió nhẹ thổi qua, đèn hoa hơi xoay tròn, để lộ ra hai chữ “Lục Chinh”.
Cho dù đã trông giữ ở nhân gian này suốt trăm ngàn năm, thấy qua không biết bao nhiêu cảnh tượng nhưng thành hoàng vẫn bị bất ngờ.
“Ngọn đèn này của tiểu công tử thả cho thật đúng người.” Thành hoàng cười nói.
Nghe thành hoàng nói vậy, Ôn Bạch quay người lại.
Lục Chinh vốn đã cao hơn cậu, bây giờ đang đứng trên cậu một bậc nhưng đèn lồng lại được hạ xuống rất thấp, soi sáng cho cậu và đèn sen nhỏ.
Ôn Bạch không nhìn rõ biểu cảm của Lục Chinh, chỉ có thể ngẩng đầu lên mỉm cười với đối phương.
Cậu hoàn toàn không biết, Lục Chinh chỉ cách cậu một bậc thang thôi mà hơi thở đang dần trở nên nặng nề.
Hắn nhìn ngọn đèn hoa viết tên mình, lại nhìn Ôn Bạch ở ngay trước mặt.
Lục Chinh cảm giác có một sợi dây trong lòng bị kéo căng cực hạn rồi “phựt” một tiếng, đứt hẳn.
… Tan tành.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Ôn Tiểu Bạch: Nhân gian không cung phụng đèn nhang cho ông chủ thì để tôi làm.
Lục Chinh: Cậu ấy yêu mình.[Hết chương 31].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...