Sau Khi Nhậm Chức Ở Địa Phủ Tôi Trở Thành Người Chiến Thắng Nhân Sinh


Bộ da bên ngoài của con búp bê rất giống với da người, thoạt nhìn như người thật được thu nhỏ lại.

Đôi mắt to và đen láy của búp bê luôn mở ra, nếu bên trong không có sự sống của con người, thậm chí Lục Kiến Thanh còn có ảo giác bị một người sống nhìn chằm chằm.

Dù sao cũng là đồ vật của người khác, Lục Kiến Thanh không muốn nhìn nhiều, lại sợ cô gái trẻ sau khi trở lại không tìm thấy đồ của mình mà lo lắng, cô đành để lại một tờ giấy note trên cửa nhà của cô ấy, nhưng đến tận khi cô quay về sau khi mua đồ ăn và dọn dẹp xong phòng bếp, tờ giấy nhắn vẫn được dính trên cửa như cũ.

Chủ nhân của con búp bê dường như không có ý định về nhà trong thời gian ngắn.

Lục Kiến Thanh nghĩ thầm, đợi đến khi tan làm ngày mai cô sẽ qua gõ cửa thử xem, dùng máy tính làm xong PPT giới thiệu nội quy trường học xong, cô mới bò lên giường chuẩn bị đi ngủ sớm.

Tiểu khu rất yên tĩnh vào ban đêm.


Đêm nay không có trăng, chỉ có ánh sao mờ nhạt rơi trên bệ cửa sổ, một làn gió nhẹ xuyên qua cửa sổ không đóng, thổi bay tấm rèm vải mới được treo lên.

Chiếc túi đặt trong phòng khách bỗng nhiên dịch chuyển.

Không biết từ lúc nào, một bóng đen từ trong túi lặng lẽ chui ra, lan xuống đất, dùng tốc độ cực nhanh bò về phía phòng ngủ, xuyên qua khe cửa hẹp, dừng lại trước đầu giường của Lục Kiến Thanh.

Bóng đen dần dần ngưng tụ, vặn vẹo kéo dài lên trên, từng chút một tạo thành hình dạng của một người mơ hồ! Lục Kiến Thanh không hề hay biết gì trong lúc ngủ, vì ban đêm oi bức, cô đá một chân ra khỏi chăn, tay trong ổ chăn cũng không chịu yên, “bốp” một cái đánh thẳng vào bóng đen.

Bóng đen vừa vặn bị đánh trúng: “…….

”Cái bóng mới phát triển được một nửa đã bị cô đánh thành hình lõm, một lúc sau mới giơ bàn tay đã ngưng tụ thành hình ra, bối rối đặt lên mặt, bóng đen bị sợ đến ngây người.

Chết tiệt, đau quá!Mẹ kiếp, sao người phụ nữ này lại mạnh như vậy, cô ta không phải từng luyện qua Thiết sa chưởng đấy chứ?!Sáng hôm sau.

Lục Kiến Thanh bị đồng hồ báo thức đặt sẵn đánh thức, cô dụi dụi mắt, nửa nhắm nửa mở đứng dậy, khi đi ngang qua phòng khách, dưới chân suýt chút nữa vấp phải thứ gì đó.

Cô bối rối cúi xuống, nhìn thấy dưới chân là chiếc túi mà cô mang về ngày hôm qua, miệng túi đã bị mở ra một phần lớn, khuôn mặt của con búp bê được lộ ra hoàn toàn.

Lục Kiến Thanh: "???"Hôm qua cô đã đặt con búp bê ở chỗ này à?Hơn nữa! tại sao đầu của con búp bê này! trông có vẻ hơi bẹp hơn so với hôm qua?Hay là do mình vừa mới dẫm lên nhỉ, lương tâm Lục Kiến Thanh không khỏi cắn rứt, nhặt con búp bê lên, phủi bụi trên túi vải rồi đặt trở lại trên ghế sô pha.


Ngày đầu tiên đi làm, dù thế nào cũng không thể đến muộn, Lục Kiến Thanh chuẩn bị đồ đạc rồi xách ba lô đi ra ngoài.

Ngày hôm qua Tạ Tất An đã nói giờ làm việc bắt đầu từ 8 giờ 30 đến 5 giờ chiều, thời điểm cô đến trường, vẫn cách thời gian làm việc sớm hơn khoảng 20 phút.

Tạ Tất An mỉm cười dẫn cô đến văn phòng để sắp xếp đồ đạc: “Khi tôi mang sách giáo khoa về, tình cờ gặp một học sinh, cậu ta rất có hứng thú, muốn mượn để xem thử, chắc sẽ không có vấn đề gì chứ?”Trường học rất có tiền, ngay cả phòng làm việc của giáo viên cũng là hai người một phòng, không gian rộng rãi, trên bàn bên cạnh đã chất đầy đồ đạc của đồng nghiệp, Lục Kiến Thanh đặt ba lô lên chiếc bàn trống, mỉm cười trả lời anh ta: “Tất nhiên là không có vấn đề gì cả.

”Trước đó, khi nghe Tạ Tất An giới thiệu về tình hình lớp học, cô còn tưởng học sinh trong lớp đều là những người không thích học, không ngờ tới lại có người đề nghị đọc sách, đây đúng là niềm vui ngoài ý muốn.

“Vậy thì tốt.

” Tạ Tất An giơ tay nhìn đồng hồ, sau đó quay sang hỏi ý kiến của cô, “Giờ vẫn còn sớm, các bạn học chắc vẫn chưa đến, cô có muốn ngồi chờ trong văn phòng một lát, hay là! ”"Tôi muốn xem qua lớp học trước.

"Là một giáo viên mới, Lục Kiến Thanh cảm thấy bản thân cần phải bồi dưỡng quan hệ với các bạn học trên lớp thật tốt.


Tạ Tất An gật đầu: “Được, vậy để tôi dẫn cô đi.

”Căn nhà số 8 đường Âm Dương có cấu trúc giống như một khu vườn kiểu Tô Châu, độc đáo và sang trọng, Lục Kiến Thanh theo anh ta đi ngang qua những cánh cửa sổ được chạm khắc tinh xảo, lại nghĩ tới lời giới thiệu trước đó của anh ta về những học sinh đặc biệt ở đây, trong lòng đưa ra một kết luận: ——Vị hiệu trưởng mở ngôi trường này hẳn phải là một người giàu có, tốt bụng, chu đáo và đầy lòng nhân ái.

Đạo quán của Lục Lăng Nguyên hay học phí của cô từ khi còn nhỏ đều được những người có tấm lòng nhân hậu như vậy quan tâm, nên Lục Kiến Thanh luôn có ấn tượng tốt với những người này.

Cho dù chưa từng gặp mặt nhưng cô đã phát thẻ người tốt cho vị hiệu trưởng tiên sinh kia rồi.

.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận