Sau Khi Người Tôi Liên Hôn Bị Mất Trí Nhớ


Sau đêm ấy, mối quan hệ giữa bọn họ vẫn không thể hoà giải được.

Phó Chi Tề cảm thấy Chu Thanh Ý đang hờn dỗi.

Biểu hiện tiêu biểu chính là em lại bắt đầu gọi “ngài ơi”, “ngài à”.

Trước đây, Chu Thanh Ý gọi “ngài” là để tỏ tình tôn kính xa cách, em hay nói “Cảm ơn ngài” và “Làm phiền ngài rồi.” Còn bây giờ lại nói mấy câu như “Ngài muốn làm không?”, “Em giúp ngài được không?”
Khi anh bảo em nói chuyện bình thường đi, Chu Thanh Ý đáp lại em hông hiểu ngài đang nói gì sất.

Giờ đây Phó Chi Tề giống như vô tình nhặt được một bé mèo không có cảm giác an toàn.

Anh đã nuôi bé rất lâu, nuôi đến quen chẳng còn sợ người nữa.

Mèo con sẽ bắt đầu một bên thân mật cọ cọ anh, còn một bên thu đệm thịt lại để cào anh.

Cái đồ đáng ghét! Phó Chi Tề phảng phất có thể nghe thấy được tiếng lòng của Chu Thanh Ý nói thế.

Chẳng biết nguyên nhân nên Phó Chi Tề cũng không biết phải dỗ thế nào.

Nghĩ tới nghĩ lui, sau khi tan làm, anh bèn mua mấy cây kem rồi cẩn thận dùng bọc nước đá để kem không chảy, đem về nhà cho Chu Thanh Ý.

Chu Thanh Ý nhìn chằm chằm cái túi ấy như thật sự tức điên: “Ngài coi em như con nít đó hả?”
Anh chẳng ngờ được Chu Thanh Ý lại giận dỗi, bèn giơ túi lên xem nên xử lý thế nào.

Thế nhưng Chu Thanh Ý lại lấy một cây kem vị dâu ra, xé vỏ rồi nhét vào miệng.

Ngón trỏ em vươn đến, cầm lấy túi từ tay Phó Chi Tề.

Khốn khiếp.

Phó Chi Tề thấy em ngoan ngoãn nhiều năm như thế, bây giờ muốn quậy phá, hờn dỗi cũng chẳng sao.

Còn Chu Thanh Ý lại bị thái độ hờ hững của anh chọc tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Chu Thanh Ý nghĩ mình đấu với địch mà không động thủ trước thì năm năm sau Phó Chi Tề cũng chưa sáng mắt ra.

Thế nhưng em cũng cảm nhận được Phó Chi Tề quan tâm mình, chỉ là không biết đó là quan tâm với đứa bé trong nhà hay quan tâm với người yêu.


Em muốn đánh cược thử một phen.

Ngày trước, Chu Thanh Ý ở nhà đều mặc quần áo cotton rộng rãi.

Lần này em gấp rút đặt mua online một chiếc áo phông ôm sát trắng và quần jeans.

Sau khi nhận được hàng, em xem hướng dẫn trên internet rất lâu nhưng vẫn không cầm kéo cắt được.

Cuối cùng đành cột thắt nút mép áo phông lại, để lộ phần eo và bụng thon thả, trắng nõn.

Thấy khá là ngầu rồi Chu Thanh Ý mới vờ như không có chuyện gì mà đi gặp Phó Chi Tề.

Quả nhiên Phó Chi Tề trầm lặng nhìn trang phục của em.

“Em muốn ra ngoài sao?”
“Vâng.”
Tầm mắt anh lướt một vòng quanh chiếc eo nho nhỏ bị lộ ra.

Chu Thanh Ý nghĩ thầm, nói đi anh, nói đi anh, mau cản em lại đi.

“...!Không sợ lạnh à?” Phó Chi Tề hỏi.

Đây là điểm quan trọng hả?
“Có máy sưởi mà!”
“Ồ.” Phó Chi Tề đáp, sau đó còn nói thêm một câu: “Cũng được.”
Im lặng một lúc.

Chu Thanh Ý tuyệt vọng: “Em đi đây.”
Rốt cuộc anh cũng hỏi: “Em muốn đi đâu?”
“Đi bar.”
Phó Chi Tề nhíu mày,
“Sao bỗng dưng muốn đến đấy?”
Bàn tay Chu Thanh Ý để sau lưng nắm thành quyền, tim đập như nổi trống.

“Vì trong quán bar có… rất nhiều người trẻ tuổi.”
Ý cười dịu dàng trong đôi mắt của Phó Chi Tề dần tắt.

Tựa lưng vào cái ghế ở phía sau, anh xoa bóp sống mũi, cố gắng nói chuyện thật ôn hoà: “Đêm nay em có về không?”
Anh nhìn thấy mặt Chu Thanh Ý trắng bệch nhưng em vẫn đứng đó như đang đợi chờ thứ gì.

Phó Chi Tề nghĩ mình nên nói “Không về cũng được” nhưng thử hai lần vẫn chẳng tài nào mở miệng nổi.

Vậy nên anh vờ như chẳng sao cả mà nói: “Nếu muộn quá thì tôi có thể đến đón em.”
“Không cần.” Chu Thanh Ý trả lời, quay người đi.

Một mình ngồi trước máy tính, Phó Chi Tề tự nhủ với chính mình: “Em ấy đang tuổi ham chơi.

Ở trong nhà buồn chán lâu như thế thì muốn đi ra ngoài cũng là chuyện thường.”
Anh cố kìm nén cảm xúc khủng hoảng trong lòng, gọi Nghiêm Diệp bảo cần tìm người.

Chu Thanh Ý là Omega trẻ vẫn chưa bị đánh dấu.

Chỉ có một mình đi mấy chỗ như quán bar, Phó Chi Tề sợ em sẽ bị bắt nạt.

“Nếu không có tình huống gì đặc biệt thì không cần quấy rầy em ấy.”
Người được tìm tới hỏi: “Vậy lỡ như cậu Chu muốn đi cùng người khác thì sao?”
Hắn thấy người bên kia điện thoại im lặng rất lâu, sau đó mới có âm thanh đáp: “Em ấy tự nguyện thì chỉ cần đi theo sau là được.”
Vừa ra khỏi cửa, Chu Thanh Ý lập tức cởi nút thắt áo phông ra và quấn chặt áo khoác quanh người.

Tận cho đến lúc bước vào quán bar cũng không hề cởi ra.

Em gọi một ly cocktail xinh đẹp có nồng độ cồn thấp nhưng không uống mà chỉ đặt trên quầy.

Nằm úp xuống, em ghé đầu sát ly cocktail rồi lẳng lặng nhìn nó.

Em thua rồi.


Nghĩ kỹ thì Phó Chi Tề thật sự không muốn cùng em nảy sinh quan hệ.

Anh không thích lên giường với em, lần nào cũng do Chu Thanh Ý mặt dày chủ động.

Song lần nào em cũng bị từ chối trước.

Mỗi lần như thế, Phó Chi Tề đều đeo bao, không hề đánh dấu em.

Điều duy nhất Chu Thanh Ý có thể chắc chắn chính là anh thật sự sợ em khóc.

Em chẳng muốn lợi dụng điều này.

Tuy nhiên biết Phó Chi Tề sẽ mềm lòng vì nước mắt của mình, em càng không nhịn được mà rơi lệ.

Song thật ra từ bé đến lớn, em đều nhịn được suốt bao nhiêu năm.

Giống như bây giờ Phó Chi Tề không ở đây.

đôi mắt em khô khốc, chẳng có chút nước mắt nào.

Suốt hai mươi ba năm, Chu Thanh Ý chưa từng có được thứ gì lâu dài.

Tất cả chấp niệm khao khát muốn có được, dũng khí và tính toán của em đều vì Phó Chi Tề.

Em thật sự muốn được Phó Chi Tề yêu thương.

Chu Thanh Ý không để ý bất kì người nào đến gần, một mình ngồi đến mười hai giờ, uống cạn ly cocktail rồi bắt xe về nhà.

Từ đằng xa nhìn qua ô cửa sổ mở toang, phòng khách vẫn còn sáng trưng.

Quả nhiên Phó Chi Tề vẫn ngồi trên ghế salon đợi em.

Chu Thanh Ý thấy rất mệt, ngay cả chào cũng không muốn mà đi thẳng lên lầu tắm rửa.

Thế nhưng em vẫn hơi hối hận.

Nếu biết Phó Chi Tề sẽ chờ thì lẽ ra mình phải về sớm hơn.

Mấy ngày liền, bọn họ không hề làm tình.

Mỗi khi làm đều do Chu Thanh Ý chủ động, em không nói thì chẳng có gì xảy ra cả.

Chu Thanh Ý vẫn đến quán bar như thường lệ.

Đợi không lâu lắm, từ tám chín giờ ngồi đến mười hai giờ.


Thấy người ta uống gì, nếu nồng độ cồn không cao thì em cũng sẽ gọi thử.

Gần như hình thành một quy luật.

Những người ở đây đến biết có một Omega vô cùng xinh đẹp đều đến đây mỗi ngày.

Nhưng đáng tiếc lại chưa từng rời đi cùng với ai.

Một hôm, Chu Thanh Ý thấy rất nhiều cô gái đều uống một loại cocktail màu cà phê, bên trên là kem bông.

Hỏi người pha chế, anh ta nói tên nó là sương mù Ireland, nồng độ khá thấp.

Chu Thanh Ý bảo được, cho tôi một ly.

Hôm ấy quán bar ấm áp quá mức.

Chu Thanh Ý thấy rất thoải mái, vô thức uống cạn ly.

Người pha chế hỏi anh có muốn gọi nữa hay không.

Do dự một lát, Chu Thanh Ý vẫn uống thêm ly nữa.

Vị rất êm dịu, khiến người ta có cảm giác vô cùng nhẹ nhàng.

Chu Thanh Ý không nhận ra từ lúc nào, đầu em bắt đầu đau.

Cả thế giới hỗn độn, tất cả đều trở nên mơ hồ.

Em ngửi thấy mùi trà rất quen thuộc.

Phó Chi Tề nhận được một tấm ảnh từ người anh phái đi theo dõi Chu Thanh Ý.

Trong ảnh, Chu Thanh Ý nắm lấy âu phục của một gã.

Dựa sát vào người gã, đầu em hơi nghiêng nghiêng như đang ngửi gì đấy.

Người kia nhắn thêm một câu: Pheromone của gã rất nồng, hình như là mùi trà ô long..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận