Diệp Ca: “!!!!!!!!!!”
Anh giật mình, vô thức lùi về phía sau, lách người núp ra sau tảng đá.
Diệp Ca dựa lưng vào tảng đá lạnh toát phía sau, anh thở dốc, xung quanh chỉ có tiếng máu chảy lọt vào màng tai.
Đôi mắt ấy như vẫn còn in lại trong mắt anh.
Người đàn ông với khuôn mặt lạnh lùng, đôi mắt đỏ rực, ánh mắt xảo quyệt và thờ ơ đứng trên cao nhìn xuống, ngạo mạn nhìn về phía anh.
Khuôn mặt người đàn ông vô cùng quen thuộc, dần dần chồng lên hình ảnh trong trí nhớ Diệp Ca.
Trong giây phút hai người đối mắt, anh cảm thấy mình như bị một loài động vật máu lạnh nào đó theo dõi.
Thậm chí cho dù lúc này đã khuất tầm mắt nhau, cảm giác rờn rợn vẫn chạy dọc sống lưng anh.
…Toang rồi, toang rồi, toang rồi.
Giờ thì Diệp Ca đã hiểu tại sao mình đứng đầu bảng thủ hận rồi
Không phải anh thì còn ai nữa!
Còn về lý do chỉ treo thưởng lấy manh mối về anh, anh dám chắc trăm phần trăm là vì hắn không muốn mượn tay những lệ quỷ khác mà muốn bắt anh về hành hạ một mình!
Bên kia tảng đá, cả hang động đang rung chuyển, tiếng gào thét của vô vàn lệ quỷ vang vọng dưới trần hang.
Diệp Ca cảm nhận được có những con quỷ khác bắt đầu tham gia vào cuộc chiến.
Hẳn là thuộc hạ của Kê Huyền.
Anh bình tĩnh lại, trèo lên tảng đá sau lưng, cẩn thận nhìn ra ngoài.
Hang động đã hoàn toàn hỗn loạn, mùi rỉ sắt nồng nặc bốc lên từ biển máu do Huyết Cổ Ngư tạo ra.
Mấy thuộc hạ của Kê Huyền cũng đã tham gia vào cuộc chiến, chém giết đám lệ quỷ âm mưu tạo phản.
Trên không trung, Kê Huyền đã rời mắt từ lâu, vui vẻ theo dõi thú cưng của mình đánh nhau với nhện mẹ.
Có vẻ như hắn không còn chú ý đến bên này nữa.
Diệp Ca âm thầm thở phào.
May thật.
Dù sao vừa rồi họ cũng cách nhau rất xa, hơn nữa hơi thở của anh lúc này đã khác xa ngày trước, còn được che chắn thêm mấy lớp âm khí trên mặt.
Lý ra thì chắc hẳn Kê Huyền không thể phát hiện ra anh chỉ với một giây nhìn nhau ngắn ngủi vậy được.
Anh dời mắt xuống, quan sát tình hình dưới hang.
Chỉ trong mấy phút vừa rồi, đã có thêm rất nhiều lính nhện chạy đến từ khắp nơi, tham gia vào trận chiến.
Âm khí trong không khí dày đặc đến nỗi như có thể cắt được bằng dao, mùi hôi thối của quái vật trộn lẫn với quỷ khí âm u đủ để biến phạm vi trăm mét quanh đây thành một vùng sỏi đá cằn cỗi.
Chất nhầy, máu, chân tay đứt lìa, chân nhện vỡ vụn lẫn lộn vào nhau không cách nào phân rõ.
Mà ở trung tâm của sự hỗn loạn là cơ thể khổng lồ của nhện mẹ.
Thân thể ả nặng nề quá mức, mỗi lần di chuyển đều khiến cả mặt đất phải chấn động theo.
Trông ả có vẻ cực kì tức giận, khuôn mặt con người vốn vô cùng xinh đẹp đã méo mó đến dữ tợn.
Làn da ở nửa dưới khuôn mặt nhăn nhúm lại, kéo lên tận mang tai, hai mũi càng nhọn hoắt cố gắng xé Huyết Cổ Ngư đang bơi quanh mình.
Huyết Cổ Ngư linh hoạt bơi quanh ả, như thể mang theo một thứ vũ khí sắc bén vô hình, mỗi lần nó bơi qua lại có một vết nứt sâu hoắm xuất hiện trên người nhện mẹ.
Nó lượn quanh vài vòng, vùng bụng khổng lồ phình to của nhện mẹ đã chồng chất vết thương.
Chất lỏng sền sệt màu vàng xanh trào ra từ bụng ả, nhỏ tí tách xuống đất tạo ra những tiếng “xèo xèo”.
Mùi hôi thối bốc lên.
Có vẻ nhện mẹ đã bị nó chọc giận.
Khi những con quái vật tức giận cũng là lúc chúng yếu ớt nhất, là thời cơ hoàn hảo nhất để ra tay.
Tiếc là vì sự có mặt của Kê Huyền, Diệp Ca buộc phải từ bỏ kế hoạch xông lên giết chết nhện mẹ.
Dù bây giờ nhện mẹ đã yếu đi nhiều, không còn giữ ưu thế tuyệt đối như trước nữa, nhưng lúc này xuất hiện trước mắt Kê Huyền vẫn là một chuyện vô cùng thiếu khôn ngoan – nhất là khi anh vẫn chưa rõ thực lực của đối phương.
Huyết Cổ Ngư linh hoạt tránh khỏi sự tấn công của nhện mẹ, bơi vòng ra sau ả.
“Xoẹt”.
Tiếng chém của một vũ khí mảnh, sắc vang lên.
Vết thương dài mảnh xuất hiện trên túi trứng sau bụng nhện mẹ, sau đó nhanh chóng nứt rộng, chất lỏng dính nhớp cùng từng quả trứng nhện bán trong suốt to bằng nắm tay bên trong trào ra như thác đổ.
“A a a a a a a a a a a a”
Ả tức gầm lên đau đớn và tức giận, tiếng thét bén nhọn chói tai vang vọng trong không khí, khiến màng nhĩ của người nghe cũng phải run rẩy theo.
Trứng nhện trào ra từ túi trứng rơi xuống vỡ nát.
Vô số nhện con trắng hếu vẫn chưa có lớp vỏ đen cứng rắn vùng vẫy bò ra ngoài, nhanh chóng bỏ chạy tán loạn.
Mắt Diệp Ca chợt lóe lên.
Có cách rồi.
Anh quay sang nhìn cánh tay đen vừa lẳng lặng trèo lên vai mình, nở nụ cười “thân thiện”.
Cánh tay đen: “…”
Tuy tui không phải là người, nhưng anh thì chắc chắn là một thằng chó.
Nó lắc tay liên tục: “Anh đừng có mơ!! Tui không đi!!!”
Nó là quái vật cấp S đó!!!
Chưa kể Vương còn đang nhìn trên kia kìa!!! Giờ mà chui ra không phải là nộp mạng hả!!!
Diệp Ca vẫn giữ nguyên nụ cười, anh nhẹ giọng dỗ dành: “Tao không cần mày đến chỗ họ, mày nhìn đi, chất dịch trong túi trứng của nhện mẹ đã chảy ra ngoài rồi, mày chỉ cần thu thập chất dịch trên đất đem về cho tao là được.”
“Tui không đi!!” Cánh tay đen run rẩy níu chặt vai Diệp Ca.
Diệp Ca: “Tao nhất định phải lấy được chất dịch trong túi trứng đó.”
Cánh tay đen: “Vậy thì anh tự đi đi!!”
“Nhưng mà,” Diệp Ca nói tiếp: “Tao với Vương của bọn mày thù sâu ghê lắm, giờ mà tao đi ra rất có thể sẽ bị bắt đó.”
Cánh tay đen: “…”
Tự nhiên nó có cảm giác chẳng lành.
Diệp Ca thong thả nói: “Nếu như hắn biết khoảng thời gian qua mày luôn giúp đỡ tao, mày nghĩ hắn sẽ xử lí mày thế nào?”
Cánh tay đen tức giận lên án: “Không phải anh uy hiếp tui hả!”
Sơ ý lên nhầm thuyền giặc, thanh danh cả đời mất sạch.
Nó không muốn làm “quỷ gian” đâu!!
Diệp Ca cong môi cười nham hiểm: “Tao nhớ đâu có phải vậy.”
Anh từ tốn nói: “Tao sẽ nói với hắn chúng ta là bạn tốt, là đồng đội thân thiết, tin tức về hắn đều là mày nói cho tao biết.
Chúng ta là đồng đảng hình bóng không rời mà, tao tin mày cũng sẽ được hưởng thụ đãi ngộ đặc biệt giống tao thôi.”
Cánh tay đen: “…”
…Đồ ác độc.
Ác độc quá đi mất!!!
Thấy cánh tay đen bắt đầu do dự, Diệp Ca châm thêm một mồi lửa: “Mày giúp tao lần này, tháng sau chia mày một nửa tiền lương mua đậu vàng.”
Dưới sự thuyết phục của Diệp Ca, cuối cùng cánh tay đen cũng cắn răng, ưỡn ngực:
“Tui…tui…tui liều á!”
Diệp Ca cười toe toét: “Cố lên.”
Anh đắp thêm cho cánh tay đen mấy lượt âm khí, che chắn kỹ càng giúp nó: “Tao tin tưởng mày đó.”
Cánh tay đen: “…”
Hứ, tên đàn ông tồi tệ này, tui biết tỏng anh rồi.
Nó nằm sát xuống đất, lặng lẽ chui ra ngoài.
Diệp Ca nín thở chờ đợi.
Năm phút sau.
Cánh tay đen run rẩy chạy về, nó ôm một bọc trứng chưa vỡ trong lòng, nhện con màu trắng to bằng nắm tay bên trong không ngừng ngọ nguậy làm cho nó không sao cầm chắc được.
Giọng nó cao vút lên vì căng thẳng: “Mau mau mau mau!!”
Diệp Ca nhanh tay bắt được bọc trứng trước khi nó rơi xuống.
Âm khí tản ra từ lòng bàn tay anh bao lấy bọc trứng nửa trong suốt.
Chẳng mấy chốc, nhện mặt quỷ con trong bọc trứng đã thôi giãy dụa.
Diệp Ca thở phào.
Anh nhét bọc trứng vào túi áo, sau đó đặt lại cánh tay đen lên vai, nói: “Đi thôi.”
Diệp Ca lặng lẽ lẻn vào cửa hang sau lưng, nhẹ nhàng như khi anh đến, sau đó mất tăm như giọt nước hòa vào biển cả.
Lối đi trong hang động gồ ghề và trơn trượt, mùi máu tanh khiến người ta nghẹt thở tràn ngập trong bầu không khí vẩn đục, mùi rỉ sắt dính dớp choán đầy mũi và miệng.
Nhưng với Diệp Ca, đây lại là chuyện tốt.
Mớ mạng nhện giăng kín hang động đã bị biển máu cuốn trôi gần hết, nhờ thế mà anh đi lại dễ dàng hơn.
Thỉnh thoảng hang động lại rung lên, đá vụn trút xuống rào rào.
Cách những vách đá thật dày, anh vẫn loáng thoáng nghe thấy tiếng gầm giận dữ của nhện mẹ và tiếng gào thét của những tên ác quỷ khác.
Có thể thấy cuộc chiến đang đến hồi quyết liệt.
Diệp Ca tập trung cao độ chạy qua những đường hầm thông đi bốn phương tám hướng.
Trên đường, Diệp Ca tiện tay xử lý mấy con lính nhện lạc đàn mình bắt gặp, lần mò đường ra khỏi hang động theo trí nhớ.
Xa xa phía trước có một vệt sáng lờ mờ rội vào, xua bớt đi bóng tối dày đặc che phủ tầm mắt.
Diệp Ca phấn khởi.
Sắp ra ngoài rồi.
Đúng lúc này, một tiếng “rầm” vang lên phía sau, cả hang động chao đảo như trời long đất lở, cả Diệp Ca cũng hơi lảo đảo vì chấn động đột ngột này.
Sau đó, xung quanh chỉ còn lại im lặng.
Diệp Ca ngoảnh đầu nhìn bóng tối phía sau như cảm nhận được điều gì đó.
Những tiếng la hét và gầm rống trước đó đều biến mất, chỉ còn lại sự yên tĩnh lạ thường khiến người ta vô thức hoảng sợ.
Cánh tay đen níu cổ áo Diệp Ca chui ra, nhỏ giọng hỏi: “Sao thế?”
Diệp Ca lắc đầu, anh ngừng lại vài giây rồi nói:
“Trận chiến kết thúc rồi.”
“Yeah!” Cánh tay đen nhỏ giọng hoan hô: “Không biết phe nào thắng nhỉ?”
Dù xác suất không cao nhưng Diệp Ca vẫn hi vọng nhện mẹ chiến thắng.
Một kẻ địch có nhược điểm, có thể khống chế được vẫn tốt hơn nhiều với một kẻ địch có thâm thù đại hận với mình, lại còn khó xác định thực lực.
Nhưng ít nhất anh đã đạt được mục đích chính của chuyến đi này.
Diệp Ca cảm nhận sức nặng của quả trứng trĩu xuống trong túi áo, anh sải bước đi về phía cửa hang.
Gió đêm thổi không khí khô ráo bên ngoài vào hang động.
Những không biết tại sao, âm khí trong không khí bỗng dày đặc hơn.
Diệp Ca bước chậm lại.
Bỗng dưng, một quỷ ảnh từ từ xuất hiện trước cửa hang.
Nó là một bóng ma có thể xuyên qua mọi cái bóng, là một trong những loài quỷ giỏi che giấu dấu vết nhất.
Mặt mũi nó vô cùng mờ ảo, như thể được tạo nên từ một làn khói, chỉ cơn một cơn gió thôi cũng có thể thôi tan nó.
Diệp Ca chăm chú nhìn con quái vật trước mắt, tia sáng lạnh toát xuất hiện nơi đầu ngón tay, cả chục cách có lẽ có thể giải quyết được con quái vật này lướt qua trong đầu anh.
Nhưng chúng đều không đủ nhanh.
Ảnh quỷ nhìn Diệp Ca – cũng có thể chỉ là nhìn về phía Diệp Ca, nó lạnh lùng nói:
“Một kẻ cả gan âm mưu lật đổ sự thống trị của Vương…ngươi nghĩ ngươi có thể thoát khỏi nơi này sao?”
…Thuộc hạ của Kê Huyền.
Không phải một trong những, mà đây là thế lực Diệp Ca không muốn đụng độ nhất lúc này.
Anh không do dự nữa mà thình lình lao về phía quỷ ảnh đang chặn trước mặt mình, cơ thể được bao bọc bởi âm khí sắc bén và nhanh nhẹn vô cùng, hệt như dư ảnh.
Ngay lúc quỷ ảnh định đánh trả, thân hình Diệp Ca đang lao tới ngay phía trước chợt chớp nhoáng, hóa ra vừa rồi chỉ là động tác giả của anh, còn mục đích thực sự của Diệp Ca là lao qua chỗ trống sau lưng quỷ ảnh!
Ảnh quỷ luống cuống tìm cách cản lại.
Nhưng không đợi nó tấn công, cảm giác đau đớn như bị chém đôi bỗng dâng lên từ phía cuối cơ thể nó…
“Aaaaaa…”
Ảnh quỷ thét lên thảm thiết, nó bỗng cảm thấy sợ hãi.
Một con quỷ trông tầm thường thế này cũng tấn công được nó sao?
Đã vậy trong mấy giây ngắn ngủi ấy, nọ không hề trông thấy đối phương đã tấn công mình bằng cách nào!
Diệp Ca không ham chiến, anh phóng thẳng về phía cửa hang!
Mùi máu tanh nồng bỗng dưng xộc vào mũi.
Toang…!
Diệp Ca giật mình, bản năng chiến đấu còn sót lại trong cơ thể trỗi dậy, anh lập tức dừng lại.
Ngay sau đó, mặt đất ở nơi anh định lao đến từ từ gồ lên, một chiếc đầu lâu dê trắng ởn chậm rãi nhô lên giữa vũng máu đang sôi trào.
Cơ thể khổng lồ và đáng sợ gần như choán hết không gian trước mặt.
Nửa người nó nổi trên mặt đất, nửa còn lại chìm dưới lòng đất, máu đặc rỉ ra từ xương sườn của nó, chậm rãi chảy xuống những tảng đá trơn trượt.
Hai hốc mắt đen kịt lẳng lặng nhìn Diệp Ca như hổ đói rình mồi.
Huyết Cổ Ngư.
…Con quái vật có thể đánh ngang tay, thậm chí là trên cơ nhện mẹ cấp S.
Nhưng giờ không phải lúc để suy nghĩ cặn kẽ.
Diệp Ca nghiến răng, toan bất chấp tất cả, lấy đà chạy thẳng ra ngoài.
Một tia sáng lạnh toát lóe lên trên ngón tay anh, sau đó từ từ duỗi ra thành lưỡi hái sắc lẹm, như có thể chém rách màn đêm dày đặc trong hang động.
Đột nhiên, một giọng nói trầm thấp vang lên sau lưng anh.
Hắn nói không nhanh không chậm, giọng nói còn xen lẫn chút gì đó lạnh lùng và trầm ngâm khiến kẻ khác không rét mà run:
“Anh định đi đâu?”
Chất giọng của người đàn ông trầm khàn và cuốn hút, len lỏi khiến bầu không khí khẽ dao động.
Giọng nói của hắn vô cùng êm tai, nhưng e rằng đó lại là âm thanh Diệp Ca không muốn nghe thấy nhất trên đời.
Mắt Diệp Ca tối sầm.
Đệt.
Kê Huyền..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...