Dưới uy áp của tông chủ bọn họ, mặc dù tứ đại trưởng lão vẫn còn có thể chịu đựng được nhưng mà bản thân bọn họ vẫn đổ mồ hôi lạnh, run lên vì sợ.
Mặc dù bên ngoài tông chủ của bọn họ là đang răng dạy chúng đệ tử, nhưng mà bọn họ đều hiểu rõ ràng, tất cả những đệ tử đó là đều đang nghe theo lời của ai, chính vì thế ai mới là người phải chịu trách nhiệm cho chuyện lần này.
Nhưng mà đây chỉ là vừa đánh bọn họ, cũng vừa cảnh cáo bọn họ mà thôi.
Trong lòng của Huyền Thanh không ngừng hối hận, hắn ta biết bản thân mình không nên đi theo đến đây, không nên tìm đến đồ đệ mà tông chủ yêu thích mà gây rắc rối, nếu không có chuyện gì thì bọn họ còn có quả ngọt để ăn hay sao.
Huyền Thanh ho nhẹ một tiếng, trao đổi ánh mắt với những người khác, chuẩn bị tìm cách để giải quyết chuyện này, cùng nhận lỗi với tông chủ, biểu hiện rằng rằng sẽ không tiếp tục gây khó dễ cho đồ đệ của hắn nữa, nhưng ngay sau đó liền nhìn thấy sư muội Phù Thanh của bọn họ đang cắn chặt răng, thoáng cái đã thấy ả đứng lên, nâng làn váy lên, bước đi đến trước mặt tông chủ của bọn họ.
Bọn họ đều bị một trận hoảng sợ, tất cả đều hai mặt nhìn nhau, hô hấp lại giống như bị thứ gì đó đè nén đến mức không thể thở… Có người đang đi đến trước mặt hắn, nhưng Ly Vọng cũng chỉ liếc mắt nhìn một cái, vẻ mặt thể hiện không có điều gì đáng phải ngạc nhiên, hắn nhẹ nhàng nhướng mi mắt, ánh mắt từ trên khuôn mặt của tiểu đồ đệ rời đi, lạnh nhạt mà nhìn về phía của Phù Thanh… "Sư…”Phù Thanh mở miệng, hai chữ sư huynh còn chưa kịp nói ra, liền ngay lập tức nhớ đến hình ảnh lần trước, khi Ly Vọng đã lạnh lùng mà nhắc nhở ả, sau đó còn yêu cầu ả phải gọi hắn là tông chủ.
Chính vì thế, ả sững người một chút, cắn đôi môi đỏ mọng, chỉ có thể miễn cưỡng, ép mình phải mở miệng gọi: “Tông chủ.
”Ly Vọng nâng mi mắt lên, ngoài nhìn ả bằng một ánh mắt lạnh lùng như băng tuyết còn mang theo sự dò xét, hai hàng lông mày đen như mực khẽ nhếch, thể hiện rằng trong lòng của hắn đã có vài phần không còn được kiên nhẫn.
Phù Thanh chắp hai tay hành lễ, tiếp tục nói: "Tông chủ, chuyện bố trí kiếm trận thật sự là có nguyên nhân, chính là do Lâm Vãn đã phá hủy trận pháp Thiên Cương trước, tất cả mọi người bởi vì muốn bảo vệ trận pháp Thiên Cương, tranh cho trận pháp bị hủy, Tu Chân giới rơi vào cảnh hỗn loạn cho nên mới ra tay tấn công nàng, nên mong rằng tông chủ sẽ hiểu rõ sự tình.
”Sau khi Phù Thanh vừa dứt lời, các vị trưởng lão còn lại đều có một chút hoảng sợ, sắc mặt tái nhợt… Sau đó, tất cả bọn họ đều thở dài.
Tâm tư của Phù Thanh đối với tông chủ làm sao mà bọn họ có thể không biết được, nhưng mà trăm ngàn năm qua, tông chủ đối xử với ả cùng với những người bên ngoài đều giống như nhau, tất cả đều là lạnh lùng, xa cách, thờ ơ, điều đó đã quá rõ ràng là hoa rơi cố ý nhưng mà nước trôi lại vô tình, vậy nên tại sao sư muội của bọn họ phải cứ cố chấp để rồi vừa khóc vừa đau khổ, để rồi đến mức không thể chấp nhận được việc tông chủ cưng chiều tiểu đồ đệ của hắn.
Sau khi nghe Phù Thanh nói xong những lời này, đuôi mắt của Ly Vọng đã nhướng lên, nhưng không để cho hắn kịp lên tiếng thì Phù Thanh lại tiếp tục mở miệng: “Tông chủ, trận pháp Thiên Cương là trận pháp vô cùng quan trọng, Lâm Vãn đã cố ý phá hủy trận pháp Thiên Cương, cho nên dựa theo môn quy thì cho dù là nàng có là đồ đệ của tông chủ, thì cũng phải chịu hình phạt, tông chủ…”“Đó cũng chỉ là một trận pháp Thiên Cương mà thôi.
” Ly Vọng nói một cách hời hợt, ngay sau đó phất tay áo dài lên, một đạo ánh sáng màu vàng bay ra, đánh xuống trận pháp ở vách núi.
Nhưng mà chỉ trong nháy mắt, khe nứt trong trận pháp liền được phục hồi lại như lúc ban đầu, thậm chí là còn ổn định, vững vàng hơn so với lúc trước.
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, trận pháp vốn là cần phải sức mạnh của tứ đại trưởng lão hợp lại mới có thể tu sửa, nhưng bây giờ chỉ cần một mình tông chủ thì đã có thể dễ dàng phục hồi lại như cũ.
Trong lòng của bọn họ không thể không thở dài cảm thán, tu vi của vị tông chủ này lại có thể cao đến như vậy, e sợ rằng đã đạt tới cảnh giới tuyệt đối rồi, trình độ này làm cho người khác cực kỳ sợ hãi, thật sự là không có ai có thể so sánh được.
Mà chính bản thân Phù Thanh nhìn thấy như vậy cũng rất ngạc nhiên, hai bàn tay của ả nắm thật chặt, cảm thấy không cam lòng, nói tiếp: “Tông chủ, cho dù là trận pháp đã được tu sửa lại tốt, nhưng mà việc Lâm Vãn phá hủy trận pháp lại là sự thật, nhưng mà cho dù nàng không chịu thừa nhận và cũng chưa xác minh được chuyện nàng phá hủy trận pháp, thì chuyện giết hại đồng môn chính nàng ta đã thừa nhận rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...