Ngũ quan nữ nhân tinh xảo, tổng thể bố cục trên gương mặt có nhu có cương, muốn ôn nhu dịu dàng cũng có, lãnh đạm quy củ cũng có. Vị giáo sư mới này đôi mắt có màu xám đen, lông mi dài rũ xuống, khiến đồng tử càng thêm lạnh nhạt. Môi mỏng kéo ra nụ cười công nghiệp, thế nhưng không quá cứng đờ gượng gạo, son môi đỏ tươi càng hợp với bộ tây trang nàng đang mặc.
Tóc dài đen mượt buông xoã, cùng bông tai đính hồng ngọc lấp lánh kim quang, khiến khí tức trên người càng gia tăng vài nét quyến rũ cùng bí ẩn.
Đường Cẩn Du từ lúc cô bước vào, đôi mắt một khắc cũng đều đặt trên người đối phương.
Không nghĩ tới, duyên phận có thể kì diệu như vậy.
Này chính là người, đã trông thấy nàng đàn dương cầm vào chiều hôm kia.
Còn bắt chuyện với nàng.
Nữ nhân đón nhận tất cả ánh mắt trong căn phòng, tuy vậy đôi đồng tử đen tuyền chỉ phản chiếu duy nhất đến một thân ảnh ngồi gần cửa sổ, nhưng sau đó lưu luyến rời đi.
Cô ấy cầm phấn trắng xoay người lên phía bảng, viết lên chữ gì đó. Khớp tay tinh xảo cầm phấn, cổ tay trắng nhợt nhạt lộ ra theo động tác, đốt tay thon dài rất có mị lực. Ở trên gân mạch dường như có một đường rạch ngang mờ mờ.
Bụi phấn lả tả rơi, cuốn lấy đầu ngón tay trắng bệch của người kia.
Trên bảng từ lúc nào đã hiện ra dòng chữ.
《Hứa Tịch Lam》.
Giáo sư đặt lại phấn trên bàn, nhẹ nhàng cầm lấy khăn lau tay, đôi mắt khép hờ, hơi mấp môi nói:
"Từ giờ tôi sẽ phụ trách bộ môn Ngôn ngữ học của các em. Tôi tên là Hứa Tịch Lam, thật hi vọng, chúng ta sẽ hợp tác tốt với nhau trong thời gian sắp tới."
Lời vừa dứt, phía dưới lập tức nổi lên một trận ồn ào.
"Oaaa, giáo viên mới thật sự rất đẹp!"
"Giọng nói nghe cũng rất êm tai nha."
"Chờ một chút, tôi muốn nói, tôi đầu hàng rồi. Tôi là con gái nhưng thật sự rung động rồi."
"Cũng không phải chỉ mỗi cậu! Với cái dáng vẻ yêu nghiệt chết người kia, gái thẳng cũng phải rung rinh, tôi đảm bảo!!"
"Cô Hứa, nắm đầu em đi, giật tóc em đi!!!"
...
"Cẩn Du, cậu nhìn xem, thật khác so với tưởng tượng ban đầu. Cô giáo mới rất xinh đẹp, tính tình hẳn cũng rất tốt." Tạ Doãn Phong nhìn đến bên Đường Cẩn Du nãy giờ không có động tĩnh gì, kết luận một câu.
Đường Cẩn Du không có trả lời lại ngay, mà âm thầm thu lại ánh mắt nãy giờ vẫn dính chặt trên người đối phương, nhặt lên cây bút không mặn nhạt đáp lại.
"Ừm, rất tốt."
Không nghĩ tới, nhanh như vậy liền có thể lại gặp mặt.
Đường Cẩn Du chính mình còn không nhận ra bản thân có phần căng thẳng hơn so với thường ngày. Nàng vô thức ngồi thẳng lưng, quy quy củ củ giở bài vở ra chuẩn bị ghi chép, giống như một học sinh ngoan.
Nhưng chính là trong giờ học, nàng một chút cũng không để tâm tới bài giảng.
Nguyên do chỉ có một.
Là vì người giảng so với bài học còn muốn hấp dẫn hơn.
Đường Cẩn Du ép bản thân thanh tỉnh, vỗ vỗ mặt để tập trung hơn, thế nhưng trong đầu lúc này vô cùng mờ mịt, tuy giọng nói giáo sư rất êm tai, thế nhưng kiến thức hấp thụ lại chẳng đáng bao nhiêu. Mỗi lần vô thức ngẩng đầu lên, dù là cố ý hay vô tình đều chạm phải ánh mắt của giáo sư, Đường Cẩn Du có tật giật mình lại phải cúi xuống giả vờ như chính mình thật sự nghiêm túc chép bài.
Ánh mắt của giáo sư rất lạ.
Giống như một ao hồ đen ngòm, vừa bí ẩn lại quỷ dị.
Mỗi lần nhìn chằm chằm đều có cảm giác chính mình xem như con mồi bị nuốt chửng không cách nào thoát ra, ham muốn độc chiếm cùng áp bức lớn tới mức ngạt thở, khiến Đường Cẩn Du đôi lúc run rẩy tưởng mình nhìn nhầm. Ngẩng đầu lên lại thấy đôi mắt kia chất chứa ôn nhu tĩnh lặng, nét cuồng dã vừa rồi biến mất không chút dấu vết.
Đường Cẩn Du đoán là mình nhìn nhầm rồi.
Trong đầu chỉ toàn là dáng vẻ của người kia.
Một cảm giác rất hiếm có, đã rất lâu rồi Đường Cẩn Du không bị thu hút bởi một người.
Hứa Tịch Lam khi giảng bài sẽ đi xung quanh lớp, một tay cầm cuốn sách, tay còn lại nắm lấy cây viết. Giọng nói của nàng rất dễ chịu, nghe lại êm tai, nhấn nhá đúng chỗ không hề có cảm giác buồn ngủ.
Hứa Tịch Lam đến gần chỗ Đường Cẩn Du ngồi, nàng lại vô thức căng thẳng.
Lòng bàn tay ứa ra mồ hôi, cầm bút bi đến không vững.
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên |||||
Giọng nói của giáo sư nhanh chóng được khuếch đại, đập vào màng nhĩ của Đường Cẩn Du. Khi cô đi qua chỗ Đường Cẩn Du ngồi, nàng mơ hồ còn ngửi thấy mùi bạch đàn không quá nồng, vấn vít quanh đầu mũi. Thật sự rất thơm, tới nỗi khi hít vào mùi hương này trong đầu Đường Cẩn Du lập tức không thể nghĩ được gì, bên tai như ù đi. Nàng cuộn chặt lòng bàn tay, hô hấp khó khăn hơn bình thường.
Đây là cảm giác gì vậy?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...