Ọe…khụ, khụ…”
Đường Cẩn Du nôn khan như muốn chết đi sống lại, nàng chống hai tay trên bồn rửa mặt, mồ hôi lạnh ướt đẫm trên trán, ánh mắt rối loạn nhìn lung tung.
Thật buồn nôn.
Kí ức tái hiện lại từng từ từng chữ rõ mồn một vừa nãy, Đường Cẩn Du không biết xung quanh mình cư nhiên lại có một tên điên như vậy.
Biến thái!
Nàng sợ không phải vì người nọ đột nhiên gửi tin nhắn đến.
Nàng sợ, chính là mặc dù cách qua một lớp màn hình, vẫn cảm nhận rõ ràng tình yêu của đối phương có bao nhiêu cuồng nhiệt cùng chấp nhất, điên loạn như vậy, không khỏi khiến người khác sợ hãi.
Điên loạn như vậy, chứng minh rằng, những tấm ảnh kia chỉ là khởi đầu.
Sau đó, còn có thể thế nào nữa.
Bám đuôi? Đột nhập vô nhà?
Đường Cẩn Du thật không dám nghĩ tiếp. Nàng mệt mỏi xốc nước lạnh lên mặt, ẩn ẩn cảm giác không an toàn xen lẫn khó chịu khi bị rình rập từ bất cứ ngõ ngách nào. Hàng trăm tế bào nơ ron thần kinh điên cuồng gào thét, Đường Cẩn Du cắn môi đến trắng bệch.
Khi quay lại lớp, nàng đem những tấm ảnh kia làm chứng cớ cho giáo viên chủ nhiệm với hi vọng muốn cầu sự giúp đỡ. Thế nhưng nàng cũng tự biết tia hi vọng này có bao nhiêu nhỏ nhoi, các thầy cô luôn bận rộn công việc, làm sao có thể để tâm tới chuyện cá nhân của duy nhất một học sinh. Mà thậm chí chuyện đó, dường như đối với họ vô cùng bình thường, theo phỏng đoán có lẽ là trò đùa nghịch ngợm của ai đó mà thôi.
Đường Cẩn Du nhìn tập ảnh của mình bị vứt trong một hốc bàn dính đầy bụi, sau đó đóng lại nằm im trong bóng tối, bên tai lại nghe được một số âm thanh hỗn tạp nhàm chán. Nàng dẫu sao cũng không hi vọng quá nhiều, chỉ là trước thái độ thờ ơ đến dửng dưng của giáo viên vẫn là hơi thất vọng một chút.
Hình như nàng quả thật hơi đánh giá cao họ.
Đường Cẩn Du ra khỏi phòng giáo viên, đứng ở cửa một lúc lâu, đầu óc mơ mơ hồ hồ lúc này lại xẹt ngang qua một hình ảnh.
Đáy mắt nàng vốn tăm tối, chợt lóe lên tia sáng yếu ớt.
Nàng vẫn còn hi vọng, cho dù nó có nhỏ bé cỡ nào.
Đường Cẩn Du đứng trước cửa phòng y tế, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào, nôn nóng gọi tên: “Hứa giáo sư.”
Theo lẽ thường, nếu như không có tiết dạy trên lớp, Hứa Tịch Lam sẽ ở trong phòng y tế xử lí chút việc, hoặc cũng có thể ngồi trong văn phòng khoa tâm lí chuyên biệt của cô ấy. Đường Cẩn Du không biết cô ấy ở chỗ nào, đành phải đến phòng y tế trước mắt là gần đây nhất.
Cũng không biết vì sao, nàng rất muốn gặp cô.
Muốn thấy tư thái lãnh đạm kia, nét mặt ôn hòa, dịu dàng hướng nàng nở nụ cười diễm lệ. Hứa Tịch Lam đem đến cho nàng cảm giác vô cùng an toàn và tin cậy, giống như chỉ cần giao cho cô ấy một vấn đề, bất luận khó đến đâu, đều có thể đưa ra một đáp án thỏa đáng.
Thế nhưng một khắc Đường Cẩn Du nhìn đến bàn làm việc kia, không thấy gương mặt sắc cạnh đó, không thấy nụ cười thường ngày kia. Một khắc kia, Đường Cẩn Du thừa nhận, bản thân mình nảy sinh một cảm giác từ tận đáy lòng vô cùng mất mát.
Không phải Hứa Tịch Lam, mà là một gương mặt xa lạ chưa thấy qua. Đối phương cũng khoác áo blouse trắng, nhưng chính là trên gương mặt tỉ mỉ đánh giá mà nói, có chút đơn thuần.
“A? Em đến tìm giáo sư sao?” Cô ấy hướng mình mở lời.
Đường Cẩn Du ngưng một giây, sau đó liền đáp: “Vâng. Cô có biết cô ấy đang ở đâu không ạ?”
“Giáo sư Hứa nãy vừa mới ra ngoài, muốn tản bộ trong khuôn viên trường một lát. Em tìm cô ấy xem, có lẽ vẫn chưa đi xa đâu.”
Đường Cẩn Du nói lời cảm ơn, bước chân lập tức chạy đến khuôn viên trường trước cả khi bản thân nhận ra.
Trông thấy mái tóc đen dài đến eo cùng khuyên tai hồng ngọc lấp lánh, Đường Cẩn Du có chút mừng rỡ muốn tiến lại gần.
Không nghĩ tới, bên cạnh giáo sư, còn xuất hiện một nữ sinh khác.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...