Đường Cẩn Du mở mắt, mơ mơ hồ hồ ngồi dậy, nắng ấm xuyên qua cửa sổ kéo theo vệt sáng đến chân tường. Nàng nhíu chặt lông mày, vươn tay đỡ lấy đầu, cơn đau nhức như búa bổ đang hành hạ nàng.
Chuyện gì đã xảy ra…?
Đường Cẩn Du tựa vào đầu giường, biếng nhác nhớ lại hôm qua. Dường như nàng đã uống khá nhiều, đại khái toàn rượu mạnh, cũng gặp gỡ nhiều người xa lạ.
… Hứa Tịch Lam.
Phải rồi!
Ngày hôm qua, nàng rõ ràng trông thấy Hứa Tịch Lam có đến buổi tiệc.
Đường Cẩn Du cố gắng nhớ lại, thần trí tỉnh táo thêm vài phần, nàng nhớ mình có đến bồi rượu giáo sư, sau đó…
Không có sau đó nữa. Có lẽ là say quá nên thiếp đi…
Nhìn xung quanh nhận ra phòng mình, Đường Cẩn Du có chút bất lực cùng túng quẫn.
Là ai đem nàng về? Còn vào đến tận giường?
Trên người vẫn còn quần áo, thế nhưng không có cảm giác nhớp nháp của mồ hôi cùng rượu, hoàn toàn không giống nhậu say về. Đường Cẩn Du đoán mãi không ra, trong lòng giống như có khúc mắc găm vào, cảm giác này vô cùng khó chịu.
“Sen, mày đâu rồi?” Đường Cẩn Du mọi khi đều thấy con mèo mập ú kia chui trong chăn mình làm ổ, hôm nay lại đặc biệt khác thường.
Nàng đi tìm quanh phòng, không thấy. Đi khắp cả nhà từ nhà bếp đến phòng khách, cũng không có.
Nàng vô cùng hoảng loạn, bước chân cũng nhanh hơn, gấp gáp đi tìm.
Đi một hồi lại quay về phòng ngủ. Đương lúc Đường Cẩn Du gấp đến phát khóc, Sen đã gắn bó với nàng lâu dài, không thể có chuyện nói đi mất liền đi. Đường Cẩn Du căng thẳng vô cùng, chỉ còn thiếu nước rút điện thoại gọi cho đội cứu hộ tìm mèo.
“Meo.” Đột nhiên một âm thanh nhỏ nhẹ vang lên, thu hút sự chú ý của Đường Cẩn Du. Nàng vỡ lẽ nhìn theo hướng phát ra âm thanh, phát hiện tai mèo nhỏ nhỏ lấp ló dưới gầm giường.
“S-Sen?” Đường Cẩn Du bế nó ra, một tay nâng niu vuốt ve, thế nhưng con mèo trái lại vô cùng kích động, giống như đang sợ hãi mà nhảy vọt ra khỏi tay nàng, sau đó dùng tứ chi chạy biến mất hút, trốn trong gầm bàn.
Đường Cẩn Du cảm thấy hết sức khó hiểu, tại sao chỉ trong một đêm khiến thái độ của Sen trở nên kì lạ như vậy.
Nàng xem phim kinh dị cũng không bày ra biểu tình kinh hãi đến vậy.
Rốt cuộc, đã xảy ra chuyện gì?
“Reng reng.” Tiếng chuông điện thoại vang lên cắt ngang suy nghĩ của Đường Cẩn Du, nàng bừng tỉnh đi tới cầm lấy điện thoại, nhìn tới người gọi đến liền bắt máy.
“Đường Ngôn Hy, hôm qua là ai đưa tôi về.” Đường Cẩn Du nhìn thấy tên người gọi liền thay đổi xưng hô, ngữ khí cũng trở nên lạnh lẽo hẳn, nếu như trước kia đối diện với Đường Ngôn Hy nàng còn giữ thái độ không nóng không lạnh, thế nhưng sự việc hôm qua nàng lại mù mịt không biết rõ.
Nhưng nàng biết một điều, ít nhiều cũng do Đường Ngôn Hy sắp đặt.
“Em nghĩ bản thân đang nói chuyện với ai vậy.” Đầu bên kia truyền tới âm điệu lạnh lùng, có ngữ khí cảnh cáo.
Đường Ngôn Hy không vui nói.
Đường Cẩn Du im lặng không đáp, ánh mắt trầm xuống.
Đường Ngôn Hy thấy không có thanh âm đáp lại, cũng lười chất vấn, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề định nói: “Từ nay Hứa Tịch Lam, giáo sư Hứa sẽ là bác sĩ tâm thần phụ trách em. Cẩn trọng một chút, trước đây chị dạy em thế nào, cư xử cho đúng.”
“C-cái gì? Giáo sư Hứa?” Đường Cẩn Du cuối cùng cũng lộ ra chút sững sờ, tay vô thức siết chặt điện thoại.
Tại sao lại là chị ấy.
Đường Ngôn Hy: “Hứa Tịch Lam là người trẻ tài giỏi, chị đã xem qua hồ sơ, ngoài chuyên ngành chính ngôn ngữ học cô ta đã nhận chứng chỉ ngành tâm lý học lâm sàng. Hứa gia cũng là một trong những gia tộc có tiếng vững mạnh.”
Lại nói thêm: “Em với cô ta cũng có quen biết nhau, sau này có thể thuận lợi tiến hành điều trị.”
“Biết điều một chút.”
Nói rồi cúp máy. Đường Cẩn Du nhìn đến màn hình tối thui, không biết cảm giác lúc này dấy lên tư vị gì.
Mà ở đầu bên này, Đường Ngôn Hy đưa máy cho quản gia, ngồi xuống bên cạnh chiếc giường bệnh.
Đôi mắt lam thẫm phản chiếu hình bóng nữ nhân nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, ngũ quan thanh tú, chỉ là lúc ngủ cũng vô cùng thống khổ, giống như gặp ác mộng mà mi tâm nhíu chặt. Trên người mặc một chiếc áo bệnh nhân mỏng tang, cổ, tay, lộ ra những vết đỏ ám muội, lưu lại trên người như ấn ký khó gột rửa.
Đường Ngôn Hy ngoắc tay ra hiệu cho nam nhân đứng cách xa một khoảng, nam nhân ấy tiến đến cúi người nghe lệnh.
“Mang xích lại đây, trói tay cô ấy, không cho chạy.”
“Không cho cô ấy chạy khỏi tôi.”
Couple phụ mở màn~~~ So với cặp chính cũng dảk không kém=)))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...