Chương 22: Ở trong WC nam dùng ngón tay thoa thuốc cho cô
+ tiểu huyệt rỉ nước phải dùng côn thịt lấp kín.
Thích Âm ngoan ngoãn ăn bánh kem và sữa.
Một mặt là do Kỷ Lưu Thành quá lằng nhằng, một hai phải đút từng miếng cho cô, một mặt là do Thích Âm quả thực đã đói.
“Tớ biết cậu để ý chuyện Hoắc Dung, chờ tối về tớ sẽ giải thích với cậu, được không?” Kỷ Lưu Thành ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn cô.
Thích Âm đút cho anh một miếng bánh kem.
“Ưm… Cậu đây là?”
Thích Âm ngọt ngào nói: “Không phải cậu cũng chưa ăn sao?”
Kỷ Lưu Thành trong lòng mềm nhũn, nhéo vào tay cô: “Thương tớ sao?”
Thích Âm: “Cậu là bạn trai tớ, đương nhiên là tớ đau lòng rồi.”
Kỷ Lưu Thành: “Vậy cho tớ một cơ hội giải thích, đừng giận dỗi lung tung nữa.”
Thích Âm: “Tan học rồi nói.”
Kỷ Lưu Thành: “Được.”
Tiếng chuông vào lớp vang lên, Thích Âm không nói gì nữa, đang chờ Kỷ Lưu Thành đi, không nghĩ tới Kỷ Lưu Thành lại thừa dịp lúc này dán sát vào tai cô, hỏi: “Tiểu huyệt còn đau hay không?”
Giọng nói rất nhẹ, còn chìm trong tiếng chuông vào học, nhưng Thích Âm vẫn nghe ra.
Đôi tai cô vô thức đỏ lên một chút, hỏi lại Kỷ Lưu Thành: “Đau thì sao?”
Kỷ Lưu Thành: “30 phút sau chờ tớ ở cửa nhà vệ sinh, tớ thoa thuốc cho cậu.”
Tai Thích Âm nóng lên.
Gan thật lớn.
Thật biết chơi.
Nhưng mà cô thích.
Sau khi vào lớp được 30 phút, Thích Âm và Kỷ Lưu Thành từng người đi ra từ cửa sau của từng lớp, tới cửa nhà vệ sinh.
Bởi vì đang trong giờ học, hành lang im ắng, chỉ có tiếng giáo viên giảng bài cùng tiếng lật từng trang sách.
Kỷ Lưu Thành hỏi Thích Âm: “Có sợ không?”
Thích Âm: “Người học giỏi top 1 như cậu còn không sợ thì tớ sợ cái gì?”
Kỷ Lưu Thành: “Đến WC nữ?”
Thích Âm nâng cằm: “Không cần, tớ muốn đi WC nam.”
Kỷ Lưu Thành: “Thì ra lá gan cũng lớn đấy.”
Thích Âm: “Lá gan của tớ luôn luôn lớn.”
Xác nhận bên trong nhà vệ sinh không có ai, Kỷ Lưu Thành đưa Thích Âm vào gian trong cùng.
Làn váy bị nhấc lên, quần lót bị cởi ra, Thích Âm bị Kỷ Lưu Thành nửa ôm trong ngực, nâng chân, Kỷ Lưu Thành dùng tay lấy thuốc rồi đưa vào cơ thể cô.
“A…”
“Còn kêu? Không sợ bị người khác nghe được sao?”
“Ưm ~ bây giờ không có ai.”
Kỷ Lưu Thành thực sự muốn thừa dịp không có ai thoa thuốc cho Thích Âm, chẳng sợ tiểu huyệt mềm mại phía dưới, lại vô cùng lẳng lơ mà hút lấy tay anh, anh cũng đè nén dục vọng thoa thuốc cho Thích Âm.
Chỉ là không được bao lâu, tiểu huyệt của Thích Âm lại ào ạt mà chảy nước.
“Cậu cũng quá nhạy cảm đấy…” Kỷ Lưu Thành khàn giọng, “cậu em” phía dưới cũng đã bắt đầu cứng lên.
“Trên tay cậu có vết chai…” Thích Âm ôm lấy hông Kỷ Lưu Thành, liếm yết hầu anh thở gấp: “Mài ở bên trong tiểu huyệt của tớ thật thoải mái ~ ư… A, tớ không nhịn được…”
“Đệt… Như vậy thì sao tớ còn thoa thuốc cho cậu được?”
Kỷ Lưu Thành vừa nói vừa rút ngón tay ra, nhưng Thích Âm lại ôm anh chặt hơn, đồng thời co chặt tiểu huyệt: “Đừng, đừng rút ra, trừ khi…”
Kỷ Lưu Thành co rút hai ngón tay, lại dùng ngón tay cái ở ngoài đè lên âm đế của Thích Âm, “Trừ khi cái gì?”
Thích Âm khẽ cắn lên yết hầu của anh, thở hổn hển nói: “Trừ khi cậu cắm côn thịt vào…”
Kỷ Lưu Thành hừ cười: “Cục cưng, tớ đang thoa thuốc cho cậu.”
Thích Âm: “Thoa thuốc lên côn thịt rồi tiến vào, như vậy ~ a… Không chỉ có thể thoa thuốc cho tớ, còn có thể lấp kín khe nhỏ…”
Vừa dứt lời không được bao lâu, bên ngoài vang lên tiếng chuông hết giờ, các thiếu niên hoạt bát lục tục đi vào nhà vệ sinh, ngay sau đó tiếng ồn ào cùng tiếng nói chuyện vang lên.
Nhưng không một ai biết, ở trong gian cuối cùng, học sinh xuất sắc nhất đang từ từ đẩy côn thịt đã được bôi đầy thuốc vào tiểu huyệt rỉ nước của hoa khôi của trường.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...