Sau Khi Ngủ Với Thầy Giáo Thầm Mến FULL


Tiêu Minh: Cô ta nói vớ vẩn đấy.

Tống Tử Thiên: Vậy làm em gái nghĩa là sao?
Tiêu Minh: Cô ta là con gái nuôi của mẹ tôi, vậy nên là em gái của tôi.

Tống Tử Thiên: Vậy cuối cùng quan hệ của chúng ta là gì?
Tiêu Minh: Em là học sinh, tôi là thầy giáo, do điều kiện này, chúng ta không thể trở thành quan hệ người yêu, nhưng bên cạnh thầy chỉ có một người là em, hy vọng em cũng như thế.

Tống Tử Thiên nghe câu trả lời của Tiêu Minh, trong lòng hụt hẫng: Vậy người yêu không công khai?
Tiêu Minh: Vậy thì có phải thiệt thòi cho em không?

Có ý gì… Anh có ý gì… Rốt cuộc là nghĩ cho cô, hay là không muốn công nhận thân phận của cô.

Nếu không có lời nói đấy của Quách Vi Vi, nếu Tiêu Minh kiềm chế dục vọng của mình một chút, có lẽ Tống Tử Thiên sẽ có không suy nghĩ xấu về Tiêu Minh, nhưng hiện tại…
Cô đóng điện thoại di động lại, không có ý định trả lời lại tin nhắn của Tiêu Minh.

Ban đêm, cô lại mơ thấy bản thân mình và thầy Tiêu đang ở phòng y tế điên cuồng làm tình, có cả học sinh và thầy giáo ở bên ngoài phòng y tế vịn cửa sổ nhìn cô… Nhìn thấy dáng vẻ cô bị thầy Tiêu thao dâm đãng đến mức kêu không ngừng.

Nửa đêm tỉnh lại, mở miệng thở dốc, cả người đổ mồ hôi lạnh, nơi phía dưới cũng ướt.

Ngày hôm sau, Tống Tử Thiên vẫn giống như cũ không trả lời tin nhắn của Tiêu Minh.

Tiêu Minh hỏi thân thể cô thế nào rồi, cô liền đặt cuộc trò chuyện với Tiêu Minh thành chế độ không làm phiền, không nhận thông báo khi có tin nhắn mới.

Chuyện ngày hôm qua có tác động rất lớn với cô, cô đi chậm rãi, đặt Tiêu Minh sang một bên.

Cô nghĩ đã có được anh, nhưng bây giờ cô lại sợ hãi, thân thể sợ hãi những thủ đoạn tàn nhẫn của anh, tâm lý lại sợ anh có phải tra nam hay không.

Cô chỉ muốn có được một tình yêu đơn giản ngọt ngào, không nghĩ tới sẽ có nhiều chuyện xảy ra như thế này.


Có lẽ là do cô quá ngây thơ rồi, lời Quách Vi Vi nói không phải không có lý, nam thần có điều kiện chất lượng tốt giống như thầy Tiêu vậy, không thiếu những cô gái như hoa như ngọc tranh nhau, tại sao thầy Tiêu tự nhiên lại có thể thích cô được chứ?
Tiêu Minh gọi điện thoại tới, Tống Tử Thiên khẽ cắn môi, ngắt cuộc gọi Tiêu Minh gọi đến.

Hôm nay cô không có lớp của Tiêu Minh, cũng cố gắng không thèm nghĩ đến anh.

Nhưng mà khi đi học thoáng nhìn rèm cửa trong phòng học, cô luôn vô thức nhớ tới bóng người xẹt qua tấm rèm ở bên ngoài phòng y tế, cô không nhớ rõ âm thanh kêu rên khi làm tình của mình có lớn hay không, cũng không biết người nọ rốt cuộc có nhìn thấy cảnh hoang đường khi cô và Tiêu Minh dâm loạn kia không.

Tuy rằng ở trên có bức rèm thủy tinh che, nhưng cô nhớ mang máng là miếng vải kia rất là mỏng manh có thể nhìn thấy, có lẽ không có tác dụng che chắn tốt lắm…
Xong rồi, bị người khác thấy được thì phải làm sao bây giờ.

Cô càng nghĩ càng sợ hãi, không biết có phải ảo giác hay không, khi đi học lại cảm thấy có người lén lút nhìn mình, thậm chí còn có người chỉ chỉ trỏ trỏ mình.

Trước đây tuy đôi khi cũng sẽ có nam sinh trộm nhìn chính mình, nhưng cũng sẽ không lộ liễu như bây giờ.


Vào lúc tan học đi ngang qua, lúc gần đến gần, Tống Tử Thiên còn có thể nghe thấy bọn họ nhỏ giọng bàn luận cái gì mà “chính là cô ấy sao”, “thật không ngờ rằng nhìn bề ngoài thôi không thể tưởng tượng nổi, sẽ làm loại chuyện như này…”
Bọn họ, người bọn họ bàn luận chính là cô sao?
Những lời nói vừa mơ hồ vừa chói tai, làm sự bất an trong lòng Tống Tử Thiên dần dần lớn thêm, giống như có chuyện gì đó vốn không hề muốn đã không thể kiểm soát được mà xảy ra.

Không, bình tĩnh, có lẽ là do cô suy nghĩ nhiều quá, dù lúc ấy ngoài cửa sổ phòng y tế có người nghe được động tĩnh, cũng không ai thấy được người bên trong là ai… Cũng không nên sợ bóng sợ gió rồi tự bản thân mình dọa chính mình không tốt tí nào.

Miễn cưỡng an ủi bản thân, Tống Tử Thiên thu dọn đồ đạc xong đi tới phòng tắm của trường học.




Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận