Sau Khi Ngủ Với Đại Sư Huynh Cao Ngạo Lạnh Lùng
Thử hết lần này đến lần khác, A Kiều mệt mỏi thở hổn hển, đã hoàn toàn quên mất chuyện đông cung sống ban nãy.
Kỳ Thịnh không chút lưu tình: "Lại lần nữa! Ngưng thần tĩnh khí!”
A Kiều đành phải giơ kiếm lên lần nữa, hai ngón tay lướt qua thân kiếm.
Thoáng chốc, bóng kiếm trắng như tuyết vây quanh A Kiều, theo linh lực bộc phát ra, trong nháy mắt đâm tới bốn phía.
Một loạt thân trúc xung quanh cũng sụp đổ theo.
Kỳ Thịnh cũng không ngờ lần này A Kiều lại bùng nổ mạnh như thế, không kịp né tránh, bị kiếm khí quét cho lảo đảo.
A Kiều không nhìn thấy cảnh này.
Kiếm ảnh vừa ra, nàng liền cúi đầu kinh hỉ nhìn kiếm trong tay mình, nói: "Đại sư huynh, có phải ta học được rồi không!"
Kỳ Thịnh đứng lại, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra, khẽ gật đầu: "Không tệ, xem như học được sơ bộ rồi.
Muội luyện tập thêm nhiều một chút.
Hôm nay đến đây thôi.”
Lúc này đêm đã khuya.
A Kiều có chút ngượng ngùng: "Xin lỗi sư huynh, là do ta quá ngu dốt.”
Kỳ Thịnh lắc đầu: "Muội học thế này đã là nhanh rồi.
Kiếm quyết và cách thức điều khiển linh lực của Thập Phương kiếm thuật đều rất phức tạp, người bình thường muốn học được có lẽ cũng phải mất mười ngày nửa tháng."
A Kiều miệng nhanh hơn não, buột miệng thốt ra: "Vậy lúc trước đại sư huynh học Thập Phương kiếm thuật trong bao lâu?"
Kỳ Thịnh nghĩ nghĩ, nghiêm túc trả lời: "Nhìn một cái là biết.”
“…”
Nàng không nên hỏi.
Aiz, thiên tài chính là thiên tài a.
Trong lòng nàng thở dài một hơi, ngửa đầu nhìn trời, kinh ngạc phát hiện: trên màn trời tối đen, sao sáng lấp lánh, tụ thành ngân hà rực rỡ.
“Tối nay sao sáng quá." A Kiều theo bản năng cảm thán.
Kỳ Thịnh nhìn về phía nàng.
A Kiều ngửa đầu, tuy rằng mặt đầy mồ hôi, nhưng không che giấu được dung nhan thanh lệ, một đôi mắt xinh đẹp phản chiếu ngân hà, quả thực muốn làm người ta lún sâu vào.
“Ừ, rất đẹp." Hắn nhẹ giọng nói.
A Kiều nhớ tới một câu thơ, bèn thuận miệng đọc: "Đêm nay tuyệt thắng vô nhân cộng, ngọa khán tinh hà tẫn ý minh.
(*)”
(*) Câu thơ này trích từ bài thơ "Vũ Tình" của nhà thơ đời Tống Trần Dữ Nghĩa.
Đại ý là cảnh đêm nay cực đẹp mà không ai ngắm cùng, chỉ mình ta thưởng thức ánh sao rực rỡ trong thiên hà.
Kỳ Thịnh trầm ngâm một lát, nói: "Không đúng.”
A Kiều nghi hoặc quay đầu, "Đây không phải là thơ viết về sao trời sao?"
Ánh mắt hai người chạm nhau, trong trời đất bỗng nhiên nổi lên gió mạnh, thổi cho áo bào của bọn họ bay lượn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...