Sau Khi Ngủ Cùng Đối Thủ Một Mất Một Còn


“Vậy cậu là lừa sao? Không thể nhẹ hơn được sao?”Tưởng Dao vội vàng đẩy ngực của Tống Sơ Diễn, để căn côn thịt màu tím đem của anh rút ra khỏi tiểu huyệt của cô.

Sau khi côn thịt rút ra khỏi tiểu huyệt, tinh dịch bắn ở bên trong bắt đầu chảy ra ngoài.

Tưởng Dao nhìn tinh dịch trắng đục chảy dọc theo hai bên đùi, vội vàng cầm giấy nhét vào trong quần lót.

Nếu một lúc nữa chảy xuống mặt đất, chắc chắn bị mẹ cô phát hiện.

“Dao Dao, con ở bên trong làm gì vậy? Nấu canh cũng lâu như vậy sao?”Chu Vân ở bên ngoài phòng bếp thúc giục.

“Mẹ, con nấu xong rồi.

”Tưởng Dao nói xong chuẩn bị múc canh vào trong bát, nhưng khi cô vừa nhấc nắp nồi lên, một cơn giận mãnh liệt truyền đến.

“Tống Sơ Diễn, đều tại cậu! Canh thịt viên của tôi!”Chỉ thấy canh thịt viên trong nồi đã sôi cạn, thịt viên dính ở đáy nồi, tất cả đều bị cháy đen thành than.

Tống Sơ Diễn đuối lý, cho dù Tưởng Dao đánh lên người anh mấy chục cái, anh cũng không phản kháng, mặc kệ để cô phát hỏa lên người anh.

“Làm lâu như vậy mà cậu vẫn còn sức.


Xem ra lần sau chúng ta có thể làm nhiều lần hơn một chút.

”Tống Sơ Diễn thấy Tưởng Dao vẫn còn sức đánh người, vừa lòng gật đầu.

“Tống Sơ Diễn, ai muốn làm cùng cậu! Cậu nằm mơ đi! Đây là lần cuối cùng của chúng ta!”Tưởng Dao bưng nồi canh thảm không nỡ nhìn kia lên trên bàn ăn.

Ở trên bàn ăn Chu Vân mắng Tưởng Dao một lúc, Tưởng Dao nghe mẹ cô mắng lập tức nhắm ngay chân của Tống Sơ Diễn, dùng sức dẫm lên.

Các ngón chân của Tống Sơ Diễn bị nghiền nát trong hai phút, vậy mà anh vẫn tiếp tục ăn những gì cô làm mà mặt không hề đổi sắc.

Một mâm thịt viên cháy, cả nhà không ai ăn, chỉ có một mình Tống Sơ Diễn hãnh diện ăn xong.

Nhìn Tống Sơ Diễn mặt không đổi sắc ăn hết thịt viên bị cháy trong nồi, khóe miệng của Tưởng Dao không nhịn được cong lên.

Hừ, quên đi, nếu tâm trạng tốt thì không nên so đo với tên khốn Tống Sơ Diễn này!Theo lời của Tưởng Dao, một tháng tiếp theo, cô luôn nghĩ cách trốn tránh Tống Sơ Diễn.

Trước kia cô và Tống Sơ Diễn vừa nhìn thấy mặt nhau, cô sợ mình không khống chế được bản thân.

Nhưng mà bây giờ nhìn thấy Tống Sơ Diễn, cô chỉ cảm thấy chân mềm nhũn, hơn nữa là chân mềm nhũn theo đúng nghĩa đen.


“Dao Dao, nhìn cậu giống như người mắc bệnh tương tư vậy, gần đây cả người trở nên héo tàn.

”Đường Mật nhìn Tưởng Dao nằm bất động trên mặt bàn không nhúc nhích, cô nàng không nhịn được duỗi tay sờ lên trán Tưởng Dao.

“Không sốt, sao trông cậu lại không có tinh thần vậy?”Đường Mật nghi hoặc nói.

“Một tháng nữa đàn anh sẽ thi đại học.

Anh ấy học đại học thì tớ không thể nhìn anh ấy nữa.

”Tưởng Dao che ngực, vẻ mặt đau lòng.

“Dao Dao, cái này rất đơn giản.

Cậu tỏ tình với anh ấy, không phải được rồi sao? Chờ sau khi anh ấy thi tốt nghiệp đại học, dù cậu muốn liên lạc với anh ấy cũng không dễ dàng như vậy đâu.

”Tưởng Dao sau khi nghe lời Đường Mật nói, lập tức có tinh thần!Lúc trước cô sợ tỏ tình không thành công sẽ mất mặt, lần này cho dù thế nào thì cô cũng phải tự mình tỏ tình với đàn anh.

Tục ngữ có câu rất đúng, có công mài sắt có ngày nên kim.

Chả lẽ cô còn sợ tỏ tình không thành công sao!Tưởng Dao cầm bức thư tình, đi đến bên ngoài phòng học của lớp 12, chờ Hứa Thanh vào lớp, cô lập tức cầm thư tình màu hồng nhạt đứa tới trước mặt Hứa Thanh.

“Đàn anh, em thích anh.

”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận