Sau Khi Nghe Tiếng Lòng Của Nhãi Con Cả Hoàng Cung Liền Phát Điên


Tiểu Trác Tử khổ sở khuyên ngăn:“Điện hạ, ngài là hoàng tử, sao lại đối đầu với một nữ tử, nếu muốn trị nàng ta, không cần tự ngài ra tay.


Sở Diệu tát vào gáy Tiểu Trác Tử một cái: “Ngươi thì hiểu cái gì, ta và nàng ta không đội trời chung!”
Nghe tin tức ở Quỳnh Hoa Cung, Sở Diệu nghiến răng nhìn sân dưới, biết nữ chính là ai.

Lừa y? Lợi dụng y? Xem y là đồ ngốc? Nhớ lại, y ăn không ngon ngủ không yên! Sở Diệu nghiến răng, hôm nay hủy dung nàng ta, xem sau này còn dùng mỹ nhân kế thế nào!
Dưới sân ồn ào, Sở Diệu nhanh chóng núp đi.

"Mau, đưa tiểu thư vào, gọi đại phu!”

Bước chân dần biến mất, sân lại yên tĩnh.

Sở Diệu nhìn một lúc, ra hiệu cho Tiểu Trác Tử: “Đi.


Hai chủ tớ leo tường vào phòng của Thời Tinh Tinh.

Nhìn Thời Tinh Tinh hôn mê, Sở Diệu rút dao, ném cho Tiểu Trác Tử.

"Mau!”

Ám vệ gặp vấn đề nan giải, hoàng thượng bảo bọn họ bảo vệ người ta, nhưng Tam hoàng tử muốn hại người ta.

Làm sao đây?
Ám vệ quyết định giả ngu.

Chuyện kỳ lạ đột nhiên xảy ra.

Cửa sổ mở, một con chim bay vào.

"Á! Điện hạ, phân chim rơi vào mắt nô tài, nô tài không nhìn thấy gì!”
Tiểu Trác Tử che mắt kêu đau.

"Vô dụng!”
Sở Diệu đoạt dao định tự ra tay.

Ngoài cửa sổ lại có hai con chim bay vào, cùng con trước mổ vào mặt y.

Sở Diệu vừa tránh vừa vung dao.

Ám vệ nhìn mà không tin vào mắt mình.

Chim thành tinh?

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, ám vệ phải ra tay đánh ngất hai người.

Thư phòng
Phê tấu chương xong, trời đã khuya.

Tô Mậu Văn dâng phong thư: “Hoàng thượng, Thục phi nương nương gửi qua.


“Ồ?” Khải Tuyên Đế khẽ nhướng mày, có gì không thể nói trực tiếp sao? Làm hắn nhớ tới lúc còn là hoàng tử, trao đổi thư với Thục phi.

Lúc đó, Thục phi viết trong thư…
Thấy Khải Tuyên Đế hoài niệm, Tô Mậu Văn cười trộm.

Thục phi quả nhiên cao tay, một phong thư cũng có thể gợi nhớ hoàng thượng, nắm hoàng thượng trong tay.

Nhìn dáng vẻ của hoàng thượng, rất giống như bằng lòng, có một từ gì nhỉ?
Đúng rồi, vui vẻ chịu đựng.

Khải Tuyên Đế mở phong thư, không có một lời tâm sự yêu đương.

Toàn là công thức.

Đọc nhanh như gió, thì ra là công thức xà phòng mà Yêu Yêu nói.

Ò, cuối thư Thục phi còn nhắc, lợi nhuận xà phòng nàng muốn lấy hai phần cho Yêu Yêu.

Bên ngoài thư phòng, Tô Mậu Văn nghe thấy một tiếng nói hạ thấp: “Sư phụ!”
Ông nhìn qua: “Sao ngươi lại đến đây, vừa bị phạt xong, không nghỉ ngơi? Ta nói ngươi biết, tốt nhất đừng tới trước mặt hoàng thượng, coi chừng cái mạng nhỏ của ngươi!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận