Vốn đã quyết định cùng đi sắm sửa, nhưng hôm sau Ân Vinh Lan có việc đột xuất không thể không lên công ty tăng ca, nên chỉ đành liệt ra chỗ mua sắm quanh đây.
Y định để xe lại cho Trần Trản đi, mà cậu lại từ chối: "Khu thương mại dừng đỗ rắc rối lắm."
Ân Vinh Lan: "Khẩu trang trong ngăn tủ."
Trần Trản gật đầu, đi đến cạnh cửa tiếp đất, nhìn y lái xe đi.
Đương độ tuyết tan, chất lượng không khí cũng không tốt. Thanh niên thời này ra đường thường đeo khẩu trang để giảm hít khói bụi, Trần Trản đi trong dòng người cũng không gây quá nhiều chú ý.
Chủ nhật, phố phường đông đúc.
Lần lượt mua vật dụng theo danh sách soạn sẵn trước khi đi, định bụng tốc chiến tốc thắng.
Lúc đi ngang qua một cửa kính, Trần Trản nán tầm mắt lại một chút. Mà trên thực tế, phàm ai đi ngang qua nơi này đều sẽ dừng chân giây lát.
Người bên trong sở hữu làn tóc đen tuyền chảy hững hờ qua vai, khuôn mặt không một tì vết.
Con người từ khi sinh ra đã tự biết thưởng thức cái đẹp, chỉ cần tầm mắt dừng tại nơi đây một chút, sẽ phát hiện đó không phải là người mẫu của cửa hàng, mà là người thật.
Bèo nước gặp nhau, không nghĩ ngợi nhiều, Trần Trản lại vội vàng đến cửa hàng tiếp theo.
Dạo quanh chốc lát, khi đi ngang qua một chỗ, đột nhiên cảm giác như có tiếng gió vụt tới, Trần Trản tức tốc chạy về trước vài bước. Cùng lúc đó, sau lưng vang lên tiếng hô "Coi chừng".
Tiếng rơi vỡ rất lớn, hẳn là vật nặng rơi xuống đất.
Trần Trản quay đầu lại, nhìn thấy nơi cách mình không xa, một mảng tường bong ra đã vỡ nát.
"Anh có sao không?" Người chạy tới là cô nàng xinh đẹp vừa thấy qua lớp thuỷ tinh, trông có vẻ là muốn chạy đến đẩy cậu ra.
Hành động xả thân cứu người chưa toại cũng không làm Trần Trản cảm động, cậu ngược lại còn thấy khá thú vị. Thời điểm đối phương kêu lên quá trùng hợp, người bình thường khi nghe hai chữ này sẽ theo bản năng mà sững lại.
Nếu cô nàng này thông minh một chút, hẳn phải hô "Chạy mau" chứ không phải "Coi chừng".
"Tôi không sao." Trần Trản cười nói: "Cảm ơn cô nhắc nhở."
Đã có người qua đường chú ý tới nơi này, cậu không muốn nấn ná thêm. Mới cháy nhà xong lại suýt bị đồ rơi trúng đầu, nếu bị lộ ra trên mạng không chừng phải gánh thêm biệt danh Thiên Sát Cô Tinh.
Cô nàng thở phào nhẹ nhõm: "Không sao là tốt rồi."
Như mọi người con gái mới biết yêu khác, đôi mắt lúng liếng liếc nhẹ Trần Trản: "Em, em mời anh ăn một bữa an ủi nha."
Trần Trản: "Tôi bận rồi." Ánh mắt cậu đầy tiếc nuối, lại mở miệng: "Nhưng ngày mai tôi còn tới khu này, không chừng có thể gặp lại."
Ngay lúc xoay người, ý cười cũng dần dần biến mất.
Về nhà sớm, chương mới hôm nay đã hoàn thành từ tối qua, thấy thời gian còn dư dả, Trần Trản chuẩn bị nấu lẩu.
Hương thơm nhất thời khuếch tán khắp biệt thự.
Ân Vinh Lan tăng ca không lâu, vào cửa thấy cảnh này mà hơi ngỡ ngàng, không ngờ chốn quạnh quẽ như nơi đây cũng có ngày sáng bừng đến thế.
Đều là đàn ông, Trần Trản hiểu rõ y đang nghĩ gì, nhíu nhíu mày, nhắc y đi rửa tay.
Vừa nhấm nháp cơm canh vừa tán gẫu chuyện nhà.
"Đồ đạc mua hết chưa?"
Trần Trản gật đầu, gắp miếng bao tử bò: "Còn kèm khuyến mãi lớn."
Nghe giọng cậu nhấn nhá đầy sâu xa mấy chữ cuối, Ân Vinh Lan hỏi: "Giảm giá?"
Trần Trản lắc đầu: "Hoàn toàn đo ni đóng giày theo sở thích cá nhân."
Quyến rũ mê người, đặc biệt đôi mắt hút hồn kia cực kì giống Khương Dĩnh. Nếu nguyên thân vẫn còn, chắc chắn ít nhiều cũng phải lung lay vương vấn.
Ân Vinh Lan có thể đoán ra sáu bảy phần từ miêu tả mơ hồ của cậu.
"Em định ứng phó ra sao?"
Trần Trản: "Ngày mai chủ động dâng đến tận cửa?"
Nói được làm được là tác phong bất biến. Hôm sau cũng mặc quần áo tương tự đi qua cửa hàng kia, khi cô nàng thấy cậu mắt rực lên mừng rỡ, không hề giống như giả vờ.
Lần này, Trần Trản chủ động đi vào ngồi ở đối diện cô.
Cô nàng đứng dậy khom lưng rót nước, nổi bật đường cong vô cùng duyên dáng.
Trần Trản đúng lúc này lại cau may, thái độ bỗng nhiên lạnh nhạt.
Cô nàng băn khoăn không rõ làm sai chỗ nào, chỉ có thể nhỏ nhẹ giao lưu, dần dần tìm hiểu.
Không mất bao lâu, cô đã nhận ra. Trần Trản thích cô ít nói, đặc biệt mỗi khi mình nâng cằm nhìn ra cửa sổ, ánh mắt đối phương sẽ lưu luyến lâu hơn một chút.
Điều này cũng dễ hiểu, khi làm động tác này, góc nghiêng của cô sẽ vô cùng giống Khương Dĩnh.
Để kéo gần khoảng cách hơn, cô thỉnh thoảng lại thả thính bằng động tác này.
Hai bên đều tỏ vẻ tiếc rằng gặp nhau quá muộn, sau khi Trần Trản rời khỏi, cô lại gọi một bình trà. Nửa giờ sau, một người đến ngồi vào.
"Chi mà chậm như rùa." Cô gái càu nhàu: "Rốt cuộc thì anh bảo tôi tiếp cận anh ta để làm gì?"
Đó là một kẻ thông minh, không có khả năng thổ lộ tình cảm với cô.
"Tôi chỉ muốn biết gã đó còn rung động với phụ nữ hay không." Người vừa đến sắc mặt lạnh lùng, ánh mắt lại như hồ nước, ấm áp trong lành: "Trong vòng một năm, chẳng những thay đổi xu hướng tính dục mà còn come out, đây không phải chuyện người bình thường làm được."
Trừ phi vốn không phải cùng một người.
Cô gái hơi hơi sốt sắng: "Anh phát hiện gì rồi?"
Người đến lắc đầu: "Nhìn không thấu."
Trần Trản lúc lạnh lúc nóng, dù là chính mình cũng không đoán được dễ dàng.
Cô gái: "Vậy tôi..."
"Giữ liên lạc," Giọng người đến chứa châm chọc nhàn nhạt: "Tán gẫu thêm mấy lần, mấy chuyện như thế trước sau cũng lộ sơ hở."
Kì tán gẫu này kéo dài đã gần nửa tháng, ngoại trừ gõ chữ viết truyện thường ngày, Trần Trản gần như gạt hết mọi chuyện sang một bên, mỗi ngày đi suốt từ sáng đến chiều.
Cô gái vẫn luôn duy trì dáng vẻ có thể làm cậu quyến luyến, nâng cằm thi thoảng nhìn ra cửa sổ. Có vài khoảnh khắc, cô đã cho là Trần Trản đã sớm nghi ngờ mình, nhưng theo điều tra lúc trước, đối phương là kiểu người có thù tất báo. Nếu thật sự phát hiện, hẳn phải ra tay từ lâu.
"Hoa rất đẹp."
Cô ngẩn ra, theo tầm mắt cậu nhìn lại, bên ngoài có người đẩy xe bán hoa.
Trần Trản chỉ vào đoá hoa rực rỡ nhất: "Rất hợp với cô."
Cô gái cúi đầu cười e thẹn, nhấp một ngụm trà. Nhạy bén phát hiện lực chú ý của Trần Trản lại dời khỏi cô.
Quen biết gần một tháng, mỗi khi có cử chỉ không giống Khương Dĩnh, Trần Trản đều sẽ thế này.
Cô bất đắc dĩ lại chống cằm, ánh mắt hờ hững xa xăm, tình cờ vén vài lọn tóc.
Khương Dĩnh cận thị, rất nhiều lúc làm người ta có cảm giác như lạnh lùng, cô mô phỏng theo cũng khá mượt mà.
Ngày qua ngày, cuối tháng cũng là gần cuối xuân.
Hôm nay Trần Trản khác thường mà tới sớm, khi cô gái đến nơi trên bàn đã dọn sẵn beefsteak.
Beefsteak là món làm nên tên tuổi nơi đây, giá phải đến hàng ngàn.
Cô sửng sốt một hồi: "Hào phóng thế?"
Trần Trản ra hiệu mời ngồi.
Vốn tưởng đây sẽ là bước ngoặt, nào ngờ lại quay về quỹ đạo ban đầu.
Dao nĩa rơi trên bàn kêu leng keng, cô gái cuối cùng cũng không nhịn được nữa: "Anh rốt cuộc có xem tôi là bạn bè không?"
Trần Trản bình tĩnh trả lời: "Mỹ nhân rắn rết, không dám bắt quàng làm họ."
Nói cách khác, bấy lâu nay chỉ là chơi đùa với cô.
Cô gái ngỡ ngàng, một lúc sau mới phản ứng lại, tâm trạng tối sầm: "Nếu đã biết, tại sao không phản đòn?"
Trần Trản: "Tôi không thể đánh phụ nữ dù chỉ bằng một cành hoa."
Ánh mắt cô đầy châm chọc: "Nhân từ đến nực cười."
Trần Trản tủm tỉm: "Nếu rảnh rỗi thì đến bệnh viện một chuyến."
Cô gái nhíu mày: "Có ý gì?"
"Gần đây có phải tay hay ê ẩm, không làm gì được?"
Không nói tới thì thôi, vừa nhắc đã thấy cổ tay nhức nhói. Cô cảnh giác nói: "Anh đã làm gì?"
Trần Trản kiên nhẫn giải thích: "Đó là do thường xuyên chống cằm trong thời gian dài dẫn đến hội chứng ống cổ tay." Nhấp một ngụm trà, thấm giọng rồi tiếp tục bổ sung: "Thật ra chống cằm có không ít tác hại. Chẳng hạn như làm mặt không cân xứng, ảnh hưởng xương khớp. Đặc biệt là sẽ tạo thành nếp nhăn, hậu quả thậm chí kéo dài vĩnh viễn."
Khi nói ánh mắt lướt qua mặt cô ta: "Trên cằm có nổi mụn li ti, phần nào cũng là do vi khuẩn trên tay."
Giọng nói nhẹ nhàng rót vào tai, lại như từng con rắn độc nho nhỏ, đang ồ ạt chui tọt vào trong.
Bàn tay cô ta siết chặt khăn trải bàn, hai mắt trừng trừng tức giận, nếu ánh mắt có thể giết người, Trần Trản hẳn đã bị lăng trì ngàn vạn lần.
Vẫn còn nhịn được?
Trần Trản ngẩng đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng làm một đòn dứt điểm: "Cô xấu đi trông thấy."
"Khốn nạn!" Cô ta rốt cuộc không kìm được nữa, cầm dao trên bàn ném tới, thấy cậu né được, lại tạt thêm một bình trà nóng.
Trần Trản đã chuẩn bị trước, kéo rèm cửa bên cạnh che chắn, ngoại trừ một ít bọt nước bắn trúng mu bàn tay, toàn thân an toàn nguyên vẹn.
Chủ quán lập tức chạy tới.
Trần Trản: "Cố ý gây thương tích, giúp tôi báo cảnh sát."
Nhận thấy cậu vẫn luôn bình thản, cô ta cũng dần tỉnh táo lại. Biết mình bị gài bẫy, vùng chạy muốn xông ra ngoài.
Trần Trản cúi đầu thong thả lau tay, đứng tại chỗ không hề ngăn cản.
Người cản cô ta đã có chủ quán, gặp kẻ phá hoại vật dụng trong cửa tiệm, tất nhiên không thể để người thoát thân dễ dàng được.
Trong lúc chờ xe cảnh sát đến, Trần Trản ra ngoài nhận điện thoại.
Ân Vinh Lan: "Giải quyết xong rồi?"
Trầm Trản ừm một tiếng, nếu từ đầu liền báo ngay cô ta là kẻ tình nghi, không có chứng cứ xác thực, cảnh sát cũng chỉ có thể hỏi han mấy câu. Bây giờ thì lại khác, cố ý gây thương tích, đã là chuyện lớn.
"Không phí tiền beefsteak của em."
Hung khí cũng đã chuẩn bị sẵn sàng, may mà đối phương mắc câu, nếu không thì quá phí phạm rồi.
Lời vừa ra khỏi miệng, lập tức nhận ra lỡ mồm.
Quả nhiên, âm thanh đầu dây bên kia tức thì biến hoá: "Beefsteak? Theo đúng chuẩn phương Tây, nhà hàng hẳn có chuẩn bị dao nĩa."
Trần Trản: "Beefsteak cũng rất ngon, ít có..."
Còn chưa nói xong, đầu kia điện thoại chỉ còn lại tiếng tút tút.
Trần Trản khe khẽ thở dài, hiểu được lý do Ân Vinh Lan tức giận, đổi vị trí mà nghĩ, đối phương lấy an toàn bản thân làm mồi nhử, dắt tay người khác gây thương tích, có lẽ cậu cũng trực tiếp lạnh mặt.
Cánh sát đến rất nhanh, Trần Trản theo xe đi lấy khẩu cung.
【 Hệ thống: Giá trị tẩy trắng của kí chủ đã tích luỹ gần một trăm nghìn, vì sao không đổi lấy thuốc gây rối loạn thần kinh? 】
Trần Trản không lên tiếng, cậu thà mạo hiểm một mình còn hơn. Dựa vào ngoại lực mà thuận buồm xuôi gió, về lâu về dài sẽ dễ sinh bất cẩn.
"Trần Trản."
Cô gái bị áp giải xuống xe trước cậu, giọng đầy tàn nhẫn: "Chúng tôi sẽ không để yên đâu."
Trần Trản như thể quan tâm hỏi: "Tay cô còn đau không?"
Cô ta vung tay định vồ lên, nhưng đáng tiếc bị hai viên cảnh sát bên cạnh đè lại, một người trong đó nhìn không lọt, nhỏ giọng hỏi Trần Trản: "Anh rốt cuộc chọc người ta thế nào vậy?"
Xem ánh mắt kia, rõ ràng là căm hờn đến tận xương tuỷ.
Trần Trản bất đắc dĩ: "Cô ấy tiếp cận tôi, tôi hầu ăn hầu uống hầu tâm sự suốt một tháng trời, cuối cùng thành tôi sai à."
Cảnh sát quay đầu liếc xem cô ta một cái, ánh mắt người kia vẫn luôn chòng chọc nhìn Trần Trản, chiếc cổ mảnh khảnh trắng mịn sắp nổi gân xanh: "Thằng giẻ rách, chó má."
Trần Trản nghiêm túc hỏi viên cảnh sát: "Đây có tính là tội xúc phạm danh dự không?"
Cảnh sát than thở: "Chưa đến mức đó, tinh thần cô ấy không ổn định, anh cũng bớt tranh cãi một chút đi."
Trần Trản gật gật đầu, không mở miệng khẩu nghiệp nữa, chỉ dùng ánh mắt truyền đạt hàm ý xấu xí làm chuyện để ý.
"..."
---
Lời tác giả:
Lấy khẩu cung:
Cảnh sát: Cô này là ai?
Trần Trản: Không biết.
Cảnh sát: Cô này tên gì?
Trần Trản: Không biết.
Cảnh sát: Hai người có xích mích gì không?
Trần Trản: Không biết.
Cảnh sát: ... Vậy vì sao anh phải chọc tức cô ấy đến vậy?
Trần Trản: Bởi vì cô ta không xứng trở thành tư liệu sống của tôi.
Không có nổi một phút huy hoàng trong truyện, tại sao còn phải cho châu chấu tung tăng trước mặt?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...