Im lặng một hồi lâu, Trần Trản chưa trả lời trực tiếp vấn đề sinh tử này, mà nói: "Niệm tình đã làm cộng sự với nhau một thời gian, nói cho tôi tên tuổi ngày sinh của mi."
【 Hệ thống: Cần mấy thứ đó để làm gì? 】
Giọng điệu Trần Trản bình thản: "Có giá trị quan trọng."
Qua một lúc lâu, hệ thống mới phát ra tiếng lần nữa: 【 Kí chủ muốn report em! 】
Trần Trản thở dài: "Report cần chi ngày sinh?"
【 Hệ thống: Vậy thì để làm gì? 】
Trần Trản đàng hoàng trịnh trọng: "Nếu ngay cả vấn đề đơn giản như thế cũng không hiểu, thì đừng tơ tưởng giấc mộng đế vương."
Luận năng lực quấn người, hệ thống không thua bất cứ kẻ nào.
Lúc ăn cơm, lúc nghỉ trưa, kể cả lúc tắm rửa cũng nhao nhao ồn ào hỏi nguyên nhân.
Trần Trản bị nó ầm ĩ phiền lòng, đánh mất kiên nhẫn lạnh lùng nói: "Khắc bia mộ cho mi."
Người đời sau cũng có thể dựa vào năm sinh năm mất mà tính ra nó sống bao lâu.
【 Hệ thống: Nhỡ may mắn... thành công thì sao? 】
Trần Trản không bị đầu độc, cưỡng ép sửa chữa: "Là may mắn trong may mắn."
Hệ thống vẫn chưa vì thế mà hoàn toàn hết hi vọng, nhưng xem như đã chịu yên tĩnh lại, có vẻ định tự nghĩ rõ ràng rồi mới quyết định.
Trần Trản nhìn ngày trên lịch, lặng lẽ ghi nhớ hôm nay. Nếu hệ thống một đi không trở lại sẽ lấy ngày này làm ngày giỗ, hằng năm thắp một nén nhang.
Tài khoản ẩm thực được lập ra để xây dựng hình tượng đa tài đa nghệ đã lâu không có cập nhật. Thấy thời gian còn sớm, nấu một phần lẩu cà chua dành cho một người, rồi tải hình ảnh lên.
Lửa liu riu giữ nồi lẩu nóng ùng ục, lát ngó sen dập dềnh bên trong, hương thơm nghi ngút. Trần Trản híp mắt vì nóng, chuẩn bị tĩnh tâm hưởng thụ món ngon.
Vừa cầm lấy đũa, điện thoại trên bàn bắt đầu rung lên.
Màn hình hiện lên dãy số xa lạ, Trần Trản linh cảm có chuyện chẳng lành, tắt âm bắt đầu dùng bữa.
Người gọi điện rất cố chấp, màn hình không ngừng lập loè, Trần Trản nuốt xuống miếng cơm vừa vào miệng, nhíu mày nhận máy.
"Xin hỏi có phải là anh Trần Trản?"
Trần Trản: "Ai vậy?"
Người bên kia cố gắng diễn đạt tình huống rõ ràng ngắn gọn nhất, nghe đến ba chữ đồn cảnh sát, sắc mặt Trần Trản hơi tối đi: "Tôi sẽ đến ngay."
Bắt xe chạy đến, trên đường gặp mấy chặng đèn đỏ, khi tới nơi đã có kha khá người vây xung quanh.
Trần Trản lắc lắc đầu, chen vào. Nhìn thấy một người trung niên ngón tay lạnh đến đỏ hỏn vẫn không quên lấy điện thoại ra chụp, không khỏi nói: "Nghe nói vong hồn có thể sống bám vào hình ảnh."
Người kia liếc xéo cậu một cái, nhưng cũng không chụp nữa.
Từ mái nhà nhìn xuống, như nhìn một đám giun dễ lúc nhúc, người đàn ông đứng trên cao đã sớm hạ quyết tâm, một khi Trần Trản mở miệng nói chuyện với gã, tức thì sẽ nhảy xuống.
Một cảnh sát đang sơ tán quần chúng, đồng chí khác trông thấy Trần Trản, đi tới nói: "Đối phương nói rõ muốn gặp anh."
Trên người Trần Trản còn thoang thoảng mùi lẩu, cảnh sát phức tạp nhìn cậu một cái: "Các đồng chí khác đã lên chuẩn bị giải cứu, anh thử nói vài câu kéo dài thời gian. Nhớ đừng kích thích anh ta."
Tiến lên hai bước, Trần Trản nhìn người đứng trên lầu cao, cánh môi giật giật, còn chưa há mồm đã lui về, thấp giọng hỏi: "Người đó tên gì?"
"..."
Vụ thuốc gây ảo giác lần trước gây sốt sùng sục, ngay cả người không quan tâm tin giải trí cũng biết đến, cảnh sát thấy cậu không giống đang nói đùa, hít sâu một hơi nói: "Kế Đông Vũ."
Trần Trản lộ vẻ thì ra là thế.
Cảnh sát: "Anh ta từng bỏ thuốc anh, vậy mà cũng có thể quên được?"
Trần Trản hơi thấy bất đắc dĩ, sức chiến đấu của nhân vật phản diện này quá yếu ớt, thời gian tồn tại còn ngắn ngủi. Giống như nghe qua một bài hát, ấn tượng sau cùng chẳng hơn vài câu chữ.
Tuy không nhớ tên, nhưng cách làm người của Kế Đông Vũ lại làm cậu ấn tượng sâu sắc.
Từ trạng thái tâm lý có thể thấy, đối phương là một người bệnh. Kế Đông Vũ không chấp nhận được việc có nghệ sĩ gốc gác không bằng mình bỗng nổi lên nhanh chóng, cho dù không có Trần Trản, sớm muộn cũng sẽ ra chuyện.
Trên sân thượng, Kế Đông Vũ nhích tới một bước, xung quanh phát ra nhiều tiếng hô giật mình.
Cảnh sát thấp giọng: "Nhanh nói gì đó đi."
Trần Trản nhìn rất thấu: "Anh ta chỉ muốn tôi thấy cảnh anh ta chết."
Bị toàn mạng chế giễu không ngóc đầu lên nổi, theo tính cách của Kế Đông Vũ, có chết cũng phải để lại ít nhiều ám ảnh cho mình.
Đứng tại chỗ nhắm mắt suy tư một hồi, bỗng nhiên lớn tiếng nói: "Tôi sắp kết hôn rồi!"
Không khí nháy mắt im bặt vì câu nói này.
Không quan tâm đến ánh nhìn xung quanh, cách vài tầng lầu, Trần Trản ngẩng đầu nhìn Kế Đông Vũ: "Tình cảm không thể miễn cưỡng, anh có lấy cái chết để ép buộc... Cũng vô dụng!"
Dứt lời, quay người cất bước bỏ đi.
Vài người xa xa đang công nhiên live stream, kênh stream còn đặt là Deadline Sấp Mặt, ống kính ghi lại cảnh này rõ rõ ràng ràng.
Cảnh sát chạy theo giữ cậu lại: "Đừng bốc đồng, cứu người trước đã."
Trần Trản lướt mắt nhìn đám đông hóng chuyện: "Sẽ không nhảy."
Một khi nhảy, lời đồn không biết sẽ truyền thành thế nào, Kế Đông Vũ có chết cũng không muốn đeo cái danh yêu cậu.
Một câu ngắn ngủi gây nên chấn động không nhỏ, Kế Đông Vũ trên sân thượng kêu gào nhục mạ, nói Trần Trản ăn nói lung tung.
Nhưng đã chẳng còn ai quan tâm, đến cả khi video ghi lại được tung lên mạng, người nhìn thấy cũng vừa quở trách kẻ quay vô lương tâm, lại vừa không chút do dự để lại bình luận:
"Rõ rồi! Sau khi Kế Đông Vũ bỏ thuốc Bùi Ân Thu, đã yên phận mấy tháng, sao lại đột nhiên ra tay với Trần Trản? Rõ ràng là vì yêu sinh hận!"
"Thuốc gây ảo giác... Lẽ nào tên này muốn cưỡng yêu?"
"Lòng người khó lường!"
"Trần Trản cũng quá xui xẻo, trong "Nam thần" từng đề cập khi họ Ân theo đuổi đã dùng đạo đức bắt cóc, bây giờ lại gặp thêm một kẻ lấy cái chết ép buộc."
Thân thể Kế Đông Vũ lung lay trong gió như một cây bạch dương non yếu ớt, trông phất phơ lảo đảo, nhưng vẫn không hề vượt qua lằn ranh sống chết.
Một câu của Trần Trản gây sát thương không nhỏ, mặt gã đỏ bừng nói năng lộn xộn, cũng tạo cơ hội tốt cho nhân viên cứu hộ bò lên phía sau. Hai người nhìn tình cảnh phía trước, cùng hợp sức. Một người trong đó nhanh nhẹn xông lên, ghì eo Kế Đông Vũ vật ngã về sau, một người khác quyết đoán đè hai tay vung vẫy của Kế Đông Vũ, cưỡng chế kéo ra khỏi khu vực nguy hiểm.
Bên dưới lập tức vang lên một tràng pháo tay, tiếng thở dài của những người hiểu chuyện chìm nghỉm trong đó.
Trần Trản đã thấy đủ muôn vẻ người đời, không tham gia chuyện náo nhiệt này. Thấy có điện thoại nháy flash chụp hình cậu, bước nhanh gọi chiếc taxi chạy đi.
【 Hệ thống: Em nghĩ ra một ý tưởng rất đỉnh, gia tăng mâu thuẫn giữa hệ thống tầng chót và chủ hệ thống... 】
Trần Trản cắt lời nó, nhìn dòng xe thoi đưa ngoài cửa sổ lẩm bẩm: "Đâu đâu cũng không bớt lo."
Còn chưa về đến nhà, điện thoại Vương Thành đã tới trước: "Anh lên hot search."
Giọng người nói không hề lăn tăn, người nghe càng không chút gợn sóng.
Hai bên cũng đã quá quen tình tiết này.
Im lặng chốc lát, Vương Thành lại nói: "Bình luận nói anh sắp kết hôn."
"Câu giờ thôi."
Vương Thành âm thầm thở phào nhẹ nhõm, theo thường tình, nghệ sĩ trẻ chưa kết hôn có giá trị thương mại cao hơn.
Trên đường vì dính kẹt xe, chậm mất hai mươi phút.
Món lẩu cà chua ngon lành đã nguội ngắt, một lớp dầu đỏ lơ lửng bên trên.
Tới lui một vòng, Trần Trản cũng mất cơn thèm ăn, rửa mặt xong trực tiếp lên giường nằm ngủ.
Hôm sau thức dậy tương đối sớm, lười làm điểm tâm, khoác cardigan chuẩn bị xuống lầu mua hai cái bánh tiêu.
Vừa cầm lên chìa khoá bỗng hơi sửng sốt, trên chiếc thảm trước cửa chẳng biết xuất hiện một phong thư từ lúc nào.
Lo rằng thư đe doạ, không muốn phá dấu vân tay, Trần Trản tìm hai cái bao tay đeo vào, cau mày mở ra. Còn chưa đọc nội dung cụ thể, riêng kiểu chữa đã khiến ánh mắt cậu hơi rục rịch. Nét chữ rất quen thuộc, như thể chính tay mình viết --
Nếu như thuận lợi, khi lá thư này gửi đến tay cậu hẳn là vào ngày 19 tháng 3.
Dù cậu có tin hay không, thì người viết lá thư này cũng chính là cậu của mười năm sau.
Để chứng minh điều này, tối nay sẽ có một trận mưa to. Tôi có ấn tượng rất sâu với trận mưa này, nguyên nhân thì tạm gác về sau hẵng nói.
Nội dung lá thư chấm dứt ở đây, Trần Trản liếc qua dự báo thời tiết, trên dự báo là trời quang mây tạnh.
Gần một tháng nay thời tiết khô hanh, không ít người đều đang oán thán.
Nghĩ đến việc Kế Đông Vũ đã kéo cậu lên hot search, Trần Trản do dự một chút, không báo án.
Không bàn đến an toàn bản thân, chỉ nghe thôi đã thấy quá khó tin, dù có người giở trò đùa dai thật hay không, một khi báo án tuyệt đối sẽ bị gán mác câu fame.
Nửa đêm chưa ngủ, kim đồng hồ vừa qua khỏi một giờ sáng, bên ngoài đột ngột đổ mưa.
Trần Trản không nhớ rõ ngủ lúc mấy giờ, khi vừa tỉnh lại, một phong thư đã xuất hiện ở vị trí cũ:
Không biết sáng nay cậu ăn gì.
Đại khái không phải trứng ốp la thì cũng là đậu nành bánh quẩy.
Có ai ngờ giữa chuỗi ngày sóng êm gió lặng này, sẽ nhanh chóng xuất hiện biến cố.
Không cần sợ hãi, mọi khó khăn rồi sẽ vượt qua, tương lai của cậu sẽ là sự nghiệp thành công gia đình êm ấm.
Nhìn chăm chú hồi lâu, lên mạng tìm camera an ninh, không có nơi bán cùng trong thành phố.
Phỏng chừng người gửi phong thư này cũng đoán được, biết cậu sẽ không báo cảnh sát, muốn đặt camera cũng cần thời gian.
Màn đêm lần nữa bao trùm, Trần Trản thử đứng bên cửa sổ vọng xuống, không quá nửa giờ đã thấy lưng mỏi chân đau.
Trăng sáng treo cao, trong toà nhà xuất hiện một bóng người, bước chân vô cùng khẽ khàng, thậm chí không kích hoạt đèn cảm biến âm thanh, một mình mò mẫm đi tới.
Bước lên bậc thang cuối cùng một cách chuẩn xác, đứng ngoài cửa một căn hộ, nhét vào một phong thư.
Xong xuôi chậm rãi nở nụ cười, trong cửa đột nhiên có tiếng động khe khẽ, người đến dừng bước lại, ghé vào mắt mèo... Trong bóng tối, đối diện ngay một đồng tử khuếch đại, một con mắt cũng đang nhìn ra ngoài từ trong đó.
Giật mình sửng sốt, người đến đột ngột lùi về sau một bước.
Cửa mở, đèn trong hành lang sáng lên theo âm thanh. Trần Trản khoanh tay mỉm cười nhìn Ân Vinh Lan: "Làm tốn bốn tiếng ngủ nghỉ của em, anh giỏi lắm."
Ân Vinh Lan hiểu tường tận tính tình của Trần Trản, thường sẽ không phí thời gian vào đây. Không ngờ cậu dùng cách trái ngược, nhẫn nại ôm cây đợi thỏ.
"Nói một chút xem," Trần Trản nhặt lên phong thư trên sàn: "Sao phải làm chuyện này?"
Sự việc đã bại lộ, trước mặt chỉ còn con đường thành thật sẽ được khoan hồng, Ân Vinh Lan nhẹ giọng nói: "Cầu hôn."
Không khí nháy mắt yên tĩnh.
Nụ cười trên khoé môi Trần Trản cứng đờ... Sao cậu không thấy có phân đoạn nào trông giống cầu hôn?
Ân Vinh Lan giải thích: "Trong thư anh nhắc tới tương lai em sẽ gia đình hạnh phúc, là đang làm ám thị tâm lý."
Nghe xong mí mắt Trần Trản giật lên: "Biến cố mà lá thư trước nói tới, chính là chỉ vài ngày nữa anh sẽ cầu hôn?"
Ân Vinh Lan gật gật đầu, nhìn phong thư trên tay cậu: "Đây là lá cuối cùng, bên trong miêu tả chi tiết cuộc sống hạnh phúc sau khi chúng ta kết hôn."
Nếu như có thể làm đối phương thật lòng tin tưởng mười năm sau sẽ sống trong hôn nhân hạnh phúc, vậy sẽ không lý do gì mà từ chối lời cầu hôn của y.
"... Chuyện mưa to là thế nào?"
Ân Vinh Lan: "Ông trời giúp anh."
Đôi mắt Trần Trản theo dõi y không nhúc nhích.
Ân Vinh Lan tránh né nhìn thẳng: "... Có một người bạn làm ở đài khí tượng, hỏi được hôm đó có thể sẽ có mưa nhân tạo."
---
Lời tác giả:
Trần Trản: Tôi muốn làm người lương thiện.
Nhưng không hiểu sao tư liệu sống cứ luôn chủ động tới cửa.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...