Sau Khi Nam Phụ Phá Sản


Một ngày năng suất lên truyện hai chương, Trần Trản rã rời dựa vào bên giường dần dần thiếp đi, khi mở mắt lần nữa thì trời đã tờ mờ sáng.
Nhìn đồng hồ, đã qua mấy tiếng.
Xoay người lên giường, trùm chăn bông tiến vào cơn mê sâu.
Trần Trản ngày có nghĩ ngợi, đêm mơ thấy Ân Vinh Lan.
Đối phương lúc thì là cậu học trò nghèo mặc sơ mi trắng, lúc thì là anh giám đốc ngoài nóng trong lạnh, vì giữ cho thân phận không bại lộ mà làm ra không ít chuyện dở khóc dở cười.
Trần Trản đang định tới gần, Ân Vinh Lan lắc mình biến thân, hoá thành một con rồng trắng điển trai.
Nhưng nhìn kỹ lại, không cánh không sừng, hoá ra chỉ là một con rắng trắng.
Mắt rắn vốn lạnh, nhưng ánh mắt của nó lại rất ôn hoà.
Trần Trản nhìn đăm đăm một hồi, nhịn không được mà bước tới, lợi dụng lòng bao dung này, thừa lúc rắn trắng không kịp phản ứng cuốn nó lại.
Kiên nhẫn thắt đuôi rắn thành hình kẹo que, đang muốn chụp ảnh làm kỷ niệm, giữa trời đột nhiên vang lên tiếng đì đùng.
"Thôi rồi!"
Làm việc ác quả nhiên sẽ bị sét đánh.
Cơn rét lạnh xâm nhập đầu óc, nào ngờ mở mắt ra đã là một thế giới khác.
Tia nắng ngoài cửa sổ hắt lên mặt hơi chói mắt.
"Thì ra là mơ." Trần Trản lấy tay che mắt lại, lẩm bẩm nghiêng đầu đi.
Điện thoại còn đang không ngừng rung lên từng đợt, tuyên bố sự tồn tại của nó.

Trần Trản không tình nguyện mà duỗi tay khỏi nệm chăn ấm áp, cố một hơi: "Alo."
Đầu dây bên kia nghe giọng lè nhè của cậu, không nhịn được cười nói: "Sao mà không nhận điện thoại?"
Trần Trản lật xem màn hình, thoát ra giao diện chính mới thấy có vài cuộc gọi nhỡ, chia làm của Ân Vinh Lan và Vương Thành.
Nhịn xuống cơn buồn ngáp, nhàn nhạt đáp: "Hôm qua gần sáng mới ngủ."
Âm thanh Ân Vinh Lan vẫn tỉnh táo như trước: "Hôm nay có định đi đâu không?"
"Bị bắt cóc rồi." Trần Trản liếc nhìn ngoài cửa sổ: "Tạm thời không ra khỏi cửa được."
"... Ai bắt cóc cậu?"
Trần Trản không chút do dự: "Giường."
Vừa nói vừa lăn một vòng, hai mắt vô thần: "Giường ơi, thả tôi ra, tôi phải đi làm."
Ân Vinh Lan hiếm khi nghe cậu ủ ê, buồn cười nói: "Có muốn cùng ăn với nhau một bữa không?"

Trần Trản: "Tối nay đi." Dừng một chút không nhịn được kể lại giấc mộng đêm qua.
Rắn?
Còn nhớ Tiểu Triệu hình như cũng từng hỏi y tuổi rắn.
Ân Vinh Lan tiện tay mở máy tính tra cứu một chút, từ khoá gợi ý nhảy ra hai chữ xà tinh.
Xà tinh, chuyên dùng sắc đẹp quyến rũ đàn ông, hấp thu dương khí.
Khoé môi cong lên, thì ra hình tượng của y trong lòng cấp dưới là như thế này.
Tiểu Triệu tiến vào đưa văn kiện, đúng lúc đối diện nụ cười có vẻ nhã nhặn này, khoé mắt thoáng thấy màn hình máy tính đang sáng rõ, có cảm giác tai hoạ sắp ập xuống đầu.
.
Rời giường là một chuỗi động tác liền mạch, một giây cũng không thể chậm trễ.
Trần Trản xuống giường rửa mặt, tiện thể gọi lại cho Vương Thành.
Đối phương thẳng thắn hỏi về chuyện tình cảm.
Trần Trản lau khô bọt nước trên mặt: "Trong hợp đồng không nói cấm yêu đương."
Vương Thành từ bỏ ý truy cứu đến cùng, dặn dò: "Tuần lễ thời trang vừa qua không lâu, trước mắt cứ lặng tiếng một chút, bên tôi vẫn còn bài quảng bá chưa lên hết."
Trần Trản chống tay trên bồn rửa, nhìn chính mình trong gương, nói câu sẽ chú ý.
Đến hơn mười giờ, bỏ dở bữa sáng ăn được một nửa, gửi tin nhắn cho biên tập, bày tỏ muốn mở một clone riêng để viết truyện mới.
Phong cách cá nhân trong những truyện trước quá rõ nét, tuỳ tiện đổi cách hành văn có thể sẽ bị nói ra nói vào. Nhưng nếu dùng tài khoản khác để viết, dù thất bại thì vẫn ít ảnh hưởng hơn phần nào.
Lý do nghe rất đầy đủ, biên tập nói một số điểm cần chú ý, Trần Trản lần lượt đáp ứng.
Thời gian buổi sáng sắp xếp rất chặt chẽ, viết chương mới xong cậu cố tình chọn lúc giữa trưa vắng người để dạo siêu thị.
Một giờ sau, sung túc trở về.
Trần Trản bắt tay trang trí phòng ốc, tầm lúc bày xong chậu hoa giả cuối cùng, tiếng gõ cửa vang lên.
Ánh lửa ấm áp kèm nguyên liệu nấu ăn được chuẩn bị sẵn sàng hình thành nên một bố cục hoàn hảo, Ân Vinh Lan dựa vào cửa cười nói: "Bữa tối với ánh nến?"
Trần Trản nhướng nhướng mày, mời y vào: "Xoè tay."
Ân Vinh Lan theo lời mở lòng bàn tay.
Ngay sau đó, cảm giác cứng cáp của kim loại truyền đến, lòng bàn tay xuất hiện một chiếc điện thoại.
"Live stream?"
Trần Trản lắc đầu: "Nhờ anh giúp ghi hình, chỉnh sửa thêm rồi mới đăng lên."
Dứt lời bổ sung một câu đừng quay trúng mặt.

Ý tưởng của cậu trước nay rất nhiều, Ân Vinh Lan không hỏi thêm, đứng bên cạnh tìm góc đẹp, biểu thị có thể bắt đầu.
Trần Trản định làm gà rán, nhanh gọn đơn giản, còn dễ gợi cảm giác thèm ăn của người xem.
Ướp gia vị, làm nóng dầu, đùi gà trong chảo trở nên nóng giòn thơm phức...
Quãng thời gian trước tay nghề nấu nướng đã có chút thành tựu, nay được thể hiện trọn vẹn dưới ống kính.
Ân Vinh Lan vốn dĩ phải tập trung quay các bước chế biến của cậu, nhưng tầm mắt lại không ngừng đảo qua Trần Trản... Thanh niên thắt tạp dề nghiêm túc trong từng cử chỉ, hàng mi dài đến độ hoa ghen liễu hờn.
Chỉ một nháy mắt thất thần, phát hiện đùi gà đã đặt ngay ngắn trên đĩa, thu lại suy tư chậm rãi đưa ống kính tới gần, đảm bảo một thước phim đặc tả hoàn hảo cho thành phẩm.
Ân Vinh Lan ấn lưu lại, cho cậu xem qua.
Trần Trản xem một lượt, còn rất hài lòng, chỉ chỉ đĩa: "Thù lao."
Buổi tối ăn đồ quá dầu mỡ rất khó tiêu.
Trần Trản mở chai rượu, ngồi trước bàn ăn, chẳng biết vì sao Ân Vinh Lan cũng dần thấy thòm thèm.
Nâng ly chạm nhẹ, mỗi người nói mấy câu ra vẻ kính rượu.
Thời gian rán gà rất vừa, cắn một ngụm giòn tan cũng khá ngon lành.
Lúc thường ở tiệc rượu Ân Vinh Lan rất chú ý liều lượng, nhưng đối mặt với Trần Trản tự nhiên không cần phòng bị, hậu quả của việc thoải mái chè chén là thoáng cái đã quên đất quên trời.
Hôm sau đầu đau như sắp nứt, nghe tiếng bước chân truyền đến, Ân Vinh Lan ngẩng đầu lên, một ly nước mật ong đưa đến trước mặt.
Cúi đầu lập tức chú ý quần áo chẳng biết đã thay từ lúc nào, cổ áo còn vương vết kem đánh răng, mặt hơi đỏ lên: "Tối hôm qua..."
Trần Trản: "Anh say rất tốt tính, ngoan ngoãn đánh răng rửa mặt rồi lên sofa ngủ im."
Nhìn ra sắc mặt y không đúng lắm, Trần Trản bật cười: "Đang tiếc nuối gì à?"
Ân Vinh Lan trầm tư một chút, cái tính say quá ngoan này phải sửa.
Trần Trản thức dậy rất sớm, gặm bánh mì cắt ghép video, căn chỉnh tốc độ rồi điều phối âm thanh, bắt đầu thu âm lời thuyết minh.
Ân Vinh Lan dời tầm mắt, thời điểm nhìn thấy trên lịch là ngày cuối tuần, thở nhẹ một hơi... Sếp lớn làm gương mà lại đến muộn sẽ ảnh hưởng không hay.
Chỉnh sửa video rất nhọc công, lúc y rửa mặt cũng cố gắng không phát ra tiếng động quá lớn.
Tốn hơn nửa buổi sáng, Trần Trản đăng tải video hoàn tất, không quên liên hệ các hot face từng hợp tác ngày trước, nhờ bọn họ ấn theo dõi tài khoản này.
Dưới sự quảng bá hàm súc của các hot face, clip ẩm thực thu được những fan hâm mộ đầu tiên.
Ân Vinh Lan phát hiện đối phương không dùng tiếng tăm của bản thân để quảng bá cũng đã có dự cảm chuyện này không đơn giản.
Những ngày tiếp theo trong tháng đó, y cứ tan tầm là lại đến nhận chức thợ quay phim.
Vlogger ẩm thực có chút tay nghề được lòng fan rất nhanh, Trần Trản âm thầm dựa vào quan hệ nhờ vài người có chút tiếng tăm giúp chú ý đề cử, thường xuyên tương tác, fan nhanh chóng vượt mốc một triệu.

Trong thời gian này, cơ hội tiếp xúc của hai người cũng ngày một tăng lên.
Một hôm nọ, ánh tà dương ráng đỏ phía chân trời.
Video quay xong sớm, Ân Vinh Lan mặc áo khoác chuẩn bị về nhà.
Trần Trản đột nhiên nói: "Cùng đi dạo chút chứ?"
Ân Vinh Lan nhìn cậu một cái, cười gật đầu.
Thời tiết rất lạnh, đa số người đi đường đều cúi đầu vội vã bước về nơi cần đến, nhàn nhã thong dong như hai người họ vô cùng hiếm hoi.
Trần Trản mua một xâu kẹo hồ lô, cắn một cái cảm thấy vị cũng không tệ lắm mới đưa sang: "Nếm thử không?"
Ân Vinh Lan nhận lấy, bỗng hơi nhướng mày, nhìn chếch về phía góc phải.
Gần như ngay khi ánh mắt sắc bén quét qua, một bóng người màu xám cuống quít bỏ chạy.
Trần Trản nhìn theo: "Người đi đường chụp trộm?"
Ân Vinh Lan: "Có khả năng là phóng viên hơn."
Nếu là fan thì không cần phải chạy, hơn phân nửa là phóng viên sợ ảnh chụp bị người giật lại.
Trần Trản nói trắng ra: "E rằng còn chưa dừng ở đây."
Dù sao nếu đã chụp được ảnh đáng để giành giật, cũng xem như có được một chủ đề giật tít không tồi.
Không hề bị ảnh hưởng tâm trạng bởi đoạn nhạc đệm này, vẫn cứ tiếp tục tản bộ, Trần Trản còn thi thoảng bị thức ăn ven đường hấp dẫn.
Ân Vinh Lan quan sát ngón tay đỏ hồng vì lạnh của cậu mà cau mày: "Cho vào túi ấm hơn một chút."
Trần Trản vỗ vỗ lên áo, bên trong phát ra âm thanh sột soạt: "Không dư chỗ."
Dừng bước lại, Ân Vinh Lan được sự cho phép đưa tay lần vào túi, chạm phải giấy bút sổ tay, túi áo không lớn lại chẳng khác nào một hộp đủ loại văn phòng phẩm.
"Vì sao đem đến hai quyển sổ?"
Trần Trản: "Một viết lời nhạc, một ghi tư liệu sống."
Ân Vinh Lan ngẩn ra: "Lời nhạc?"
Trần Trản: "Vương Thành đã thoả thuận với một ca sĩ cùng công ty, để tôi phụ trách viết lời cho một bài hát trong album mới."
Ân Vinh Lan cau mày: "Không thấy bài giới thiệu nào nói về chuyện này."
Trần Trản: "Lần này cũng sẽ dùng nghệ danh."
Quá nhiều sự việc không thích hợp chất chồng với nhau, Ân Vinh Lan buông một tiếng thở dài, lần đầu tiên hỏi về chuyện cậu đang định làm.
Trần Trản thản nhiên trả lời: "Tăng cường giá trị thương mại."
Hào phóng bày ra kịch bản được đo ni đóng giày cho bản thân để người đánh giá --
Ban ngày, anh là một nhà văn bình thường, ban đêm, anh là một vlogger ẩm thực triệu fan.
Không ai biết rằng, ngoài hai thân phận này ra, anh còn là một nhà soạn nhạc thiên tài, là người viết nên kịch bản cho "Dị biến"!
Ân Vinh Lan nhíu mày: "Dị biến?"
Trần Trản: "Còn đang sáng tác."

Ân Vinh Lan ánh mắt phức tạp, tiếp tục đọc:
Hãm hại, phản bội, đồn đoán vu oan... Anh sống lại từ cõi niết bàn, trở về như một vương giả!
Cho đến một ngày, mạng che mặt của anh bị người đời xốc lên, mọi người ngỡ ngàng phát hiện, hoá ra bọn họ... đều chính là anh!
Kiên nhẫn chờ người xem xong, Trần Trản hỏi xin ý kiến.
Tâm tư che giấu dưới vẻ bình tĩnh bên ngoài của Ân Vinh Lan chỉ bản thân y biết được, thắng thắn mà nói... Tự thêm đất diễn cho mình nườm nượp như vậy, lần đầu y mới thấy.
Trần Trản thì lại bình tĩnh mà khép sổ: "Vừa ngược dòng ngoạn mục vừa lộ thân phận bất ngờ phiên bản đời thật, hấp dẫn lắm đúng không?"
Nhất thời không tìm được từ ngữ đánh giá thích hợp, Ân Vinh Lan chỉ nói: "Nếu còn nắm giữ mạch kinh tế toàn cầu, sẽ càng thêm hoàn hảo."
Trần Trản: "Hình tượng này phù hợp với anh hơn."
Bốn mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nghiêng đầu cười khẽ.
Một lúc sau, Ân Vinh Lan ho nhẹ một tiếng: "Thật sự muốn phát triển theo kịch bản này?"
Trần Trản khôi phục vẻ đứng đắn: "Chuẩn bị sẵn một đề tài nóng bỏng, phòng ngừa bất trắc."
Internet phát triển, thứ mới xuất hiện lớp lớp, flop là chuyện nay mai.
Phòng ngừa chu đáo mới là kế hoạch dài lâu.
Ân Vinh Lan: "Nếu em bắt đầu kinh doanh sớm vài năm, có lẽ hôm nay anh đã có thêm một đối thủ đau đầu."
Trần Trản liếc y một cái: "Đối thủ truyền kiếp yêu nhau cũng là một chủ đề sốt dẻo."
Đi ngang qua một cửa tiệm, nhìn thấy hai người cao tuổi đang chơi cờ bên trong, Trần Trản tiện tay chụp lại đăng Weibo, không đi kèm bất kỳ lời bình nào.
Bình luận của dân mạng nhanh chóng có mặt:
"Tuyết lạnh, trà ngon, quán nhỏ, quả thật ấm áp!"
"Anh nhà chụp ảnh quá đỉnh."
"Sao cứ có cảm giác ông này đang sắp đặt một bàn cờ siêu to khổng lồ?"
"Thím trên trong sáng chút đi."
"Đúng vậy, đơn giản đăng tấm ảnh thôi, diễn đâu lắm thế?"
---
Lời tác giả:
Sau đó cư dân mạng: Sai rồi, tên này thật sự diễn rất rất nhiều!

Lời Không Cánh:
Giải oan cho anh trợ lý, xà tinh của ảnh hàm ý là bệnh thần kinh
chứ không phải thứ yêu diễn đê tiện như anh tôi tra ra =))



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui