Có gián?
Dẫn chương trình theo bản năng nghiêng người ra sau một chút.
Cô nhìn Trần Trản bằng ánh mắt vô cùng phức tạp, lần đầu tiên cảm giác gặp phải trận Waterloo trong nghiệp phỏng vấn. [*]
"Anh nhận xét thế nào về món quà này?"
Sau khi tìm về giọng nói của mình, khô cằn hỏi một câu.
Trần Trản đưa ra đánh giá đúng trọng tâm: "Không đụng hàng."
Kênh chat đại khái có thể nghe được tiếng lòng người dẫn chương trình:
"Kết thúc phỏng vấn đi, chúng tôi thông cảm mà."
"Đừng cố nữa, càng tán gẫu càng lúng túng."
"Trần Trản chính là bug của phỏng vấn!"
Theo từng bình luận nháy lên, nụ cười của người dẫn chương trình cũng càng phai sắc, cho đến khi tắt hẳn.
Người cùng ekip lặng lẽ ra hiệu với cô một con số, nhắc nhở bây giờ chỉ mới qua mười phút.
Một số của chương trình ít nhất cũng phải nửa giờ.
Dẫn chương trình hít sâu một hơi, cố gắng tìm kiếm đề tài.
Phỏng vấn vẫn cứ thế tiếp tục, kênh stream người xem có đến có đi. Là một trong những người xem, Ân Vinh Lan từ đầu tới cuối đều không thoát ra.
Lúc tặng quà tự nhận là một tấm chân tình hiếm có, thời gian qua đi mấy tháng, thông qua góc độ người bình thường nhìn lại, y cảm thấy mình chính là một tên...
"Đụt..." Trông thấy vẻ mặt của y, cấp dưới không nhịn được buột miệng thốt lên, ý chí sinh tồn lại làm anh nín nghẹn lại chữ sau. Ổn định tâm lý, vội vã đổi chủ đề: "Dự là sẽ lên hot search, ngài có muốn đánh tiếng trước, dìm chuyện này xuống không."
Ân Vinh Lan lặng im không nói, một lát sau nở nụ cười: "Sao phải dìm xuống?"
Cấp dưới vì lời ngoài dự đoán mà có chút luống cuống.
"Dân mạng không phải cho rằng Bùi Ân Thu mới là Ân Bá sao?" Ân Vinh Lan bình tĩnh tự nhiên nói: "Phải tin tưởng năng lực truyền thông của anh ta."
"..." Cấp dưới nhếch miệng, lòng dạ hiểm độc không ai hơn được ông chủ.
Sau một cuộc phỏng vấn, độ nổi tiếng của Trần Trản tăng lên, thêm vào danh hiệu kẻ huỷ diệt đối thoại, thậm chí còn nhận được vài lời mời talk show.
Đang lúc xem dư luận trên mạng, Trần Trản nhận được điện thoại của con trai chủ trang trại.
"Đang làm gì?"
Trần Trản: "Định đọc thơ."
Phía bên kia truyền đến tiếng cười: "Thơ gì đấy?"
Trần Trản: "Nếu đời nỡ dối lừa em." [**]
Nghẹn lời một chút, đầu kia mới tiếp tục nói: "Clip quảng cáo đã biên tập xong, tôi gửi mail cho anh, tranh thủ xem thử xem."
Trần Trản nói một tiếng được, đối phương thấy cậu thật sự không có tâm trạng tán gẫu, hiểu ý mà chủ động kết thúc cuộc gọi.
Filter làm đẹp có khi làm nhạt nhoà nhân ảnh, trong lúc quay chụp, chủ yếu thiên về vận dụng góc chiếu sáng nhiều hơn. Dùng góc độ tương đối khách quan mà phân tích, trong clip quảng cáo chính mình thật sự cũng có vốn liếng làm say lòng người.
Trần Trản chỉ xem một lần rồi tắt đi, viết xong chương mới thấy thời tiết quang đãng, tranh thủ thời gian tiếp tục công cuộc học làm bếp.
Đến nhà họ Lâm thì gặp Lâm Trì Ngang, hơi chút ngẩn ra, thời gian này anh ta hẳn phải ở công ty mới đúng.
Lâm Trì Ngang nhìn cậu lạnh lùng nói: "Chốc nữa con bé em họ tôi sẽ tới."
Đối với thái độ này Trần Trản đã sớm thành thói quen, ngược lại còn thấy thắc mắc vì sao phải giải thích thêm một câu, rửa tay xong xuôi vào nhà bếp tìm mẹ Lâm.
Người nhà họ Lâm luôn cho người khác có cảm giác "tĩnh" và "lạnh".
Em họ Lâm Trì Ngang lại hoàn toàn tương phản, tựa như một ngọn lửa nóng rực, cô bé vừa đến đã ngó nghiêng hướng bếp.
Lâm Trì Ngang đè cô lại, cảnh cáo nói: "Đừng có dây vào Trần Trản."
Cô bé không bận tâm nói: "Hai người các anh quan hệ không tốt, liên quan gì tới em?"
Lâm Trì Ngang: "Anh ta từng theo đuổi Khương Dĩnh."
"Đó đã là chuyện quá khứ." Cô bé hơi chuyển chuyển con ngươi: "Ba mẹ mỗi ngày đều thúc em kết hôn, tìm đối tượng là một môn kỹ năng, mức độ thích hợp là rất quan trọng."
Lâm Trì Ngang bị tức bật cười: "Còn chưa từng tiếp xúc với nhau, lấy đâu ra thích hợp?"
Cô bé xoè tay ra lần lượt đếm: "Sau vụ gặp cướp làm sao nữ trong showbiz tránh anh ấy không kịp, bây giờ còn mang danh kẻ huỷ diệt đối thoại, tỉ lệ quá trớn giảm mạnh."
Uống một ly nước to thấm giọng rồi tiếp tục nói: "Quan trọng nhất ở chỗ hôn nhân là sự kết hợp của hai gia đình, mà nhà anh ấy bây giờ chỉ còn lại một mình ảnh."
Rất nhiều vấn đề từ khi bắt đầu đã bị bóp chết trong trứng nước.
Cô bé không ngừng cố gắng: "Nấu ăn cũng rất ngon."
Khương Dĩnh đúng lúc từ ngoài sân tiến vào, nghe vậy ánh mắt lay động một chút.
Cảnh này bị Lâm Trì Ngang nhìn thấy, hai mắt híp lại: "Động lòng rồi?"
Khương Dĩnh không trả lời chính diện: "Điều kiện đúng là rất được." Nói xong không quên vuốt lông cho hôn phu mình: "Nhưng vẫn còn kém xa anh."
Lâm Trì Ngang mím môi, bỏ xuống tạp chí trong tay lạnh lùng nhìn lướt qua hai người, quay bước lên lầu.
Cô bé không thể tin được: "Vậy mà cũng dỗi?"
Khương Dĩnh bất đắc dĩ: "Anh ấy là người từng vì tranh đất diễn mà nạp thưởng điên cuồng."
Trần Trản vừa đi ra khỏi bếp, lập tức như bị một bé chim sơn ca líu ríu vây quanh: "Chào anh, em tên Trình Nhạc Nhạc."
Trần Trản nhìn về phía Khương Dĩnh, người nọ nhún nhún vai tỏ vẻ không thể giúp được.
Cậu rất khó lòng ứng phó với một cô bé nhiệt tình quá độ như thế, hai bên tán gẫu được mấy câu, lập tức viện cớ vội vã rời đi.
.
Giữa bạn bè rất dễ đề cập tới vấn đề tình cảm.
Ân Vinh Lan ngay hôm sau liền biết có một tiểu thư lá ngọc cành vàng có ý với Trần Trản, gián tiếp dẫn đến lúc làm việc tương đối khó tính.
Ngày tiếp theo đúng dịp cuối tuần, cho con chó tham ăn ăn xong, y lái xe đến một bệnh viện trong thành phố.
"Tôi rất phản cảm việc bạn mình có thể sẽ yêu ai đó."
Bác sĩ tâm lý đối diện kiên trì lắng nghe y kể ra bệnh trạng: "Bạn cùng giới?"
Ân Vinh Lan gật đầu.
Bác sĩ tâm lý là người từng trải qua sóng gió cuộc đời, phân tích với y: "Hoặc do anh bị rối loạn nhân cách hoang tưởng nhẹ, có tính độc chiếm mạnh; hoặc là anh có ý với bạn mình."
Ân Vinh Lan cau mày: "Khác nhau chỗ nào?"
"Cái thứ nhất là bệnh, cái thứ hai nghĩa là đồng tính luyến ái."
"..."
Bác sĩ tâm lý: "Trước hết cứ làm CT tâm lý."
Sau khi Ân Vinh Lan hoàn thành, bác sĩ tâm lý lục tục hỏi thêm mấy vấn đề, rồi đan tay mỉm cười nói: "Chúc mừng anh, cơ bản có thể xác định không có bệnh tâm lý, chỉ là có tình cảm khá đặc biệt với người cùng giới thôi."
Trong lúc đối diện, Ân Vinh Lan có chút hoài nghi người trước mặt rốt cuộc đã đủ tư cách hành nghề hay chưa.
Nhìn ra hoài nghi của y, bác sĩ tâm lý cười nhạt nói: "Một số người đồng tính rất nhạy cảm, khi tôi nói chuyện với họ phải vô cùng cẩn thận."
Ân Vinh Lan lẳng lặng chờ đoạn sau.
"Áp lực của người đồng tính thường đến từ gia đình và xã hội." Dừng lại một chút rồi tiếp: "Mà theo như cuộc trò chuyện vừa rồi được biết anh đây cha mẹ mất sớm sự nghiệp thành công, địa vị xã hội còn cao, không tồn tại bất kỳ một mối nguy ngầm nào."
Nói cách khác, chỉ cần tuân thủ pháp luật, nên làm gì thì cứ làm nấy, đừng chuyện bé xé ra to.
"Phía sau còn năm sáu người xếp hàng." Bác sĩ tâm lý uyển chuyển nhắc nhở.
Ân Vinh Lan nhìn người đối diện thật sâu một cái, cầm hồ sơ bệnh án đứng dậy rời đi.
.
Vì một đoạn tình chưa đơm hoa, làm cho người bạn duy nhất phải đến bệnh viện một chuyến. Việc này Trần Trản không hề hay biết.
Cậu cũng không định phát triển thêm với Trình Nhạc Nhạc.
Quả thật nếu xét độ thích hợp thì họ rất xứng đôi, nhưng cũng chỉ vỏn vẹn có thế.
Trình Nhạc Nhạc cũng là người cầm lên được thì buông xuống được, sau khi xác định hai bên không có khả năng cho lắm, lại lục tục giới thiệu thêm vài người bạn tốt.
Dựa theo triết lý cuộc đời của cô bé, chỉ có tiếp xúc rồi mới biết có cảm giác hay không.
Nhưng không biết phân đoạn nào xảy ra vấn đề, chỉ cần Trần Trản vừa mới hơi chớm khả năng yêu đương, lập tức sẽ bị lộ tin lên mạng ngay. Tình cảm yếu ớt mới manh nha nháy mắt héo tàn.
"Tôi hoài nghi mình bị ai ghim." Thời điểm hẹn ăn lẩu với Ân Vinh Lan, giọng Trần Trản đặc biệt lạnh lẽo: "Nếu không thì sao lần nào cũng trùng hợp đến vậy?"
Ân Vinh Lan không chút hoang mang nói: "Có lẽ do số trời."
Trần Trản nghi ngờ nhìn y.
Ân Vinh Lan thong dong lau lau khoé miệng: "Tôi lớn hơn cậu vài tuổi, điều kiện cũng được, nhưng đến nay vẫn cứ độc thân."
Sau khi nghe xong Trần Trản cũng nửa tin nửa ngờ quy lỗi tại số trời.
Trong quãng thời gian này, bạn khác giới cạnh cậu như những hạt mầm không đủ dinh dưỡng, không một ngoại lệ khi vừa mới nhú đều bị giẫm ngược lại xuống bùn.
Một ngày theo lệ viết truyện xong sang nhà họ Lâm, Trình Nhạc Nhạc cũng có mặt, nhìn thấy cậu thì hào hứng xông lên: "Phá án! Rốt cuộc biết vì sao người có ý với anh cuối cùng đều kính sợ mà trốn xa rồi!"
Trần Trản không hứng thú ồ một tiếng.
Trình Nhạc Nhạc đặt điện thoại trước mặt cậu, bên trên là vài tấm ảnh chụp màn hình: "Đây là nhỏ bạn em giới thiệu cho anh lúc trước, hôm qua uống say lỡ lời mới nói ra nguyên nhân rời xa anh."
【 Yêu đương có thể dừng cập nhật, kết hôn nhất định xin nghỉ viết, tuần trăng mật cũng phải dừng ra truyện! Chị em à, nếu thím thật sự yêu anh ấy, hãy biến chữ yêu nhỏ bé của mỗi người thành tình yêu vĩ đại hơn! 】
【 Yêu đương nhắng nhít và chương mới nóng hầm hập, thím cảm thấy cái nào quan trọng hơn? 】
...
Nhật ký trò chuyện trong nhóm toàn lời tẩy não.
Mấu chốt là cuối cùng cô bé này cũng thật sự bị tẩy não thành công.
Trình Nhạc Nhạc lải nhải, Trần Trản đúc kết ra thông tin chủ chốt... Nghe nói có một "Nhóm Vì Sự Nghiệp Trần Trản", mục đích chính là phả huỷ tất cả cơ hội yêu đương.
Trần Trản chiếu theo ảnh chụp tìm id nhóm, xin phép tham gia.
Chủ nhóm gửi riêng cho cậu một bảng câu hỏi, điền xong lại bị thông báo là không hợp lệ, từ chối gia nhập.
Trái ý mình mà xin điền lần nữa thì mới được xét duyệt hợp lệ.
Cậu tham gia là "Nhóm Vì Sự Nghiệp Trần Trản ⑧", có thể đoán còn có một series nhóm tương tự thế này.
Lục tục đăng ký vài clone, thám thính tình hình trong các nhóm khác.
Trình Nhạc Nhạc là người không giữ được bí mật, Lâm Trì Ngang và Khương Dĩnh cũng nhanh chóng biết chuyện này.
Khương Dĩnh nghe xong cau mày: "Có chút cực đoan."
Lâm Trì Ngang: "Anh mà lại có cả hội fan?"
Trọng điểm hai bên chú ý không giống nhau.
Khương Dĩnh lườm anh ta một cái, lại nói với Trần Trản: "Tuy nghe rất có tính giải trí, nhưng vẫn nên có sự khống chế nhiều hơn."
Trong việc xử lý với fan, cô xem như có kinh nghiệm phong phú: "Tạo mối quan hệ với ban quản trị nhóm, nắm giữ động thái phần nào."
Trần Trản chỉ do thấy có chút thú vị mới tham gia nhóm, Khương Dĩnh đặc biệt đề cập, mới hơi để tâm: "Tôi sẽ chú ý."
Trong nhóm đông đảo sắp đủ quân số một ngàn người, Trần Trản tìm tới ban quản trị, trước không để ý, vừa mở ra xem kỹ, trông ảnh đại diện có chút quen mắt.
Nhìn lại mấy nhóm khác, người này đều là chủ nhóm.
Mang máng nhớ ảnh đại diện tài khoản của Ân Vinh Lan hình như cũng là ảnh này.
Nhưng Trần Trản không add QQ của y, chỉ từ ảnh đại diện không đủ nói lên vấn đề gì cả.
Cúi đầu xem hết thông tin, sinh nhật chòm sao này nọ đều khớp. Vì không muốn đổ oan một người tốt, tranh thủ thời gian đặc biệt hẹn Ân Vinh Lan ra ngoài ăn một bữa, đồng thời âm thầm đăng lời nhục mạ mình lên nhóm.
Giây sau lập tức thấy điện thoại của đối phương rung lên một cái, Ân Vinh Lan vừa nhìn lướt qua liền nhíu mày lại, đá tên nói năng lỗ mãng ra khỏi nhóm.
Bằng chứng thép!
"Nhóm Vì Sự Nghiệp Trần Trản" tổng cộng có chín, mà y đã làm chủ hết tám nhóm rồi!
---
Lời tác giả:
Ân Vinh Lan tự bạch:
Lúc ban đầu, tôi chỉ là thành viên bình thường trong nhóm. Vì có cống hiến nổi trội nên được lên chức quản trị, sau đó với tư cách là một nhân vật lão làng, tôi sáng lập thêm vài nhóm khác.
Rồi tựa như một quả cầu tuyết, càng làm càng lớn.
Trần Trản: ...
Lời Không Cánh:
"Lúc đó tôi tưởng thế là ngầu."
---
Chú thích:
[*] Trận Waterloo: Một trong những trận đánh nổi tiểng nhất và cũng là dấu chấm hết cho cuộc chiến tranh Napoléon. Xem thêm tại Wikipedia.
[**] Nếu đời nỡ dối lừa em: Если жизнь тебя обманет, bài thơ của đại thi hào Aleksandr Sergeyevich Pushkin.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...