Trần Trản khi cười nhếch một bên khoé môi, biểu diễn hoàn hảo nụ cười tà mị kiểu Jack Sue.
Nhân viên phục vụ đưa lên rượu, Vương Thành nhấp một ngụm, nói: "Khí chất của anh có tăng lên rất nhiều."
Gã còn nhớ lúc đầu khi đối phương tìm đến mình, có được khuôn mặt đẹp, nhưng đáng tiếc mỗi một ánh mắt nụ cười đều khắc đầy mỉa mai.
Trần Trản nâng ly rượu lên: "Thất tình khiến người ta trưởng thành."
Vương Thành không có hứng thú đối với nguyên nhân cậu lột xác, nói ngay vào điểm chính: "Live stream lần trước tôi đã xem qua, chắc chắn anh đã có bước đầu nhận thức về giá trị thương mại của bản thân."
Trần Trản mỉm cười, không tỏ rõ ý kiến.
Vương Thành: "Công ty sắp lên kế hoạch quay một bộ web drama, chỉ cần anh gật đầu, là có thể lấy được nhân vật nam phụ số ba."
Trần Trản nhướng mày, vốn nghĩ ước chừng chỉ diễn vai phụ số bốn năm sáu, không ngờ rằng sẽ hào phóng như vậy.
Vương Thành trên mặt mang theo nụ cười, chỉ cần có thể đạt được mục đích quảng bá, gã không tiếc đưa ra lợi ích cao nhất có thể.
Trần Trản cúi đầu cân nhắc, Vương Thành cũng không hối thúc, nét mặt tự tin nắm chắc. Trong quá trình chờ đợi, trạng thái thoải mái tự nhiên, thỉnh thoảng liếc mắt ngắm trai xinh gái đẹp đi ngang qua bên người. Khi tầm mắt lướt qua một ngã rẽ nào đó, ánh mắt run mạnh lên.
Người bị gã nhìn chằm chằm tựa như có phát hiện, xoay mặt chuyển hướng về bên này.
"Ân..." Vừa mở miệng ra, người kia đặt ngón trỏ lên giữa môi, ra hiệu im lặng.
"Tôi cảm thấy..." Trần Trản vừa ngẩng đầu muốn lên tiếng, liền nhìn thấy Vương Thành bộ dạng thất thần, cũng nhìn sang, nhanh chóng cùng ánh mắt Ân Vinh Lan chạm nhau giữa không trung.
Nếu đẹp là một loại tài năng thì người này đang phát huy tài năng vô cùng nhuần nhuyễn, Ân Vinh Lan bước ra chân dài đi tới, Vương Thành mấy lần muốn đứng lên, nghĩ đến động tác ám chỉ kia, lại lật đật ép xuống kích động.
"Thật là trùng hợp." Ân Vinh Lan nhìn Trần Trản nói.
Vướng phải Vương Thành, Trần Trản không tiện hỏi y làm sao vào đây, chỉ một lần nữa nổi lên nghi ngờ về thân phận của y.
Vương Thành tựa như đang xem phim kinh dị, không hiểu làm sao Trần Trản có thể dính líu đến Ân Vinh Lan. May có thâm niên hành nghề trong showbiz, thứ không thiếu nhất chính là trí tưởng tượng, nhanh chóng dứt bỏ nghi vấn lung tung, đúc kết ra điểm mấu chốt: Ân Vinh Lan tạm thời không có ý định để Trần Trản biết được thân phận.
"Sao cậu lại tới đây?" Khác với Trần Trản, Ân Vinh Lan bình tĩnh tự nhiên hỏi ra nghi vấn trong lòng.
"Bàn bạc chút chuyện." Nói tới đây, nhìn Vương Thành liếc mắt một cái.
Ân Vinh Lan: "Hai bàn trống còn lại đều đã được đặt trước, có phiền để tôi ngồi cùng không?"
Trước khi Trần Trản lên tiếng, Vương Thành nhanh nhẹn làm tư thế mời.
Đợi y ngồi xuống, Vương Thành giấu đi ngữ điệu lấy lòng quá độ trong thanh âm, dùng hết sức phối hợp: "Gặp mặt tức có duyên, muốn uống gì tôi mời."
Ân Vinh Lan cũng không khách khí, gọi một ly.
Trần Trản nghe thấy vị bạc hà nhàn nhạt, Ân Vinh Lan thoáng lay động ly rượu, mùi vị nháy mắt trở nên cay nồng.
Trần Trản: "Làm sao nghe như rượu vang trắng?"
Vương Thành cảm thấy ghế ngồi cộm người, gã là lần đầu tiên thấy có người dám phá bầu không khí ngay trước mặt Ân Vinh Lan.
Nhưng Ân Vinh Lan cũng không buồn bực, cười giải thích: "Điểm đặc sắc nhất của rượu này chính là bước chuyển vị, ban đầu nghe ngọt, thật ra cay nóng."
Vương Thành phối hợp nói: "Đúng vậy, chỉ nhìn thôi cũng biết là có một không hai."
Ân Vinh Lan liếc hắn một cái: "Xem ra vị tiên sinh này cũng rất hiểu biết."
Lời khen như vậy, nhưng một ngụm cũng đều không uống.
Vương Thành lại liên tục gật đầu phụ họa, đặc biệt gọi thêm một ly.
Bởi vì Ân Vinh Lan đột nhiên đến, việc vốn đang bàn bị cắt ngang, Trần Trản thấy thời gian hơi trễ, biểu thị sau khi trở về sẽ cho câu trả lời.
Vương Thành cũng không muốn ở thêm, đi tới quầy tính tiền, Trần Trản trong lúc vô tình nhìn thoáng qua hoá đơn, bị một chuỗi số không trên đó làm giật mình.
Bên ngoài gió vừa ẩm vừa lạnh, sau khi chào tạm biệt Vương Thành lái xe đi trước, Ân Vinh Lan đề xuất chở Trần Trản trở về.
Gió đêm dường như thổi lạnh cả mắt người, Trần Trản dừng bước lại: "Thẳng thắn mà nói, thiết lập công tác khó khăn lúc trước là anh cố tình dựng lên, đúng không?"
Ân Vinh Lan không phủ nhận, vừa rồi một mực để lại manh mối, chính là hy vọng có thể dựa vào lần gặp mặt ngẫu nhiên này mà giải toả nhận định sai lầm của Trần Trản đối với y.
Có thể tự do ra vào quán bar Tạp Hoàng, Vương Thành cẩn thận lấy lòng từng li từng tí, hợp lại với nhau đủ để chứng minh rất nhiều vấn đề. Dưới cái nhìn của y, để Trần Trản từng bước tự kéo tơ bóc kén mà phát hiện so với từ trong miệng người khác nghe đến sẽ tốt hơn.
Ít nhất sẽ không để lại ngăn cách.
Trần Trản nắm lấy bàn tay của y, lôi kéo vào con hẻm bên cạnh, thấp giọng nói: "Anh còn trẻ như vậy, dù cho sinh hoạt khó khăn đi nữa, cũng không nên lầm đường lạc lối."
Sự việc không phát triển theo hướng dự đoán, Ân Vinh Lan hơi run: "Lạc lối?"
Trần Trản hít một hơi, bình tĩnh nói: "Làm bia ôm là trái pháp luật."
"..."
Vương Thành thích đàn ông, Trần Trản hiển nhiên cho rằng biểu hiện lấy lòng kia là theo đuổi.
Dưới ánh trăng nặng nề, một tiếng thở dài vang lên: "Có được giai nhân, sợ chi làm tặc."
"..."
Thời khắc này, Ân Vinh Lan nghiêm túc cân nhắc có nên trực tiếp tỏ rõ thân phận.
Nhìn thấy vẻ nghiêm túc trong đôi mắt Trần Trản, nói quá trực tiếp có vẻ hơi làm mất mặt cậu, dùng phương thức ôn hoà giải thích: "Không phải làm bia ôm, tôi rất ít uống rượu bia." Dừng một chút nói: "Chỉ là thường sẽ có đôi lúc đến nơi này, uống vài ly với đối tác làm ăn."
"Tiếp rượu?"
Ấn tượng đầu tiên quyết định tiềm thức, Ân Vinh Lan rất muốn biết trong lòng Trần Trản mình rốt cuộc có hình tượng gì.
"Đến bàn chuyện làm ăn bình thường." Cố ý nhấn mạnh hai chữ "bình thường" một chút.
Trần Trản nhìn chăm chú y vài giây, lựa chọn tượng trưng mà tỏ vẻ tin tưởng.
Ân Vinh Lan thấy buồn cười, vào lúc này thế mà y lại có cảm giác vui vẻ.
Tránh lời lúng túng, đưa Trần Trản về đến cửa.
"Đi đường cẩn thận." Trần Trản cúi người xuống, vẫy vẫy tay với người trong xe.
Ân Vinh Lan chờ cậu lên lầu rồi mới khởi động xe, đi không được mấy mét đã dừng lại, bởi vì vốn dĩ cuối cũng đã có cơ hội làm rõ tất cả, lại vì một loại tâm tình nào đó nên rút lại quyết định mà cảm thấy buồn cười. Chốc lát lấy tay đỡ trán, lẩm bẩm nói: "Nhân loại đều thích trêu đùa ác ý."
Một đêm không ngủ, hôm sau đến công ty đặc biệt sớm.
Ngày hôm nay không có chạy bộ buổi sáng, đơn giản chọn leo cầu thang để luyện tập, lầu mười hai là khu ăn uống, một luồng hương vị bữa sáng ập tới, còn kèm theo tiếng trò chuyện của nhân viên.
"Gần đây chất lượng phim truyền hình quá kém, toàn một màu giám đốc bá đạo giả nghèo, yêu phải thiếu nữ nhà nghèo."
"Không biết biên kịch nghĩ thế nào, trong thực tế đúng là có rất nhiều người giàu khiêm tốn, nhưng so với định nghĩa giả nghèo là một trời một vực."
"Đúng vậy, đến cuộc sống sinh hoạt còn không giống nhau, trừ phi giám đốc bá đạo đầu óc có bệnh."
Nói xong là một trận cười vang.
Không biết là ai nói một câu: "Rảnh rỗi xem mấy thứ vớ vẩn đó, tôi thà đọc "Sám Hối Lục" còn hơn."
"Không sai, ít ra nội dung mới lạ độc đáo."
"Theo tôi thấy, như Lâm Trì Ngang mới là tác phong chính xác của giám đốc bá đạo –"
"Không cần thối." Ba chữ cuối cùng gần như là mọi người trăm miệng một lời.
Tiếng cười ngay lúc Ân Vinh Lan xuất hiện nháy mắt im bặt đi.
Ánh mắt y đảo qua trên mặt những người đang nói chuyện, cuối cùng dừng ở một chai trà xanh Hướng Tây đặt ở góc bàn.
Giám đốc dự án cảm thấy gần đây rất xui xẻo, mỗi ngày đều trắc trở, buổi sáng đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, nhìn thấy trà xanh Hướng Tây đột nhiên nghĩ đến Sám Hối Lục vừa cập nhật hôm qua, thế là tiện tay mua một chai.
"Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng," miễn cưỡng tìm lời giải thích: "Là dùng để so sánh sản phẩm."
Nói rồi đưa đồ uống còn nguyên chưa mở tới trước mặt Ân Vinh Lan: "Ngài có muốn nếm thử một chút không?"
Ân Vinh Lan bình thản nói: "Cảm thấy tôi đầu óc có bệnh?"
Giám đốc dự án lúc này mới nghĩ đến slogan nổi tiếng một thời của Hướng Tây: Bệnh lâu năm mà giấu? Học Trần Trản uống một chai chữa trị chút đi.
Người khác không biết có phải là tổng giám đốc nổi hứng đùa giỡn hay không, vẫn phối hợp cười gượng vài tiếng.
Tại trạng thái giám đốc dự án lúng túng không biết làm sao, Ân Vinh Lan cuối cùng tiếp nhận đồ uống, nói tiếng cảm ơn rồi quay người vào thang máy rời đi.
Mấy nhân viên còn đang ăn điểm tâm hai mặt nhìn nhau, giám đốc dự án gãi đầu, ngửa mặt thở dài: "Nghiệp!"
Chân chính tạo nghiệp kì thực là Trần Trản, làm kẻ cầm đầu, cho đến nay cậu vẫn không biết được, mỗi lần cập nhật chương mới thường thường hố đến không chỉ một người.
Mưa to giàn giụa, vốn là thời gian ra truyện, bởi vì phải đem dù cho ông lão đối diện mà chậm trễ.
"Hiện tại giá thu mua ve chai chẳng hề cao, khí trời ngày càng lạnh, nên nghỉ ngơi một quãng thời gian."
Ông lão lắc đầu từ chối: "Khi còn bé sống khổ nhiều, đây coi như là một loại giải trí đỡ buồn thôi."
Vào nhà tản đi khí lạnh khắp thân, lúc ông treo quần áo lên hỏi: "Nghe Vinh Lan nói, tuần trước mấy đứa hẹn nhau đi leo núi?"
Trần Trản tìm chỗ đặt dù: "Loại vận động kiểu đó cũng không thích hợp với con."
Phải qua mấy ngày, sinh lực mới dần dần khôi phục.
Nội thất đều là đồ gỗ, thời gian quá lâu gặp trời mưa sẽ hơi ẩm ướt, Trần Trản ngồi ở ghế sofa một chốc, đứng lên nói: "Sẵn dịp qua ít ngày chuẩn bị đổi bộ sofa trong nhà, con thuận tiện mua một bộ đem qua, mua một lần hai bộ được khuyến mãi nhiều hơn."
Ông lão trực tiếp từ chối: "Đừng phí tiền, dùng nhiều năm như vậy, khó tránh khỏi có chút tình cảm." Bỗng nhiên lại nói: "Chờ sau này, con có thể dựa theo ý mình thay đổi tuỳ thích."
Trần Trản sửng sốt một chút, không quá hiểu ý ông muốn truyền đạt.
Ông cụ cầm một tờ giấy được gấp cẩn thận mở ra, trên đó viết số điện thoại và địa chỉ: "Đây là thông tin của luật sư. Sông có khúc người có lúc, nếu như ông có xảy ra chuyện gì, tài sản còn lại đều để cho con thừa kế."
Ông vốn cũng không định nói cho Trần Trản sớm như vậy, mà người trẻ tuổi tính tình xốc nổi, nhỡ đâu ngày nào đó đi thành phố khác không thể liên lạc, để lại di chúc cũng không dùng được.
Không nghĩ tới sẽ có chuyện như vậy, Trần Trản đồng tử hơi khuếch đại, há mồm muốn lập tức từ chối.
Ông lão lại cướp một bước trước khi âm thanh đầu tiên phát ra, xua tay cắt lời: "Làm hàng xóm với con rất vui vẻ, ngày thường cũng chỉ có con thường xuyên đến chăm sóc lão già neo đơn này."
Ông đã nói trắng ra như vậy, Trần Trản không thể làm gì khác hơn là uyển chuyển khước từ: "Người có thể để lại cho người cần nó hơn con."
Ông cụ cười lắc đầu: "Không phải nói quá, nhưng nửa cuộc đời ông đều đi giúp đỡ người khác, đến một ngày phải đi, càng hi vọng có thể để lại mấy vật ngoài thân cho người đã từng giúp đỡ ông."
Trần Trản nhíu mày, cho tới bây giờ cậu vẫn còn đang đề phòng Ân Vinh Lan, lo lắng đối phương tiếp cận ông lão vì mưu đoạt di sản, gây thương tổn cho ông.
Nhét cho người khác cầm nhiều kịch bản như vậy, kết quả trong chuyện này, tâm địa xảo trá nhất lại chính là mình?!
【 Hệ thống: Đáng thương thay, nam phụ ác độc có thay đổi mấy vẫn là nam phụ ác độc. 】
Trần Trản âm thầm ghi sổ hệ thống một lần, miệng cười chột dạ: "Ân tiên sinh cũng chăm sóc cho người rất nhiều giống như con mà."
So với Ân Vinh Lan, cậu dùng tài sản suốt đời cũng không đổi được mấy con số lẻ của đối phương, sợ nói ra sẽ đả kích Trần Trản, ông lão hừ lạnh một tiếng, giả vờ cả giận nói: "Nếu không có con, ông có lẽ còn có suy xét, nhưng cùng con so sánh, thằng ấy kém xa lắm."
"..."
Trần Trản ngẩn ra, cho nên cậu xem như đá đổ Ân Vinh Lan cướp ngôi?
---
Lời tác giả:
Trần Trản: Tôi thật sự không có mưu đồ xảo quyệt.
Ân Vinh Lan (mặt mày thâm trầm): Có được giai nhân, sợ chi làm tặc.
Trần Trản: ...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...