Chẳng mấy người thường xuyên để ý tin tức quốc tế, nếu xem thì tập trung chủ yếu bên mảng thời sự, mấy tin như trò đùa con nít này cùng lắm liếc qua tiêu đề một cái.
Cái gì cũng phải có ngoại lệ.
Nhà họ Lâm vẫn duy trì thói quen đọc báo truyền thống, lúc Lâm Trì Ngang rảnh rỗi đọc báo, tình cờ thấy một tin.
"Trần Trản." Từng tiếng một phát ra, sắc mặt tụt vèo âm độ.
Khương Dĩnh đang rửa hoa quả, nghe vậy quay qua nhìn một cái, không khỏi thấy buồn cười: "Làm mờ mặt rồi mà anh cũng nhận ra được."
Lâm Trì Ngang lạnh lùng nói: "Quăng cục xương lại đây anh cũng nhận ra hắn."
Khương Dĩnh sâu xa "À" một tiếng: "Hôm bạn em đến đó, chỉ đắp có cái mặt nạ mà anh cũng gọi sai người, bây giờ tinh mắt hơn rồi hử?"
Lâm Trì Ngang phân tích: "Kiểu tóc hai người giống nhau, cô ta còn đeo băng đô của em, ngồi trên sô pha chả biết cao thế nào, huống chi anh nhìn từ mặt bên..."
Khương Dĩnh cắt lời: "Mà một cục xương của Trần Trản anh cũng nhận ra được."
"..."
Còn chẳng phải bị hại quá nhiều lần à!
Khương Dĩnh không so đo với anh nữa, đọc tin: "Hình như Ân Vinh Lan còn chưa đi cùng, không phải đang chiến tranh lạnh đó chớ?"
Lâm Trì Ngang không hứng thú với việc nhà người khác, chốc lát sau đột nhiên hơi hạ khóe miệng xuống, gấp tờ báo lại: "Không biết Ân Vinh Lan nhìn thấy mấy tin này có cảm giác gì."
Người trong cuộc dùng hành động đáp lại nghi vấn của anh.
Ngày 6 tháng 6, Ân Vinh Lan vốn xưa nay khiêm tốn kín tiếng lại bắt đầu ngồi lên trang tin tức, tạp chí kinh tế tài chính...
[Tập đoàn Ân Thị thu mua hãng nước giải khát Lilaga]; [Con người và quyền vị: Tự xây dựng đế chế]; [Tổng giám đốc Ân Thị dự định hợp tác với ông trùm xe hơi]...
- -------- Ngay mặt Battle.
Ân Vinh Lan cố tình đè tin tức trong nước, chỉ nổi ở nước ngoài, nhưng không gạt được đôi mắt người trong nghề.
"Thiệt đáng sợ, Trần Trản ra nước ngoài rồi á!"
"Chuyện tốt còn gì! Hắn nên sớm mở mắt nhìn ra thế giới, ra khỏi thành Y, bước lên quốc tế!"
"Ân Vinh Lan đang làm gì thế này? Cãi nhau qua báo à?"
Đương nhiên Ân Vinh Lan không muốn để kẻ khác mỉa mai miễn phí, sờ đầu chó trong sân: "Ẻm nên quay về."
Chó cỏ không hiểu, kêu ư ử.
Hai bên đều hiểu nhau cực kỳ, Trần Trản nơi xa xôi thấy tin tức, như thấy Ân Vinh Lan nỗ lực khiến cao xanh thấu hiểu quyết tâm không chịu thua.
Loại tinh thần đến chết không nhận lỗi này thật khiến người ta cảm động.
Quậy một trận như vậy, nếu còn không về nữa, một khi lại leo hot search, không dám tưởng tượng quá chừng.
Nghe ngóng bên đồn cảnh sát một phen, hai tên nghiện kia ba ngày nữa sẽ được thả. Trần Trản đặt trước vé máy bay hai ngày sau, thời gian còn lại đi dạo xung quanh một vòng, xem có đồ lưu niệm gì hay ho mua về cho Ân Vinh Lan.
【Hệ thống: Mạnh miệng mềm lòng. 】
Trần Trản ngăn nó tiếp tục quá độ cảm khái: "Bảo cậu để ý tổng bộ cẩn thận, đã phát hiện được gì chưa?"
Lực chú ý của hệ thống cực dễ bị thu hút, lập tức đáp lại:【 Tổng bộ không những không kiềm chế mấy chuyện về anh, trái lại còn lén thổi cho căng luôn.】
Phát hiện này chả ăn nhập gì cả, nó không thể không dời ý định tạo phản ra sau.
Trần Trản nghe xong lại không cảm thấy lạ chút nào: "Còn gì nữa không?"
【 Hệ thống: Có chút khó xác định, cơ mà nếu như là sự thật, Ngô tiên sinh nên tới tìm anh mới phải. 】
Trần Trản nhíu mày, từ lúc nào nó học được cái trò đố câm này(*)?
(* đố mà không nói ra câu đố, ý làm người ta khó hiểu mơ hồ)
【 Hệ thống: Học anh đó. 】
Giọng điệu kiêu ngạo thèm đòn.
Trần Trản thở dài, thật sự là cái xấu học mau.
Năng lực kiềm chế của cậu rất mạnh, nén hiếu kỳ, không đào bới gốc rễ từ miệng hệ thống thêm nữa, cứ theo kế hoạch đã định, dạo quanh phố thương mại gần đây.
Đồ ăn thì tiện mang đi nhất là sô cô la. Ân Vinh Lan không thích đồ ngọt, Trần Trản đành lựa vài chiếc móc khóa đáng yêu, thêm mấy cái cho độc giải bốc thăm trúng thưởng.
Lúc đang tính tiền ở quầy thu ngân, trùng hợp gặp một tên đội mũ len trùm kín mặt cầm dao đến cướp, Trần Trản lười mất thời gian, nâng khuỷu tay đánh cái bốp vào cằm gã.
Kẻ cướp lẫn nhân viên thu ngân đồng thời hét thảm thiết.
Một kẻ đau, một người giật mình.
Trần Trản đá văng con dao trên tay gã, giục nhân viên: "Tiền thối."
Nếu biết trước phiền phức như này, trước khi ra nước ngoài nên làm cái thẻ visa, tiện hơn tiền mặt lắm luôn.
Nhân viên đã báo cảnh sát, cười rạng rỡ cảm ơn cậu, đang định mở miệng, Trần Trản đã tranh thủ nói trước: "Danh thiếp của tôi để trên bàn, nếu có tiền thưởng xin liên hệ kịp thời, nếu chỉ khen suông tôi xin nhận tấm lòng."
Nói xong liền xách đồ rời đi.
Ngô tiên sinh, kẻ đen thôi khỏi đỏ (*) đang đứng trước biệt thự, không thể nhầm lẫn.
(* nguyên văn là lưu niên bất lợi - nhiều năm xui xẻo, chỉ sự xui xẻo kéo dài)
"Có vẻ anh không ngạc nhiên lắm nhỉ."
Trần Trản bấm mật khẩu xong, mở cửa.
Ngô tiên sinh nhìn ngó xung quanh: "Bạo tay thế, không giống tác phong của anh."
Trần Trản không muốn phí thời gian kể lại "sự tích" căn nhà này. Mấy hôm trước còn cho rằng trải qua chuyện lớp học buổi tối người kia sẽ không đến làm phiền cậu một thời gian, ai ngờ thế sự vô thường.
Ngô tiên sinh có chút giống Ân Vinh Lan, thích tầm ngầm tính kế.
Trần Trản không để hắn khách sáo dối trá thêm nữa, nhướng mày: "Vào vấn đề chính đi."
Ngô tiên sinh đặt một tờ giấy được đánh dấu chi chít, toàn là về án mạng.
Các vụ án đều chưa được phá, cái chết kỳ lạ, Trần Trản không nhìn kỹ nội dung, nhìn vào vụ sớm nhất, thời gian cách đây một tháng. Trầm ngâm chốc lát: "Tổng bộ đang thanh lý người ở lại?"
Ngô tiên sinh đặt tất cả vào trong mắt, vẻ mặt phức tạp: "Anh là một đối thủ đáng sợ."
Trần Trản ngại ngùng: "Chưa được học đại học, gặp chuyện gì cũng phải lưu ý chút chứ."
"..." Thay đổi vẻ mặt khó coi, Ngô tiên sinh hít sâu một hơi: "Đoán coi thế giới này có bao nhiêu người ở lại?"
Trần Trản liếc mắt nhìn hắn, cúi đầu rơi vào trầm mặc, lúc này mới phát hiện lâu nay cậu nghĩ sai rồi. Dưới góc nhìn của cậu, đa số người kết thúc nhiệm vụ nhất định sẽ chọn quay về thế giới cũ, gặp lại người thân bạn bè của họ, trên thực tế, vẫn nhiều người ở lại.
Dễ dàng có trong tay tài phú giàu sang, hoặc có thể đã có gia đình tại đây.
Ai cũng có lý do ở lại.
Ngô tiên sinh chậc một tiếng: "Ai biết khi trở về có điều gì chờ đợi, thời gian đã trôi qua thế nào, không chừng người thân cũng không còn."
Trần Trản nhìn hắn: "Chỉ là cái cớ thôi."
Ngô tiên sinh nhún vai, không tỏ ý kiến: "Giá trị tẩy trắng là tất cả. Nhiệm vụ để kiếm đủ cũng có hạn, cũng không còn giá trị."
Từ góc độ nghề buôn mà nói, bọn họ cũng giống như người làm công cho tổng bộ. Tư lịch(*) dài thì sức sáng tạo giảm sút, còn lãng phí hệ thống được phân phối, chắc chắn tổng bộ sẽ có biện pháp cắt giảm biên chế.
(* tư cách và thâm niên trong nghề)
Trần Trản nhìn tờ giấy trên bàn: "Mấy người này đều không đóng nổi phí bảo hộ?"
Ngô tiên sinh: "Hoàn thành nhiệm vụ thuận buồm xuôi gió quá, không biết cửa sau càng khó kiếm "tiền"."
Nói tới đây cười ác liệt: "Không phải ai cũng nghĩ trước được, đổi công cụ chết thay."
Hắn hận nhất ở Trần Trản chính là điểm này, nói đố kỵ cũng không quá đáng.
Bởi vì người kia đã chọn được một con đường chính xác, từ khi vừa bắt đầu không thuận theo hệ thống, chỉ làm vài nhiệm vụ vớ vẩn cỏn con.
Trần Trản đứng dậy kéo rèm cửa sổ: "Liên quan gì đến tôi?"
Cậu không có quyền nhúng tay vào lựa chọn của ai, kết quả thế nào càng không liên quan gì tới cậu.
"Có người không có năng lực, có..." Ngô tiên sinh kéo dài âm điệu, có chút hả hê nhìn cậu: "Nhưng cũng có người năng lực quá bị kiêng kỵ."
Trần Trản tiện tay cầm một quyển tạp chí lên đọc: "Hệ thống coi trọng quy tắc nhất, tổng bộ sẽ không xuống tay với tôi, bên kệ bên chèn mới là thủ đoạn kẻ bề trên."
Ngô tiên sinh hỏi: "Chuẩn bị đối phó thế nào?"
Hắn biết, Trần Trản chắc chắn sẽ không ngoan ngoãn làm một quân cờ mặc tổng bộ chi phối.
"Nghiêm túc sống thôi, tự mình cố gắng nỗ lực kiếm giá trị tẩy trắng." Trần Trản tiện nói luôn: "Gần đây tôi đang viết truyện mới."
Trước ánh mắt không thể tin nổi, cậu tiếp tục: "Anh cứ ở đây cũng được, hai ngày nữa cùng tôi về nước luôn, như vậy an toàn hơn đó."
Ngô tiên sinh: "Tôi không thiếu giá trị tẩy trắng."
Trần Trản gật đầu: "Nhưng anh thao túng những người ở lại khác làm chuyện xấu, không chừng bị hội đồng đó."
Rõ ràng là lời quan tâm săn sóc, nhưng nghe vào tai sao làm người ta sợ thế này?
Ngô tiên sinh cuối cùng vẫn ở lại, đề phòng bị Trần Trản tính kế, hắn ở trong trạng thái hikikomori cả ngày.
Tóm tại cũng chỉ hai ngày, nao nao qua thôi.
Không biết trong hai người ai lây vận rủi cho ai, đêm khuya hôm đó, trong lúc Trần Trản đang gõ truyện, đột nhiên bên ngoài lòe lên ánh sáng đỏ.
Trong đêm đen một bóng trắng bay vụt qua, lao qua cổng sắt ngã vào thảm cỏ, run lẩy bẩy trên mặt đất.
Tiếng động lớn thế này Ngô tiên sinh cũng phải mở cửa.
"Chuyện gì vậy?"
Trần Trản nhấc thùng nước ra ngoài, than thở: "Báo cảnh sát đi."
Cháy thành như thế, không còn hô hấp, nhìn qua đã thấy vô phương cứu chữa rồi.
Trước khi cảnh sát đến, giọng điệu họ Ngô mang ít nhiều trào phúng: "Phiền phức không phải đến rồi sao?"
Chấp pháp giả cố ý giết người ở đây, ít nhất khiến tâm lý Trần Trản ngột ngạt.
Cách nhìn của hai bên khác nhau rõ ràng, Trần Trản chỉ ngồi xuống kiểm tra thi thể: "Thì ra người ở lại không kể biên giới."
Ngô tiên sinh thờ ơ lạnh nhạt, như ghét bỏ không khí ô nhiễm quanh thi thể: "Đây cũng là kết cục không đóng nổi giá trị tẩy trắng."
Quy trình lấy lời khai đối với Trần Trản mà nói: xe nhẹ đường quen.
Ngô tiên sinh được thẩm vấn trong một phòng khác, đột nhiên phản ứng lại mình đã bị Trần Trản lợi dụng mất rồi, cung cấp nhân chứng miễn phí!
Ngoài dự liệu của hắn là, bên Trần Trản bị hỏi rất lâu, sau đó có hai viên cảnh sát cùng bọn họ về biệt thự.
Trên đường đi Ngô tiên sinh định hỏi đã xảy ra chuyện gì, nhưng vướng người ngoài đành không tiện mở miệng.
Trần Trản vừa vào phòng việc đầu tiên là bật máy tính lên, mở file văn bản, phiên dịch lại nội dung một đoạn văn.
Ngô tiên sinh đứng một bên, càng nghe càng cảm thấy hoảng sợ, nội dung cậu đọc lên có hiệu quả như thảm án chết người vậy, thật thần kỳ.
Trần Trản nói lưu loát với cảnh sát bản xứ: "Đây là truyện tôi mới viết."
"Vụ án được phỏng theo?" Một cảnh sát cau mày.
Trần Trản cũng nhíu lại: "Nhưng truyện của tôi chưa từng công bố, bản thảo chỉ lưu ở đây, sao lại thế..."
Hai người cảnh sát nhìn nhau, cuối cùng đồng thời nhìn chằm chằm Ngô tiên sinh.
3
"..."
Tao đ** cả nhà mày!
Có được giáo dưỡng tốt đẹp đến đâu cũng không ngăn nổi phẫn uất lúc đó.
Sau khi Ngô tiên sinh lại bị cảnh sát mang về đồn thẩm tra, hệ thống nhảy nhót ra ngoài: "Thì ra kí chủ đã tính kế hắn ngay từ đầu?"
Trần Trản nhoẻn miệng cười, dịu dàng xoa cái đầu tròn vo của nó: "Tính kế hắn thế nào?"
Khối cầu không rõ lắm: "Có thể truyện hai ngày trước không viết như thế."
"Tôi đọc hết tin tức rồi." Trần Trản đứng dậy: "Cách chấp pháp giả giết người ở lại đơn giản chỉ dùng lửa nước sấm sét, nếu chọn chỗ của tôi để ra tay, lửa và sét là tiện nhất."
Chết ngay trước cửa nhà, nếu ban ngày thì lộ liễu quá, thời gian phải vào lúc đêm khuya.
Tổng hợp những yếu tố này lại, cậu có thể viết ra năm vụ án mạng khác nhau, cái vừa đọc chỉ là một phần thôi.
Khối cầu rùng mình một cái.
Trần Trản: "Chắc chắn ngày mai truyền thông sẽ không kiêng nể gì đưa tin vụ án này."
Hệ thống: "Đối với anh thì có ích gì?"
"Chấp pháp giả muốn làm to chuyện liên lụy tới tôi, vừa khéo..." Trần Trản cực kỳ bình tĩnh nói: "Không chừng cuối cùng trong ngoài nước đều phải tranh mua bản quyền."
Tiểu thuyết kể đúng các vụ án có thật, mánh lới bao lớn.
"..."
Trần Trản cười tiếp tục xoa khối cầu: "Cậu làm cái biểu cảm gì đó?"
Một vẻ lên nhầm thuyền giặc thế này.
Hệ thống lạnh cả người: "Không có chứng cứ hắn sẽ được thả nhanh thôi."
Trần Trản: "Khiến họ Ngô khó chịu chút, tôi cũng không thiệt."
Phỏng chừng hôm sau cảnh sát còn phải tới tìm cậu.
Cũng vì mấy ngày qua Trần Trản có mặt trên tin quốc tế quá nhiều, khiến lực lượng cảnh sát chủ yếu đặt nghi ngờ vào Ngô tiên sinh, chờ bọn họ tỉnh táo lại sẽ phát hiện, tác giả viết ra cái này cũng là đối tượng bị quan sát trọng điểm.
Hệ thống: "Anh không lo gì à?"
Khóe miệng Trần Trản hơi vểnh lên: "Để ngừa bất trắc, trước đó tôi đã lắp camera bên ngoài rồi."
Đây vốn là nơi ở của kẻ nghiện có tật giật mình, đương nhiên chúng không thể bỏ tiền lắp đặt thứ này.
Hai ngày sau, thành phố Y.
Trong ngoài trên dưới biệt thự đều được lau dọn sạch sẽ, thức ăn tươi mới phong phú, chờ một vị chủ nhân khác về nhà.
Một ngày không gặp như cách ba thu.
Hai ngày không thấy nhớ thương vô bờ.
Ngày thứ bảy trôi qua... Đáng lý Trần Trản nên về rồi chớ.
Đáng tiếc Ân Vinh Lan vẫn chưa thấy tin cậu trở về, tối hôm đó, lại thấy khuôn mặt cực kỳ quen thuộc trên bản tin thời sự.
- --
Lời tác giả:
Trần Trản: Em cũng không muốn.
Ân Vinh Lan:...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...