Editor: Annne
Đã từng gặp qua người có tính tình kém, nhưng chưa bao giờ thấy có người kém như này.
Dụ Trạch không ngờ rằng lại còn có người dám bộc phát tính của mình trước mặt hắn.
Đúng là không cho hắn thể diện.
Ngón giữa gõ gõ lên tay vịn sofa, Dụ Trạch Niên lười biếng ngồi xuống.
Hắn nhìn nam sinh cao gầy kia rời đi, khóe môi đột nhiên cong lên không.
— Tên này rời đi mà còn không quên mang theo dây ăngten.
Cửa nhà Dụ Trạch Niên bị đập tan nát, hắn không tức giận mà đi tới bệ cửa sổ nhìn xuống.
Nhóm bạn mèo mả gà đồng thì đều mang cái đức tinh kia, thấy việc đến vậy thì lúng túng chào tạm biệt.
“Các người chơi đi, tôi có việc đi trước đây.”
Một lúc sau, đám đông giải tán, để lại một mình Trình Kiết Nhiên.
Anh ta đẩy kính trên sống mũi, dửng dưng đứng cạnh Dụ Trạch Niên.
Tầm mắt của Dụ Trạch Nhiên vẫn đang nhìn xuống dưới.
Trình Kiết Nhiên đưa mắt nhìn, thấy được tên nhóc kiêu ngạo vừa đến đập phá nhà.
Anh ta thấy cậu đi vào hành lang, giơ tay vứt thẳng cọng dây vào thùng rác màu xanh lá.
Dụ Trạch Niên đổi cửa sổ, đi đến cái bên trái ban công, mở ra rồi ngả người dựa vào chờ đợi.
Đếm ngược trong miệng —
“Ba, hai, một.”
Vừa dứt lời, phòng bên cạnh sáng đèn.”
Dụ Trạch Niên nhướng mày, cằm căng chặt nói với người bên cạnh: “Thấy không?”
Hiểu chưa?
Trình Kiết Nhiên nhíu mày.
“Phòng 1101, Lâm Đăng Nhất.” Môi Dụ Trạch Niên cong lên biểu lộ tâm tư không hề che giấu, hắn vỗ vai Trình Kiết Nhiên đầy ẩn ý rồi rời đi.
–
Sau khi Lâm Đăng Nhất về nhà và mở cửa lần nữa, cậu cảm thấy thế giới thật yên tĩnh.
Không có tiếng nhạc ầm ĩ, tiếng ồn giảm đến mức thấp nhất, thành phố dần chìm vào giấc ngủ sâu, yên lặng với sao trời lấp lánh trong ngân hà.
Một ngày mới đang ấp ủ, mỗi giây trôi qua đều thành quá khứ.
Vừa bùng nổ khiến tâm tình cậu nhẹ nhàng hơn nhiều, sau khi bị TT đuổi thì cậu vẫn còn một chiến đội muốn đến hơn.
Ngày hôm qua chỉ là ngày hôm qua, cậu sẽ không quay đầu nhìn lại.
Tiếp tục những gì vừa nãy, Lâm Đăng Nhất khởi động máy tính và chuẩn bị tài khoản mới để bắt đầu phát sóng trực tiếp.
Mọi thứ sẵn sàng, phòng trực tiếp mới, ID game mới, tên mới —DD.
Trò chơi cậu chơi là Mirror, là trò chơi hot nhất hiện nay.
Mặc dù cậu đã thành thạo đến mức có thể nhắm mắt gánh team nhưng cậu vẫn không thoải mái khi đối mặt với công chúng khi phát sóng lắm.
Khi còn ở chiến đội TT, KING đã đề nghị cậu phát sóng trực tiếp khi rảnh, điều này rất thú vị, đừng ác cảm với phát sóng trực tiếp.
Đây là con đường để hot lên rất nhanh, có rất nhiều tuyển thủ chuyên nghiệp được phát hiện qua nền tảng phát sóng trực tiếp.
Lâm Đăng Nhất có mục tiêu, cậu không chỉ muốn giành chức vô địch mà còn muốn đến chiến đội.
Microphone hãng Newman màu bạc treo trên đỉnh đầu, cậu quay camera vào tường.
Sau khi bật card âm thanh Aiken, Lâm Đăng Nhất do dự chút rồi đưa ra một quyết định.
Cậu ấn nút thay đổi giọng nói, đeo tai nghe rồi nghe giọng mình.
“Alo.”
“Ưm.”
Giọng loli, rất được.
Ngụy trang hoàn hảo, dù là người cực kì quen cũng không ai nghe ra được mình là ai, điều này hoàn toàn có thể giảm bớt sự ngượng ngùng khi livestream.
Lâm Đăng Nhất cảm thấy thoải mái yên tâm hơn, ngón trỏ thon dài ấn chuột trái, từ đây một người mới Loli ra đời.
Một cửa sổ mới sáng lên trên trang streams mới của nền tảng Trees, mặc dù giờ này không một ai quan tâm đến.
—
“Bên Lâm Đăng Nhất, cậu muốn tôi xử lý thế nào?” Trình Kiết Nhiên đứng ở cửa ra vào.
Cửa phòng tắm của khách sạn mở ra, một bóng người cao gầy bước ra.
Hắn lau lau mái tóc đen, tóc mài dài đẫm nước, giọt nước nhỏ từ tóc lăn dọc sống mũi cao thẳng rồi chạm đến bờ môi.
Ngón cái lau môi, Dụ Trạch Niên vặn bình nước khoáng uống một hơi cạn đáy.
Dáng người thon gầy, làn da căng tỏa ra hoocmon đặc trưng của tuổi hắn, hắn dựa vào thành ghế sofa rồi cong chân: “Quy củ cũ.” Hắn hơi nhếch mắt, khóe miệng nở nụ cười lười biếng.
Trình Kiết Niên do dự một chút, sau đó gật đầu: “Ngày mai sẽ thu xếp xong, cậu yên tâm.” Anh ta vặn nắm cửa, chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chờ đã.” Dụ Trạch Niên đột nhiên ngăn anh ta.
Trình Kiết Nhiên quay đầu.
Ngón trỏ Dụ Trạch Niên gõ bàn, hắn ngẩng đầu lên, vầng sáng ánh đèn chiếu lên hầu kết đang nhô lên của hắn, nghĩ đến người thanh niên không sợ gì kia, hắn cong khóe môi nói: “Thôi chưa đụng đến hắn, người này để tôi.”
Không ở nhà được nữa, ở khách sạn cũng ổn.
Hắn theo thói quen bật máy tính vào nền tảng Trees.
“Một tuần nữa sẽ khai giảng.” Trình Kiết Nhiên ân cần nhắc nhở.
“Ừ.” Dụ Trạch niên cầm cái nhẫn có màu đen trong hộp đựng đeo lên ngón út, không ngẩng đầu lên: “Tôi đã biết.
Nói cho lão già, ước hẹn một năm, nói lời giữ lời.”
Trình Kiết Nhiên trở về nhà, Dụ Trạch Niên xem phát sóng trực tiếp một mình trong khách sạn.
Tối nay không biết dây thần kinh có việc gì, hắn đi loanh quanh khu người mới thì thấy khung livestream đen xì của một người mới.
Nói chung, các streamer trò chơi sẽ có những hình ảnh hấp dẫn người xem, hoặc là một cô gái đẹp rực rỡ, hoặc một bức ảnh chụp màn hình game đặc sắc, nhưng người này chỉ là một màn hình đen ngòm.
Nhìn tên, Dụ Trạch Niên đọc: “DD?”
Nhấp vào một cách thản nhiên, hắn chống cằm di chuyển con chuột.
Ngoại trừ một streamer với hắn, trong phòng trống tử khí âm trầm này không còn ai cả.
Streamer: DD
Người xem 1: Gọi tao là bố.
Nhàm chán quá nhỉ? Dụ Trạch Niên định rời đi.
Tuy nhiên, vào lúc này, hắn nghe thấy tiếng “Ưm” từ phía đối diện.
Giọng nói lạnh lùng mà trong sáng, nghe rất hay.
Hắn hủy bỏ thanh rời khỏi, thử hỏi: “Streamer mới?”
Streamer lên tiếng.
“Ừm.”
Giọng nói này….
có chút ngọt ngào.
Thấy thái độ của streamer này không được nhiệt tình cho lắm, Dụ Trạch Niên định out ra thì thấy màn hình hơi run lên.
Ulti nhanh chóng của DD đã lấy mạng đối thủ, động tác nhanh đến mức hắn không kịp phản ứng.
Tốc độ tay này…..
Dụ Trạch Niên bỏ tay không trán xuống, ngồi thẳng dậy.
Sắc mặt hắn dần dần thay đổi từ cà lơ phất phơ trở nên nghiêm túc, đến cuối cùng hắn chăm chú theo dõi thao tác của DD, càng xem càng nhập tâm.
Cho đến cuối trận, hắn mới híp mắt đưa ra kết luận –một cao thủ, hiếm lắm mới gặp được cao thủ thậm chí ngang hàng với hắn.
Ai đây?
Acc nhỏ?
Dụ Trach Niên nói: “Ai là quản lý?”
Một giọng loli lạnh lùng vang lên trong phòng livestream: “Quản lý gì?”
[Gọi tao là bố]: Quản lý phòng phát sóng trực tiếp, không biết à?
Loli: “Không biết.”
Cái vấn đề nhỏ này thể hiện rằng DD thực sự là một tân binh thuần túy.
[Gọi tao là bố]: Tôi tặng lễ vật, emem để tôi làm quản lý.
Loli: À.
Khu người mới thật sự nhàm chán, Lâm Đăng Nhất cũng lười nói chuyện với cái người xem đầu tiên ghé đến phòng livestream.
Lâm Đăng Nhất thật sự không biết phải đặt quản lý như thế nào, cậu suy nghĩ chút.
Nhưng mới chỉ ba phút…
Khi trở lại phòng phát sóng trực tiếp, cậu nhíu mày nhìn về góc trái.
Đúng vậy, là phòng phát sóng trực tiếp của cậu.
Nhưng…
Người xem 1600.
Người xem 5800.
Người xem 23000.
Người xem 59000.
Người xem…..
Số người vào phòng bất ngờ gia tăng đột biến, số người trong phòng phát sóng của DD tăng điên cuồng như ngồi tên lửa, Lâm Đăng Nhất cũng không biết chuyện gì đang xảy ra.
Màn đạn bay lung tung trên màn hình làm cậu không nhìn rõ giao diện.
[Fuck… Có ai giống tôi vì phòng này trên top 20 đề cử mà vào xem không?]
[Tui!]
[Tôi…]
[Tôi!!!!]
……..
Đầu đề — Chương trình phát sóng hàng đầu của Trees, quảng bá trên toàn bộ trang web, mỗi cái tốn 5000 tệ.
Lâm Đăng Nhất nhìn bảng donate.
Bốn chữ [Gọi tao là bố] màu vàng rực rỡ treo trên đầu bảng.
Số lá donate: 10.000.000
Cậu nhíu mày.
Mười vạn tệ?
Không chỉ cậu, cả màn đạn đều điêu cuồng rồi.
[Mười vạn tiêu hết trong một giây, chết tiệt, cái gì thế này, đây là đại gia mới của Trees hả???]
[Gọi tao là bố? ……Bố…… Bố ơi…… Cha, con gọi, xin bố, qua xem phòng livestreams của con đi!”]
[Ui, hình như streamer này là người mới, tự kéo theo đại gia hả? Hay là pr tuyên truyền?]
Sau màn đạn này, một dòng chữ màu vàng chóe hiện lên.
[Gọi tao là bố]: Pr?
Dụ Trạch Niên buồn cười thầm nghĩ: Mình rất giống pr hả?
Hắn cười nhạo, di chuyển ngón trỏ, 3 cái tên lửa phóng lên trời.
Bay quá nhanh làm người xem không kịp phản ứng, làm người xem suýt tắc nghẽn cơ tim.
Màn đạn:
[…]
[….]
[…]
[Bố]
[Bố]
[Bố]
………
Lâm Đăng Nhất tựa vào lưng ghế nhìn chuỗi số kia, số lá cây donate là: 16.000.000
Ba giây sau, cậu mở cửa sổ chat riêng: “Anh là ai?”
Cậu hơi nghi ngờ là KING.
Nhận ra mình?
Nếu vậy thì cậu sẽ chuyển tiền lại nguyên vẹn.
Nhưng cậu không thể ngờ được bên kia nhắn lại: “Không biết chữ?”
[DD]: “?”
[Gọi tao là bố]: “Đọc tên tôi ra.”
- Gọi-tao-là-bố-
[DD]: “Cút.”
Khi Dụ Trạch Niên tặng lễ vật cho người ta, ai mà chẳng cung phụng hắn như đại gia cơ chứ? Đây là lần đầu tiên hắn bỏ 16 vạn cho người ta mà bị nói cút đấy.
Hắn bị chọc tức đến bật cười.
Được nha, hôm nay là ngày nào thế nhỉ, phải xem hoàng lịch rồi.
Cả hai người đều tát mặt hắn.
Từ nhỏ Dụ Trạch Niên đã quen làm đại gia, người khác đối đầu với hắn thì hắn lại càng hăng.
Hắn trực tiếp đăng một tiêu đề lên toàn trang web – [Mọi người, vào xem chút không? Làm quen chút, streamer mới, con gái cưng nhà tôi.]
Ngay khi phát tán trên toàn trang web làm người ta xôn xao, màn đạn rất hợp tác đồng loạt gõ [Con gái], Lâm Đăng Nhất nhìn thấy dòng ‘Con gái’ kia, mặt mày xanh lét.
Cậu gửi tin nhắn: “Anh điên à?”
Dụ Trạch Nien hiểu ra, bé Loli này thật sự không coi trọng tiền bạc của mình, đúng là không biết chữ khách khí viết thế nào.
[Gọi tao là bố]: “Cho em tiền còn không vui?”
Tóm tắt: Bố cho em tiền em còn không vui, còn không nhanh đến dỗ bố?
Ai ngờ.
[DD]: “Tôi cần anh cho? Cút đi.”
Dụ Trạch Niên quả thật đâm trúng ván sắt.
Làm gì có đạo lý tặng quà lại còn đòi lại, đây là con gái nhà ai thế?
[Gọi tao là bố]: “Con gái ngoan, bố đưa quà gặp mặt, đừng khách sáo.”
Gửi xong câu này hắn liền chuồn.
Đùa cô nàng chút thôi chứ không có ý coi trọng.
Cửa sổ kính trong suốt sát đất có thể nhìn thấy cả bầu trời sao, Dụ Trạch Niên duỗi chân dài trên bàn, hắn nhìn phòng livestream của DD bị phá lộn xộn.
Mọi người vào spam điên cuồng, màn hình chính bị màn đạn che phủ, mà phía bên kia màn hình lại có một tiếng chửi “***” như có như không, giọng nói nhỏ bé giận dỗi vừa ngọt ngào vừa đáng yêu.
Lại còn mắng người cơ, thì ra là một bé ớt cay.
…
Mấy ngày tiếp theo.
Dụ Trạch Niên tìm được thú vui.
Lâm Đăng Nhất thì sắp điên rồi.
Cậu không biết tên Gọi tao là bố kia bị điên gì mà ngày nào cũng nằm vùng ở phòng phát sóng của cậu.
Nhờ hắn ta mà sự nổi tiếng của phòng phát sóng tăng điên cuồng không hề giống một người mới.
Tăng đến nỗi vọt lên tận trang [Đề cử].
Sức nặng của các streamer trong [Đề cử] không phải chuyện đùa, cũng không phải ai cũng cũng có thể lên đó.
Tất cả đều là nhờ vào hành vi không coi tiền như tiền của Dụ Trạch Niên, mỗi ngày đều vung tiền, chỉ mới có mấy ngày toàn bộ nền tảng đều biết rằng có một streamer mới ra đời và có mang theo một đại gia mới toanh.
Các đai gia trên nền tảng Trees chưa bao giờ ngừng, một ngày donate mấy trăm vạn, thậm chí có người còn mấy nghìn vạn.
Nhưng rất hiếm khi một streamer mới lại được một đại gia nâng đỡ như vậy.
May mắn thay, Lâm Đăng Nhất hoàn toàn có thể lọc ‘Gọi tao là bố’ ra, dù trong phòng livestream vung tiền hăng hái thì cậu cũng làm như không thấy, lười không thèm để ý đến hắn.
Sau đó, có một trận chiến thay đổi hoàn toàn ấn tượng của Dụ Trạch Niên đối với streamer mới này.
Ngày hôm đó, DD đã gặp Kì Lân và hạ gục hắn ta chỉ trong 10 phút, một trận thành danh.
Kỳ Lân là ai?
Tuyển thủ chuyên nghiệp, lại còn là đội trưởng chiến đội.
Vào lúc đó, biểu cảm của những người ngồi trước máy tính đều đóng băng.
Dụ Trạch Niên đã thấy DD không tầm thường từ rất lâu, biểu cảm nghiêm túc.
Trong phòng huấn luyện của chiến đội BYL, hắn ta gõ màn hình máy tính hỏi người đằng sau: “Thấy không?”
Trác Nhiên – đội trưởng chiến đội BYL mặt mày nghiêm túc, ôm tay đi hai vòng rồi ném xuống ba chữ: “Đoạt đến đi.”
Người này nhất định phải cướp được.
Lâm Đăng Nhất không hề biết sau buổi đấu mình đã thành một mầm non tiềm năng trong mắt các đại thần, mấy đại thần đều đang yên lặng ngồi xổm trong các acc nhỏ nhìn cậu.
Nấu một bát mì gói đơn giản, Lâm Đăng Nhất để điện thoại qua một bên, giọng nói của Vương Tiểu Trát từ trong truyền ra: “Đăng Nhất yêu dấu, sáng mai tôi qua tìm ông cùng đi học, ngày đầu tiên không thể đến muộn!!!”
“Không cần.” Tắt bếp, nhấc nắp, mùi hương của mì gói lập tức tỏa ra.
Lâm Đăng Nhất tùy tiện để nắp trong bếp, hoàn toàn ném Vương Tiểu Trát sang một bên.
“Ngày mai tựu trường, ông còn không biết đường, ông cần tôi đó!”
Lâm Đăng Nhất: “Không cần ông.”
Vương Tiểu Trát: “Hừ, ông cần.”
Từ nhỏ đến lớn Vương Tiểu Trát đều như vậy, Lâm Đăng Nhất đã quen rồi.
“À đúng rồi, tôi nói cho ông chuyện này, ông phải chú ý đấy.” Bỗng nhiên Vương Tiểu Trát nói.
Lâm Đăng Nhất: “Chuyện gì?”
Vương Tiểu Trát: “Ông ở lớp 3 đúng không, cẩn thận đó.
Lớp ông có một Hỗn Thế Ma Vương, tôi quên không kể với ông.”
Lâm Đăng Nhất: “Ồ, không liên quan đến tôi.”
Vương Tiểu Trát: “Ừa… Nếu hắn không điều tra ông thì đúng là không có quan hệ gì cả.
Tôi nói với ông trước để ông chuẩn bị tinh thần, tôi sợ ông ngứa mắt với hắn, cái tính tình của ông đúng là… Dù sao ông biết là được rồi, hắn ta nổi danh là phú nhị đại không học vấn không nghề nghiệp, chúng ta là người có mục tiêu vò Thanh Hoa Bắc Đại, không chung đường với hắn.”
Lâm Đăng Nhất: “Ừm.”
Giải thích xong thì cúp điện thoại, bỗng mắt phải của Vương Tiểu Trát bắt đầu giật giật không ngừng.
“Sao thế nhỉ.” Cậu ta hơi bối rối, che lại mắt mình.
“Mình sắp giàu hả?”
“Mắt trái giật là tài, mắt phải giật là tai, không sai nhỉ….”
—
Lúc này, cái tên Hỗn Thế Ma Vương kia đang nhàn nhã gõ chữ, lắc lư trong phòng livestream mà DD còn chưa phát sóng, cực kì nhàm chán nhắn: “Con gái có ở đây không?” “Xin chào?” “Hello?” “Còn phát sóng trực tiếp nữa không?”
Lâm Đăng Nhất vừa mới cắn được một miếng mì, sắc mặt trầm xuống.
Nhấp chuột phải vào thanh quản lý chuẩn bị thực hiện lệnh.
Cùng lúc đó, [Gọi tao là bố] phát ra ba kí tự màu vàng lớn – “Bố đến rồi.”
Ba chữ vừa hiện ra thì một dấu chấm than đỏ hiện lên theo ngay — [Xin chào, ngài đã bị streamer DD cấm nói 72 giờ.]
Dụ Trạch Niên:?
Sau đó hắn thấy được giao diện màn hình của steamer có dòng chữ — “Cháu trai, ông đây là ông nội mày.”
[Cười lạnh.jpg].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...