Sau Khi Nam Chính Có Thể Đọc Được còm Men

Theo đuổi Lương Tùng đã ba năm.

Ba năm nay, ta đã dùng hết thủ đoạn mềm có cứng có, thế mà hắn cứ thủy chung không đổi dầu muối cũng không ăn.

Mặc kệ ta thả tính tán tỉnh thế nào, hắn cũng không chút dao động.

Trong kinh thành sớm có đồn đãi, Nhiếp Chính Vương Lương Tùng bạo ngược vô nhân đạo.

Nhưng mấy ngày trước ta tới hành cung, còn cố ý ăn mặc một thân sa mỏng đi gặp hắn.

Còn ở ngay trước mặt hắn “trượt chân lỡ té” rơi vào suối nước nóng.

Ta lúc đó chỉ kém viết hai chữ “câu dẫn” ở trên mặt thôi, thế mà hắn lại chỉ nhàn nhạt liếc ta một cái, sau đó đem áo khoác ngoài cởi ra khoác lên người ta.

“Nhị tiểu thư sau này vẫn nên mặc nhiều một chút, đừng để bị cảm lạnh.”

Ta tức tới độ đêm đó sốt cao không dứt.

Hôm nay ta lại đổi một cái váy trễ ngực.

Bưng bánh trôi ủ rượu từ phòng bếp đi tới tìm hắn.

Vừa mới bước vào thư phòng, ta liền thấy hắn đang ngồi viết viết vẽ vẽ cái gì đó với không khí.

Ta đi tới gần hắn, thế mà lại nhìn thấy khoảng không trước mặt hắn hiện lên từng đợt bình luận không dứt.

[Nam chính đừng tin nàng, nàng là lừa gạt ngươi đó!]

[Mấy lời âu yếm đó của nàng cũng khiến ta da đầu tê dại luôn, Vương gia thấy sao nhỉ?]

[Ban nãy có động đất à? Ồ, thì ra là ta nhìn thấy những lời âu yếm sến sẩm của nữ chính nên mới sợ tới mức trong lòng rung động nha.]

Cái tình huống gì đây?

2.

Ta nhìn về phía Lương Tùng.

Hắn vẫn chưa phát hiện là ta tới, vẫn đang hết sức chuyên chú nhìn làn bình luận rậm rạp kia.

Trong tay siết chặt bức thư mật mà tối qua ta sai người đưa tới cho hắn.

Bên trên tràn đầy lời lẽ âu yếm sến súa ~

“Lý tưởng sống của cuộc đời ta có 10 điều, điều thứ nhất chính là yêu chàng không đổi, chín điều còn lại là yêu chàng gấp bội lần như vậy.”

“Hôm nay ăn được quả lê, Vương gia có biết là lê gì không? Là ta đối với Vương gia không chia không lìa* đó.”

*Cụm từ 不棄不離 có nghĩa là không chia không lìa, trong đó chữ 離 và chữ 梨 (quả lê) đồng âm với nhau

“Thời tiết hôm nay lạnh quá, có chuyện gì có thể vào trong chăn ta nói được không?”

“Vương gia đoán xem tim ta đang ở đâu nào? Không phải ở bên trái, cũng không phải ở bên phải, mà là ở bên chàng đó ~”

“Muốn ngọt ngào thì có hàng trăm cách, có thể ăn kẹo, có thể ăn mật, còn 98 cách còn lại là nhớ chàng.”

...

Lá thư mật cuối cùng còn vẽ một hình trái tim nho nhỏ màu đỏ nữa.

Thân thể ta run lên, tuyệt vọng không thôi.


Má nó chứ.

Chả trách.

Ba năm nay, ta tấn công Lương Tùng đủ kiểu, thế mà hắn vẫn cứ không mặn không nhạt như vậy, cho dù là động tâm thì cũng chỉ trong thoáng chốc, sau đó sẽ lại lập tức ngăn lại tổn hại.

Ta vốn tưởng là Lương Tùng trời sinh tính tình lạnh nhạt.

Hiện tại xem ra, là đám người không biết ở đâu ra kia xúi bậy hắn mà!

Cái thứ gì kia chứ!?

Bình luận vẫn đang liên tục được cập nhật.

[Nhiệm vụ thành công là cũng mất vợ yêu luôn đó nha!]

[Kiên trì lên! Chỉ có đàn ông “kiên trì” mới có thể làm nàng động tâm!]

Bình luận này lướt qua, Lương Tùng đột nhiên nhíu mày.

Hắn trầm ngâm hai giây, lấy bút ra viết chữ trên không khí.

Hắn viết chữ phồn thể, ta còn chưa kịp load được hắn viết gì thì đã thấy đống bình luận khác nhảy đến.

[Lương Tùng: Phải kiên trì bao lâu?]

[Lương Tùng: Nửa canh giờ?]

Có lẽ là do vầng hào quang của nam chính, Lương Tùng vừa mới đặt câu hỏi thì đã có hàng trăm bình luận nhảy đến tràn ra khắp không trung.

[Cái đó không phải nói giá trị vũ lực đâu nhé!]

[Đừng nói linh tinh, tuyệt đối không được nói đùa mấy chuyện như “kiên trì’ này đâu nhá!]

[Nửa canh giờ nào đủ chứ, ít nhất cũng phải 7749 ngày.]

[Ha ha ha ha cười chết ông đây rồi.]

[Có điều nói chứ, cấp trên không phải cấm dùng tên của vai chính bình luận sao?]

Lương Tùng càng nhíu chặt mày hơn, tiếp tục tương tác:

[Lương Tùng: Bổn vương là Lương Tùng.]

Chỉ là bình luận này của hắn vừa nhắn ra, lại bị những bình luận tới sau phủ lên.

[Ê từ từ đã! Nữ chính tới kìa!]

[Ôi váy trễ ngực! Hu hu hu! Nữ chính xinh quá đi mất!]

[Ụa, không trách được nam chính động tâm, đến ta cũng không cầm lòng được nè.]

Sắc mặt Lương Tùng tối sầm, cầm lấy áo choàng bên cạnh bước nhanh về phía ta.

Lúc hắn khoác áo lên cho ta, động tác vô cùng dịu dàng, ngón cái nhẹ cọ qua xương quai xanh của ta.

Ta hơi run lên.

“Sao nhị tiểu thư lại run như vậy?”


Hắn nheo mắt, ánh mắt chăm chú nhìn vào gương mặt ta.

Ta càng run dữ dội hơn: “Ta... ta ta ta lạnh.”

“Lạnh thì đừng mặc ít như vậy.”

Không biết tại sao, ta thế mà lại nghe ra được vài phần tức giận trong lời nói của hắn.

Run thì run, tán tỉnh thì vẫn phải tán tỉnh.

Ta thở ra một hơi, cường ngạnh trấn an mình.

“Vương gia, phòng bếp vừa mới làm bánh trôi ủ rượu, ta nghĩ Vương gia sẽ thích cho nên mang tới cho chàng.”

Lương Tùng nhướng mày.

Ngũ quan lạnh lùng hơi giãn ra, sát khí cũng thu lại, thấp giọng ừ một tiếng.

Ta cầm theo hộp đồ ăn đi tới trước án thư, bưng ra hai chén bánh trôi ủ rượu.

Lương Tùng người này rất cẩn thận, trước khi ăn cái gì đều phải có người thử độc trước.

Cho nên ta liền tự thân thử một miếng, còn chưa nói lời nào, Lương Tùng đã cúi người xuống nhấp một ngụm ngay ở cái thìa ta vừa ăn.

“Thực ngọt.”

Hắn dừng một chút, lại như nhớ ra cái gì, thần sắc lại trở lại vẻ lạnh lùng như trước.

“Bổn vương chỉ sợ ngươi hạ độc thôi.”

“Bánh trôi này... cũng không ngọt như thế.”

Ta sớm đã quen hắn từ chối mình như thế này, yên lặng thu dọn hộp đồ ăn.

Trước khi ra cửa, Lương Tùng gọi ta lại:

“Nhị tiểu thư có quên gì không?”. Truyện Tổng Tài

Quên gì?

Ta sửng sốt.

Bỗng nhiên nghĩ tới, mỗi lần tạm biệt Lương Tùng, ta đều sẽ thả thính nói mấy lời âu yếm sến sẩm.

Không phải chứ?

Mỗi lần ta nói, Lương Tùng cũng đâu có vẻ gì là thích thú đâu?

Cùng lúc đó, khu bình luận đã nổ tung rồi.

[Vương gia, nhìn cái bộ dáng không có tiền đồ của ngài đi!]

[Nữ chính lần này trước khi tạm biệt chưa có nói lời yêu thương nha.]

[Vương gia, kiên trì lên! Lời âu yếm không có có thể bổ sung sau, vợ mà mất là không tìm về được đâu!]

Lương Tùng ho nhẹ một tiếng.


Trong ánh mắt ẩn chứa chờ mong.

“Vương gia,” Ta thầm nghĩ, “Đây là mu bàn tay của ta, còn đây là mu bàn chân của ta, mà chàng, là bảo bối của ta đó ~”

3.

Vừa dứt lời, Lương Tùng liền đóng cửa lại.

Bình luận theo đó mà biến mất.

Ta được ám vệ bên người Lương Tùng hộ tống về phủ Thừa Tướng.

Trở lại phòng, ta lập tức triệu hoán hệ thống:

“Hệ thống, vì sao Lương Tùng có thể nhìn thấy khu bình luận?”

[Cái này không thuộc quyền quản lý của bổn hệ thống! Nhắc nhở ký chủ, nhiệm vụ hôm nay thất bại rồi đó!]

Nhiệm vụ thất bại...

Ta thở dài.

Mỗi một lần ta thổ lộ và đối tốt với Lương Tùng, thật ra đều là nhiệm vụ hệ thống giao cho.

Ba năm trước, ta bị bắt xuyên vào thế giới tiểu thuyết.

Cỗ thân thể này thực sự yếu ớt, xuyên vào sách mới một tháng mà bệnh nặng bệnh nhẹ liên tiếp tới không ngừng, ngày nào cũng trên bờ vực sinh tử.

Đúng lúc này, hệ thống xuất hiện.

Hệ thống có thể giảm bớt cảm giác đau đớn do bệnh tật hành hạ của ta, nhưng ta cần phải hoàn thành nhiệm vụ nó giao.

Nhiệm vụ chính là theo đuổi Lương Tùng, bên dưới nó còn có rất nhiều nhiệm vụ chi nhánh khác.

Khác với những hệ thống công lược khác, ta không thể nhìn thấy giá trị động tâm của Lương Tùng.

Mỗi khi làm nhiệm vụ, chỉ có khi nào Lương Tùng thật lòng tiếp thu sự theo đuổi của ta thì mới tính là thành công.

Cho dù nội tâm hắn có vui mừng thật, nhưng ngoài miệng lại nói toàn câu khách sáo thì cũng coi như nhiệm vụ thất bại.

Lúc đầu theo đuổi hắn, ta thành công rất nhiều lần.

Khi đó ta còn đắc ý, cho rằng Nhiếp Chính Vương mặt lạnh cũng chỉ có thế mà thôi, nhưng không được bao lâu, nhiệm vụ lại liên tiếp thất bại.

Cho tới bây giờ.

Nghĩ tới đống bình luận quá đáng kia, ta khóc không ra nước mắt:

“Hệ thống, ta hoài nghi khu bình luận có vấn đề.”

“Giải quyết không được nó, Lương Tùng căn bản không có khả năng động lòng với ta đâu!”

Hệ thống mắt điếc tai ngơ: [Ký chủ đừng nghĩ nhiều nữa, vẫn là nên đi nghỉ ngơi đi. Nhắc nhở thân thiện: Ngày mai cũng có nhiệm vụ chi nhánh đó!]

[Nội dung nhiệm vụ: Cứu vớt Lương Tùng trúng xuân dược.]

Ta:???

Xuân dược?

Lương Tùng?

Có nhầm không?

Ngày tiếp theo, sau khi ăn cơm trưa xong, ta lên kiệu nhỏ tới Vương phủ.

Còn chưa thấy Lương Tùng thì đã thấy khu bình luận sôi nổi trôi trôi trong không khí.

[Vương gia chuẩn bị xong chưa!]


[Kiên trì! Nhớ phải kiên trì đó!]

4.

Ta: “...”

Làm cái gì đấy!

[A a a! Nữ chính tới rồi kìa! Ta phải nổ cái pháo hoa mới được! Bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch bạch!]

[Bán đấu giá nụ hôn đầu của Vương gia! Giá khởi điểm 1 văn tiền!]

...

Ta tay chân nhẹ nhàng đi tới thư phòng của Lương Tùng.

Chỉ là dù có cẩn thận thế nào đi nữa vẫn không tránh được đôi mắt của Lương Tùng.

Hắn dựa nghiên cạnh án thư, bỗng ngẩng đầu lên, ánh mắt bình tĩnh.

Quần áo sớm đã bị lôi kéo tới xộc xệch, ngực trần tinh tráng trắng nõn nửa khép nửa lộ, mắt đen lấp lánh ánh nước, đuôi mắt hơi hơi đỏ lên thật câu người.

Trong thư phòng an tĩnh tới mức ngay cả tiếng châm rơi cũng nghe thấy.

Lương Tùng không nhịn được nuốt nước miếng, hơi thở gấp, mở miệng: “Thanh Ninh, qua đây.”

Ong ong ~

Đại não ta lag ngang.

Hai chân dường như không chịu khống chế, chậm rãi đi về phía Lương Tùng.

Bình luận liên tục trôi nổi xung quanh, đã sắp bùng nổ rồi.

[Làm gì! Đây là muốn làm gì!]

[Nữ chính hôn một cái, hôn một cái đi có được không? Hôn một cái đi mà, một văn tiền một lần hôn đó, còn được tiện nghi một nụ hôn nữa, hôn một cái đi hôn một cái không chết đâu, nữ chính ơi cô có thể thương xót chúng tôi hôn một cái được không, hôn một cái được một văn tiền lại còn được tiện nghi một nụ hôn, một nụ hôn tiện nghi đổi một văn tiền, quá lời rồi còn gì?]

[Lầu trên điên rồi à?]

Đi tới trước án thư, Lương Tùng đột nhiên kéo ta vào lòng.

“Nhị tiểu thư, mạo phạm rồi.”

Xung quanh dường như trở nên khô nóng hơn không ít, thanh âm của Lương Tùng cũng hơi khàn khàn.

Ta muốn nói cái gì đó để làm bầu không khí hòa hoãn lại, còn chưa có mở miệng liền bị hắn cường thế hôn trở về.

Hương hoa quế tràn ngập xoang mũi.

Thân thể ta mềm nhũn, khép hờ hai mắt, sa vào trong nụ hôn nóng bỏng này.

Cũng không có phát hiện, khu bình luận liên tục được cập nhật.

[Mẹ kiếp! Sao lại che chắn rồi?]

[Bỏ cái che này ra, ta muốn full HD không che aaaaaaa!]

[Ý gì đây, có cái gì mà hội viện uranium như ta không thể xem?]

Không biết qua bao lâu.

Cho tới khi ta bắt đầu không thở nổi, Lương Tùng mới lưu luyến buông ta ra.

“Vương gia.” Ta nhỏ giọng nói, chỉ chỉ khóe môi, “Son môi của ta.”

Hắn không chút để ý mà lau lau, ánh mắt vẫn khóa chặt trên mặt ta.

“Tống Thanh Ninh, nàng dám câu dẫn bổn vương.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận