Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Kỷ Đình Trạch nhìn vào đôi mắt màu hổ phách kia, khi nhớ đến tất cả những chuyện ở kiếp trước vẫn cứ rùng mình. Nhưng hắn vẫn tận lực khắc phục nỗi sợ hãi trong tiềm thức, thẳng lưng nhìn Thẩm Ước.

Hắn nắm chặt lòng bàn tay: "Sao ngươi có thể trả lời thay nàng được?"

Lần nào Thẩm Ước cũng đến rất đúng lúc. Có lẽ ông trời đã định sẵn rằng hắn sẽ luôn thua Thẩm Ước một bậc. Cho dù là trọng sinh, hắn cũng đến muộn một bước.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
2. Anh Thích Em Như Vậy
3. Đừng Hòng Cướp Hoàng Hậu Của Trẫm
4. Đại Lão Vai Ác Luôn Muốn Cưới Ta Sủng Ta
=====================================

Mặc dù trong lòng Kỷ Đình Trạch đã mơ hồ biết đáp án nhưng hắn vẫn không cam lòng, dựa vào cái gì...

Thẩm Ước thản nhiên nhìn hắn: "Kỷ Đình Trạch, ngươi có biết ngươi thua ở đâu không? Ngươi thua là do thiếu quyết đoán, không có trách nhiệm. Ngươi cũng không khác gì những người trong phủ Tuyên Bình Hầu, khi đối mặt với những chuyện quan trọng hơn sẽ bỏ rơi nàng."

"Nhưng bất cứ thời điểm nào trong mắt bổn vương cũng chỉ có nàng."

Dù là ngàn lần hay vạn lần, hắn vẫn sẽ luôn lao về phía nàng mà không hề do dự. Chẳng sợ phải trải qua bãi bể nương dâu, sinh ly tử biệt.

Trong mắt hắn nàng luôn là lựa chọn và hướng đi duy nhất.

Tiêu Tịch Nhan thấy Thẩm Ước nói chắc chắn, trái tim không khỏi đập thình thịch như thể nghe thấy tiếng hoa nở. Nàng mím đôi môi đỏ mọng, đáy mắt tràn đầy sương mù.

Đây là người nàng yêu.

Nàng sinh ra đã gầy yếu đoản mệnh không có sức sống nhưng hắn trước sau chưa từng bỏ rơi nàng. Như đã hứa ở kiếp trước, từ đầu đến cuối đều sẽ "đỡ được nàng".

Kỷ Đình Trạch không nói nên lời, chỉ có thể cúi đầu trầm mặc hồi lâu, trong lồng ngực thở dốc kịch liệt đau đớn.

Nhưng hắn cũng biết những gì Thẩm Ước nói là đúng.

Hắn bị mắc kẹt trong chuyện trần tục, có nhiều điều cố kỵ nên mới có thể bị An Lạc thao túng hết lần này đến lần khác, thỏa hiệp với nàng ta. Nhưng sự nhượng bộ của hắn lại là hy sinh hạnh phúc của Thất nương.

Mà kiếp trước Nhiếp Chính Vương đã chứng minh điều này, cho dù là sinh ly tử biệt...

Đáy mắt Kỷ Đình Trạch xám xịt, hắn biết sắc mặt của mình lúc này nhất định sẽ tái nhợt buồn cười. "Ngươi nói không sai, đều do ta hèn nhát kém cỏi nên mới có lỗi với nàng."


Có lẽ bỏ lỡ một khoảnh khắc chính là sai lầm cả một đời.

"Ta nói rồi, ta không trách huynh..." Tiêu Tịch Nhan lắc đầu: "Thật ra kiếp trước ta quen chàng ấy trước."

Đôi mắt nữ lang vẫn trong trẻo như nước mùa xuân.

"Chỉ là lúc đó ta mất trí nhớ, quên mất chàng nên mới đồng ý hôn ước với huynh." Giọng nàng dịu dàng như mưa phùn: "Nhưng huynh lại không biết chuyện này. Việc này đối với huynh cũng không công bằng."

"Ta qua đời chỉ là do tuổi thọ ngắn ngủi, số mệnh đã định sẽ chết sớm, không liên quan gì đến An Lạc hay huynh."

Còn những mất mát tiếc nuối đã từng mong đợi kiếp trước đã sớm bay theo gió rồi biến mất.

"Sau này Tử Bái không cần phải tự trách mình nữa. Coi như kiếp này là một cuộc đời mới đi."

Kỷ Đình Trạch ngơ ngác nhìn khuôn mặt thanh tú của nàng. Hóa ra từ đầu đến cuối, hắn ngay cả tư cách cạnh tranh cũng không có...

Tiêu Tịch Nhan thở dài trong lòng một tiếng, những chuyện khác cũng không cần phải nói thêm nữa.

Cuối cùng là xoa dịu nam nhân đang ghen tuông kia. Nàng ngước mắt lên, giống như mặt nước trong xanh của tháng bảy, trong trẻo tươi mát. "Thẩm Ước, chúng ta về nhà thôi."

Ngụ ý là gián tiếp khuyên can để hắn buông tha cho Kỷ Đình Trạch. Trong lòng nàng cũng mơ hồ biết được một vài thủ đoạn kiếp trước của hắn.

Nhưng bây giờ những điều này không còn là rào cản đối với họ nữa.

Thẩm Ước vẫn luôn duy trì tác phong trước đây của mình trên chiến trường, cho đến khi hoàn toàn đánh bại đối thủ mới dừng tay. Hắn không hề tỏ ra thương xót chút nào, nặng nề liếc Kỷ Đình Trạch một cái.

"Được, về nhà." Nhưng đối với nàng, hắn từ trước đến nay không có nguyên tắc.

Thẩm Ước duỗi tay ôm lấy vòng eo thon thả như liễu rủ của nữ lang. Hắn dễ dàng bế nàng lên ngựa, động tác lộ ra sự trân trọng và nâng niu.

Ngay sau đó hắn bắt chéo đôi chân dài, lưu loát bước lên bàn đạp. Cánh tay vòng qua hông nàng, cứ thế ôm người vào lòng bảo vệ nữ lang thơm ngát trong ngực. Vó ngựa lộc cộc như gió.

Chỉ còn lại một mình Kỷ Đình Trạch thất hồn lạc phách, như chó nhà có tang.



Nam nhân dung mạo bất phàm đánh ngựa đi qua nhưng vẻ mặt lại ủ rũ, trong lòng thân mật khăng khít ôm một nữ lang nhỏ bé trắng nõn không khỏi thu hút ngày càng nhiều người trên đường dừng lại chú ý.

"Khí chất của người kia không phải là Nhiếp Chính Vương đấy chứ..."


"Vậy người hắn đang ôm trong lòng chẳng lẽ là..."

Tiêu Tịch Nhan được hắn bảo hộ kín mít, mặc dù không cảm nhận được bất kỳ sự xóc nảy nào trên lưng ngựa nhưng vẫn không thể chịu được những ánh mắt dò xét và tò mò xung quanh. Nàng đặt tay lên cánh tay rắn chắc bên cạnh ngoéo một cái, nhẹ giọng nói:

"Được rồi, mau để ta trở lại xe ngựa."

Làm sao nàng có thể không biết nam nhân đã im lặng ăn bao nhiêu giấm, hắn ôm nàng cưỡi ngựa rời đi cũng không kìm nén được tính chiếm hữu rõ như ban ngày.

Thẩm Ước lại hít một hơi, rốt cuộc vẫn suy xét đến cơ thể của nàng trước: "Được."

Hắn cho ngựa chạy chậm lại, từ trong tay áo lấy ra một chiếc còi thổi, một lúc sau, Yến Lục nhận lệnh để mã phu đánh một chiếc xe ngựa đuổi tới.

Thẩm Ước hộ tống người lên xe ngựa.

Rèm cửa buông xuống, cuối cùng cũng thoát khỏi những ánh mắt như có như không bên đường, Tiêu Tịch Nhan thở phào nhẹ nhõm. Nhưng không cần nghĩ cũng biết ngày mai đầu đường cuối ngõ Trường An e là sẽ có chuyện uống trà tán gẫu mới.

Thẩm Ước từ trước đến nay trầm mặc ít nói, nhưng về mối quan hệ với nàng lại cao ngạo không chút che giấu.

Ngồi im lặng một lúc, người bên cạnh vẫn không nói một lời. Tiêu Tịch Nhan cũng không vội, đơn giản để hắn tiêu hóa một hồi, sau đó quen thuộc mở ngăn kéo bàn nhỏ ra, tìm bạc hà và táo đỏ trong ngăn kéo rồi dùng thìa bạc cho chúng vào ấm trà.

Xe ngựa chạy rất êm, khói trà lượn lờ bốc lên, hàng mi dày của Thẩm Ước cụp xuống, vẫn còn sông cuộn biển gầm.

Hắn lén nhìn dáng vẻ điềm tĩnh tự nhiên của nữ lang, trong lòng càng thêm chua chát.

"Kiếp trước..." Hô hấp của Thẩm Ước nặng nề, khống chế giọng nói bình tĩnh: "Hắn đã từng hôn nàng chưa?"

Cả hai người đều tự nhiên biết "hắn" là ám chỉ ai.

Đầu ngón tay của Tiêu Tịch Nhan khẽ run lên, quay đầu lại đối diện với một đôi mắt vàng sâu thẳm đang chăm chú nhìn chằm chằm vào môi nàng giống như một con sói lòng đầy chiếm hữu. Nàng buồn cười lắc đầu.

Thẩm Ước im lặng tiến lại gần, thu hẹp khoảng cách với thiếu nữ.

"Vậy hắn đã bao giờ nắm tay nàng chưa?"

Bàn tay mềm mại như ngọc của nữ lang bị hắn giữ trong lòng bàn tay to lớn chơi đùa. Giống như đang nhào một miếng đậu phụ mềm mịn, làm hắn yêu thích không buông tay.


Tiêu Tịch Nhan không đành lòng rút tay về, hơi thở lại bỗng nhiên trở nên im lặng, trong lòng có chút chột dạ. Suy cho cùng kiếp trước Kỷ Đình Trạch chính là chỗ dựa duy nhất khi nàng bối rối.

Dưới gốc cây mơ, nàng cũng từng có giây phút động tâm. Lúc đó đã tự nhiên nắm tay...

Không ai lên tiếng, trong xe là một khoảng im lặng.

Thẩm Ước càng chán nản hơn. Hắn nhịn không được cầm bàn tay như cành liễu mềm mại lên, cúi đầu, nhẹ nhàng đưa đầu ngón tay thanh tú phấn hồng như màu hoa hải đường vào môi.

Khẽ cắn, hôn mút.

Nam nhân có khuôn mặt xinh đẹp như tranh vẽ, nhưng khi làm việc lả lướt này, ánh mắt lại trước sau luôn nhìn thẳng vào nàng.

Trong lòng Tiêu Tịch Nhan run lên, tay cũng mẫn cảm giống như nhị hoa, nhịn không được nhút nhát sợ sệt rụt về.

"Vậy là từng nắm rồi."

Thẩm Ước lẩm bẩm, trong lòng càng thêm bất mãn, ý đồ xóa đi dấu vết người khác để lại bằng những nụ hôn. Cũng giống như việc đối xử với con mồi yêu thích của mình, phải dính đầy mùi hương của mình rồi mới bỏ qua.

"Thẩm Ước, đừng làm chuyện kỳ ​​quái." Tiêu Tịch Nhan quay đầu lại, lộ ra cần cổ trắng nõn thanh tú như được sơn một lớp men hồng. "... Ngứa."

Tâm trạng của Thẩm Ước dường như lại tốt lên một cách vi diệu.

Đôi môi mỏng của hắn mở ra khép lại, nhưng bàn tay vẫn như cũ không rời đi, vẫn nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay nàng, lời nói bình đạm phảng phất như chân thành nghi ngờ. "Chỉ ngứa thôi sao?"

Hắn làm không thoải mái sao?

Đôi mắt của nam nhân phản chiếu màu vàng lấp lánh, giống như hổ phách thuần khiết nhất.

Tiêu Tịch Nhan không nói nên lời, cả người như sa vào con ngươi của hắn, không ngừng trôi đi. Toàn thân không còn sức chống cự. Nàng bị hắn giữ lấy eo, gần như ngồi lên đùi nam nhân.

Thẩm Ước cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay nàng. "Nhan Nhi thích ứng trước một chút, ngoan, sau này sẽ càng ngứa hơn..."

Nam nhân trời sinh sống mũi cao thẳng, tuấn mỹ phong lưu. Lúc làm việc này càng thêm mê hoặc lòng người.

Tiêu Tịch Nhan rốt cuộc nhịn không được, lông mày hơi nhíu lại, nhỏ giọng tức giận: "Chàng ngậm miệng."

Thẩm Ước cúi đầu cười khúc khích vài tiếng. Sợ chọc nàng giận, chỉ an phận ôm nàng vào lòng, không làm ra việc ái muội quá phận nữa. Dù sao con thỏ giận dữ cũng sẽ cắn người.

Nhưng Thẩm Ước lại rất mong chờ được nhìn thấy cảnh tượng con thỏ nhỏ của mình sau này thực sự cắn người.



Yến tiệc trong cung rất long trọng, cung nhân đều vô cùng bận rộn.

Nhưng lúc này trong Phượng Dương Cung lại hoàn toàn yên tĩnh. Thẩm Giang Nguyệt tựa vào lan can ngọc trắng, dưới ánh trăng, váy lụa thêu hoa mẫu đơn tỏa sáng rực rỡ như ngọc.


Giang Nguyệt nhìn về phía hòn đảo cô đơn trong hồ nước xanh, không khỏi xuất thần.

"Nguyệt Nhi, muội vĩnh viễn là ánh trăng mà ca ca trân trọng nhất..."

"Nguyệt Nhi?"

"Hoàng tỷ?"

Giang Nguyệt bừng tỉnh từ trong hồi ức. Nàng quay đầu lại mới phát hiện thì ra ngay cả Thẩm Đạc cũng đã tới nhưng nàng lại không hề phát hiện.

Thẩm Đạc mỉm cười: "Cung yến sắp bắt đầu rồi, trẫm và hoàng tỷ cùng đến đi."

Mỹ nhân nhẹ nhàng gật đầu nắm lấy tay thiếu niên. "Được."

Đây là lần đầu tiên nàng tham dự sự kiện quan trọng của hoàng thất với thân phận trưởng công chúa Ninh Quốc. Mọi người thấy Liễu thái hậu đi cùng với trưởng công chúa, mà trưởng công chúa lại đang nắm tay tiểu hoàng đế, trong lòng không khỏi có thêm nhận thức về địa vị của trưởng công chúa Ninh Quốc.

Giang Hạc Châu theo mọi người cúi đầu nghênh đón, trong lòng ẩn ẩn đau. Chỉ liếc mắt một cái đã mấy tháng không gặp, nỗi nhớ nhung của hắn đã như lũ lụt không thể ngăn cản.

Giang Nguyệt đương nhiên không thể bỏ qua bóng dáng như có như không lại vô cùng quen thuộc kia trong đám người.

Nam nhân thân hình thẳng tắp, như hạc giữa bầy gà, khuôn mặt tuấn tú như cây bách tùng.

Nàng hơi mím môi. Ca ca gầy đi rồi.

Nhưng Giang Nguyệt vẫn đè nén khát vọng giống như bị mèo cào vào lòng xuống, nhịn không đi gặp Giang Hạc Châu. Nàng đảo mắt, bỗng cảm thấy có chút vui mừng, nhịn không được nói:

"Nhan Nhan, ở đây."

Hai bóng người một cao lớn một mảnh khảnh sánh vai nhau đi đến. Nhiếp Chính Vương vẫn lãnh đạm như thường lệ, hôm nay lại nắm tay vị hôn thê, có thể thấy được trong cặp mắt vàng kia tràn đầy ấm áp.

Mọi người chỉ cảm thấy như đột nhiên nhìn thấy tình cảm của Diêm Vương, vô cùng kinh ngạc.

Sau đó lại càng bất ngờ hơn. Hóa ra Nhiếp Chính Vương phi tương lai và trưởng công chúa cũng quen biết?

Tiêu Tịch Nhan đột nhiên nhìn thấy Giang Nguyệt, ánh mắt cũng trở nên dịu dàng, không khỏi buông tay Thẩm Ước ra nhẹ nhàng bước về phía trước.

Giang Nguyệt nắm tay tiểu tỷ muội, tâm tình rất vui vẻ. "Nhan Nhan, khí sắc của cô càng ngày càng tốt..."

"Cô ở trong cung đã quen chưa?"

Thẩm Ước lùi về phía sau một bước, ánh mắt không khỏi dời tới lòng bàn tay vừa bị buông ra của mình, cau mày.

Vừa rồi nàng cứ thế vứt bỏ hắn.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui