Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Tiêu Tịch Nhan không ngờ mình gõ nhầm cửa, Thẩm Ước xuất hiện lại làm cho nàng trở nên khẩn trương, nhưng có lẽ lần gặp gỡ bình yên trước đó đã tiếp thêm dũng khí cho nàng, cũng không biết là lạnh hay sợ hãi, vẫn thẳng thắn nói:

"Ta... ta hơi lạnh, muốn ra ngoài tìm chăn bông."

Cuối cùng nàng cũng nói ra.

Ánh mắt Thẩm Ước dừng trên mặt nàng, cau mày.

"Nơi này của ta chỉ có một cái chăn."

Tiêu Tịch Nhan tựa hồ hiểu được ý tứ của hắn, nếu như đưa chăn bông cho nàng, hắn đắp cái gì? Nhưng ý định ban đầu của nàng rõ ràng không phải là muốn chăn bông của hắn.

Cũng không biết có phải bắt đầu sốt hay không, mặt nàng dường như nóng hơn.

"Ta chỉ muốn tìm Tiểu Ngũ."

Giọng nói của thiếu nữ ngày càng yếu đi, Thẩm Ước như nhìn thấy một con thỏ lông xù nhút nhát, rụt rè cụp tai xuống, thu đuôi lại, gần như cuộn tròn cạnh góc tường.

Hắn nhàn nhạt nhìn nàng một cái rồi nói: "Phó Ngũ không ngủ ở căn nhà này."

Tiêu Tịch Nhan ngẩn ra, bên ngoài vẫn đang mưa, đương nhiên nàng không thể dầm mưa ra ngoài tìm.

Nàng có chút nản lòng thoái chí, chậm rì rì quay đầu lại, nghĩ nên làm thế nào trải qua đêm lạnh giá này.

Nhưng lại nghe thấy nam nhân phía sau nói: "Đợi đã.". Thử‎ thách‎ tì𝘮‎ tгang‎ gốc,‎ géc‎ gô‎ ﹟‎ TR𝑼MTR𝑼𝓨ỆN﹒𝙑N‎ ‎ ﹟

Thẩm Ước quay người đi vào cửa. Tiêu Tịch Nhan không biết hắn có ý gì, đành ngơ ngác đứng đợi ở cửa.

Chỉ một lúc sau, Thẩm Ước bước ra ngoài. Sắc mặt nam nhân thờ ơ, phất tay ném một tấm da động vật lên người nàng.

Tấm da mềm bao phủ đầu và mặt nàng, gần như một nửa cơ thể của Tiêu Tịch Nhan bị mắc kẹt bên trong.


Thẩm Ước không phải là người đầy lòng hảo tâm, trên thực tế, rất nhiều người thậm chí còn cho rằng hắn căn bản không có chút đồng cảm nào. Nhưng việc nhặt nàng về thực sự xuất phát từ một khoảnh khắc thiện tâm - chính hắn cũng cảm thấy hiếm lạ.

Hắn nhàn nhạt nghĩ bản thân chỉ không muốn người mình nhặt về đêm đầu tiên đã sinh ra rắc rối. Nếu bị bệnh thì còn phải phải chăm sóc, nếu chết thì còn phải nhặt xác cho nàng.

Suy cho cùng, cung đã bắn ra không quay lại được, hắn cũng không bao giờ làm chuyện không có ý nghĩa.

Hơi ấm của lông động vật phả vào đầu và mặt nàng.

Tiêu Tịch Nhan ôm chặt làn da thú mềm mại dày dặn trên người, loạng choạng mấy giây mới đứng vững. Khuôn mặt bị da thú che mất một nửa, không khỏi ngây ngốc chớp mắt một cái. Lúc này nàng mới phản ứng lại đây là Thẩm Ước đưa cho nàng.

Thân hình nam nhân cao lớn đứng ở khung cửa, y phục mỏng manh, vẻ mặt lạnh lùng. Hàng mi dài rũ xuống như thể chỉ tiện tay làm điều đó. Âm thanh như tiếng suối róc rách dưới trăng, lộ ra vẻ thờ ơ:

"Cái này đã đủ ấm chưa?"

Tim Tiêu Tịch Nhan vô cớ đập mạnh, nàng ôm chặt chăn gật đầu: "Vậy là đủ rồi, cảm ơn Thẩm đại ca."

Vẻ mặt nam nhân vẫn lạnh lùng hờ hững.

Nhưng vào lúc này trong mắt của Tiêu Tịch Nhan lại có phần nhân tình hơn một cách khó hiểu. Nàng không biết nên xưng hô với hắn như thế nào, chỉ có thể gọi theo Tiểu Ngũ.

Biết tối nay đã quấy rầy hắn, thấy hắn không nói nữa, Tiêu Tịch Nhan đành phải ôm tấm da thú vào lòng, trong lòng vừa hoảng hốt vừa cảm kích nhẹ nhàng rời đi.

Lúc này Thẩm Ước mới nhướng mi, nhìn thoáng qua bóng lưng nữ lang.

Mái tóc búi sau gáy của nàng đã rũ xuống một nửa, mái tóc đen dường như bị tấm da thú vừa che trên đầu làm cho rối tung. Nửa gương mặt bị che khuất trong lớp da thú màu xám bạc, dung nhan được bộ lông màu bạc sáng bóng làm cho nổi bật, khiến nàng trông giống như một viên ngọc trai trên tấm da lót, trắng đến phát ốm.

Ba chữ "Thẩm đại ca" xoay chuyển trong lòng Thẩm Ước, giọng nói của nàng quá nhẹ nhàng, âm cuối vô cớ có chút... yêu kiều?

Bộ dáng kia của nàng chẳng lẽ đã coi hắn như một người hàng xóm thân thiện hay giúp đỡ.

Trên mặt Thẩm Ước không có biểu cảm gì, lại trở về phòng.




Tiêu Tịch Nhan phủ lớp chăn da thú dày dặn lên đệm, cẩn thận nhét bốn góc chăn, sau đó mới nhẹ nhàng nằm xuống trong tư thế cuộn tròn. Nhịp tim của nàng vẫn hơi nhanh, trên người đổ chút mồ hôi, nhưng tay chân có vẻ cũng ấm hơn một chút.

Dường như mỗi lần nhìn thấy Thẩm Ước, nhịp tim của nàng đều đập nhanh hơn.

Người đó cho nàng cảm giác quá nguy hiểm. Giống như một con sói ngủ yên trong đêm tối, lại có vẻ ngoài đẹp đẽ quyến rũ. Giống như một vực sâu vạn trượng, không thể dò thấu.

Điều duy nhất đáng ăn mừng là hắn không có ác ý gì với nàng.

Bộ lông trên người ấm áp nặng trĩu. Tiếng mưa rơi tí tách ngoài cửa sổ biến thành một khúc nhạc đệm thôi miên làm người ta an tâm. Tiêu Tịch Nhan mông lung suy nghĩ, nhẹ nhàng đặt tay lên gối, nhắm mắt lại, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Lần đầu tiên nàng có được giấc ngủ yên ổn trên núi.

Khó có được lại cảm thấy ấm áp mềm mại, có lẽ là ý thức được mình không còn ở trong Hầu phủ nên Tiêu Tịch Nhan ngủ thêm một lát, so với bình thường dậy muộn hơn một chút.

Khi nàng đứng dậy rời khỏi phòng, Thẩm Ước đã ăn xong rời đi.

Phó Ngũ lấy bánh bao và cháo thịt đã được hâm nóng trong nồi hấp ra, lần lượt đặt lên bàn: "Tịch Nhan tỷ, Thẩm ca nói tỷ bị bệnh, hôm nay tỷ hãy ăn nhiều một chút."

Thiếu niên như đã quen thuộc, mới qua một đêm đã không còn coi nàng là người ngoài nữa.

Thật ra Phó Ngũ từ nhỏ lớn lên trong một đám sơn tặc, ở trong núi có vô số huynh đệ tốt, nhưng sâu thẳm trong lòng hắn lại khao khát một người tỷ tỷ dịu dàng và dễ mến. Thiếu niên phá lệ tha thiết nhiệt tình, đưa chén đũa cho nàng rồi nhanh chóng đỡ nàng ngồi xuống.

Trong cháo rõ ràng có nhiều thịt băm nấu mềm hơn bình thường, bên trong còn có một quả trứng gà. Trong lòng Tiêu Tịch Nhan ấm áp: "Cám ơn ngươi đã nấu cháo, Tiểu Ngũ, nhìn có vẻ rất ngon."

"Ha ha, tỷ mau nếm thử đi, hợp khẩu vị thì tốt."

Tiêu Tịch Nhan dùng thìa ăn một miếng, gạo trắng và hạt kê nấu chín mềm mại, chỉ thêm chút măng giòn vào để nêm gia vị, thịt và lòng đỏ trứng có vị ngọt tự nhiên. Mặt nàng giãn ra: "Rất ngon."


Không ngờ thiếu niên lại rất toàn năng, còn có tài nấu nướng. Rõ ràng bằng tuổi Tiêu Bảo Du nhưng lại thành thạo mọi việc, thậm chí còn có thể chăm sóc người khác.

Phó Ngũ ngồi ở một bên, nhìn khuôn mặt tái nhợt của Tiêu Tịch Nhan với vẻ mặt tò mò: "Tỷ, đúng là tỷ bị bệnh thật rồi. Sao Thẩm ca lại biết được?"

Hai má Tiểu Tịch Nhan ửng hồng, cúi đầu dùng thìa múc cháo trong bát, nhẹ giọng lẩm bẩm: "Tối qua ta hơi lạnh nên ra ngoài tìm ngươi hỏi xem có còn chăn hay không, trùng hợp... trùng hợp thấy Thẩm ca vẫn còn thức."

Phó Ngũ như tỉnh ngộ: "Ồ! Thì ra là vậy, khó trách Thẩm ca vừa rồi bảo ta lát nữa đi mua chăn bông mới."

Tiêu Tịch Nhan không ngờ rằng Thẩm Ước vẫn còn nhớ việc này.

Thiếu niên nghĩ sao nói vậy, hiếu kỳ hỏi: "Tịch Nhan tỷ, thường ngày thân thể tỷ luôn suy yếu như vậy sao? Có phải mọi việc đều phải chú ý không? Người nhà của tỷ cũng phải vô cùng cẩn thận?"

Trên núi đều là những đại hán thể trạng cường tráng tục tằn, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy loại thể chất như vậy.

Tiêu Tịch Nhan cảm thấy có chút cay đắng, lắc đầu: "Cũng không phải."

Trịnh thị sau khi sinh ra nàng đã rất thất vọng, ném nàng cho vú nuôi, không quan tâm nàng nữa. Mãi đến khi hoài song thai thì lại dành hết tình yêu và tâm huyết cho huynh muội hai người. Khi nàng lên năm tuổi, Tiêu Tịch Nhan bị y sư chẩn đoán mắc bệnh tim.

Chuyện xảy ra không lâu sau khi huynh muội Tiêu Bảo Trân ra đời. Mọi tâm tư của Trịnh thị đều đang bận chăm sóc cho đôi thai long phượng, chỉ nhờ y sư kê thuốc và cử thêm một mụ tử đến chăm sóc nàng.

Có lẽ lúc đó nàng đã mơ hồ nhận ra mình không được nương quan tâm, chỉ có thể dựa vào chính mình.

Về phần Tiêu hầu gia càng không để ý đến nàng. Với tư cách là a gia, Tiêu hầu gia chỉ biết sinh chứ không biết nuôi hài tử. Ông là một người vui vẻ hiền lành, nhưng thường ngày không khoe chim chọi gà thì cũng tìm hoan mua vui, thỉnh thoảng mới quan tâm đến hài tử.

Hài tử của a gia quá nhiều, có lẽ không nhớ rõ một người bệnh tim như nàng.

Thấy nụ cười của Tiêu Tịch Nhan nhạt đi, Phó Ngũ cảm thấy có gì đó không đúng, cũng không hỏi thêm nữa. Hắn có chút lúng túng gãi đầu, đành phải tìm chuyện gì đó để nói: "Đúng rồi Tịch Nhan tỷ, nếu cảm thấy ở đây chán có thể tìm chút chuyện cho đỡ buồn."

"Ta biết rất nhiều chỗ chơi vui trên núi! Ta có thể dẫn tỷ đến đó."

Tiêu Tịch Nhan mỉm cười nói: "Nhưng Thẩm ca của ngươi không cho phép ta chạy loạn đâu."

Cánh cửa đột nhiên "cọt kẹt" mở ra. Nam nhân cao lớn chân dài, đôi mắt đen láy làm người ta không thể bỏ qua. Thẩm Ước mở miệng nói:

"Muốn đi ra ngoài cũng không phải là không thể."

Thẩm Ước bảo Phó Ngũ rời đi một lát, hắn kéo ghế ra, ngồi đối diện Tiêu Tịch Nhan. Đôi mắt vàng nhạt phản chiếu một khuôn mặt có chút lúng túng, trong không khí nhất thời im lặng.


Tiêu Tịch Nhan vì lời nói vừa rồi mà lỗ tai hơi ấm lên, lại nghe thấy Thẩm Ước nói:

"Cô muốn xuống núi à?"

Giọng nói của hắn vẫn bình tĩnh như vậy, giống như vụ băng ném tới, không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào. Đối với Tiêu Tịch Nhan mà nói lại giống như sấm sét.

Tiểu Tịch Nhan mím chặt môi, trong mắt tràn đầy khẩn trương: "Huynh có thể đưa ta xuống núi sao?"

Thẩm Ước nói ngắn gọn: "Ta có thể đưa cô về nhà, nhưng ta cần cô phối hợp."

Tiêu Tịch Nhan ý thức được đây là điều kiện hắn đưa ra, cũng có nghĩa là vẫn còn chỗ để thương lượng. Đầu ngón tay của nàng bắt đầu ấm dần lên, không còn rũ mi xuống để tránh né nữa mà ngẩng đầu nhìn thẳng vào hắn: "Xin hãy nói cho ta biết rốt cuộc cần phải làm gì."

Đôi mắt của thiếu nữ sáng ngời và nóng rực, nhưng Thẩm Ước lại nhẹ nhàng di chuyển ánh mắt, dừng trên một con chim núi đang bay ngoài cửa sổ.

"Cô là một người thông minh thức thời, gặp chuyện cũng đủ bình tĩnh."

"Từng xem hát hí khúc chưa?"



Mấy hôm sau.

Tiêu Tịch Nhan theo sát Thẩm Ước đi trên đường núi, cẩn thận chậm rãi đi xuống núi.

Nàng vẫn còn chưa hiểu rõ lời hắn nói mấy ngày trước, nhưng tâm trạng rõ ràng càng ngày càng thả lỏng, lúc này mang theo vài phần chờ mong cùng hy vọng. Có lẽ, tình thế thực sự có thể xoay chuyển.

"Nhớ đổi xưng hô trước khi hạ nhân tới." Thẩm Ước đột nhiên nói: "Gọi ta là Thẩm lang."

Tiêu Tịch Nhan trong lòng mơ hồ có chút suy đoán, yên lặng gật đầu.

Ngày thường nhóm sơn phỉ có thời gian rảnh, hai ngày một lần sẽ tụ tập cùng nhau để nấu cừu, giết gà, uống rượu vui chơi.

Vào ngày này, thủ lĩnh Hùng Đại trại chủ đặc biệt tổ chức một bữa tiệc nhỏ, và tất cả những người có mặt đều là thủ hạ hắn thân cận coi trọng. Tiêu Tịch Nhan tâm tình thấp thỏm bước vào sơn động cùng Thẩm Ước.

Mọi người đầu tiên nhìn thấy khuôn mặt như ngọc sắc bén của Thẩm Ước, sau đó lại nhìn thấy nữ lang bên cạnh hắn tóc đen như mây, da như ngọc bảo, như chim nhỏ nép vào người hắn. Mặc dù một người diễm lệ một người thanh tú nhưng trông lại có vài phần hài hòa.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui