Sau trận mưa, cái nóng mùa hè cũng đã dịu bớt. Phía sau tấm rèm pha lê, Tiêu Tịch Nhan cúi đầu chải tóc, lơ đãng lắng nghe tiếng ve kêu buổi chiều dưới bóng cây.
Kể từ lần trước chia tay Thẩm Ước trong rừng hoa mơ, nàng đã lo lắng đề phòng mấy ngày.
Ấn tượng cuối cùng chỉ dừng lại trên đôi mắt lạnh lùng nhưng đờ đẫn của hắn. Cũng giống như hổ phách bị phủ màu xám, đã mất hết màu sắc.
Có vẻ như Thẩm Ước đã nghe lời nàng nói.
Coi đó như một giấc mơ, trôi đi không dấu vết, hai người không còn liên quan gì đến nhau nữa. Hắn không tiến lại gần mà giống như một người qua đường hoàn toàn biến mất khỏi cuộc đời nàng.
Tiêu Tịch Nhan cũng muộn màng nhận ra nếu Thẩm Ước không tới tìm nàng, nàng và hắn sẽ bị ngăn cách như mây với bùn, khoảng cách giữa họ vô cùng xa xôi. Trừ việc này ra, nàng hoàn toàn không có cơ hội gặp hắn.
Nhưng đây chính là điều vốn dĩ nàng mong muốn không phải sao?
Bên cạnh bình hoa tường vi, mỹ nhân băng cơ ngọc cốt, lông mày cong như lá liễu. Như viên minh châu bị phủ bụi trần, đôi mắt trống rỗng khiến người ta cảm thấy đau lòng.
Hà Quang chớp mắt nhìn một màn này, không khỏi nhẹ giọng nói: "Nương tử, xe ngựa của Giang gia đã ở bên ngoài."
"Giang gia?"
Tiêu Tịch Nhan ngước mắt lên, có chút giật mình. Nhưng ngay sau đó nàng dần dần thả lỏng lại, lắc đầu tự giễu cười một tiếng. Đúng vậy, vốn nên là Giang gia.
Xe ngựa không khác gì những chiếc xe đã đến đón nàng vài lần trước đó.
Tiêu Tịch Nhan xốc rèm lên bước vào xe ngựa, chỉ ngửi thấy mùi hương thoang thoảng quanh quẩn bên cánh mũi, khiến tâm hồn sảng khoái. Giang Nguyệt mặc một bộ vân lụa mỏng màu xanh lục, lông mày và ánh mắt thanh lãnh rung động như tuyết trong gió.
Nàng đã pha xong trà, đưa cho một chén cho Tiêu Tịch Nhan.
Đôi mắt của Giang Nguyệt đen nhánh tĩnh lặng, trong suốt như làn nước, khi nhìn thấy nàng đi tới, một luồng sáng ấm áp và sáng ngời từ trong đó nhảy ra.
"Nhan Nhan, cô tới rồi."
...
Thiên Hương Phường.
Đồ trang sức và xiêm y của Thiên Hương Phường có phong cách độc đáo, dù là thêu lụa hay hoa văn trâm cài đều là những kiểu dáng chưa từng thấy ở Trường An, hiện giờ rất nhiều khách hàng trong thành đến đây chọn lựa.
Ngay cả trái cây để chiêu đãi khách nhân cũng đều là các loại trái cây quý.
Chưởng quầy mỉm cười vui vẻ nói với Tiêu Tịch Nhan: "Nương tử có làn da trắng nõn, bông hoa cườm mạ vàng này rất phù hợp. Để lão nô sai người đến nhà kho đem thêm những món khác đến. Nương tử thử cái này trước đi."
Không kịp chờ nữ lang phản ứng đã khéo léo cài chiếc trâm lên thái dương nàng.
Tỳ nữ bên cạnh nhanh chóng đưa chiếc gương đồng đến. "Nhìn xem, nương tử có thích không?"
Thiếu nữ trong gương giống như một bông sen, tự nhiên không đeo trang sức. Một chút ánh vàng lấp lánh trên thái dương tạo thêm nét tươi sáng hiếm có.
Tiêu Tịch Nhan lắc đầu, lại cảm thấy buồn cười. Nàng vốn đi cùng Giang Nguyệt tới đây, cũng không có ý định lựa chọn trang sức. Nàng quay đầu bất đắc dĩ nói:
"Nguyệt Nhi..."
Nhưng lúc này Giang Nguyệt đang nhàn nhã ngồi ở một bên, cũng giống như chưởng quầy nhìn thử, nhấp một ngụm trà, gật đầu: "Ừ, cái này không tồi."
Vừa dứt lời, tiếng cười rất nhỏ xuyên qua đại sảnh từ bên ngoài bình phong truyền đến. Thẩm Ngọc Mị nhẹ nhàng lắc chiếc quạt ngà voi chạm rỗng, không mời mà đến khoan thai xuất hiện trước mặt mọi người.
Thẩm Ngọc Mị rũ mắt, không thèm che giấu đánh giá Tiêu Tịch Nhan. "Nương tử gầy yếu như vậy, không hợp mang kim ngọc phú quý."
Chưởng quầy giật mình: "Ai nha, công chúa An Lạc, sao người lại đột nhiên tới đây? Không bằng người ngồi ghế bên kia chờ một lát, nô bảo Xuân Lan tới hầu hạ người..."
Tên huý của công chúa An Lạc trong thành Trường An cũng không xa lạ. Cả Tiêu Tịch Nhan và Giang Nguyệt đều không tỏ ra ngạc nhiên.
Tiêu Tịch Nhan tưởng rằng đây là cuộc gặp gỡ ngoài ý muốn, nhưng kiếp trước nàng cũng không thể nói không quen vị công chúa này, đáy mắt nàng có chút phức tạp.
Hôm nay Thẩm Ngọc Mị cố ý trang điểm kỹ càng trước khi ra ngoài. Tuy nhiên, hai người trong phòng lại không lộ ra bất cứ biểu cảm nào khi thấy nàng đến.
Cung nữ bên cạnh đã sớm ám chỉ qua ai là Tiêu thất nương. Thẩm Ngọc Mị nhìn Tiêu Tịch Nhan, cả người giống như một cây liễu yếu ớt chống gió, băng cơ ngọc cốt, dưới ánh mặt trời trắng nõn như tuyết. Nhưng điều đó lại khiến cho nàng không vui.
"Nhưng hôm nay bổn cung lại trùng hợp coi trọng cây trâm này." Thẩm Ngọc Mị liếc nhìn Tiêu Tịch Nhan, vênh mặt hất hàm sai khiến nói: "Không phải nó thì không được."
Vẻ mặt chưởng quầy khó xử, "Nhưng cái này Tiêu nương tử đã chọn trước. Chi bằng công chúa lại xem những món đồ khác?"
Tiêu Tịch Nhan cười khẽ một tiếng: "Chỉ là một cây trâm thôi, cần gì phải như thế."
Hàng mi dài của nàng như cánh quạt, không chút để ý giơ tay tháo cây trâm xuống. "Ta cũng không có ý định chọn trang sức. Nếu công chúa thích thì lấy đi."
Tính tình nàng thong dong, không thích tranh giành bất cứ thứ gì, huống chi đó vốn chỉ là một cây trâm bình thường nàng vô tình cài lên.
Thẩm Ngọc Mị ồ lên cười: "Vị này chính là Tiêu nương tử sao?"
"Ánh mắt của Tiêu nương tử rất tốt, dù sao số vàng ngọc này nếu không phải là quý nhân đeo sẽ có chút miễn cưỡng. Tiêu nương tử tự mình hiểu lấy thì tốt."
Nàng như ngầm ám chỉ, trầm giọng nói: "Giống như đồ không phải của mình thì không nên tranh đoạt."
Tiêu Tịch Nhan lúc này mới liếc nhìn nàng một cái, vẻ kiêu căng trong mắt Thẩm Ngọc Mị bộc lộ rõ, đồng thời còn có một cảm giác quyết tâm phải thắng.
Rõ ràng đời này nàng và Kỷ Đình Trạch không có quan hệ gì, nhưng không biết vì sao vẫn dính vào chuyện thị phi.
"Vàng ngọc chẳng qua là vật thô tục ngoài thân, đối với ta cũng không có tác dụng gì." Tiêu Tịch Nhan nhẹ giọng nói: "Nếu công chúa thích thì cứ lấy là được. Nhưng công chúa đã từng nghe qua câu này chưa?"
"Phú quý mà kiêu sẽ phải gánh chịu hậu quả."
Kiếp trước nửa đời sau của Thẩm Ngọc Mị chính là hình ảnh khắc họa rõ nhất cho câu nói này.
Để lại lời khuyên nhủ như vậy, Tiêu Tịch Nhan cũng không muốn nói thêm nữa. Nàng không muốn dây dưa với vị công chúa cao cao tại thượng này, đặc biệt là vì một nam nhân mà tranh chấp.
"Nguyệt Nhi, chúng ta đi thôi, ta cùng cô đi xem những bộ xiêm y khác."
Thẩm Ngọc Mị nghe không hiểu nửa sau của câu, nhưng câu vật 'thô tục' kia dường như là hướng về nàng. Bộ dáng bình tĩnh của thiếu nữ nhìn nàng giống như khinh thường. Nàng đang muốn nổi giận, Giang Nguyệt lại chậm rãi đậy chén trà lại, nói: "Đợi một chút."
"Nếu Thất nương không thích cây trâm này thì thôi. Vị này là công chúa An Lạc đúng không? Nếu công chúa coi trọng cây trâm này, ta nghĩ cũng chưa chắc có thể mua được."
Lúc này Thẩm Ngọc Mị mới nhìn sang người khác trong phòng. Giang Nguyệt trời sinh tiên khí cao quý, giống như dòng sông trong vắt dưới ánh trăng, thấm đẫm ngọc lạnh. Chỉ liếc mắt một cái đã khiến trái tim Thẩm Ngọc Mị nhảy dựng.
Nhưng lời này của Giang Nguyệt lại khiến cho Thẩm Ngọc Mị như nghe được cái gì buồn cười, bật cười.
"Bổn cung đường đường là công chúa hoàng tộc, chưa từng có thứ gì ta không thể mua được."
"Vậy ở Thiên Hương Phường này có rồi." Giang Nguyệt nói: "Chưởng quầy, ngươi nói cho nàng biết cây trâm này có bán hay không."
Chưởng quầy nghe ra ý tứ của Giang Nguyệt, đổ mồ hôi lạnh, nhưng vẫn cung kính nói: "Xin công chúa thứ lỗi, cây trâm này tiểu nhân không bán."
Vẻ mặt Thẩm Ngọc Mị cứng đờ: "Dựa vào cái gì?"
"Chỉ bằng Thiên Hương Phường là do Giang gia mở." Giang Nguyệt gật đầu: "Ta là chủ nhân, ta nói cây trâm này không bán là không bán."
"Giang thị nữ? Ha, được thôi!" Thẩm Ngọc Mị run lên: "Bổn cung chính là công chúa dưới gối thánh nhân, ngươi cũng dám khinh thường ta sao!"
"Vậy thì sao?" Sắc mặt Giang Nguyệt không hề thay đổi, bình tĩnh nói: "Pháp luật Đại Ung quy định rõ ràng, ngay cả công chúa cũng không thể làm ra hành vi ép mua ép bán."
Thiếu nữ không kiêu ngạo không siểm nịnh, giọng nói lạnh lùng như ngọc. "Nếu công chúa có thể xin bệ hạ ban cho thánh chỉ, ta liền bán cho công chúa."
Thẩm Ngọc Mị nhớ tới khuôn mặt lãnh đạm như trích tiên của Giang Hạc Châu, ánh mắt xem nhẹ nàng của hai huynh muội này giống nhau như như đúc, như thể nàng chỉ là một nhân vật không lên được mặt bàn. Nàng vô cùng tức giận:
"Ngươi chờ đấy cho bổn cung!"
Thẩm Ngọc Mị phất tay áo đi ra ngoài, dùng tay xô đổ một chiếc bình thủy tinh, không hề quay đầu lại bốc khói mà xông ra ngoài.
"Thì ra công chúa chẳng qua cũng chỉ có như thế, xấu xí, kỳ quái, lại hay tức giận." Giang Nguyệt lạnh nhạt nói: "Phấn thoa đầy mặt, cả người đeo vàng, cuối cùng cũng chỉ là một người thô tục."
Sau khi Thẩm Ngọc Mị rời đi, Tiêu Tịch Nhan không khỏi bật cười trước lời trào phúng lạnh lùng của Giang Nguyệt.
Tướng mạo của Thẩm Ngọc Mị quả thực không có gì xuất chúng, trước khi ra ngoài thường sai cung nữ bôi bột ngọc trai khắp người, nàng cũng thích mang đầy châu ngọc và trâm vàng. Nhưng dáng người nàng đầy đặn, quá nhiều trang sức sẽ chỉ khiến cho nàng thêm tục tằn.
Nàng khẽ thở dài, tính tình của Thẩm Ngọc Mị quả thực hết thuốc chữa, sẽ chỉ dẫn đến tai họa.
Tiêu Tịch Nhan cũng không ngờ rằng sản nghiệp của Giang gia dày đặc, Thiên Hương Phường thế nhưng là một trong số đó. Tuy nhiên, Giang Nguyệt trút giận thay nàng khiến cho Tiêu Tịch Nhan không khỏi lo lắng.
"Nguyệt Nhi, nàng dù sao cũng là công chúa, đắc tội nàng không sao chứ?"
Giang Nguyệt lộ ra chút dịu dàng của nữ nhi: "Yên tâm đi, ca ca sẽ tự mình giải quyết. Hắn sẽ không để ta cúi đầu trước bất cứ ai."
Tiêu Tịch Nhan cười khẽ, may là ca ca cho nàng ấy sự tự tin.
Giang Nguyệt lại lần nữa ngồi xuống, phân phó cho chưởng quầy. "Ta thấy cây trâm kia không có gì đặc sắc. Chưởng quầy, ngươi lại đến nhà kho mang cây trâm vàng khảm đá quý hình hoa sen tới đây, còn có chiếc vòng tay ngọc bích khắc hoa hải đường..."
Tiêu Tịch Nhan cúi đầu, cần cổ thon dài như cành liễu, dịu dàng nói: "Nguyệt Nhi, cô đối với ta tốt như vậy, ta sẽ thụ sủng nhược kinh."
Thiện ý mà nàng nhận được không nhiều lắm, nhưng mỗi một lần đều vô cùng trân quý.
Nhưng tuổi thọ nàng ngắn ngủi, nếu có quá nhiều ràng buộc đối với người hay mình đều là thương tổn. Nàng đột nhiên có chút sợ hãi mùa thu năm Vĩnh Ninh thứ ba sẽ đến quá nhanh.
Giang Nguyệt chớp mắt nhìn nàng: "Này có là gì? Chờ đến ngày cô xuất giá, ta sẽ sai người may một chiếc váy đính đầy vàng bạc, để cho cô lộng lẫy nhất."
Tiêu Tịch Nhan ngẩn ra. Ngày xuất giá? Nàng biết ngày này sẽ không đến nhưng trong lòng vẫn có chút mềm mại ấm áp.
Kỳ thực, nếu đời này có thể bình an vô sự, nàng cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới chuyện này. Có thể cùng bạn bè trò chuyện cười đùa, đội chiếc mũ phượng xinh đẹp trong ngày xuất giá, được nắm tay phu quân đi hết quãng đời còn lại cho đến khi tóc bạc...
Giống như một giấc mộng đẹp.
—
Trong phủ Tần Vương, nam nhân mồ hôi đầm đìa tỉnh dậy.
Thẩm Ước đưa tay lên đỡ trán, thân trên căng chặt, những giọt mồ hôi lấp lánh từ cơ bắp cuồn cuộn chảy xuống. Vô số ký ức đồng thời xuất hiện khiến hắn choáng ngợp, khi mọi thứ lắng xuống, hai tay hắn đều đang run rẩy.
Sâu trong đôi mắt vàng kim chỉ còn lại sự tái nhợt.
Thẩm Ước thất thần hồi lâu, đột nhiên xoay người xuống giường, sải bước đi ra cửa.
......
Cùng lúc đó, một phong thư cũng được đưa tới phủ Tuyên Bình Hầu.
Trịnh thị ngạc nhiên: "Là thiệp mời của phủ công chúa An Lạc?... Hy vọng hai vị đích nữ của Tiêu gia đều có thể tham dự. Bảo Trân, con mau đi báo cho a tỷ con một tiếng."
"Cái này mang lại cho Hầu phủ rất nhiều thể diện."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...