Tiêu Tịch Nhan giật mình, đôi mắt ngấn nước vì kinh ngạc. Ngay khi cái bóng sắp đổ xuống, nàng cố gắng thoát khỏi cánh tay hắn, chật vật lùi về phía sau hai bước.
"Đây không phải là mơ, điện hạ, xin hãy tỉnh lại!"
Hàng mi như cánh chim che đi đôi mắt phức tạp của thiếu nữ, giọng nói chỉ lộ ra vẻ hoảng sợ và phản kháng. Đầu ngón tay Thẩm Ước cứng đờ, ý thức dần dần khôi phục.
Giấc mơ tan vỡ... mọi thứ trở về hiện thực.
Mà tất cả hoàn toàn khác với giấc mơ.
Tiêu Tịch Nhan ôm ngực nhẹ nhàng thở dốc, nhìn thấy người trước mặt tựa hồ không có phản ứng, nàng cẩn thận ngước mắt lên.
Lại thấy nam nhân chống tay ôm trán, dáng người cao lớn vô cớ có chút ủ rũ.
"Xin lỗi, vừa rồi ta thất thố."
Đáy mắt Thẩm Ước trống rỗng như nơi hoang vắng, giấc mơ vừa rồi khiến hắn hoàn toàn đắm chìm trong đó. Giao thoa với hiện thực lại làm hắn không thể phân biệt được ranh giới giữa chúng.
Nhưng những giấc mơ của hắn dường như càng ngày càng trở nên chân thực hơn.
Không ai lên tiếng, Tiêu Tịch Nhan giả vờ như không có chuyện gì xảy ra, nhưng trong lòng lại cảm thấy bất an. Lời nói vô ý vừa rồi của Thẩm Ước khiến nàng có chút để ý. Nếu nàng đã có thể trọng sinh, như vậy có khi nào Thẩm Ước cũng sẽ có ký ức của kiếp trước không?
"Điện hạ, rốt cuộc ngài đã mơ thấy gì vậy?"
Thẩm Ước trầm mặc một lát, ngữ khí đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
"Không có gì."
Tiêu Tịch Nhan cảm thấy nhẹ nhõm, không có thì tốt. "Vậy xin điện hạ phái người đưa ta hồi phủ đi."
Thẩm Ước đưa lưng về phía nàng, lại không đáp ứng.
Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đã muộn rồi, vương phủ không đến mức ngay cả chút lễ nghĩa đãi khách cũng không có. Tiêu nương tử ở lại dùng cơm tối rồi hãy đi."
......
Vì thế không biết vì sao lại biến thành cảnh tượng trước mặt.
Tỳ nữ lần lượt đi vào bưng món ăn cho hai người, chiếc bàn chạm khắc bằng gỗ đỏ dần dần được lấp đầy. Tiêu Tịch Nhan lấy khăn ra lau tay, hàng mi dài rũ xuống.
Cổ bá dường như vô cùng vui mừng, cực kỳ nhiệt tình: "Vương gia và khách quý cứ từ từ dùng bữa, lão nô không quấy rầy nữa."
Dứt lời ông dẫn theo tất cả người hầu lui xuống.
Ngoài cửa sổ mặt trời đã lặn, trong phòng không có hạ nhân bên cạnh, chỉ có một ánh mắt mơ hồ ở phía đối diện. Trong lòng Tiêu Tịch Nhan dâng lên một cảm giác kỳ lạ, theo lý thuyết mà nói, vương phủ sẽ không đãi khách như vậy, nhưng thái độ của Thẩm Ước lại quá mức tự nhiên.
Trong lòng nàng thấp thỏm lúc lên lúc xuống, dù sao cảnh tượng như vậy sẽ khiến nàng sinh ra một loại ảo giác.
Giống như trở về khung cảnh khói sương của căn nhà nhỏ trên núi, khi đàn chim bay về rừng, khói bếp cuộn lên, nàng và Thẩm Ước hoặc cộng thêm Tiểu Ngũ ba người cùng nhau dùng bữa. Ăn uống đơn giản, bình đạm tự nhiên.
Trước mặt đột nhiên vang lên một âm thanh giòn tan của tiếng thìa chạm vào mép bát.
Thẩm Ước hớt bớt dầu, đưa cho nàng một bát canh gà hầm nhân sâm. Tự nhiên như là chỉ thuận tay làm: "Nếm thử đi."
Mùi thơm quanh quẩn bên chóp mũi, Tiêu Tịch Nhan nhìn ra trong canh có một ít dược liệu, nhưng lại không có mùi thuốc, chỉ ngửi thấy mùi thơm tươi mới của đồ ăn. Thịt gà được hầm mềm đến mức có thể dễ dàng tách khỏi xương chỉ bằng một chiếc đũa.
Thẩm Ước lại múc một muỗng táo đỏ vào chén, mọi việc đều làm một cách nhẹ nhàng bâng quơ. Tiêu Tịch Nhan biết kiếp trước hắn đối đãi với khách nhân như thế nào.
Nàng vốn không ham mê ăn uống nhưng đến lúc này lại cảm thấy trong bụng trống rỗng.
Trong lòng Tiêu Tịch Nhan dâng lên cảm giác kỳ quái, nhưng nàng lại bị mùi thơm này mê hoặc, lý trí của nàng từng chút một bị vứt lên chín tầng mây.
Trong lòng nàng than nhẹ một tiếng, không biết tại sao hiện giờ Thẩm Ước lại đối xử với nàng khác thường như vậy, nàng chỉ có thể làm bộ thụ sủng nhược kinh, nhận ý tốt như không có chuyện gì xảy ra. Ngoài việc đó ra thì không thể làm gì khác.
Cũng may trong bữa ăn không cần phải nói thêm gì nữa.
Dáng vẻ thiếu nữ duyên dáng lặng lẽ uống canh nhân sâm, rụt rè cẩn thận, không quá căng thẳng cũng không quá thoải mái. Khi dùng đến món ăn hợp khẩu vị biểu tình cũng nhàn nhạt, không tỏ rõ thái độ.
Kỳ thực, nếu không có những phiền nhiễu không đáng có thì bàn ăn này thực sự rất hợp khẩu vị của nàng.
Dù sao cũng là phủ Nhiếp Chính Vương không ai sánh bằng, đầu bếp cũng là nhất đẳng. Nhưng các món ăn được mang lên lại không khoa trương và xa hoa lãng phí như đồ ăn trong yến tiệc.
Thịt hầm cùng rau thơm tươi ngon, nấm thông tươi như bào ngư, bánh nướng giòn thơm, cộng thêm vài miếng dưa chua, có thể nói là sự kết hợp ăn ý giữa chay và mặn.
Hai người không tiếng động cùng nhau dùng bữa nhưng lại không hề có vẻ xa lạ hay khách sáo. Phảng phất như có một sự ăn ý ngầm từ kiếp trước kéo dài đến nay.
Thẩm Ước không nói một lời ăn hết hai cái bánh mè trong lúc Tiêu Tịch Nhan uống một chén canh nhỏ. Hắn chậm rãi chờ nàng đến tận khi dùng bữa xong, thị nữ ngoài phòng lại bước vào, dọn đồ thừa và thêm trà.
Thẩm Ước đang im lặng đột nhiên nói: "Không biết đồ ăn có hợp khẩu vị của Tiêu nương tử không?"
Tiêu Tịch Nhan gật đầu, nở một nụ cười ôn hòa không thể bắt bẻ: "Vương phủ chiêu đãi mỹ vị, ta vô cùng cảm kích. Cũng đến lúc ta nên đi rồi, hy vọng sau này điện hạ có thể ngủ yên."
Chỉ còn một lần gặp nữa thôi, tất cả có thể hoàn toàn kết thúc.
"Nghe nói Tiêu nương tử bị mắc bệnh tim, so với ta càng không dễ dàng." Thẩm Ước bình tĩnh nói: "Trùng hợp Cổ bá có thuốc dưỡng tim, ngươi có thể mang về một ít."
Tiêu Tịch Nhan hơi kinh hãi: "Không có công sao có thể..."
Thẩm Ước không nghe lời từ chối của nàng, lưu loát đứng dậy. "Đi thôi, đưa ngươi hồi phủ."
—
Lúc này Tiêu Tịch Nhan mới ý thức được Thẩm Ước muốn đích thân đưa khách về.
Xe ngựa nhìn cổ xưa hoành tráng, nội thất lại rất độc đáo, có thể chứa hơn ba người. Tiêu Tịch Nhan gần như ngồi ở một góc, hai tay chống lên đầu gối, tóc mai rủ xuống thái dương, che đi một nửa khuôn mặt trắng nõn.
Nam nhân đối diện lại có thái độ thoải mái, mang theo chút lười biếng sau khi thoả mãn. Nhờ vóc dáng cao lớn của mình, Thẩm Ước hoàn toàn có thể nhìn xuống thiếu nữ yếu đuối trước mặt. Nhưng lông mày hắn lại không tự chủ được nhíu lại.
Dù nhìn thế nào cũng giống như một người ốm yếu không được chăm sóc chu đáo.
Tốc độ xe ngựa nhanh chóng ổn định, Tiêu Tịch Nhan lại lơ đãng suốt chặng đường. Đến bên ngoài Hầu phủ, nàng chỉ vội vàng nói lời cảm ơn rồi định vén rèm rời đi.
Bộ dáng nóng lòng muốn trốn thoát khiến lông mày của nam nhân càng thêm gai góc.
"Đợi đã." Thẩm Ước giương đôi mắt vàng lạnh lùng, chỉ về vị trí nàng vừa ngồi, nhắc nhở đồ vật nàng đánh rơi: "Đừng quên, nó là của ngươi."
Một con thỏ chạm khắc bằng gỗ và một hộp nhân sâm.
Trong Tích Thuý Uyển ánh nến sáng ngời.
Hà Quang nhịn không được kinh ngạc cảm thán: "Ôi, đây chính là ký hiệu của Nam Sơn Đường? Nghe nói những viên nhân sâm này đều được làm từ nhân sâm hoang dã trăm năm, chỉ chuyên cung cấp cho những người có quyền thế..."
"Giang gia đối với nương tử thật hào phóng. Ơ, nương tử làm sao vậy?"
Trong khuê các, thiếu nữ vùi đầu bên gối lụa, vành tai ửng đỏ. Mái tóc đen tản ra hỗn độn như những suy nghĩ sắp sụp đổ. Đôi mắt như nước mùa thu đầy bối rối và ảo não.
"Ta không sao, nằm một lát là được..."
Hôm nay đến phủ Nhiếp Chính Vương nàng trước sau lo lắng đề phòng mọi thứ. Khi về đến Hầu phủ, xung quanh không có ai nàng mới dám hoàn toàn thả lỏng.
Tiêu thất nương cả ngày duy trì vẻ mặt bình tĩnh lúc này cuối cùng đã hoàn toàn suy sụp.
Tuy nhiên, những cảnh tượng xảy ra ngày hôm nay lại hiện ra trước mắt. Cái ôm nóng bỏng mạnh mẽ, những ngón tay ấn lên môi nàng, chén canh hắn múc cho nàng trên bàn ăn, còn có sự bất mãn ẩn hiện khi hắn nhắc nàng đánh rơi con thỏ.
Dường như không có sai lầm rõ ràng nào, nhưng tất cả đều vượt xa phạm trù đãi khách.
Quá mức thân mật.
Lòng nàng vô cùng loạn, mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn. Nhưng nhìn thái độ của Thẩm Ước thì có vẻ như không phải là bộ dáng khôi phục ký ức.
Hàng mi đen nhánh của Tiêu Tịch Nhan chớp chớp, nhẹ nhàng cắn môi.
Nếu hắn thật sự khôi phục trí nhớ... e là lúc đó đã trực tiếp hôn nàng.
Hà Quang càng thêm hoang mang: "Người thật sự không sao chứ? Nhưng, nhưng vành tai của nương tử đã đỏ hết rồi!"
—
Cùng lúc đó, tại phủ Tần Vương.
Cổ bá giải quyết xong chuyện trong phủ hôm nay, thong thả ung dung đi tới chủ viện, nhìn thấy điện hạ luôn có vẻ trang nghiêm vừa mới tắm xong.
Nam nhân cởi trần thân trên, hình như vừa mới tắm xong, bước ra chỉ khoác một chiếc áo bào màu xanh lam, cả người bao phủ bởi luồng khí lạnh. Cơ bắp săn chắc rắn rỏi, có thể thấy được cảm giác mạnh mẽ nhưng không tục tằn.
Hắn ngồi trước mặt Cổ bá, mái tóc đen và đôi mắt vàng giống như một vị thần lãnh đạm và cao quý trong đêm tối. Tuy nhiên, ngọn lửa trong đôi mắt vàng đậm kia hiển nhiên vẫn còn chưa tan, hơi xuất thần.
"Có chuyện gì?"
Cổ bá vuốt râu nói: "Điện hạ, hiện giờ ngài cũng sắp đến tuổi rồi, có muốn ta chuẩn bị cho ngài một số đồ linh tinh, giúp ngài và vương phi sau này tận hưởng thú vui cá nước thân mật..."
Phong tục dân gian của Bắc Đình từ trước đến nay dũng mãnh, cũng không kiêng kị đàm luận chuyện nam nữ.
Nhưng sắc mặt Thẩm Ước lại có chút vặn vẹo, trầm giọng ngắt lời: "Nói nhảm, không được nhắc lại chuyện này nữa."
Cổ bá không lên tiếng, chỉ cười mà không nói.
Dù sao cũng là lão nhân từ nhỏ đã chăm sóc mình, Thẩm Ước cũng không thể trách mắng được. Đối mặt với ý cười hiểu rõ của đối phương, hắn chỉ có thể ho nhẹ một tiếng.
Thẩm Ước cài vạt áo lại, giọng nói khôi phục lại sự trầm tĩnh lạnh lùng như ngày thường:
"Viết thư cho Giang Hạc Châu, nói ta có chuyện quan trọng cần thương lượng."
—
Năm Vĩnh Ninh thứ hai, kết quả thi cử được công bố vào mùa xuân.
Hiện giờ ở Trường An đang bàn tán sôi nổi về hai nhân vật kiệt xuất với tài hoa kinh người trên bảng vàng. Đều là long phượng giữa nhân gian, lại còn có vẻ ngoài tuấn tú bất phàm.
Trạng Nguyên chính là thần đồng nổi tiếng ngày xưa của Trường An, đệ tử của Tề thái phó, Giang gia Giang Hạc Châu.
Nghe nói hiện giờ bệnh ở chân đã khỏi, lại được thánh thượng khai ân, vào thẳng đến thi đình. Nếu tính cả thứ hạng của mấy năm trước cộng lại thì đã là "tam nguyên thi đậu", vinh dự hiếm có trong thế gian.
Về phần Thám Hoa là một thư sinh thanh tuấn vô danh đến từ hẻm Lạc Hoa tên là Kỷ Đình Trạch.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...