Sau Khi Mỹ Nhân Yếu Ớt Bị Bắt Đi

Bên dưới bờ vai rộng là một vòng eo săn chắc thon gọn, bóng lưng của nam nhân che khuất vài phần ánh trăng.

Tiêu Tịch Nhan hoàn toàn bị hắn bao phủ ở phía sau, tựa như ẩn núp trong bóng dáng của hắn, trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm giác an tâm không thể giải thích được. Nhưng nàng không khỏi tò mò, nam nhân dưới chiếc mũ tre trông như thế nào, hắn là ai?

"Buông ra, buông tay ta ra..." Viên Thuật cơ hồ nghe được tiếng xương gãy, đau khổ kêu thảm thiết, thấy mình không thể cầu xin lòng thương xót, sắc mặt vừa sợ hãi vừa tức giận: "Tên tiện dân này, thế mà dám làm ta bị thương! Ngươi có biết người ngươi động vào là ai không?"

Giọng nói của nam nhân giống như ngọc vỡ ném vào giếng cổ, âm sắc lạnh lùng vang lên, cười lạnh nói: "Không ngờ con trai duy nhất của Hộ bộ thượng thư lại là loại người càn rỡ như vậy."

"Ngươi! Ngươi biết ta là ai?"

Nam nhân đơn giản chậm rãi tháo mũ xuống. Ngũ quan tuấn mỹ tràn ngập sát ý, một đôi mắt vàng tỏa ra tia sáng lạnh lẽo trong đêm tối.

"Nếu ta còn nhìn thấy ngươi dây dưa với nàng thì không chỉ đơn giản là bẻ gãy cánh tay như vậy đâu."

Viên Thuật nhìn vào đôi mắt như lang sói kia, rùng mình một cái, như đã tỉnh rượu: "Ngươi là... ngươi là..."

"Cút!"

Viên Thuật giống như nhìn thấy Diêm Vương, hai tay vẫn buông thõng nhưng lại vội vàng bỏ chạy.

Trong màn đêm tĩnh lặng, con hẻm trống vắng, những người qua đường không muốn gặp rắc rối đã sớm tản đi, chỉ còn lại bóng đen thẳng tắp mà tiêu điều trước mặt.

Người này ra tay thô bạo nhưng hắn đang bảo vệ nàng, trên người cũng lộ ra vẻ thần bí.

Tiêu Tịch Nhan cảm thấy một loại cảm giác quen thuộc khó tả.

Có lẽ hắn đã cứu nàng nên nàng không hề thấy sợ hắn, chỉ muốn ngăn cản hắn rời đi: "Lang quân xin đợi một chút..."

Trong lòng Thẩm Ước khẽ động, lúc này, cảm giác lạnh lẽo muốn giết người từ từ biến mất khỏi cơ thể.

Giọng nói của nàng làm hắn cảm thấy không nỡ. Nhưng nếu không nhìn thấy nàng, hắn còn có thể kiềm chế bản thân một chút. Nếu gặp lại nàng, tình cảm của hắn sẽ không thể ngăn chặn được nữa.

Nhưng nàng đã hoàn toàn quên mất hắn.

Thẩm Ước không dám đối diện với ánh mắt như nhìn người xa lạ của nàng.

Nhưng chung quy có lẽ không thể cưỡng lại nỗi khao khát ngày nhớ đêm mong lớn dần trong lòng, Thẩm Ước im lặng giãy giụa, cuối cùng vẫn chậm rãi xoay người.

Khoảnh khắc đó, Tiêu Tịch Nhan gần như nín thở.

Nam nhân có khuôn mặt thanh lãnh diễm tuyệt, chiếc mũi cao thẳng, cằm như câu ngọc. Điều khiến nàng không thể rời mắt nhất chính là đôi đồng tử màu hổ phách phản chiếu ánh sáng yếu ớt như những viên ngọc quý.

Tiêu Tịch Nhan như có thể nghe thấy tiếng tim đập nặng nề của mình. Nàng thất thần một lúc lâu, không thể thốt nên lời nào.

Trong đêm tối, nàng run rẩy hàng mi dài, nhẹ nhàng nói: "Đa tạ lang quân đã cứu giúp, lang quân là người tốt bụng, sau này tất có phúc báo."

Thẩm Ước hơi mím môi, ánh mắt ảm đạm như sao mờ. Quả nhiên trong mắt nàng chỉ nhìn thấy sự xa lạ.

Phúc báo sao? Nhưng dường như hắn chưa bao giờ được trời cao chiếu cố.

Hắn quay đầu lại, trầm giọng nói: "Tỳ nữ của cô đâu? Tại sao cô lại đi một mình trong đêm?"

Tiêu Tịch Nhan do dự, đột nhiên không biết phải giải thích thế nào với hắn rằng nàng vừa mới đi gặp một lang quân khác về. Chỉ thấp giọng nói: "Không thấy xa phu đâu."

Nàng nhìn thấy rõ ràng nam nhân cau mày, có vẻ không hài lòng, nhưng dường như lại không hề nhắm vào nàng. Nhưng rốt cuộc hắn cũng không nói gì cả.

Thẩm Ước đương nhiên biết nàng chưa nói hết câu, vừa rồi người đi cùng nàng là ai...

Hắn giống như một tiểu nhân ti tiện bám đuôi nàng.

Vì thế cũng nhìn thấy người nàng đi cùng, thanh mai trúc mã của nàng. Người nọ cũng coi như là chi lan ngọc thụ, một người có thể nói là tương xứng trong mắt mọi người.

Đôi mắt của nam nhân như nham thạch, lại một lần nữa bị bao phủ bởi một tầng u ám.

Tuy rằng hiện giờ hắn được hoàng đế sủng ái, cũng đã dần dần nắm được thực quyền. Nhưng cũng chính vì vậy mà một hoàng tử bỗng nhiên xuất hiện được sủng ái phân quyền, lại không có thế lực dựa dẫm sẽ thu hút yêu quái từ bốn phương.

Có rất nhiều người đang nhìn chằm chằm vào hắn, nếu hắn đến gần nàng sẽ chỉ tăng thêm sự nguy hiểm cho nàng.

Thẩm Ước quay người nói: "Trở về đi, ta đưa cô về."

Tiêu Tịch Nhan hít một hơi thật sâu, giọng nói run rẩy như hoa rơi: "Ta có thể... biết tên họ của lang quân không?"



Mùa đông đến đột ngột.

Tiêu Tịch Nhan luôn nhớ lại những gì đã xảy ra ngày hôm đó, nam tử xa lạ đưa nàng về phủ, trong đêm tối, đôi mắt hắn sáng như hai ngọn đèn huỳnh quang, trước sau luôn vững vàng đi phía trước dẫn dắt nàng.

Nhưng sau đó nàng lại nghĩ, thật kỳ lạ, tại sao hắn lại quen thuộc con đường đến Hầu phủ như vậy?

Nàng lấy hết can đảm hỏi tên hắn. Nhưng hắn chỉ dùng đôi mắt vàng nhạt liếc nàng một cái, nói: "Đừng quá tò mò. Không phải người qua đường nào cũng là người tốt."

Ngay cả những lời này này cũng mang một cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.

Hắn nói thêm: "Theo sát ta."

Chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau. Trực giác mách bảo nàng rằng hắn là một nam nhân đầy bí ẩn, không nên quá gần gũi với hắn. Nhưng nàng lại nhận được sự ấm áp hiếm có từ hắn.

Bóng dáng kia thỉnh thoảng vẫn hiện lên trong đầu nàng, khiến cho nàng thường xuyên cảm thấy có chút hoảng hốt.

Nhưng sau đó, nàng lại không bao giờ gặp lại người này nữa.

Những lá thư của Kỷ Đình Trạch vẫn đều đặn đến, giữa những hàng chữ tràn ngập sự ấm áp như nước chảy mùa xuân. Tiêu Tịch Nhan nhận nó với lòng biết ơn, giữ gìn cẩn thận. Nhưng tâm nàng lặng như nước, chỉ đơn thuần cảm kích sự quan tâm này.

Sức khỏe của nàng cũng dần không còn tốt như lúc mới hồi phủ.

Một lần, sau khi ngắm nhìn những chiếc lá rơi trong đình ở phủ, lúc đứng dậy Tiêu Tịch Nhan đột nhiên cảm thấy choáng váng. May là một tỳ nữ gần đó tay mắt nhanh nhẹn đỡ nàng về phòng. Nô tỳ quét dọn kia tên là Tuệ Châu, dáng người cao gầy nhưng sức lực rất lớn.

Tuệ Châu ngày thường im lặng, nhưng vào những thời điểm quan trọng động tác lại nhanh nhẹn hoạt bát làm nàng cảm thấy yên tâm. Cũng bởi vì sự an tâm không thể giải thích được kia, Tiêu Tịch Nhan đã đưa Tuệ Châu đến Xuân Ca Uyển, để nàng làm người hầu bên cạnh.

Thỉnh thoảng tiếng "lách tách" từ đống lửa than vang lên, mỹ nhân bên bếp lò làn da trắng như tuyết, chỉ có ánh lửa tăng thêm chút ấm áp, đang an an tĩnh tĩnh thêu hoa.

"Tuệ Châu, giúp ta cắt cái này thành mấy phần..." Tuệ Châu nghe vậy liền nhận lấy.

Hà Quang ở bên cạnh nhịn không được ríu rít nói: "Nương tử, người còn nhớ Tứ hoàng tử mà nô tỳ nhắc đến lần trước không? Hiện giờ nên gọi là Tần Vương. Nghe nói tướng quân Hữu Kiêu Vệ ở trong cung công khai khiêu khích đối phương, hai người đề nghị luận võ, kết quả tướng quân kia bị đánh đến mặt mũi bầm dập!"

"Mọi người ở Trường An đều nói có lẽ Tần Vương điện hạ sinh ra cao lớn thô kệch, da đen cường tráng, khuôn mặt giống như Diêm vương..."


Tiêu Tịch Nhan vô cớ nhớ lại đêm đen hôm đó, đôi mắt vàng nhạt mà nàng nhìn thấy, chắc hắn cũng là người Nguyệt Di đi?

Nhưng người nọ lại giống như một đao khách cô độc, cả người bao phủ bởi sương giá cô đơn.

Tuệ Châu cúi đầu cắt chỉ, đột nhiên lạnh lùng nói: "Nô tỳ cũng biết một chuyện mới. Con trai của Hộ Bộ thượng thư Viên Thuật trà trộn ở hoa lâu mấy ngày, bị phát hiện trong tình trạng say khướt trần truồng ngủ ngoài đường. Thượng thư đại nhân cấm túc hắn rồi. Này còn chưa hết, Viên phu nhân Lang Gia là đích nữ của Tạ gia, nghe nói cũng lập tức trở về nhà mẹ đẻ, làm ầm lên muốn hoà ly."

Tiêu Trúc đang cắm hoa trong bình bĩu môi nói: "Ngươi nói chuyện dơ bẩn này với nương tử làm gì."

Tiêu Trúc và Tuệ Châu có chút khó chịu. Dù sao Tuệ Châu đột nhiên được đề bạt đến bên cạnh Tiêu Tịch Nhan, điều này tương đương với việc chiếm giữ vị trí nô tỳ hầu hạ bên cạnh.

Kim chỉ trong tay Tiêu Tịch Nhan đột nhiên dừng lại. Con trai của Hộ Bộ thượng thư, họ Viên, tính khí phóng túng, tất cả đều khớp với nam tử mặc áo choàng đã ngăn cản nàng vào đêm thu.

Nàng ngoài ý muốn thế nhưng lại có thể vô tình biết được tình hình gần đây của người này.

Biểu cảm của Tuệ Châu không thay đổi: "Nô tỳ chỉ là đột nhiên nhớ tới, thứ cho nô tỳ lỗ mãng, làm ô uế lỗ tai nương tử. Nương tử nghe thấy thì quên nó đi."

Ngọn lửa kêu lách tách, Tiêu Trúc lại thả một quả quất khác lên trên.

"Nhưng đúng là người ở kinh thành thích nhất là nghe những câu chuyện nam nữ hoan ái. Nếu nghe nhiều, người ta sẽ không còn nhớ đến chuyện của Hầu phủ nữa. Hừ, những người đó miệng rỗng răng trắng, chỉ biết bôi nhọ nương tử!"

Sắc mặt Hà Quang tái nhợt, hung hăng nắm lấy tay áo nàng ta, thấp giọng nói: "Ngươi đừng nhắc tới chuyện này."

Tiêu Trúc mím môi, lại nản lòng hơn một chút.

Tiêu Tịch Nhan rũ mắt mỉm cười: "Không sao, những lời này ta có thể nghe được."

"Nương tử..."

Nữ lang lặng lẽ thêu hoa, ngón tay thon dài phản chiếu ánh sáng như ngọc: "Miệng trên người họ không ai quản được, để bọn họ nói vài câu ta cũng không mất miếng da miếng thịt nào, huống chi ta cũng không phải nhân vật lớn gì."

"Thời gian trôi nhanh, dần dần bọn họ cũng quên mất việc này thôi."

Tuệ Châu đột nhiên nói: "Nương tử không cần lo lắng. Người chăm sóc bản thân tốt thì mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Tiêu Tịch Nhan bắt gặp ánh mắt điềm tĩnh nhưng kiên định của Tuệ Châu, nhẹ nhàng mỉm cười.

Đột nhiên có tiếng gõ cửa, là Vương ma ma hầu hạ bên cạnh Trịnh thị, bà cười ngượng ngùng nói: "Thất nương tử, phu nhân bảo người qua một chuyến."



Trịnh thị nhẹ nhàng thì thầm: "Thất nương, đến đây nói chuyện với nương."

Kể từ khi Tiêu Tịch Nhan trở về nhà, Trịnh thị vẫn luôn lúng ta lúng túng bởi vì phát tang sự. Đây là lần gần gũi hiếm có Trịnh thị bảo nàng ngồi bên cạnh, nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng.

"Sao tay lạnh như vậy?"

Khuôn mặt như hoa lê của Tiêu Tịch Nhan hiện lên một nụ cười nhỏ: "Trên đường có chút gió, một lát nữa sẽ ổn thôi."

Ánh chiều xiên vào, chia cắt không gian ngoài trời và trong nhà ra một ranh giới rõ ràng giữa ánh sáng và bóng tối.

Trịnh thị gọi lão mụ tử thêm lửa, thanh âm nhẹ như gảy đàn.

"Thất nương, hiện giờ con cũng đã cập kê rồi, có suy nghĩ gì về hôn sự chưa?"

Tiêu Tịch Nhan hơi sửng sốt, im lặng hồi lâu, cuối cùng chỉ cúi đầu, nhu mì như thường lệ nói: "Nữ nhi nghe lời cha mẹ và bà mối."

Trịnh thị hài lòng gật đầu, nghiêm túc nói: "Nhan Nhi, con cũng biết việc con mất tích đột nhiên hồi phủ không thể che giấu được nữa, bên ngoài khó tránh khỏi sẽ có một số lời chỉ trích, nhưng không sao. Dù thế nào đi nữa, con vẫn là nữ nhi thấu tình đạt lý nhất của ta."

"A nương giúp con xem xét một số người, nhị lang của Trình gia, lục lang của Hứa gia... Con xem, ta và a gia của con đều cảm thấy không tồi, đều là những nam nhân rất có tiền đồ."

"Chờ ngày xuân năm sau cơ thể con khoẻ hơn thì gặp gỡ một chút đi."

.......

Rất có tiền đồ.

Tiêu Tịch Nhan yên lặng niệm bốn chữ này trong lòng, trái tim lại nhớ đến danh sách kia. Hoặc là xuất thân con vợ lẽ, hoặc là đã góa vợ ở tuổi ba mươi, chẳng qua chỉ là vợ kế.

Nàng lại nghĩ đến ánh mắt dịu dàng nhưng tràn đầy cân nhắc của Trịnh thị.

"Nhan nương, sức khoẻ của con không tốt, hiện giờ lại gặp phải tai nạn này, đây chính là lựa chọn tốt nhất cho con rồi."

Không ai nói thẳng nhưng dường như ngay cả những người thân thiết nhất với nàng cũng đang lén lút đánh giá, đoán xem nàng ở trên núi đã xảy ra chuyện gì. Cuối cùng chỉ còn lại một kết luận.

Nàng chẳng qua chỉ mà một món hàng hoá đã có tỳ vết.

Bây giờ tuy treo giá nhưng cũng chỉ muốn bán đi càng sớm càng tốt.

Đêm đã khuya.

Tiêu Tịch Nhan ngồi ôm đầu gối trong phòng, đôi mắt trong veo, không hề buồn ngủ. Nàng lại phát ngốc nhìn vầng trăng sáng ngoài cửa sổ.

Nàng không kỳ vọng gì về việc mình sẽ gả cho ai hay liệu phu quân của mình có phải là một nam nhân tốt hay không. Ước nguyện đời này của nàng là bình bình an an, ít tai họa và bệnh tật hơn.

Nhưng bất kể là sự ràng buộc của thế tục hay là niềm hy vọng trong mắt a nương, dù thế nào đi chăng nữa, nàng chung quy vẫn phải gả ra ngoài.

Chỉ cần nàng vẫn còn chưa chết. Cho dù là gả cho một người què, một người đã từng có hôn phối, một người xưa nay không hề quen biết...

Ánh trăng vắng vẻ, Tiêu Tịch Nhan đột nhiên cảm thấy trong lòng vô cùng tiếc nuối bất lực. Nếu có sự lựa chọn, tại sao nàng không ngừng nhẫn nhục chịu đựng, làm điều mình muốn?

Thiếu nữ dần chìm vào giấc ngủ trong tâm trạng hoang mang, tuyệt vọng.

Trong giấc mơ dường như có một rừng hoa mơ mênh mông tươi tốt.



Trên cột bạch ngọc được chạm khắc rồng, Thẩm Ước đi qua đại điện lượn lờ khói sương, chỉ cảm thấy thâm cung cô tịch, xung quanh im lặng đến đáng sợ.

Nội thường hầu Lý Phù tay cầm phất trần, thân hình hơi khom, tư thế cung kính.

"Tần Vương điện hạ, bệ hạ đang đợi ngài ở nội điện."

Lý Phù vô cùng cẩn thận không dám chậm trễ. Dù sao trước mặt là con út bệ hạ mới tìm thấy, người hiện đang chiếm được trái tim của hoàng đế, Tứ điện hạ. Khi ở Bắc Đình từng chỉ huy nhiều trận chiến dưới danh nghĩa cháu trai của tướng quân Hạ Lan, được biết đến với danh xưng Ngọc Diện Tu La.

Hiện giờ lại nắm giữ toàn bộ binh quyền ở U Châu, quyền thế lừng lẫy. Huống chi, Lý Phù còn biết một bí mật chấn động không dám nói với ai, khiến cho hắn hôm nay vô cùng khiếp sợ.


Nam nhân mặc trường bào màu tím, trên người toát ra khí tức cao quý, đáy mắt tràn ngập ánh vàng nhạt: "Làm phiền."

Khi hai người đi qua hành lang dài trong cung điện, chỉ nghe thấy tiếng nước chảy róc rách và những cây thông xanh tươi trên đá. Bức tường bên trong cung điện có một hồ nước nhỏ, ngọn núi thơm ngát sừng sững bên hồ, phong cảnh tuyệt đẹp.

Hoàng đế tuổi đã già, phần lớn thời gian đều một mình trầm hương trong cung. Ông đã ngự triều mười mấy năm, khi còn trẻ từng nam chinh bắc chiến, có thể nói là một thế hệ anh chủ. Hiện giờ lại dần ăn chay niệm phật, thanh tâm quả dục.

Hoàng đế bây giờ cũng không gần nữ sắc nữa, từ sau khi Đỗ hoàng hậu bị phế truất, hậu cung không hề lập hậu, cũng không còn tuyển tú. Đến nay dưới gối cũng chỉ có bốn nam ba nữ.

"Con đã đến rồi."

Thẩm Ước quỳ lạy: "Thần tham kiến bệ hạ."

Thẩm Hùng chẳng qua chỉ mới năm mươi tuổi nhưng lại tuổi già sức yếu, tóc đã bạc trắng. Nhưng cặp mắt kia vẫn có thần như thuở còn trẻ, sáng như gương.

Từng hạt bụi lơ lửng trong ánh sáng, trong điện vô cùng yên tĩnh, thật lâu mới truyền đến một tiếng thở dài.

"Có phải con thất vọng về ta đến mức không muốn gọi ta một tiếng phụ hoàng."

Phía dưới chỉ có sự im lặng.

Hoàng đế buồn bã nói: "Ta đã đặt tên cho con vào năm Cảnh Thái thứ tư. Năm đó, hoa lê ở Vĩnh Gia Phường rất thơm, ta vuốt ve bụng nhỏ của Hương Nô, lòng tràn đầy mong chờ đặt tên cho con là Ước. Ta đã hứa với nàng sau khi sinh con ra sẽ lấy danh nghĩa của con đón hai người vào trong cung."

"Ngoại trừ vị trí hoàng hậu ta không thể cho nàng, đời này ta chỉ có một lòng, nhất định sẽ không phụ nàng."

Lão nhân lẩm bẩm niệm lời thề năm xưa: "Đời này không phụ, coi đây là ước hẹn."

Năm tháng dường như quay trở lại thời điểm ông còn trẻ, những bông hoa lê nở khắp cành, dưới tàng cây có kiều thê xinh xắn.

Nhưng bây giờ chỉ còn lại một nắm tro tàn, ông cũng đã từ từ già đi.

Thẩm Ước vốn không biết những chi tiết này, hắn nhắm mắt lại, khi mở ra lần nữa chỉ bình tĩnh nói: "Nhưng người vẫn cô phụ bà."

"Đúng vậy, lúc đó ta kiêu ngạo, cho rằng mình đã hoàn toàn khống chế triều chính, nhưng không ngờ hoàng hậu tâm địa độc ác, không thể dung thứ cho ta yêu một nữ nhân, thế nhân cũng không đồng ý thân phận người Nguyệt Di của nàng. Là ta đã quyết tâm làm theo cách của mình, không nên nóng vội như vậy..."

"Nhưng ta không nghĩ đến mình đã ủ trái đắng rồi".

Nữ nhân ông yêu sâu sắc thực chất là tàn tích của quốc gia mà ông đã tiêu diệt.

Thẩm Hùng lẩm bẩm: "Không ngờ nàng hận ta sâu sắc, rồi lại không đủ sâu..."

Có lẽ sự căm hận còn sâu sắc hơn tình yêu.

Hương Nô hận ông không lưu tình giết chóc người Nguyệt Di, đêm khuya nằm mơ bà luôn nhớ đến ánh mắt tuyệt vọng của công chúa Nguyệt Di trước khi chết, người mà bà coi như tỷ tỷ ruột. Nhưng có lẽ bà cũng yêu ông, bà yên lặng ở bên cạnh ông, chậm chạp không ra tay cho đến khi sinh hạ hài tử của ông.

Vì vậy, cuối cùng bà đã chọn sự hủy diệt, đem tất cả tình yêu và hận thù đốt cháy.

"Nhưng kỳ thật nàng biết rất rõ, nàng chết đi mới chính là sự trả thù lớn nhất đối với ta." Nữ nhân ông yêu nhất chết rồi, trái tim ông cũng đã chết.

Thẩm Hùng cho rằng thê nhi đã chết trong ngọn lửa nên nản lòng thoái chí, không còn hứng thú với việc triều chính. Mãi cho đến khi biết được Thẩm Ước chưa chết, chỉ là bị cố nhân của Hương Nô ôm đi, ông mới có chút hy vọng mong manh.

Ông khổ tâm nỗ lực nhiều năm, phế bỏ Đỗ thị, cuối cùng tiêu diệt được nanh vuốt của thế gia sau lưng mình.

Thẩm Ước rũ mắt không nói gì, ngọn lửa cuồng nộ dường như vẫn hiện rõ trong đầu hắn.

Ngọn lửa quyết tuyệt kia bắt nguồn từ việc Mật Hương ở trong thâm cung dần dần lụi tàn. Suy cho cùng, Thẩm Hùng là vua của một nước, không thể lúc nào cũng ở bên cạnh bà được. Khi mang thai, bà thường xuyên buồn bực không vui, ban đêm hay mộng mị, nhiều lần tỉnh giấc.

Sau khi vào cung, hoàng hậu và các phi tần khác đều âm thầm nhắm vào bà, điều này cũng làm bà cảm thấy bối rối.

Rốt cuộc mình đang làm cái gì? Ở trong hậu viện nuôi con của kẻ thù, chẳng lẽ sau này còn muốn tranh giành sự sủng ái của hắn với những nữ nhân khác?

Thẩm Ước còn nhớ rõ khoảnh khắc cuối cùng nữ tử xinh đẹp mê người ôm chặt lấy hắn, muốn cùng hắn tan thành tro bụi. Nhưng đến giây phút cuối cùng lại đẩy hắn vào vòng tay của cố nhân.

"A Ước, con của ta, không cần hận hắn, cũng không cần báo thù cho ta... Sau này hãy làm một người không có vướng bận đi."

"Sống với hận thù quá mệt mỏi."

Thẩm Ước nhắm mắt lại, mí mắt mỏng che đi ánh sáng vàng ảm đạm, có lẽ lời nói của bà khiến hắn không thể quên được, nhưng cũng khiến hắn không còn đau đớn thống khổ về chuyện đã qua.

Thiếu niên bất lực mê man với khuôn mặt đầy nước mắt đã bị lãng quên từ lâu trong cát bụi.

Hoàng đế cúi đầu lẩm bẩm: "Ta vất vả nhiều năm chăm lo việc nước, cuối cùng hạ bệ được Ngụy thượng thư, kẻ lúc trước hiến kế cho hoàng hậu. Con cáo già này đã che giấu chuyện năm đó rất giỏi, nhưng hôm nay vẫn để ta bắt được hắn! Nếu không có bọn họ, mẫu thân của con cũng sẽ không bị ép rơi vào hoàn cảnh như vậy... Ta tru di cửu tộc của hắn, ngày hôm đó thực sự là ngày vui sướng nhất đối với ta trong những năm này."

Lão nhân đột nhiên trở nên sung sức trở lại, như lấy lại được phần nào vẻ ngoài trẻ trung, đôi mắt như chim ưng, mơ hồ có thể nhìn ra nhuệ khí chinh chiến tứ phương khi còn trẻ.

"A Ước, con đã làm rất tốt, con ẩn nấp trong núi Vô Kỵ để tìm kiếm bằng chứng hắn cấu kết với bọn thổ phỉ. Hiện giờ cũng coi như con tự tay tiêu diệt kẻ thù cho mẫu thân."

Thẩm Ước trầm giọng nói: "Nhưng đã nhiều năm trôi qua, việc người làm cũng đã muộn rồi."

Tất cả đều đã muộn.

Ánh sáng trong mắt Thẩm Hùng lại dần trầm xuống, vô lực ngồi trên ngai vàng, lẩm bẩm: "Đúng vậy, đã muộn rồi, núi non xa xôi trước mắt, không bằng trân trọng người bên mình..."

Giang sơn cô tịch này ông đã ngồi đủ rồi.

"Chỉ còn lại một chuyện cuối cùng."

Hoàng đế hít sâu một hơi, nói: "Ta già rồi, con tự tay tới giết ta đi. Về sau ngôi vị hoàng đế này ta sẽ nguyên vẹn giao lại cho con. Con còn muốn làm gì thì cứ làm đi."

"Lý Phù đang ở ngoài điện, là người đáng tin cậy, hắn sẽ giúp con giải quyết mọi việc và đọc chiếu thư truyền ngôi của ta."

Vẻ mặt hoàng đế thản nhiên nói ra di ngôn đã sớm chuẩn bị. "Nếu con không muốn dùng đao làm bị thương kẻ thù của nương của con... Vậy thì trong bếp còn có một viên đan dược, con có thể tự tay đút cho ta."

Ánh nắng ngoài điện chiếu lên sợi tóc bạc trên đầu lão nhân.

"Như vậy, nương của con dưới suối vàng cũng có thể an tâm, nàng vẫn luôn tâm niệm muốn tự tay giết chết ta." Giọng nói của ông càng ngày càng thấp, càng ngày càng yếu ớt: "Cũng không biết đi sang bên kia nàng có còn nguyện ý gặp ta hay không..."

Thẩm Nguyệt đột nhiên nói: "Nhưng ta không muốn."

Hoàng đế trầm mặc một lát, tựa hồ không phản ứng kịp: "Con không muốn?"

"Đúng vậy, bất luận tay dính máu tươi hay hạ độc dược, cùng với việc kế thừa ngôi vị hoàng đế." Thẩm Ước dùng giọng quả quyết nói: "Ta đều sẽ không làm."


Hoàng đế không nghĩ tới kế hoạch ông đã ấp ủ bấy lâu nay lại bị bác bỏ. Trong mắt lão nhân hiện lên vẻ ngơ ngẩn hiếm thấy.

Thẩm Ước chỉ dùng giọng đều đều nói: "Trước khi chết nương đã dặn dò ta không cần hận người, cũng không cần báo thù."

Vẻ mặt hắn thờ ơ và bình tĩnh. Tựa như hắn chỉ đang kể lại câu chuyện của người khác: "Mấy năm nay, ban đầu ta cũng từng hận người, nhưng hận người cũng không thay đổi được gì. Chi bằng nghe theo lời mẫu thân, để tâm nguyện của bà trở thành hiện thực."

Trước khi Mật Hương chết, mong muốn duy nhất của bà là hài tử được sinh ra từ tình cảm lệch lạc có thể sống vô tư hồn nhiên, tránh xa ân oán của đời trước.

Đây là thù hận không thể hoá giải giữa gia đình và đất nước, hắn không nên gánh chịu và tiếp tục nó.

Thẩm Ước đã làm được. Mặc dù hắn cũng đi đến một trạng thái cực đoan khác, tình tính quá mức lạnh lùng.

Nhưng đúng như mong muốn của mẫu phi, ít nhất hắn không rơi vào vũng lầy này nữa. Hiện giờ, hắn cũng đã bắt tất cả những kẻ đã bí mật khi dễ và tính kế bà phải trả giá.

Một khoảng lặng dài.

Hoàng đế thoạt nhìn càng già hơn, giọng nói dường như cũng trở nên mệt mỏi vô lực, như thể sau khi nhận rõ hiện thực rồi thỏa hiệp: "Trẫm hiểu rồi."

"Vậy con hy vọng ai... ai sẽ kế thừa ngôi vị hoàng đế?"

"Nhi thần không dám vọng ngôn."

Hoàng đế khẽ hừ một tiếng, tựa hồ cũng biết Thẩm Ước thật sự không quan tâm những chuyện này, vì thế cau mày trầm tư một lát:

"Lão đại Thẩm Dục tính tình ôn hòa, đối xử tử tế với người khác, nhưng có một vấn đề là quá mức nghe lời, cố chấp, đối với đại sự còn thiếu chủ kiến."

"Lão nhị Thẩm Cư tư chất bình thường, nhưng xem ra quan hệ với con không tồi."

Hoàng đế càng nói càng nhỏ, hiển nhiên đã tiến vào trạng thái suy nghĩ nghiêm túc. "Lão tam Thẩm Mậu, tuy là do cung nữ sinh ra, được nữ nhân độc ác kia nuôi dưỡng một thời gian, nhưng vẫn là một hài tử ngoan, thường có những ý tưởng lớn lao, chỉ là quá thông minh..."

Thẩm Ước đứng phía dưới im lặng lắng nghe một lúc mới nói: "Nếu không có chuyện gì, nhi thần xin cáo lui trước?"

Hoàng đế xua tay: "Đi đi! Tiểu tử con làm một người phú quý nhàn rỗi là được."

"Phụ hoàng, bảo trọng." Thẩm Ước rời khỏi đại điện.

Thẩm Ước đối mặt với ánh mắt sợ hãi khó tin của Lý Phù, mặt không biểu tình bước qua ngưỡng cửa. Những cành xuân bên ngoài điện đang dần lan rộng. Hắn thực sự không có ý định gì về việc giết Thẩm Hùng.

Đại khái là bởi vì hắn trời sinh lạnh nhạt, cũng nghe theo lời mẫu phi, không bị thù hận ảnh hưởng. Công danh lợi lộc đối với hắn cũng đều vô nghĩa.

Dù cho ngồi ở vị trí chí tôn kia nhưng khát vọng mong muốn nhất lại không thể nào đạt được, vậy còn có ý nghĩa gì?

Nhưng nếu về "trân trọng người trước mặt" thì hắn cũng chẳng khác gì phụ hoàng, tất cả đã muộn rồi.

Đáy mắt Thẩm Ước hiện lên một tia tự giễu bi thương.

Cảnh Thái năm thứ hai mươi tư, hoàng đế băng hà.

Duệ Tông đột ngột qua đời tại Trầm hương điện, bình yên ngủ say qua đời, hạ chiếu truyền ngôi cho đại hoàng tử Việt Vương Thẩm Dục. Tần Vương được phong làm Đại đô đốc Bắc Đình, phụ trách binh quyền của mười sáu châu Yến Vân, đồng thời ban Thượng Phương kiếm, được quyền nhiếp chính.

Tân hoàng đế đổi tên nhà Nguyên thành Vĩnh Ninh, lập Việt Vương phi Liễu thị làm hoàng hậu, lập thế tử Thẩm Đạc làm thái tử, huyện chúa Thẩm Ngọc Mị làm công chúa An Lạc.

Ngày xuân Vĩnh Niên năm thứ nhất vô cùng ấm áp.

Cảnh tượng trước mắt tựa như giấc mơ của Tiêu Tịch Nhan, mang cho nàng một loại cảm giác quen thuộc.

Bên dòng nước suối có một cây mơ rậm rạp, cành uốn lượn về phía mặt trời, bóng hoa lay động. Hàng nghìn cánh hoa trắng hồng li ti rơi xuống, nàng đưa tay ra nhặt.

Thân hình thiếu nữ đứng bên gốc cây yểu điệu mảnh khảnh, khuôn mặt trắng nõn như cánh hoa mơ.

"Hoa nở rồi."

Nam tử bên cạnh nàng mặc bộ y phục màu xanh đậm, mặt mày thanh tuấn. Kỷ Đình Trạch nghiêng người nhìn nàng, đáy mắt chứa đựng sự dịu dàng. Hai người sóng vai nhau đi dọc theo sông Lệ Thuỷ, dừng lại dưới một tàng cây.

"Cảnh xuân tươi đẹp, muội nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn."

Tiêu Tịch Nhan rũ mắt: "Đáng tiếc mùa xuân lại quá ngắn ngủi."

Hiện giờ Hầu phủ ngày qua ngày đối với nàng giống như bị mắc kẹt trong một vũng lầy không thể thoát ra. A nương bắt đầu liên tục cho nàng gặp người khác, nàng một lần lại một lần lắc đầu, nụ cười của a nương cũng ngày càng nhạt.

Chỉ khi thỉnh thoảng đi ra ngoài với Kỷ Đình Trạch, nàng mới có thể tìm được một chỗ để hít thở.

Kỷ Đình Trạch nhìn lông mi thiếu nữ mi ảm đạm, trong lòng hơi động, đột nhiên hít một hơi thật sâu: "Sang năm chính là kỳ thi mùa xuân rồi."

Hắn nhìn nữ lang xinh đẹp trắng nõn như hoa mơ trước mặt, mặt mày dịu dàng: "Tịch Nhan, muội nói xem ta có thể được như ý nguyện không?"

Tiêu Tịch Nhan gật đầu, nàng biết hắn là người có dã tâm, thiếu niên tuy đã trúng cử nhưng vẫn không dừng lại ở đó. Kỷ mẫu vẫn luôn hy vọng hắn sẽ tỏa sáng rực rỡ, vực dậy Kỷ gia. Nếu có thể trở thành tiến sĩ...

Nàng hiểu điều này quan trọng với hắn như thế nào. Mười năm gian khổ học hành chỉ đợi một ngày thành danh.

"Kỷ ca ca, ta tin tưởng tài năng của huynh." Tiêu Tịch Nhan nói từng chữ, ấm lòng như ngày xuân: "Nói vậy mùa xuân năm sau huynh cũng có thể đi xem tiệc hoa mơ rồi."

"Đến lúc đó mong huynh có thể thay ta thưởng thức hoa Trường An, bẻ một cành xuân sắc."

"Được." Kỷ Đình Trạch do dự một chút, lại nói: "Nhưng kỳ thật ngoài cái này ra, ta còn có một tâm nguyện khác."

Hoa mơ rào rạt rơi xuống, ống tay áo tung bay. Thiếu niên tuấn mỹ mặc y phục trắng nhịn không được thổ lộ tiếng lòng: "Nhan nương, muội chờ ta, được không?"

"Đợi ta có tên trong bảng vàng, ta sẽ đến Hầu phủ cầu hôn."

Lang quân trẻ tuổi mạnh mẽ, vừa mở miệng đã liên quan đến tương lai. "Ta biết muội không thích cuộc sống phức tạp, ở Hầu phủ cũng không có tự do. Cho nên ta muốn... Ta muốn mang muội rời khỏi vũng bùn này."

Kỷ Đình Trạch đã quen với phong thái nhẹ nhàng, bất kể thời điểm nào cũng luôn bình tĩnh. Nhưng giờ phút này, hắn lại bất an hơn bao giờ hết.

Tiêu Tịch Nhan có chút kinh ngạc, nhưng rất nhanh liền nhận ra hắn không hề nói đùa.

Đôi mắt hắn khi nhìn nàng luôn trong trẻo và thuần khiết, nhu hoà như cả mùa xuân, giống như khoảnh khắc này.

Mà duyên phận của nàng đạm bạc, sự quan tâm của hắn là một trong số ít sự ấm áp mà nàng có thể cảm nhận được xung quanh mình lúc này. Thanh mai trúc mã, từ khi quen biết đến nay Kỷ Đình Trạch luôn chú ý chăm sóc nàng.

Chỉ là xưa nay nàng luôn cho cho rằng đây là tình cảm thương tiếc của huynh trưởng.

Tiêu Tịch Nhan biết mình chẳng qua chỉ là một người yếu đuối, tuy là đích nữ của Hầu phủ, nhưng thực ra nàng chỉ là một quý nữ nghèo túng.

Mà Kỷ Đình Trạch là một thanh niên tuấn tài được thế nhân khen ngợi, có tương lai tươi sáng. Quân tử như thế thường có rất nhiều tiểu nương tử yêu thầm.

Cũng không biết là những cánh hoa mơ bay trên bầu trời sau lưng hay là ánh mắt trong sáng và chân thành của người trước mặt, hay giọng nói "Muội chờ ta" đã chạm vào lòng nàng. Trái tim nàng chậm rãi gợn sóng, tim bỗng nhiên đập một tiếng.

Ánh nắng khiến tầm nhìn của Tiêu Tịch Nhan có chút mơ hồ, nàng cảm thấy một cơn choáng váng không thể giải thích được.

Nhưng chẳng mấy chốc, nàng nghĩ đến đôi mày nhíu lại của nương và những nụ cười dối trá của bà mối.

Nếu chung quy phải gả đi, gả cho người ôn nhu như huynh trưởng giống như hắn có phải sẽ tốt hơn không? Nàng vô cớ cũng có chút khát khao về sự tự do mà hắn miêu tả.

Tiêu Tịch Nhan khẽ gật đầu, nghe thấy giọng nói của mình xa xôi như thể bị ngăn cách bởi một tầng nước:

"Được, ta chờ huynh."



Xuân thu nhanh chóng lướt qua, chớp mắt lại qua năm mới.


Nam tử mặc hoàng bào mặt mày khoan dung đi qua hoa uyển của hoàng thành, hắn là tân đế hiện tại.

Nam nhân bên cạnh hoàng đế thân hình sừng sững như núi, mặc áo bào đen, đôi mắt phượng lạnh lùng như vàng. Là người được Thánh thượng nể trọng tin cậy, tay cầm binh quyền, Tần Vương điện hạ.

Cung nhân phía sau đều cẩn thận hầu hạ hai vị chủ tử cao quý hiển hách nhất hiện nay.

Kính Tông Thẩm Dục là con của Huệ phi, năm nay đã ba mươi bốn tuổi, tính tình nhân hậu rộng lượng. Hắn có thể kế thừa ngôi vị hoàng đế thật ra là ngoài dự kiến của rất nhiều người.

Thẩm Dục lớn hơn Thẩm Ước một giáp, lại được Duệ Tông dặn dò nên đối xử với Thẩm Ước rất ân cần, thường ngày có thể nói là huynh trưởng như cha. Hắn tán gẫu nói: "A Ước, ngày mai là kỳ thi đình. Đệ cũng nhìn thấy những người vào vòng tiến sĩ rồi. Đệ nghĩ thế nào?"

Thẩm Ước không chút để ý: "Thần mới chỉ nhìn vài lần. Ngô Tiện Sách luận rất tốt... Kỷ Đình Trạch văn từ trong sáng, thần chợt nhớ tới người này hẳn là cháu trai của Kỷ Nghiêm."

"Ồ, cháu trai của Kỷ Nghiêm? Hiếm khi thấy đệ khen ngợi, ta phải lưu ý một chút." Thẩm Dục ho nhẹ một tiếng: "Đúng rồi, thi đình đệ có tới không?"

Thẩm Ước thấy hắn ho khan, hơi cau mày: "Bệ hạ tự quyết định là được."

Mùa xuân năm Chiêu Ninh thứ hai, bảng xếp hạng tiến sĩ được công bố.

Chẳng bao lâu, vườn mai nổi tiếng bên cạnh sông Khúc Giang mở tiệc linh đình. Xe ngựa sôi nổi tựa như mây.

Lần đầu tiên Kỷ Đình Trạch nằm trong số những người nổi bật hiển hách nhất triều Thẩm. Nhưng hắn lại biểu hiện được sủng không kiêu. Sau khi uống mấy chén cũng không hề thất thố.

Nam tử lặng lẽ chiêm ngưỡng cảnh đẹp của Khúc Giang, nhưng hắn không biết rằng mình cũng là tiêu điểm của người khác.

Dáng người hắn đứng thẳng, khuôn mặt tuấn tú như bạch ngọc, làm cung nữ phụng dưỡng trong bữa tiệc cũng lặng lẽ đỏ mặt, nhịn không được liếc trộm tân Trạng nguyên tuấn mỹ bất phàm đang chiếm trọn tâm điểm chú ý này.

"An Lạc! Ngươi nhìn người đó kìa..." Tiếng gọi của nữ nhân đi cùng khiến công chúa An Lạc Thẩm Ngọc Mị dời ánh mắt.

Thẩm Ngọc Mị cùng nữ nhân đi cùng đang đứng trên lầu yến tiệc Hạnh viên, mang theo vài phần tự phụ đánh giá mọi người.

Công chúa An Lạc Thẩm Ngọc Mị là nữ nhi duy nhất của Kính Tông, cũng là con đầu lòng của hoàng đế, là trưởng tôn nữ của Duệ Tông. Nàng sinh ra là một bông hoa nhận hết sự sủng ái và phú quý của thành Trường An.

Nàng vừa mới qua tuổi cập kê, cũng đang độ thướt tha xinh đẹp.

Thiếu nữ sinh ra đã duyên dáng quyến rũ, khuôn mặt như chiếc đĩa bạc, dáng người trắng nõn đẫy đà, giữa trán điểm một nốt chu sa. Thân hình mềm mại như nụ hoa sắp nở.

Thứ nữ của Tân Quốc Công nhịn không được nói: "Ta thấy vị Trạng nguyên này quả nhiên tuấn tú, nghe nói thánh nhân đã chọn hắn làm Thám hoa sử đấy."

Thám hoa sử thường là người trẻ tuổi và anh tuấn nhất trong các tiến sĩ, thân cưỡi ngựa trắng, được hái hoa cống lên, có thể nói là vô cùng đắc ý phong lưu. Nhưng nếu bông hoa bị ai đó hái trước thì sẽ bị phạt.

Thẩm Ngọc Mị dời tầm mắt đi, đột nhiên mỉm cười: "Quả thật tuấn tú."

Nữ nhân đi cùng quan sát sắc mặt của nàng, nghĩ nghĩ trong đầu rồi mỉm cười: "Nhưng nếu muốn nói về loài hoa nổi tiếng, An Lạc chẳng phải là đoá hoa cao quý và nổi tiếng nhất Trường An sao?"

Thẩm Ngọc Mị cười càng ngày càng quyến rũ, cũng không đáp lời. Nàng chỉ tự phụ nhìn xuống, liếc lang quân ở phía xa kia, như thể đang nhìn vật trong ao.



Rừng cây sâu thẳm. Kỷ Đình Trạch xuống ngựa, cẩn thận tản bộ trong vườn vắng, muốn hái hoa.

Hắn có tư tâm, không chỉ muốn hái một bông hoa nổi tiếng để cống lên mà còn muốn hái một bông hoa mơ đáng yêu kiều diễm. Hiện giờ Tịch Nhan ốm yếu, không thể đích thân đến dự tiệc thưởng hoa, hắn muốn tự mình mang đến cho nàng một chút xuân sắc.

Nghĩ đến người trong lòng của mình, khóe môi nam tử thanh tuấn cong lên thành một vòng cung dịu dàng.

Mặt trời càng lúc càng sáng, hắn đã nhìn trúng một cành hoa. Kỷ Đình Trạch đang định bước tới ngắt hoa, nhưng không ngờ trước mắt hắn lại có một bộ váy áo lượn vòng, đột nhiên xuất hiện một nữ tử ngắt hoa xuống trước.

Thái dương của nàng cài trâm ngọc, mặt mày như phỉ thuý, dáng vẻ tự nhiên quyến rũ. Bởi vì động tác duỗi tay, ống tay áo rộng tuột xuống, lộ ra cánh tay ngọc ngà tròn trịa như ngó sen.

Chiếc váy hoa lộng lẫy nhiều màu sắc dưới ánh nắng càng trở nên rực rỡ lung linh.

Chỉ thấy nữ lang kia quay đầu lại mỉm cười, hàm răng lộ ra một nửa, tựa như mang theo vài phần cao cao tại thượng nghịch ngợm đắc ý: "Hoa này là ta hái trước."

Kỷ Đình Trạch hơi giật mình, hắn mơ hồ có thể đoán được đối phương là khách quý. Nhưng hắn vẫn bình tĩnh nói: "Nếu nương tử không gấp có thể đưa bông hoa này cho dư mỗ được không? Dư mỗ có thể hái hoa khác cho nương tử."

"Những bông hoa tầm thường khác thì hiếm lạ gì?" Thẩm Ngọc Mị khẽ hừ một tiếng, lộ ra chút nũng nịu: "Ta đoán, Trạng nguyên lang nếu bị ta hái bông hoa này trước sẽ bị trừng phạt đúng không?"

Kỷ Đình Trạch cười nói: "Nương tử đã biết thân phận của ta, vì sao còn muốn làm khó tại hạ?"

"Được, vậy ta đây đưa hoa cho ngươi." Thẩm Ngọc Mị nói: "Nhưng ngươi phải tự mình đến lấy."

Nàng giơ tay lên, chậm rãi cài bông hoa vào thái dương.



Thẩm Dục ở trên Tử Vân Lâu quan sát các quần thần. Nhìn thấy mọi người khen ngợi vị Trạng nguyên tuấn tú bất phàm, trên tay cầm bông hoa nổi tiếng trước mặt, trong lòng không khỏi vui mừng.

Đây chính là Trạng nguyên trẻ tuổi mà hắn chọn, tràn đầy tinh thần phấn chấn, hắn đối với người này rất hài lòng.

"Được rồi, loài hoa này quả thật là cao quý không tầm thường, Tử Bái rất có tâm."

Phía sau rèm châu vang lên một tiếng, một nữ lang tươi sáng đẫy đà đột nhiên bước ra. Thẩm Ngọc Mị ôm nửa cánh tay hoàng đế, làm nũng nói: "Phụ hoàng, hoa này là nhi thần hái trước, nếu không phải nhi thần chắp tay nhường lại, Trạng nguyên lang cũng không hái được đâu..."

Kính Tông từ trước đến nay luôn yêu thương nàng, lúc này mặt mày cũng đầy bất đắc dĩ, dung túng trách cứ nói: "Con lại đi trêu chọc người khác à? Hồ nháo!"

Kỷ Đình Trạch ngẩng đầu lên mới phát hiện công chúa bên cạnh thiên tử chính là nữ lang hái hoa vừa rồi.

Nghe nói thánh nhân và hoàng hậu có một nữ nhi vô cùng được sủng ái, xem ra vị này chính là công chúa An Lạc kiêu ngạo xa xỉ trong lời đồn. Ánh mắt Thẩm Ngọc Mị liếc tới hắn, hắn cúi đầu, trong lòng không hiểu sao có chút bất an.

Vừa rồi ngay lúc hắn sắp từ bỏ thì Thẩm Ngọc Mị đã đã ném bông hoa cho hắn.

Kỷ Đình Trạch cúi đầu nói lời cảm tạ: "Đa tạ công chúa xá ái."

Chuyện này tuy không lớn cũng không nhỏ nhưng đích công chúa đã tặng hoa, buổi tiệc lại thêm một giai thoại phong lưu ít ai biết đến. Người thông minh nghe xong liền biết ý nghĩa của việc này, thầm hiểu vị Trạng nguyên tuấn tú này sợ là đã được công chúa mới đến tuổi cập kê coi trọng!

Kỷ Đình Trạch bỏ ngoài tai lời nghị luận của người khác, hắn vẫn chỉ đang tâm tâm niệm niệm muốn hái một cành hoa cho Tiêu Tịch Nhan. Sau khi xã giao thêm vài lần, hắn tách mình ra khỏi đám đông.

Ở một nơi hẻo lánh phồn hoa tươi tốt, Kỷ Đình Trạch cuối cùng cũng có được giây phút nghỉ ngơi.

Trong hôm nay hắn đã gặp rất nhiều người, cũng nghe rất nhiều lời khen ngợi. Thế nhưng đầu óc hắn luôn căng thẳng, hiện giờ cảm thấy hơi mệt mỏi.

Kỷ Đình Trạch hái hoa xuống định rời đi, lại nhìn thấy một bóng người lạnh lùng đi về phía mình.

Kỷ Đình Trạch vội vàng chào hỏi: "Gặp qua Tần vương điện hạ."

Nhưng không biết vì sao, đối phương hồi lâu không lên tiếng, Kỷ Đình Trạch cảm giác được một ánh mắt nóng rực như mặt trời chiếu vào mình.

Thần sắc Thẩm Ước khó hiểu, bắt bẻ đánh giá người này.

Hắn trầm mặc hồi lâu mới nói: "Bổn vương nghe nói Trạng nguyên lang có một vị hôn thê."

Kỷ Đình Trạch không nghĩ tới Tần Vương lại biết chuyện này, nhất thời có chút kinh ngạc.

Nhưng mà khi nhắc đến người trong lòng của mình, đáy mắt trở nên ấm áp, không khỏi lộ ra vẻ dịu dàng: "Đúng vậy, ta và nàng đã quen biết mấy năm, là thanh mai trúc mã, vừa mới định ra hôn ước."

Sau khi thi đậu hắn đã đến Hầu phủ cầu hôn, hiện giờ tất cả mọi thứ đều như hắn mong muốn.

Sự dịu dàng và niềm vui không che giấu trong mắt nam tử khiến các khớp xương của Thẩm Ước cứng đờ, sự ghen tị khó tả lan tràn trong lồng ngực, hắn nhắm mắt lại.

Thanh mai trúc mã, lưỡng tình tương duyệt, hắn làm gì có phần thắng?

"Đối xử tốt với nàng."

Nếu hắn đối với nàng không tốt, hoặc nếu mình nhìn nàng nhiều thêm một lần, Thẩm Ước sợ rằng hắn sẽ không thể kiềm chế được dục vọng cướp đoạt tình cảm.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui