Sau Khi Mỹ Nhân Bệnh Tật Bị Tà Thần Quấn Thân


Phản ứng của Hạ Trầm hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của cậu, Lâm Dục nhất thời không xác định được người này nói tin cậu là để dỗ cậu hay thật sự là biết nhiều nên không thấy ngạc nhiên?
Chắc hắn không tin nếu không đã không bình tĩnh như vậy.
Nhưng Lâm Dục cũng không chờ mong đối phương thực sự tin rằng cậu có thể gọi hồn, vì chính cậu cũng không dám chắc mình có thể tìm được quỷ hồn của Trần Sâm Sâm hay không.
Dù sao cậu chưa từng gọi hồn, cha sẽ không cho cậu thử việc nguy hiểm như vậy, nên lần này chỉ thử vận may thôi.
Hai người trở lại ký túc xá, Lâm Dục lấy một chiếc hộp nhỏ được cất dưới đáy va li, sau khi mở ra thì thấy một xấp bùa vàng.
Cậu không có linh lực nên không vẽ bùa được, nhưng nhà cậu có rất nhiều người biết vẽ bùa.
Nếu một người có hiểu biết nhìn cảnh tượng này thì sẽ thấy ghen tị đến hộc máu, vì một tấm bùa trừ tà của nhà họ Lâm có giá lên tới hàng chục nghìn tệ (khoảng mấy chục triệu vnd), mà Lâm Dục lại có cả một xấp.
Nhưng người đứng trước mặt cậu lại rất bình tĩnh nhìn cậu lục lọi bên trong rồi lấy một tấm bùa trừ tà và một tấm bùa trấn quỷ ra.
Lâm Dục cầm hai lá bùa tới trước mặt Hạ Trầm, quan sát từ trên xuống dưới.
Cậu đang nghĩ xem nên dán bùa ở đâu thì bỗng nghe đối phương cười hỏi: “Cậu muốn đuổi quỷ đi à?”
“Không phải để đuổi mà là để bảo vệ cậu.” Lâm Dục lười giải thích với hắn, có nói chưa chắc hắn đã tin nên cậu nhét luôn lá bùa vào túi quần hắn.
Lúc nhét vào cậu vô tình đụng phải bắp đùi rắn chắc của hắn, cơ bắp rắn chắc tràn đầy sức lực xuyên qua lớp vải mỏng truyền đến đầu ngón tay, Lâm Dục không khỏi sửng sốt trong chốc lát.
Không có giống đực nào không khao khát một cơ thể cường tráng, cậu cũng không ngoại lệ.
Nhưng từ nhỏ cậu ốm yếu nhiều bệnh, gần như lớn lên cùng thuốc, với cậu, không bị bệnh đã là may lắm rồi, không thể cầu nhiều hơn.
“Sao vậy?” Hạ Trầm rũ mắt nhìn cậu, cơ bắp ở đùi căng chặt hơn, cứng như đá.
“Không có gì…” Lâm Dục xua đi sự đố kị trong đầu, nghiêm mặt nói: “Cậu đứng xa tôi ra chút, đừng nói gì, nhớ chưa?”
“Được.” Hạ Trầm gật đầu rồi lại hỏi: “Cậu không dán bùa hộ mệnh sao?”
“Tôi không cần dán bùa trừ tà, tôi có linh ngọc rồi.” Lâm Dục chỉ vào ngực mình: “Còn hữu dụng hơn bùa nhiều.”
“Linh ngọc sao?” Hạ Trầm dường như khá tò mò: “Tôi có thể xem hình dáng của nó không?”
Lâm Dục trả lời không chút do dự: “Không được.”
Nói xong cậu thấy giọng mình hơi cứng rắn quá nên chủ động giải thích: “Linh ngọc này đã được thêm phép, người sống không thể đụng vào nếu không linh khí sẽ tiêu tán.”
“Thì ra là vậy.” Hạ Trầm cười, gương mặt anh tuấn không hề có biểu cảm không vui.
Lâm Dục biết hắn không tin nên không nói nhiều, bắt đầu vào việc chính.
Bình thường có hai cách để gọi hồn, một là vẽ cờ triệu hồn, hai là dùng bùa chiêu hồn.

Hai cách này đều cần ngày tháng năm sinh hoặc đồ dùng hàng ngày của quỷ hồn khi còn sống.

Nếu chấp niệm của Trần Sâm Sâm thực sự là Lục Triều thì trên lý thuyết cậu có thể gọi hồn được.
Không gian có hạn nên Lâm Dục thuận tay lấy một cái chậu sắt, ném đồ vào trong chậu rồi châm một cây nhang, sau đó đốt lá bùa gọi hồn trước nhang, ném vào chậu.
Bùa vàng vừa chạm vào chiếc áo đen liền cháy hừng hực, ngọn lửa bao trùm áo, mấy giây sau cái áo đã thành đống tro tàn mà bùa vẫn chưa cháy hết.
Lâm Dục cau mày, nghiêm túc chờ kết quả.
1 giây, 2 giây, 3 giây…
Lúc cậu cho rằng lần gọi hồn đầu tiên thất bại thì một cơn gió lạnh từ ban công thổi tới.
Cậu ngẩng đầu nhìn về phía ban công, quả nhiên gặp đôi mắt trống rỗng đầy máu.
Lâm Dục thả lỏng mày, nhìn gương mặt máu thịt be bét, không còn sợ như lần đầu.
Dường như Trần Sâm Sâm sợ thứ gì đó trong phòng nên không dám lại gần, cơ thể bất an vặn vẹo.
Lâm Dục vô thức nhìn về phía sau thì chạm phải đôi mắt sâu thẳm.
Hạ Trầm đứng ở cửa mỉm cười, nhớ lời cậu dặn nên chỉ khẽ mấp máy môi: “Sao vậy?”
Lâm Dục lắc đầu, tháo linh ngọc đặt ở đầu giường, chủ động đi về phía ban công.
Quỷ vừa hình thành không thể nói, chỉ có lệ quỷ tích đủ oán khí hoặc quỷ hồn mượn cơ thể người sống mới nói được.
Đương nhiên, đa số thiên sư đều không nói lý lẽ với quỷ.
Nhưng Lâm Dục thì khác, cậu có cách giao tiếp đặc biệt với quỷ.
Một bàn tay mảnh mai như búp măng từ từ giơ lên, rồi dừng giữa không trung.
Khí đen xung quanh Trần Sâm Sâm lập tức dâng lên, một luồng khí đen chui vào ngón tay Lâm Dục.
Trong khoảnh khắc, con ngươi màu hổ phách biến thành màu đen, cậu cuối cùng cũng thấy được chấp niệm của Trần Sâm Sâm trong luồng oán khí.
Ký ức phủ bụi được mở ra, chuyện xưa từ từ vén màn.
Cuộc sống của Trần Sâm Sâm khác hoàn toàn với Lục Triều là con nhà giàu.
Khi còn nhỏ cha cậu ta đánh bạc uống rượu, thua tiền về thì trút giận lên cậu ta và mẹ.

Vì vậy khi Trần Sâm Sâm lên tiểu học, mẹ cậu ta không chịu được cảnh bạo lực gia đình nên đã chạy trốn khỏi địa ngục trần gian đó.
Sau đó không lâu, cha Trần say rượu nên ngã xuống nước chết đuối, chỉ còn cậu ta sống nương tựa với bà ngoại.
Bà ngoại chưa từng đi học, tuổi cũng lớn nên không thể kiếm tiền, chỉ có thể nhặt ve chai góp tiền cho cậu ta đi học.
Có lẽ bởi vì quanh năm cậu ta mặc đồ do bà ngoại nhặt từ thùng rác về nên trên người luôn có mùi hôi, cũng có thể bởi vì tự ti, hay thu mình nên từ cấp hai, Trần Sâm Sâm đã bị các bạn khác cô lập.
Dù vậy cậu ta vẫn cố gắng học tập, thi đậu vào trường cấp ba tốt nhất của huyện, vì bà ngoại nói với cậu ta rằng, chỉ có học mới thay đổi được cuộc đời.

Nhưng cậu ta đâu biết đó là nơi ác mộng của mình bắt đầu.
Vừa khai giảng lớp mười chưa lâu, cậu ta bất cẩn giẫm phải giày của Lục Triều.

Lúc đó cậu ta rất sợ, vì đôi giày đó bằng sinh hoạt phí cả năm của cậu ta và bà ngoại, cậu ta không bồi thường nổi.
May mà Lục Triều không đòi cậu ta bồi thường, chỉ là nhìn cậu ta với vẻ mặt không vui.
Không ngờ vài ngày sau cậu ta bị đám đầu gấu chặn trên đường về nhà đòi tiền, sau khi từ chối thì bị đánh một trận.
Trần Sâm Sâm không biết vì sao mình bị đám đầu gấu này nhắm vào, cậu ta chỉ biết mình không có đồng nào.
Từ ngày đó, sách vở cậu ta quý trọng nhất đầy từ chửi thề, chiếc cặp sách được bà ngoại chắp vá cũng bị xé rách, cậu ta thì luôn bị đánh trong nhà vệ sinh nam.
Không ai bằng lòng giúp cậu ta, mọi người như đang yên lặng chế giễu cậu ta, giáo viên thì kêu cậu ta phải học tập cho tốt đừng đánh nhau giống đám đầu gấu.
Cậu ta không dám để bà ngoại biết vì sao quần áo mình bị rách, chỉ có thể cắn răng nuốt máu vào trong.
Cậu ta nghĩ nhịn một chút là được…
Không biết những ngày tháng đau đớn và tê dại như vậy đã trôi qua bao lâu, dài đến mức cậu ta tưởng rằng nó sẽ không bao giờ kết thúc.

Đến một ngày, Lục Triều bỗng đưa tay về phía cậu ta.
Cậu ta phải mô tả tâm trạng của mình tại khoảnh khắc đó thế nào đây?
Nó như một người rơi vào vực sâu tuyệt vọng bắt được một tia sáng, giống như một người bôn ba trong sa mạc, sắp chết khát thì gặp được ốc đảo vậy.
Trong cuộc đời tối tăm dài đằng đẵng ấy, không phải Trần Sâm Sâm chưa từng cầu trời, cuối cùng, vị thần cứu cậu ta đã từ trời giáng xuống.
Đó là khoảng thời gian Trần Sâm Sâm vui vẻ nhất, mỗi ngày cậu ta đều theo sau Lục Triều, dù giọng điệu đối phương luôn gay gắt và nóng nảy nhưng lại đối xử với cậu ta rất tốt, cũng không có ai dám ăn hiếp cậu ta.
Trong niềm hạnh phúc hư ảo đó, Trần Sâm Sâm dần thích Lục Triều.
Cho đến khi những lời đồn lan truyền khắp nơi, Trần Sâm Sâm lập tức bị bao trùm bởi sự hoảng loạn.

Nhưng chưa đợi cậu ta tìm Lục Triều giải thích thì mọi việc đều kết thúc.
Trong thời gian Trần Sâm Sâm bị đánh đến nhập viện, Lục Triều đã chuyển trường.
Điều gì đã giúp Trần Sâm Sâm chống đỡ trong chặng đường tối tăm lẻ loi ấy?
Đó là sự hội ngộ.

Trần Sâm Sâm biết Lục Triều tới từ thành phố A, cậu ta biết nhà Lục Triều muốn Lục Triều thi đậu đại học A nên Trần Sâm Sâm quên hết mọi chuyện, liều mạng học tập để thi đậu vào đại học A.
Nhưng khi gặp lại, Lục Triều không quá vui vẻ.
Trần Sâm Sâm che giấu sự thất vọng, còn chưa kịp nói gì thì một cô gái xinh đẹp đã cắt ngang cuộc gặp của họ.
Lục Triều lên đại học, đã có bạn gái.
Trần Sâm Sâm mất hết tất cả dũng khí, lại thu mình vào lớp vỏ bảo vệ đã nứt nẻ.
Giá như mọi chuyện tới đây là kết thúc, Trần Sâm Sâm lui về vị trí bạn bè, dù tận mắt nhìn thấy người mình thích kết hôn sinh con, nhưng chỉ cần Lục Triều hạnh phúc, thỉnh thoảng có thể gặp mình một lần thì Trần Sâm Sâm đã không tuyệt vọng tới mức nhảy lầu để kết thúc sinh mệnh của mình.
Cuộc họp lớp cấp ba đã phơi bày sự thật đẫm máu năm đó.
Thì ra người cậu ta xem là thần linh mới là chủ mưu sau những màn đánh đấm, khớp xương cậu ta đau nhức vào mỗi đêm mưa là do người mà cậu ta sùng bái tặng cho.
Lục Triều không phải người kéo cậu ta ra khỏi vực sâu mà là người đã đạp cậu ta vào địa ngục.
Cọng rơm cứu mạng cậu ta năm đó cũng là giọt nước cuối cùng khiến Trần Sâm Sâm tràn ly.
Trước khi nhảy lầu, Trần Sâm Sâm đã sớm trở nên tuyệt vọng.
Giống như một ông già đã đến tuổi xế chiều, Lâm Dục chậm chạp buông tay xuống.
Lâm Dục nhìn vào đôi mắt trống rỗng đầy máu kia, nhẹ giọng nói: “Trần Sâm Sâm, tôi sẽ giúp cậu hoàn thành tâm nguyện.”
Cậu nói xong thì quỷ hồn Trần Sâm Sâm liền biến mất.
Đầu cậu hơi choáng, cơ thể lảo đảo.
“Không sao chứ?” Một bàn tay to đúng lúc đỡ được cậu, ôm cậu vào lòng.
Cậu không còn sức để nghĩ sao đối phương lại nhanh như vậy, chỉ tựa vào người Hạ Trầm rồi nhắm mắt: “Không sao, chỉ là hơi choáng…”
Không ai có thể chịu đựng tất cả yêu hận buồn vui của sinh linh khi còn sống.

Trong khoảng thời gian ngắn, cậu đã tự trải qua cuộc đời ngắn ngủi mà đầy đau thương của Trần Sâm Sâm.

Điều này đã vượt quá khả năng chịu đựng của cơ thể cậu.
Nên dù có năng lực đặc thù nhưng cậu mới chỉ dùng hai lần, đây là lần thứ ba.
Hạ Trầm nhìn chằm chằm gương mặt trắng bệch, trong đôi mắt đen láy như biển cuộn sóng gầm.
Nhiệt độ trong phòng bỗng giảm đi vài độ.
Lâm Dục đã tiêu hao thể lực, vô thức run rẩy, co lại trong lòng Hạ Trầm, cậu nhắm mắt khẽ nói: “Lạnh quá…”
Hạ Trầm sửng sốt, sau đó đưa tay ôm người vào lòng: “Ôm chặt vào sẽ không lạnh.”
Lâm Dục ngước mắt, lúc này mới phát hiện có chỗ sai sai.
Sao cậu lại ôm Hạ Trầm thế?
“Đừng nhúc nhích.” Bàn tay từ vai cậu di chuyển ra gáy cậu, hắn ấn cậu vào lòng, nhỏ giọng nói: “Không phải bị chóng mặt sao?”
“Ừm…” Lâm Dục không còn sức giãy giụa: “Tôi muốn lên giường nằm một lúc…”

“Được.” Ở chỗ cậu không nhìn thấy, Hạ Trầm thầm nghiến răng, nhưng giọng vẫn dịu dàng: “Để tôi dìu cậu.”
Lâm Dục dùng chút sức cuối cùng để trèo lên cầu thang rồi xụi lơ trên giường.
Hạ Trầm đứng bên giường, thuận miệng hỏi: “Đúng rồi, Trần Sâm Sâm muốn cậu làm gì? Trả thù Lục Triều à?”
“Không…” Lâm Dục nhắm mắt lại: “Cậu ấy muốn tôi tới thăm bà ngoại của cậu ấy…”
Khi biết chuyện Trần Sâm Sâm bị đánh là do Lục Triều, cậu cũng tưởng rằng Trần Sâm Sâm muốn báo thù.
Chấp niệm lúc còn sống của Trần Sâm Sâm quả thật là Lục Triều, nhưng sau khi chết cậu ta không yên tâm về bà ngoại.
Khoảnh khắc cậu ta nhảy xuống đã thấy hối hận.
Trong những giây cuối cùng của cuộc đời, mái tóc bạc trắng, đôi bàn tay thô ráp và ấm áp đã nuôi cậu bằng việc nhặt ve chai, dáng lưng còng luôn ngóng cậu ta về hiện ra trước mắt.
Nhưng mọi thứ đều đã muộn.
Khi cơ thể chỉ còn đống thịt vụn, linh thể cậu ta chưa rời khỏi cơ thể nên có thể cảm nhận được quá trình ấy.
Nhưng cậu ta chỉ nghĩ, cậu ta chết rồi thì bà ngoại phải làm sao bây giờ…
“Ra vậy.” Hạ Trầm khẽ vuốt cái trán lạnh như băng của cậu: “Ngủ trước đã.”
Lục Triều vô thức dụi vào tay hắn, sau đó chìm vào giấc ngủ say.
**
Lúc cậu tỉnh lại thì đã khuya.
Lâm Dục hồi phục được chút thể lực, thấy cổ họng hơi khó chịu nên cậu định xuống giường uống nước.
Lúc cậu chống nửa người dậy, ánh mắt vô tình quét về phía ban công, máu trong người lập tức đông lại.
Ma quỷ chen chúc dày đặc ngoài ban công, đang tham lam hung ác nhìn cậu, trong đó có một con quỷ dán lên cửa kính, móc óc của mình nhét vào miệng.
Lâm Dục nhịn không được hét lên, nắm linh ngọc bên gối thật chặt, hô lên theo bản năng: “Hạ Trầm!”
“Hả?” Giọng nói ngái ngủ lười biếng vang lên: “Sao vậy?”
Lúc Hạ Trầm mở mắt, ánh mắt u ám xuyên thấu bóng tối nhìn về phía ban công.
Đám quỷ trên ban công như gặp phải thứ gì đáng sợ nên đồng loạt kêu lên thảm thiết.
Nhưng chúng nó bị một sức mạnh trói buộc, không thể động đậy.
Tiếng quỷ gào như chui vào não, Lâm Dục tê cả da đầu, cậu dùng tốc độ nhanh nhất để leo xuống cầu thang rồi bò lên giường đối diện.
Vì chân còn yếu nên vừa leo lên đã ngã xuống giường.
Hạ Trầm đỡ cậu lên: “Lại mơ thấy ác mộng à?”
Đầu Lâm Dục đau như muốn nứt ra, cậu ngả vào lồng ngực kiên cố, dùng tay che lỗ tai, cố gắng ngăn cản tiếng gào thét trên ban công.
“Ha…” Hạ Trầm cười nhẹ.
Em tránh cái gì chứ, bây giờ không phải lại chủ động nhào vào ngực anh à?.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận