Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
"Hai người nhầm lẫn sao? Cũng đã sai bốn mươi năm, muốn nhận? Nói nhận liền nhận sao, cũng đừng giống trống khua chiêng như thế chứ? Các người sợ Phó gia cùng chúng ta bất hòa vạch rõ giới hạn sao?"
"Hơn nữa còn muốn đưa một nhà ba người trở về sao, các người xem nó cưới người đàn ông kia, không có công việc đàng hoàng, dáng vẻ yếu đuối, còn là một kẻ ăn bám, cưới về làm gì? Rõ ràng là có suy nghĩ muốn lợi dụng!"
Thư phòng được bố trí hòa nhã, một người phụ nữ đi thẳng tới cửa, lúc nói chuyện, gương mặt đầy chán ghét, chỉnh lại quần áo, ung dung đi tới: "Xung quanh đều nói, nói chúng tôi đầu óc ngu xuẩn, nhận lại một đứa con đáng xấu hổ!"
Nguyễn Trà bưng một ly nước ấm, hé mở cửa phòng, cuộc trò chuyện sát bên tai, khi nghe thấy ba chữ ‘kẻ ăn bám’, ánh mắt liền lạnh.
Cô đặt những ngón tay của mình lên nắm cửa, chỉ cần nhẹ nhàng ấn, cánh cửa liền mở ra.
"Câm miệng!" Một ông lão ngồi ở chính diện, người mặc bộ đồ trường bào* màu nâu, đôi mắt sáng ngời, nhưng sắc bén, mặt mũi nghiêm túc, rất không vui.
(*Trang phục truyền thống của Trung Quốc giành cho nam giới thời kì Trung Hoa Dân Quốc)
Nhưng như sợ bị ai nghe được, giọng nói chỉ trích đó đè nén lại: “Mày đang nói cái gì vậy? Người đàn ông trong miệng mày, chính là chồng của em gái ruột mày! mày phải gọi là em rể!"
"Mày tự xem lại mình trong gương đi, coi dáng vẻ độc ác của mình bây giờ, nhìn ra được là được dạy dỗ mấy chục năm qua sao!"
Nguyễn Trà nghe trong thư phòng, ông ngoại ruột của mình, đang không ngừng mắng người phụ nữ trung niên, rũ con ngươi xuống, buông lỏng tay.
"Ba nói không sai, Kiểu Kiểu từ nhỏ đã bị bế sai, cuộc sống khổ sở, là người làm chị, không nghĩ đến việc bù đắp những tình cảm bốn mươi mấy năm qua, lại chê Kiểu Kiểu?" Một người đàn ông dáng vẻ hòa nhã, từ đầu đến giờ vẫn chưa lên tiếng, bây giờ nói.
Ánh mắt của ông có ba phần giống với mẹ của Nguyễn Trà, mặc dù đuôi mắt có chút nếp nhăn, nhưng vẫn là một người chú đẹp trai chín chắn.
Trong phòng có ba người, một ông lão, một người đàn ông trung niên, một người phụ nữ trung niên, nếu theo phả hệ, Nguyễn Trà hẳn sẽ gọi là ông ngoại, cậu và dì Hai.
Nguyễn Trà vừa sinh ra đã ở trong trấn nhỏ, ở trong một căn nhà gỗ, có một cái sân nhỏ, ba có một chiếc xe điện nhỏ, một năm bốn mùa có mẹ làm cơm.
Một nhà ba người dựa vào tiền thuê mướn cùng với thức ăn tự trồng, so với những nhà khác trong trấn, cá mặn lại là bình thường.
Nhưng tuần trước, cuộc sống yên bình của ba người bị phá vỡ, mẹ ruột của mình, lại trở thành con gái ruột của Lương gia, một gia đình giàu có ở phía nam thành phố, bị ôm sai bốn mươi năm nay, người ở Lương gia kiên quyết, nhận lại con gái.
Mẹ đưa Nguyễn Trà, từ trấn nhỏ lên phía nam thành phố, đến biệt thự Lương Gia, đồng thời cho Nguyễn Trà chuyển đến một trường trung học mới.
Buổi tối lúc ăn cơm, Nguyễn Trà cảm nhận được dì Hai không thích gia đình bọn họ, ánh mắt khó chịu, vẻ mặt khinh miệt, nhưng ông ngoại quá nhiệt tình, cho nên dì Hai cũng không dám nói gì quá đáng.
Nhưng khi Nguyễn Trà rửa mặt xong, nằm trên giường chơi game một chút, một quyển sách bất ngờ xuất hiện trong đầu cô.
Đọc sách xong, cả người Nguyễn Trà cũng không đúng.
Bản thân mình được khen xinh đẹp, ở trong một quyển sách lại trở thành một vai nữ phụ vừa xấu xí lại còn số khổ?
Thậm chí sau khi mình chết, ba mẹ hai người cũng đều phát điên mà chết, kết quả thê thảm?
Thật đúng là một bia đỡ đạn của cả nhà!
Bây giờ nghĩ lại, mẹ mình bị ôm sai bốn mươi mấy năm, cũng có thể tìm trở về, trong đó nhưng là có tác dụng của vở kịch, thế nào cũng phải kéo một nhà ba người vào âm mưu đó.
Vừa khổ lại còn xấu xí.
Nguyễn Trà đưa tay sờ gương mặt láng mịn của bản thân, đôi mắt xinh đẹp rũ xuống, cả người giống như một bông hoa thược dược úa tàn.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...