Sau Khi Mẹ Kế Tỉnh Lại

---- SAU KHI MẸ KẾ TỈNH LẠI - THƯ THƯ THƯ ----








🌻🌻🌻🌻🌻









CHƯƠNG 36.










Người Dịch: Lan Thảo Hương.










Một tiếng sư tỷ Phùng của Ninh Hương cũng xem như nhận mối quan hệ thầy trò của mình với Chu Văn Khiết. Thật ra Chu Văn Khiết không để ý cái tầng quan kệ đó lắm, vì chỉ cần là người mà bà coi trọng, bà thích thì bà sẵn sàng dạy học cho đối phương bất kể có tầng quan hệ kia hay không. Đặc biệt khi thấy người khác thích học, lại có thể hiểu được ý của mình và học tốt, bà đã vô cùng thỏa mãn.

Cho nên, thời điểm nhìn thấy đai lưng do Ninh Hương thêu, bà đã nghĩ một thợ thêu giỏi như vậy không thể để bị mai một được.

Hiện tại thấy Ninh Hương cũng rất tình nguyện đi theo bà học tập, nhưng bà vẫn nhìn Ninh Hương và hỏi: "Tất nhiên cô cũng không thể ép buộc người khác, nếu cháu theo cô học thì thời gian của cháu sẽ bị chiếm dụng rất nhiều, dù sao chỉ có chăm chỉ và chịu khó bỏ công sức thì mới có thể học tập tốt, liệu cháu có vấn đề gì trong việc này không?".

Chuyện này thì có vấn đề gì cơ chứ, ngay cả khi yêu cầu cô phải ở lại trạm thêu hai mươi bốn giờ một ngày để học hỏi từ một thầy thêu như cô ấy, cô cũng đồng ý. Cô còn đang sợ mình không thể học lâu hơn hoặc học nhiều hơn đây này.

Vì vậy Ninh Hương không chút do dự trả lời: "Thưa cô, cháu không có vấn đề gì ạ. Cái khác thì cháu không có, nhưng thời gian thì cháu có rất nhiều. Bất luận lúc nào cháu đều có thể tới đây ạ".


Thái độ của cô làm Chu Văn Khiết rất hài lòng, phải biết rằng không phải ai cũng sẵn sàng dành ra nhiều thời gian cho công việc nhàm chán này. Có thể gặp được một người thực sự yêu thích nghề thêu chân chính thật đúng là không dễ dàng.

Chu Văn Khiết cười nói: "Tốt, vậy xế chiều ngày mai cháu có thể trực tiếp tới đây. Từ đây đến cuối năm cháu cứ tới trạm thêu đi, lúc nào rảnh cô sẽ dạy cháu. Trước tiên cứ luyện tập trước đã, nếu có vấn đề gì thì có thể tìm cô hỏi trực tiếp".

Ninh Hương vội vàng gật đầu: "Vâng thưa cô".

Nói xong, Chu Văn Khiết không ngồi lại trò chuyện lâu thêm với Ninh Hương và trạm trưởng Trần, bà nắm chặt thời gian đứng dậy, dẫn theo Phùng Tiểu Quyên đi xử lý công việc khác.

Sau khi rời khỏi phòng, Chu Văn Khiết nói với Phùng Tiểu Quyên: "Vừa rồi em như vậy là không tốt, cô nói em biết thêu thùa không phải là phong bế tay nghề mà phải mở rộng cửa tiếp nhận tất cả mọi người. Chỉ có càng nhiều người học nghề mới cho ra càng nhiều thợ thêu giỏi, ra càng nhiều những bức thêu đẹp, khiến cho càng nhiều người yêu thích tranh thêu Trung Quốc và có thể truyền nghề lại cho đời sau".

Phùng Tiểu Quyên hơi mím môi: "Em biết rồi ạ. Cô ơi, em sai rồi".

Bởi vì Chu Văn Khiết chưa từng chủ động nhận thêm học trò trong thời gian dạy Phùng Tiểu Quyên, hầu như bà chỉ huấn luyện tập thể, cho nên khi biết Chu Văn Khiết muốn nhận Ninh Hương làm học trò, cô quả thực có một chút không thoải mái ở trong lòng, dù sao trước đó cô giáo chỉ có mỗi mình cô là học trò. Chẳng qua, cô cũng thật sự sợ rằng Chu Văn Khiết sẽ quá vội vàng trong việc nhận học sinh để rồi lãng phí thời gian cho một thợ thêu không xứng đáng. Tuy nhiên, sau khi nhìn thấy năng lực thực sự của Ninh Hương, cô liền tâm phục khẩu phục không có một chút nghi ngờ nào, đồng thời có chút xấu hổ.

Chu Văn Khiết biết cô là đứa trẻ biết nghe lời nên chỉ giáo dục cô vài câu rồi không nói nữa. Vừa đi bà vừa nghiêng đầu nhìn Phùng Tiểu Quyên, hỏi cô: "Em thấy A Hương thế nào?".

Hiện tại Phùng Tiểu Quyên đã bình tĩnh lại, cô nghĩ một lát rồi nói: "Kỹ năng thêu của cô ấy rất tốt, tốc độ tay rất nhanh, rất lợi hại trong việc nắm bắt sự chuyển đổi hình dạng và màu sắc, xem ra đã chịu khó và nỗ lực rất nhiều".

Chu Văn Khiết gật đầu: "Sau này hai em cùng nhau học thêu, hãy nhớ học hỏi thêm thế mạnh của nhau".

Phùng Tiểu Quyên rất nghe lời: "Dạ vâng thưa cô".

* * *


Nhìn theo Chu Văn Khiết và Phùng Tiểu Quyên rời đi, Ninh Hương mở lòng bàn tay ra nhìn mới phát hiện lòng bàn tay lúc này đã ướt đẫm mồ hôi. Trạm trưởng Trần nhìn cô mỉm cười: "Cơ hội hiếm có đấy nhé. Đây chính là đại sư chân truyền đấy, không phải ai cũng gặp được đâu, cố gắng học vào".

Ninh Hương cuộn ngón tay lại, nhìn trạm trưởng Trần gật đầu: "Dạ!"

Đứng nói chuyện thêm vài câu với trạm trưởng Trần, cô cầm túi xách màu vàng đeo lên vai rồi trở về nhà. Bởi vì tâm trạng hơi phấn khích nên cô nhẹ giọng ngâm nga trên đường về, thỉnh thoảng lại nhún nhảy bước chân một tí.

Trở lại đội Thủy Điềm, cô không lập tức quay về trên thuyền mà rẽ sang nhà Vương Lệ Trân trước, chia sẻ với bà chuyện đáng giá vui mừng trong nửa năm tới. Vương Lệ Trân nghe xong cũng rất vui mừng: "Bé con à, cháu phải chăm chỉ học hành vào đấy".

Ninh Hương gật đầu, nói với Vương Lệ Trân: "Cháu đã cho họ xem kỹ thuật tách sợi điêu luyện, và thêu cho họ xem một bức thêu hai mặt nhỏ. Đó là bà dạy cháu. Nếu không nhờ có bà, thầy Chu Văn Khiết hôm nay cũng sẽ không tìm cháu".

Vương Lệ Trân nhìn cô nở nụ cười: "Bà chỉ tiện tay dạy cháu thôi, cũng không có tốn bao nhiêu công sức. Đây là cháu tự học và luyện tập thành tài. Nếu so về thêu thùa, cháu bây giờ giỏi hơn bà rất nhiều, tất cả đều là công lao của cháu cả".

Ninh Hương bật cười: "Cháu không phải kẻ vô ơn bạc nghĩa đâu ạ".

Vương Lệ Trân cũng bật cười: "Đời này, ai mà gặp được A Hương chính là có phúc".

Cô bé này có một sức mạnh nhẹ nhàng, điềm tĩnh và cứng cỏi, luôn có thể mang đến những điều tốt đẹp hơn cho những người xung quanh mình. Cô sống và yêu đời, tỉnh táo nhưng lạc quan, có ước mơ của mình và yêu thế giới này.

* * *

Sau khi hẹn với Chu Văn Khiết, Ninh Hương đến trạm thêu sau khi ăn trưa vào ngày hôm sau.

Khi đến nơi, Phùng Tiểu Quyên ra đón cô. Cô ấy dẫn cô đi tới một phòng thêu nhỏ, thầy thêu Chu Văn Khiết đã ở trong đợi hai người họ.

Nhìn thấy Ninh Hương bước vào phòng, Chu Văn Khiết mỉm cười chào Ninh Hương.

Ninh Hương cũng lễ phép chào lại: "Em chào cô".

Chu Văn Khiết không nói chuyện nhiều, bà cầm một bức thêu đưa qua, nhẹ nhàng nói: "A Hương, em nhìn bức thêu này trước xem, có cảm nghĩ gì?".


Ninh Hương không quá câu nệ, cô nhận lấy bức thêu nhìn một hồi, chỉ cảm thấy kỹ năng thêu không đặc biệt xuất sắc nhưng độ sáng tối của bức tranh và cách xử lý chi tiết đều là những điều cô chưa từng thấy qua. Có một loại hiệu ứng mà cô không thể nói rõ ra thành lời.

Xem xong, Ninh Hương nói với Chu Văn Khiết: "Kỹ thuật này rất mới lạ ạ".

Chu Văn Khiết mỉm cười: "Đây là tác phẩm của tiểu Quyên, sau này hai em sẽ cùng nhau học thêu nên hãy học hỏi nhau nhiều hơn. Hiện tại cô có chuyện cần đi giải quyết, hai em trước ngồi làm quen với nhau, được chứ?".

Sau khi Chu Văn Khiết nói xong, bà để Ninh Hương và Phùng Tiểu Quyên ở lại trong phòng, còn mình đi ra ngoài.

Ninh Hương và Phùng Tiểu Quyên không quen lắm, nên cô lịch sử chào hỏi như cách cô ấy được gọi vào ngày hôm qua: "Chào sư tỷ Phùng".

Phùng Tiểu Quyên ngồi xuống trước khung thêu, cô ấy không khách sáo giống như cô mà nói với giọng bình thường và tự nhiên: "Bảo chị gọi sư tỷ, chị gọi thật đấy à. Chị chắc là hơn tuổi em ấy nhỉ, năm nay em mười tám, chị thì sao?".

Ninh Hương cởi túi xách đặt xuống, sau đó ngồi xuống trước khung thêu ngay bên cạnh: "Thế thì chị hơn em hai tuổi rồi, năm nay chị hai mươi".

Phùng Tiểu Quyên cầm lấy sợi chỉ bắt đầu nghiêm túc tách sợi: "Em có rất nhiều ý tưởng kỳ lạ, đây cũng là điểm mà cô giáo thích nhất ở em. Đôi khi em có thể cung cấp cho cô ấy những cảm hứng khác nhau. Kỹ thuật thêu của chị rất tốt, sau này chúng ta hãy học hỏi nhau nhiều hơn nhé, lấy thừa bù thiếu".

Ninh Hương cảm thấy điều đó khá tốt, bởi vì kiến thức chuyên môn của cô xác thực rất hạn chế nên thêu phẩm của cô đều rất truyền thống. Cô vẫn luôn biết kỹ thuật thêu có thể tinh tiến nhờ siêng năng luyện tập, nhưng sự đổi mới và sáng tạo thì đòi hỏi sự tích lũy kiến thức và cái nhìn sâu sắc, học tập và nghiên cứu nhiều hơn.

Cô đáp lại lời của Phùng Tiểu Quyên: "Được, chúng ta hãy cùng học hỏi lẫn nhau".

Phùng Tiểu Quyên sâu chỉ vào kim, nghiêng đầu nhìn Ninh Hương, có hơi do dự nhưng vẫn hỏi Ninh Hương một câu hôm qua muốn hỏi.

Trong mắt chứa sự tò mò, nhìn Ninh Hương hỏi: "Thợ thêu của thành phố Tô chưa từng dạy thêu hai mặt, sao chị lại biết thêu thế?".

Tranh thêu hai mặt thường được sử dụng cho các đồ trang trí và các tác phẩm nghệ thuật tương đối cao cấp, cho đến nay, thợ thêu nông thôn chưa thể làm được những công việc này. Công việc họ làm chủ yếu là những vật dụng, nhu cầu thiết yếu hàng ngày, bởi vì độ khó không cao nên kiếm tiền dựa vào số lượng.

Đây không phải là chuyện không thể nói, Ninh Hương nhìn Phùng Tiểu Quyên đáp: "Trong thôn chị có một bà lão, nhà bà ấy mấy đời trước có người làm việc trong cung nên được truyền lại rất nhiều kỹ nghệ, là bà ấy dạy chị".


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận