Đông chí, núi Thanh Thành.
Thanh Thành kiếm môn - tông môn đệ nhất Đại Diễn tọa lạc tại ngọn núi nối liền trời đất này.
Mà đỉnh núi cao nhất ở nơi đây chính là Thiên Thanh phong.
Thanh Thành chưởng môn, Kiếm Thánh Kham Nguy, đã bế quan ở Thiên Thanh phong được hai năm rồi.
Dựa theo phân phó của hắn thì ngoại trừ kiếm đồng đứng gác ở ngoài ra, trên đỉnh núi dường như không còn một ai khác.
Nhóm kiếm đồng lúc đầu cũng thủ vệ tận tâm tận trách lắm, nhưng sau hai năm bình yên không sóng gió trôi qua thì ngay cả kiếm đồng nghiêm túc nhất cũng không nhịn được mà đánh một giấc ở canh ba đêm nay.
Cũng vì vậy mà mãi cho đến khi có người đi tới trước mặt kiếm đồng, hắn mới chợt thức tỉnh.
"Ai vậy..." Kiếm đồng mệt mỏi vặn thắt lưng, ngẩng đầu lên.
Vừa nhìn một cái thì đã bị bóng người trước mặt làm cho sợ hãi run cầm cập.
Chỉ thấy người này mặc một thân trung y trắng như tuyết, chân trần đứng trên tảng đá thấm đẫm sương đêm, tóc dài chưa buộc, rối tung xõa xuống vai, khá là mất lễ pháp.
Nếu để cho chưởng môn thấy được thì sợ là sẽ bị ăn mắng một hồi.
Nhưng mà nhìn cái tướng mạo anh tuấn, lông mày lưỡi kiếm, không giận mà vẫn phát ra khí tràng mạnh mẽ kia đi, người mất lễ pháp đấy lại chính là bản thân chưởng môn!
Kiếm đồng vội vã lau nước miếng đứng dậy, ôm quyền chào hỏi: "Vấn an chưởng môn, chưởng môn xuất quan sớm, chắc hẳn công lực lại cao thêm một tầng!"
Nói xong, kiếm đồng lại lén lút liếc nhìn.
Vừa liếc mắt một cái, hắn nhất thời kinh hãi đến biến sắc.
"Chưởng môn, sao ngài lại bị hộc máu?!"
Nghe vậy, Thanh Thành chưởng môn Kham Nguy nhìn hắn, lau giọt máu đỏ tươi bên khóe miệng đi rồi lại tiếp tục cau mày đứng ở nơi đó, không biết là đang trầm tư suy nghĩ cái gì.
Kiếm đồng ngược lại là không bị sắc mặt nghiêm túc của hắn dọa sợ, dù sao một năm bốn mùa, một ngày mười hai canh giờ, chưởng môn bọn họ nếu không nghiêm mặt thì cũng là cau mày.
Môn nhân Thanh Thành kiếm môn từ trên xuống dưới đã sớm quen rồi.
Hiện tại, kiếm đồng nhìn Kham Nguy trước sau không nói một lời, một suy đoán lớn mật mà bi quan không khỏi hiện lên ở trong lòng hắn.
Lần này chưởng môn hẳn là phải bế quan ba năm, mà bây giờ lại đột nhiên ra sớm một năm, khóe miệng còn chảy máu, sẽ không phải là, sẽ không phải là...
Tẩu hỏa nhập ma!
Kiếm đồng giật mình, xoay người bỏ chạy, vừa chạy vừa nói: "Chưởng môn, ta đi mời Lâm trưởng lão!"
"Đứng lại." Kham Nguy nói.
"Chưởng môn..."
"Hôm nay là ngày tháng năm nào?" Kham Nguy không để ý tới biểu tình như muốn òa khóc của kiếm đồng, cau mày hỏi.
Xong đời! Chưởng môn tẩu hỏa nhập ma đến nỗi đầu óc cũng không còn tỉnh táo nữa rồi! Kiếm đồng rất muốn khóc, nhưng vẫn phải gắng sức lớn giọng trả lời: "Chưởng môn, hôm nay là ngày 21, tháng Chạp, năm Nguyên Huệ thứ 17."
Kham Nguy thấp giọng lặp lại một lần: "Ngày 21, tháng Chạp, năm Nguyên Huệ thứ 17..."
Không sai, chính là hôm nay.
Chính là hôm nay, hoàng đế ngu xuẩn của Đại Diễn sẽ liên hợp với trọng triều lão thần, người Man ngoại vực và yêu thú chú ma để tàn sát mười ngàn quân coi giữ ở Nhạn Môn Quan, âm mưu giết chết Đại Quốc sư Cung Phụng viện - Xa Sơn Tuyết ở hồ Lạc Nhạn.
Tên hoàng đế ngu xuẩn và nhóm lão công khanh không thể nào ngờ rằng, một khắc trước bọn họ vẫn còn đang hô hào cái gì mà thanh trừ "Lộng quyền nịnh thần", cái gì mà "một người làm quan cả họ được nhờ", một khắc sau, toàn bộ Đại Diễn đã sụp đổ.
Quân đảo chính đạp lên hài cốt bọn họ, một cây đuốc đốt sáng Hồng Kinh, làm cho ma tai nổi lên bốn phía, chiến tranh loạn lạc khắp nơi, tính mạng ngàn vạn bách tính lung lay trong gió, còn làm cho...
...!Làm cho đồ đệ Xa Sơn Tuyết tới tìm hắn, nói là đã nghiên cứu xong một phần thời gian bí thuật, nguyện dùng mệnh đảo ngược thời gian, chỉ mong hắn tới cứu sư phụ.
Xa Sơn Tuyết.
Sau khi y chết mấy năm, tất cả mọi người đều cùng nói một câu.
Nếu như Đại Quốc sư Xa Sơn Tuyết còn sống...
...!Đại Diễn và Nhân tộc chắc chắn sẽ không rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay.
Kham Nguy không muốn đi cứu cái người mà hắn coi là kẻ thù suốt đời kia một chút nào, nhưng hắn cũng không thể không để ý tới lòng dân thiên hạ.
Thanh Thành chưởng môn có thể một kiếm phá núi, một kiếm tách biển, lại không thể một kiếm an ổn giang sơn xã tắc.
Nếu như Xa Sơn Tuyết còn sống...
"Vậy thì hãy để cho y sống đi."
"Chưởng môn, ngài nói gì cơ?" Kiếm đồng không nghe rõ lời Kham Nguy.
Hắn đã leo lên đỉnh chóp Thiên Thanh phong cùng Kham Nguy, dưới ánh trăng là biển mây mênh mông vô bờ chỗ xanh chỗ xám, có thể lờ mờ nhìn thấy từng cái gò nhỏ, đó chính là những đỉnh núi khác ở Thanh Thành.
Tinh hà uốn lượn chảy xuôi qua màn đêm, trong đó có bảy dấu chấm nhỏ chói mắt hợp thành hình dáng một cái muỗng, mà chuôi muỗng lại chỉ về phía bắc.
Ở phía bắc Thiên Thanh phong, bên ngoài mấy chục triệu dặm chính là Nhạn Môn Quan.
Giờ khắc này Xa Sơn Tuyết đang ở đấy.
Kham Nguy phóng tầm mắt tới trong chốc lát, sau đó quay đầu lại bảo kiếm đồng.
"Ngươi đi lấy kiếm của ta đến đây."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...