Phó Huyền Mạc đỡ Phương thị chậm rãi vượt qua ngạch cửa của đại điện.
“Mẫu thân, cẩn thận ngạch cửa.” Hắn nói.
Mỗi một bước hắn đều cẩn thận nhắc nhở Phương thị vì mắt bà ta đã không nhìn rõ.
“Mẫu thân, tượng Phật ở ngay phía trước rồi.”
“Đủ rồi ——” sắc mặt Phương thị tái nhợt, đôi môi run rẩy phun ra một câu này, “Trước mặt Phật Tổ ngươi chẳng cần làm bộ làm tịch đâu.”
Phó Huyền Mạc đang cong lưng sửa sang lại đệm hương bồ lập tức ngây ra, một lát sau hắn lại đứng dậy, sắc mặt vẫn bình tĩnh: “Mẫu thân, đệm hương bồ dưới chân ngài.”
Hắn bỏ qua kháng cự của Phương thị mà đỡ bà ta chậm rãi quỳ xuống đệm.
Tượng Phật cao gần 20 thước ngồi ngay ngắn trên thần đài, một tay đặt trên đầu gối, một tay để trước ngực, biểu tình an ổn như đi vào giấc ngủ.
Phó Huyền Mạc quỳ xuống đệm hương bồ bên cạnh Phương thị.
Cuộn hương vòng gần như hoàn chỉnh đang cháy tỏa khói trắng lượn lờ trên đỉnh.
Tượng Phật từ bi nhìn chăm chú vào hai người dưới thần đài.
Phương thị chắp tay trước ngực và yên lặng niệm tụng cái gì đó.
Khuôn mặt bà ta khẩn thiết ngóng nhìn về phía trượng Phật, hai mắt dần nhuốm lệ.
“Đất Phật thanh tịnh, mẫu thân cần gì phải vì một sai lầm trong quá khứ mà làm bẩn lỗ tai Phật Tổ?” Phó Huyền Mạc lặp lại lời Phương thị nói lúc trước, trong giọng nói bình tĩnh có sắc bén, giống như dao nhỏ lạnh lẽo kề bên cổ Phương thị.
Phương thị lại làm như không nghe thấy, thần sắc khắc chế mà ngóng nhìn tượng Phật và tiếp tục tụng kinh cầu nguyện.
Bà ta vì người mình yêu mà tụng kinh vãng sinh, cũng sám hối vì lỗi lầm mình phạm phải.
Đồng thời bà ta cũng cầu an khang cho đứa con thất lạc của mình, và mong được tha thứ.
Bà ta tụng niệm những câu kinh Phật kỳ ảo nhưng tâm và mắt lại bị trần thế ô trọc lấp đầy.
Nước mắt bi thương không ngừng trào ra cọ qua khuôn mặt tái nhợt.
Mặt trời chiều ngả về tây, ánh sáng trước đại điện dần ảm đạm.
Ngoài cửa sổ ẩn ẩn có tiếng gọi truyền đến kèm theo tiếng bước chân hoảng loạn.
Tiếng ồn ào vang lên khiến Phương thị mở bừng mắt.
Bà ta quay đầu nhìn lại thì nhận ra bóng dáng mơ hồ của Phó Huyền Mạc trong hỗn độn.
Hắn nhắm hai mắt, hai tay chắp trước ngực thành hình chữ thập.
Dù không nhìn thấy rõ khuôn mặt hắn nhưng bà ta cũng tưởng tượng được biểu tình của hắn hiện tại nhất định rất bình tĩnh.
Giống như đêm mưa đó, hắn cầm thanh chủy thủ nhuộm máu tươi của cha hắn và bình tĩnh nhìn bà ta.
Khi đó đôi mắt bà ta còn nhìn được, và bà ta sẽ không bao giờ quên ánh mắt bình thản lạnh băng kia.
“Mẫu thân đang nghĩ cái gì thế?” Giống như cảm nhận được tầm mắt chăm chú của bà ta thế là Phó Huyền Mạc nhắm mắt lại và nhẹ giọng hỏi.
“…… Ta đang nghĩ,” Phương thị mang theo mỉa mai và vệt nước mắt chưa khô để hỏi, “Ngươi mà cũng có nguyện vọng muốn khẩn cầu Phật Tổ sao?”
Phó Huyền Mạc mở mắt ra nhìn tròng mắt ảm đạm không ánh sáng của mẹ mình và đáp, “Nhi tử khẩn cầu Phật Tổ có thể trả lại ánh sáng cho mẫu thân, như thế nhi tử nguyện ý dâng hai mắt mình.”
“…… Phật Tổ sẽ không thực hiện nguyện vọng của tội nhân.”
“Một khi đã như vậy sao mẫu thân phải khổ sở cầu nguyện làm gì?” Phó Huyền Mạc nhìn bà ta và chậm rãi nói, “…… Phật Tổ sẽ không thực hiện nguyện vọng của tội nhân.”
Phương thị gần như suy sụp vì những lời này.
Cả người bà ta run rẩy, mặt trắng như tờ giấy, môi run run nói không nên lời, chỉ có thể thấy ngực phập phồng dồn dập.
Phó Huyền Mạc mang thần sắc ôn hòa, nhẹ nhàng kéo áo lông chồn cho bà ta chặt hơn: “Mẫu thân chớ kích động, Ve Vũ chỉ thuận miệng nói chứ không có thâm ý gì.
An Hỉ chùa này là chùa cổ nổi danh lâu năm, mẫu thân cũng đã muốn tới đây từ lâu rồi không phải sao? Lần này khó khăn lắm mới tới Tương Dương một lần, hà tất ngài phải vì chút tranh cãi với ta mà làm hỏng tâm tình?”
“…… Ở trước mặt thần linh mà ngươi không hề có chút áy náy nào sao?” Phương thị run giọng hỏi.
Phó Huyền Mạc thu tay lại, thần sắc bình tĩnh nhìn Phương thị: “Mong mẫu thân minh giám, vì sao Ve Vũ phải áy náy?”
“Những năm gần đây có biết bao nhiêu người vì ngươi mà bỏ mạng, chẳng lẽ ngươi không hề thẹn với bọn họ ư?”
“Mong mẫu thân minh giám.” Phó Huyền Mạc lại lặp lại câu này.
Hắn không buồn không giận, không kiêu ngạo không siểm nịnh đặt ở bất kỳ trường hợp nào đều là không thẹn với lương tâm.
Nhưng trong phật điện trống trải này khuôn mặt bình tĩnh của hắn lại lộ ra điên cuồng không thể kiềm chế.
Phó Huyền Mạc hỏi: “Ve Vũ phải thẹn với ai?”
“Bà vú của ta là Lư mụ mụ, nha hoàn hồi môn Tiểu Quả của ta, còn xa phu Vương Thiết……” Phương thị nói một hơi rất nhiều tên người, cuối cùng bà ta gần như gào lên tên của người mình thương.
Phó Huyền Mạc vẫn an tĩnh lắng nghe bà ta điểm những cái tên đó, trước sau ôn hòa có lễ nhưng đồng thời cũng thờ ơ.
Hắn nhàn nhạt nói: “Lư mụ mụ trộm đồ của mẫu thân chạy trốn, Tiểu Quả nửa đêm lén gặp người nên trượt chân rơi vào giếng, Vương Thiết tham cảnh đẹp của Kim Mang Các nên trèo lên lan can và vô ý rơi xuống nước…… Còn cái tên xa phu kia.” Hắn dừng một chút sau đó bình tĩnh nói, “Nếu không phải hắn đêm khuya đeo đao lẻn vào phòng nhi tử thì sao nhi tử lại ngộ sát hắn? Tất cả những cái này đều là gieo gió gặt bão hoặc trời xui đất khiến —— có liên quan gì tới Ve Vũ đâu?”
“Được, được lắm……” Phương thị tức giận đến độ đầu ngón tay cũng run rẩy, “Nếu ngươi nói những người đó chết không liên quan gì tới ngươi vậy ở trước mặt Phật Tổ ngươi trả lời ta xem mấy trăm vạn người vì Thương Giang Yển sụp mà cửa nát nhà tan có phải cũng không liên quan gì tới ngươi hay không?!”
Sau tượng Phật to lớn bỗng truyền tới một tiếng răng rắc.
Phương thị vẫn căm tức nhìn hắn còn Phó Huyền Mạc lại nhìn phía sau lưng tượng Phật và chậm rãi đứng dậy khỏi đệm hương bồ.
Phật tổ trách trời thương dân lúc này ngồi trên thần đài rũ mắt nhìn vào hắn.
Phó Huyền Mạc tiến dần về phía đó, đúng lúc này có một con mèo tam thể nhảy ra từ phía sau tượng Phật.
Nó nhìn hắn một cái sau đó dựng đuôi đi tới phía cửa sổ và chậm rãi rời đi.
“Ngươi không dám trả lời vấn đề của ta sao?” Phương thị không nghe thấy tiếng vang vừa đồng thời mãi không thấy Phó Huyền Mạc trả lời thì tiếp tục ép hỏi.
Phó Huyền Mạc thu lại tầm mắt từ pho tượng Phật to lớn.
Hắn bình tĩnh nhìn Phương thị đang quỳ gối trên đệm hương bồ như tượng Phật đang nhìn xuống hắn.
“Vì sao đột nhiên mẫu thân lại nhắc tới Thương Giang Yển? Có người nào lắm mồm bên cạnh ngài ư?”
“Tuy hai mắt ta gần mù nhưng lỗ tai vẫn có thể nghe thấy, con đê trăm năm bỗng chốc đổ sụp, bá tánh bốn châu đều chìm trong biển lũ.
Có trăm vạn người vô tội vì lũ lụt mà trôi giạt khắp nơi, đau đớn mất thân nhân.
Chuyện lớn như thế sao ta có thể không biết gì?” Phương thị dùng toàn bộ sức lực cố khống chế bi thương.
Để phẫn nộ này không bùng nổ bà ta chỉ có thể nén nó trong lồng ngực, nhẫn nại khó chịu như cào cấu.
“500 năm qua Thương Giang Yển bình an không có việc gì, vì sao đúng lúc ngươi tới trong quân lại sụp xuống? Vì sao cố tình hướng lũ quét qua lại là nơi kẻ địch của ngươi trú ngụ?”
Phó Huyền Mạc nói: “Mẫu thân đang tiếc vì sao nhi tử không bỏ mạng lúc ấy đúng không?”
“Trả lời ta đi!” Phương thị cố nén nước mắt nhưng lúc này chúng lại trào ra.
Bà ta chỉ vào tượng Phật nguy nga trên thần đài, nước mắt lã chã nói, “Nếu ngươi còn coi ta là mẫu thân của ngươi thì ở trước mặt Phật tổ ngươi trả lời xem chuyện Thương Giang Yển có liên quan tới ngươi không!”
Phó Huyền Mạc nhìn bà ta và trầm mặc không nói gì.
“Trả lời ta!” Phương thị tức giận thúc giục.
Phó Huyền Mạc hé hai cánh môi mỏng và mở miệng.
Ánh hoàng hôn thiêu đốt phủ lên nửa khuôn mặt hắn nhưng không hòa tan được lạnh lẽo như đầm sâu ngàn năm kia.
Con ngươi hắn đen nhánh che giấu mọi tình cảm, chỉ còn bình tĩnh lạnh nhạt, giống như dù trời có sập xuống thì tấm mặt nạ kiên cố này cũng sẽ không nứt.
“Lúc trước mẫu thân nói một câu sai rồi.
Tội nghiệt bị người ta biết được mới là tội nghiệt, còn nếu không ai biết thì không phải tội.” Hắn nói, “Trong phật điện này chỉ có mình mẫu thân là tội nhân thôi.”
“Nếu ta nói những việc này ra thì sao?!” Khuôn mặt Phương thị lộ vẻ bi phẫn.
“Mẫu thân muốn nói cho ai nghe?” Phó Huyền Mạc nhàn nhạt cười nói, “Ngài cảm thấy ai sẽ tin tưởng lời một phụ nhân trong hậu trạch vì bệnh tật mà luôn ốm yếu? So với thiên hạ đệ nhất công tử nổi tiếng gần xa thì mọi người sẽ tin ai?”
Hắn đi tới trước mặt Phương thị, ngó lơ ý nguyện của bà ta mà mạnh mẽ nâng bà ta dậy.
“Nhưng mẫu thân yên tâm,” hắn ôn nhu nói, “Ve Vũ đã cầu với Phật Tổ là ta sẽ dựng kim thân cho Phật Tổ nếu mẫu thân có thể sáng mắt trở lại.
Dù phải trả giá bằng đôi mắt của ta thì cũng không đáng tiếc.”
“A di đà phật ——” Một tiếng Phật hiệu truyền tới từ ngoài điện.
Phương trượng của chùa An Hỉ mặc áo cà sa đứng trước cửa cúi đầu hành lễ với hai người.
“Tấm lòng hiếu thảo của thí chủ thật đáng khen.
Ngài có cả đức, dung, không hổ là thiên hạ đệ nhất công tử.”
Phó Huyền Mạc dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt Phương thị sau đó mới xoay người đối mặt với phương trượng và chậm rãi đáp lễ: “Người tài trong thiên hạ xuất hiện lớp lớp, ta có tài đức gì mà dám chiếm một cái danh thiên hạ đệ nhất công tử đây? Chẳng qua thế nhân tán thưởng quá thôi, phương trượng không cần coi là thật.”
Phương trượng nhìn cái kẻ nho nhã lễ độ, cao khiết như ngọc trước mắt thì khen ngợi trên mặt càng thêm rõ ràng.
“Thí chủ khiêm tốn.” Phương trượng cười nói, “Chùa của chúng ta có hơn 1000 bậc thang nhưng ngài là người đầu tiên tự mình cõng mẹ lên núi.
Chỉ dựa vào việc này bần tăng đã biết công tử không phải chỉ có hư danh.”
“Phu nhân cũng đừng lo lắng quá,” phương trượng nhìn về phía Phương thị lúc này đang nghiêng người đứng ở phía sau Phó Huyền Mạc và cúi đầu che giấu nước mắt, “Sinh lão bệnh tử là chuyện thường của nhân gian, Tái ông mất ngựa có khi lại là phúc.
Thiên lý tuần hoàn, đều có nhân quả, nếu coi hết thảy đều là khảo nghiệm của Phật tổ thì thí chủ có thể sớm ngày thoát ly bể khổ.”
Phương thị ngơ ngác đứng đó không nói gì.
“Xin hỏi trong lúc nhị vị thí chủ dâng hương có thấy một nữ thí chủ mặc váy áo màu hồng cánh sen không?” Phương trượng hỏi.
“Không thấy.” Phó Huyền Mạc đáp.
“Trong chùa có nữ thí chủ lạc đường, nếu hai vị nhìn thấy nàng thì báo cho chúng ta một tiếng ——” phương trượng nhìn màn lụa hơi đong đưa bên thần đài thì nói, “Bạn bè và người hầu của nàng đang sốt ruột chờ ở trong phòng, mong sớm tìm được người.”
“Phương trượng yên tâm.” Phó Huyền Mạc nói.
“Trong chùa có chuẩn bị cơm chay đạm bạc cho hai vị thí chủ, các vị đường xa tới nơi, dùng chút cơm chay rồi hẵng đi.”
“Đa tạ phương trượng.”
“A di đà phật.” Phương trượng nói, “Nếu nhị vị đã dâng hương xong thì cùng ta đến nam sương phòng đi thôi.”
“Phiền phương trượng.”
Phương trượng xoay người đi ra, Phó Huyền Mạc thì đỡ Phương thị chậm rãi rời khỏi đại điện.
Tiếng bước chân của ba người xa dần.
Một cơn gió nhẹ thổi qua đại điện lúc này hoàn toàn yên tĩnh, một nửa cây hương đã cháy thành tro rơi xuống dập nát bên lư hương.
Màn lụa màu vàng nhẹ đong đưa trong gió, một khuôn mặt trắng bệch kinh hoàng xuất hiện phía sau lưng tượng Phật.
Thẩm Châu Hi dựa lưng vào tượng Phật sau đó ngã ngồi trên mặt đất lạnh băng.
Khủng hoảng và sợ hãi như sóng biển đánh sâu vào trong linh hồn của nàng.
Vốn nàng luôn có nghi hoặc với chuyện Thương Giang Yển sụp nhưng chưa bao giờ nghĩ tới lại có người cố tình hủy nó.
Có kẻ biết rõ sẽ khiến trăm vạn người khác phải lưu lạc, cửa nát nhà tan nhưng vẫn kiên quyết hủy đi con đê đã bảo vệ chúng sinh bốn châu hơn 500 năm.
Nàng không thể tưởng được trên đời lại có một kẻ điên cuồng như thế.
Nàng càng không thể ngờ kẻ này lại vốn là vị hôn phu của nàng —— thiên hạ đệ nhất công tử, Phó Huyền Mạc.
Nàng không thể phủ nhận nàng sợ hắn, nhưng đó là nỗi sợ của người rơi xuống nước lo mất đi cọng rơm cuối cùng, là một con rối lo sợ sợi tơ cuối cùng trên người bị cắt đứt.
(Hãy đọc truyện này tại trang Rừng Hổ Phách) Nàng sợ hắn không rõ nguyên do nhưng tuyệt đối không phải vì hắn là người ác.
Hoàn toàn ngược lại, bất kể ở trước mặt nàng hay thế nhân thì hắn đều hoàn mỹ đến không thể bắt bẻ.
Nàng chưa từng nghĩ tới kẻ được xưng là thiên hạ đệ nhất công tử lại là một tên ác ma không từ thủ đoạn để đạt được mục đích, thậm chí không tiếc hủy đê khiến vạn sinh linh lầm than cơ khổ.
Nàng nên rời khỏi nơi này ngay lập tức, nhưng hai chân nàng như lún vào vũng bùn lạnh băng, không thể tự khống chế.
Nàng nhớ tới mấy cái túi tiền ướt đẫm, nhớ những đêm không ngủ không nghỉ.
Dưới ánh đèn nàng vừa khóc thút thít vừa nỗ lực phân biệt chữ trên trang giấy ướt nhẹp.
Từ khi Thương Giang Yển sụp, bên ngoài cửa thành Tương Dương thi thoảng sẽ vang lên tiếng gọi cha mẹ non nớt.
Nàng nhớ tới những khuôn mặt khô vàng, những dân phu vì xây lại đê mà chết đói.
Còn có rất nhiều, rất nhiều người khác.
Có bao nhiêu người đã chết.
Có bao nhiêu người mất đi thân nhân.
Có bao nhiêu người tới giờ vẫn không biết sống chết.
Bốn châu bị nước lũ bao phủ đến giờ còn chưa hoàn toàn khôi phục lại.
Có vô số đồng ruộng bị ngập nước, có vô số người vì thế mà phải chịu đói, rồi biết bao người nhiễm dịch bệnh sau thiên tai.
Dù biết rõ kết quả nhưng vị thiên hạ đệ nhất công tử kia lại vẫn tự tay gây ra thảm kịch này.
Nàng không thể tưởng tượng được mà thế nhân cũng sẽ không thể tưởng tượng được.
“Mẫu thân cảm thấy có người nào chịu tin một vị phụ nhân vốn ở trong hậu trạch lại quanh năm yếu bệnh hay không? Họ sẽ tin ngài hay vị thiên hạ đệ nhất công tử nổi tiếng gần xa đây?”
Sẽ không ai tin.
Thẩm Châu Hi ngồi yên, trong đầu rối như mớ đay.
Đúng lúc này một loạt tiếng bước chân dồn dập truyền tới, sau khi tạm dừng một chút nó lập tức tiến về phía thần đài.
Thẩm Châu Hi ngẩng đầu, ngơ ngẩn mà nhìn Lý Vụ xoay người nhảy lên thần đài.
Nước mắt cố nhịn nãy giờ lập tức rơi xuống.
“Lý Vụ……” Nàng nghẹn ngào gọi.
Lý Vụ trầm mặt ngồi xổm trước người nàng sau đó ôm nàng vào lòng.
Giọng hắn không kiên nhẫn nhưng bàn tay to lại mềm mại nhẫn nại vỗ vỗ lưng cho nàng.
“Lão tử đã tới rồi, có gì mà khóc?”
Thẩm Châu Hi vừa muốn kể chuyện mới nghe được cho hắn thì trước cửa phật điện bỗng vang lên giọng nói trầm thấp quen thuộc.
“Lý tri phủ, không nghĩ tới ngươi cũng là người kính Phật.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...