Kế hoạch xây dựng lại Thương Giang Yển bắt đầu được thực hiện sau khi thợ thủ công đưa ra bản vẽ.
Có một số lượng lớn nạn dân trôi dạt khắp nơi vì đổi lấy đồ ăn một ngày mà gia nhập hàng ngũ xây đê.
Quân lương vốn như trứng chọi đá nhanh chóng thấy đáy, thương gia phụ cận thấy thế thì lập tức lên giá, trong vòng bốn châu gặp tai họa giá một đấu gạo đã tăng 40 lần, mà lương thực từ nơi xa vận chuyển tới lại không kịp thời gian.
Vì thế mà cả ngày lòng Hứa Du nóng như lửa đốt, đêm không thể ngủ.
Tin tức tốt là sau khi ông ta gửi thư cầu viện ra thì lục tục có thư trả lời của các tri phủ.
Nhưng tin xấu là đa phần bọn họ đều bày ra bộ dạng không thể giúp được gì.
Đòi tiền không có, muốn lương cũng không có, thư hồi âm chẳng qua là những lá thư khóc lóc kể lể.
“Đám khốn kiếp ánh mắt thiển cận này!”
Một ngày này Hứa Du giận dữ đánh gãy lời tên tiểu lại đang đọc thư hồi âm của tri phủ Dương Châu.
“Ba ngàn lượng bạc? Bọn họ đang tống cổ ăn mày à?” Hứa Du cực kỳ giận dữ, “Xây đê là tạo phúc cho mọi người, sao bọn chúng không chịu hiểu nhỉ?!”
Mấy tiểu lại trong thư phòng không dám nhiều lời.
Phụ tá trong quân của Hứa Du thì mang thần sắc ngưng trọng mà mở miệng: “Chưa chắc bọn họ đã không hiểu…… Chỉ là không chịu phục ngài thôi.
Từ khi Trấn Xuyên tiết độ sứ được lập nên thì người nắm giữ quân quyền đều là Lý thị ở Thương Châu.
Đại nhân mới đến, muốn thu phục lòng người không phải việc ngày một ngày hai có thể thành.”
“Ta chờ được nhưng bá tánh không chờ được! Thương Giang cũng không chờ được!” Hứa Du tức giận nói, “Mùa mưa đã gần ngay trước mắt, một khi Thương Giang dâng nước thì người gặp tai họa chẳng phải bốn châu này ư? Nếu bọn họ không ăn mềm thì ta cũng chỉ có thể cứng rắn —— ta không chờ được!”
“Đại nhân, ngàn vạn không cần nghĩ nhiều!” Phụ tá lập tức thay đổi sắc mặt, “Hiện giờ chỉ có ba phần quân đội là nghe lời chúng ta, đại nhân ngàn vạn đừng loạn đầu trận tuyến và trúng kế của đám kẻ xấu kia!”
“Này cũng không được, kia cũng không được —— vậy tiền tu sửa đê phải lấy từ đâu?!” Hứa Du bốc hỏa, nện một quyền lên bàn gỗ đơn sơ khiến nó vang lên một tiếng răng rắc giống như chỗ nào đó bị gãy.
“Đại nhân……” Phụ tá thầm run lên mà nhìn cái bàn gỗ giá rẻ sau đó nuốt xuống câu định nói.
Vốn hắn muốn nói nếu cái bàn mà hỏng thì lại phải tốn tiền tiêu pha.
Cũng may Hứa Du không tiếp tục phát hỏa nữa mà mà bất lực ngồi trên ghế.
Đường đường Tiết Độ Sứ nhưng trong thư phòng rộng lớn lại chỉ có một bàn một ghế.
Nếu không phải không bán được phủ đệ này thì thậm chí Hứa Du còn muốn đổi nó thành bạc để sửa đê.
“Đại nhân! Đại nhân —— chỗ này còn có một lá thư hồi âm từ Tương Châu!” Tiểu lại bỗng nhiên nhìn một phong thư và kích động nói.
“Lần này bọn bọ đưa bao nhiêu bạc? 3000 hay 5000?” Hứa Du châm chọc hỏi.
“Cho năm…… Năm……” Tiểu lại lắp bắp nói.
“5000?”
Tiểu lại ngước đôi mắt kích động nói: “50 vạn! Tương Châu nói nguyện ý cung cấp 50 vạn lượng bạc trắng để tu sửa đê, còn có 500 thạch mễ dùng để cứu trợ nạn dân! Đoàn xe vận lương và bạc đã xuất phát, ước chừng 3 ngày là tới Thương Châu!”
“Thật sao?!” Hứa Du lập tức bật dậy, thần sắc cũng kích động.
Không đợi tiểu lại đáp ông ta đã đoạt lấy tờ giấy viết thư trong tay hắn.
Hứa Du đọc thư một lượt, xác định tiểu lại không đọc nhầm, Tương Châu quả nhiên đồng ý cung cấp 50 vạn lượng bạc trắng cho việc xây đê! Bọn họ đưa 500 thạch mễ tới tuy không nhiều lắm nhưng cũng coi như giúp giải quyết tình trạng thiếu đồ ăn nhất thời.
Đưa than ngày tuyết chính là thế này!
Hứa Du cực kỳ kích động nhưng lại lo lắng nói: “Tương Châu lấy sức một châu mà gần như cứu tế cho nạn dân cả bốn châu.
Chính bọn họ cũng cần dùng nhiều tiền, vậy 50 vạn lượng này từ đâu mà tới?”
Mọi người trong thư phòng đều nhìn nhau.
Sau khi lũ lụt quét qua, người dân bốn châu tứ cố vô thân, tin tức không được thông thuận vì thế nghi vấn của Hứa Du cũng là nghi vấn của người khác.
Phụ tá chần chờ nói: “Lúc thuộc hạ ở Trấn Xuyên quân từng có giao tiếp với tri phủ Tương Châu là Lý Chủ Tông.
Người này có dũng có mưu, cương nghị quả quyết, nhưng không giỏi giải quyết việc vặt, có lẽ đây là do phu nhân Tương Châu làm.”
“Lý Chủ Tông thật đúng là cưới được người vợ hiền.” Hứa Du cảm khái nói, “Cưới vợ như thế thì còn cầu gì?”
“Có Tương Châu giúp đỡ cộng với tài sản trong phủ kho của Lý Kháp cộng lại và chút bổ sung khác nữa hẳn có thể chống đỡ được tới khi Thương Giang Yển được sửa xong.” Phụ tá thử ướm hỏi, “Một khi đã như vậy hay đại nhân thả lỏng cho cu li và thợ thủ công thêm chút thời gian.
Thuộc hạ nghe nói để theo kịp thời hạn mà đại nhân đưa ra nên nhóm cu li đang làm việc ngày đêm tiếp nối, cứ thế mãi sợ là dân chúng sẽ sinh ra oán hận.”
Hứa Du không hề nghĩ ngợi mà cự tuyệt luôn: “Mùa mưa nói đến là đến, hiện tại bọn họ còn có thể há mồm oán giận, chờ nước sông dâng lên và Thương Giang lại vỡ đê thì ngay cả miệng để oán giận bọn họ cũng không có đâu!” Ông ta nói, “Đám ngu dân này không hiểu lợi hại nên mới cần chúng ta ra quyết sách.
Chờ mùa mưa tới bọn họ đương nhiên sẽ hiểu khổ tâm của chúng ta.”
Phụ tá muốn nói lại thôi.
“Không cần nói nữa, việc này không có đường thương lượng.
Xây lại Thương Giang Yển chỉ có thể làm sớm không thể kéo dài, nếu còn có kẻ gây chuyện thì không cần báo ta, nghiêm trị không tha!”
“…… Vâng.”
……
Luồng không khí lạnh đã duỗi đến trên đê, nạn dân quần áo đơn sơ vì mỗi ngày có một miếng cơm ăn mà không thể không gia nhập đội ngũ xây dựng đê ngày đêm không nghỉ.
Binh lính tay cầm roi mềm đứng trông coi ở mọi góc của công trường, chỉ hơi chậm một chút là lưng sẽ bị ăn roi.
Thật vất vả mới chờ được tới lúc ăn cơm, mấy binh sĩ vai tròn eo thô dọn ra một cái nồi to vẩn đục đựng cháo nhạt nhẽo.
Hàng người xếp hàng lĩnh đồ ăn dài như con rồng mãi không thấy đầu.
Một nam tử khô gầy như củi xếp hàng trong đội ngũ, hắn chết lặng nhìn cái nồi quân sĩ vừa mở nắp ra và đống bánh bao rau dại xếp thành núi phía sau.
Gió lạnh thỉnh thoảng xuyên qua quần áo lam lũ của hắn.
Một tuần trước hắn còn có thể cảm nhận được cái lạnh thấu xương và từng bi quan nghĩ mình hẳn không chống nổi thời tiết lạnh giá này.
Nhưng không biết là do trời ấm lên hay thân thể đã quen nên mấy ngày nay hắn lại không cảm nhận được cái lạnh nữa.
Thân thể hắn từ từ nặng nề, tâm linh thì nhẹ nhàng hơn vì không phải chịu cái khổ vì đói và rét.
Không biết qua bao lâu cũng tới lượt hắn.
Quân sĩ cường tráng cầm cái muỗng to múc một muôi cháo đổ vào cái bát đất hắn đang cầm.
Nam tử nhìn cái bát không chớp mắt, bên trong toàn nước, số hạt gạo chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Hắn bưng bát cháo khẩn cầu nói: “Cho ta thêm một muôi nữa được không, ta còn có một đứa con nhỏ chưa tới hai tuổi… Cầu xin ngài……”
“Dù ngươi có 10 đứa con thì cũng không được, mỗi kẻ chỉ được một bát cháo!” Quân sĩ hung thần ác sát nói, “Ngươi còn dám đứng đây nữa thì bát cháo này cũng đừng hòng lấy!”
“Quân gia bớt giận, quân gia bớt giận…… Ta đi ngay đây, ta đi ngay…… Có thể cho ta……”
Một cái bánh bao rau dại lạnh băng đập vào bát cháo của nam tử kia khiến không ít nước cơm bắn ra.
Nam tử kia vừa đi vừa cẩn thận liếm sạch nước cơm vẩy ra tay như đang nếm quỳnh tương ngọc dịch.
Nhưng hắn không nếm được mỹ vị của đồ ăn lúc đói bụng.
Không có muối cũng không có cả mùi gạo, hắn nếm vào miệng chỉ giống nhưu không khí lạnh băng.
Nam tử che chở cái bát đất trong tay sau đó đi tới nơi tụ tập người chạy nạn.
Hắn tìm được một cái lều dựng từ mấy tấm ván gỗ rách nát sau đó khom lưng ngồi xuống đưa bát cháo cho người vợ đang mang vẻ mặt chờ mong.
Đứa con trai hơn 1 tuổi của hắn đang rúc trong lòng vợ hắn nhìn bát cháo mà khóc không ngừng, hai bàn tay nhỏ dơ bẩn nỗ lực với tới bát cháo.
“Đừng khóc…… Cha mang đồ ăn về cho con đây……” Nam tử lau nước mắt trên mặt con hắn, trên khuôn mặt bị gió thổi đến cứng lại là một nụ cười miễn cưỡng.
Vợ hắn bưng cái bát đất, vừa muốn kề lên miệng lại đột nhiên nhớ tới cái gì đó và đưa cái bát cho hắn: “Tướng công, chàng ăn trước đi.”
“Ta đã ăn rồi, nàng và con ăn đi.” Nam tử đẩy cái bát về phía vợ mình nói, “Ta không đói bụng.”
Nói đến cũng kỳ quái, hắn quả thực không thấy đói bụng.
(Ebook tạo bởi EbookTruyen.Net) Ngay cả đồ ăn đặt trước mặt hắn cũng không thấy nước bọt ứa ra.
Ban đêm ngủ hắn cũng không bị đói đến không ngủ được, cũng không hận có thể bốc bùn đất nhét vào miệng như trước nữa.
Nam tử vừa nghi hoặc nghĩ vừa nhẹ nhàng thở ra.
Vợ hắn thấy thái độ của hắn kiên quyết thì cầm lấy cái bánh bao đã ngâm nước đến nở ra và xé thành miếng nhỏ.
Sau đó nàng ta chọn miếng nhỏ nhất bỏ vào miệng rồi kề miệng lên cái bát uống từng ngụm nhỏ.
Đứa con trai thấy vậy thì càng khóc to hơn.
Rất nhanh nàng kia đã ngừng uống, lại dùng đầu lưỡi cẩn thận liếm miệng giống hắn lúc trước.
Nhưng khác là vợ hắn lại như nếm được món ngon mỹ vị nhất trên đời, vẻ mặt chưa đã thèm, còn hắn lại hoàn toàn không có cảm giác ấy.
Nàng ta cầm bát cháo nhìn như chưa hề được động vào, đồ ăn cũng không bớt đi bao nhiêu và kề nó bên miệng đứa con nhỏ vẫn kêu khóc không ngừng.
Vừa nhìn hắn uống ngấu nghiến nàng ta vừa ôn nhu dỗ: “Uống chậm một chút, chậm một chút……”
Đứa nhỏ uống xong bát cháo loãng với bánh bao ngâm nhưng vẫn không thỏa mãn mà gào khóc không ngừng.
Mẹ hắn đau lòng bế đứa con nhỏ còn chưa hiểu chuyện lên sau đó kiễn nhân dỗ, thật vất vả mới khiến đứa nhỏ mệt mỏi thiếp đi.
Nàng ta vừa định trò chuyện với chồng mình nhưng vừa ngẩng đầu đã thấy hắn dựa vào tấm ván gỗ ngủ từ lúc nào.
Hắn vẫn không nhúc nhích, ngủ thật sự say, đến đứa nhỏ khóc cũng không đánh thức được hắn.
Chắc hôm nay hắn lại gặp phải một kẻ trông coi không thông cảm nên phải làm rất nhiều việc mà không được nghỉ.
Chỉ có thế hắn mới mệt đến mức ngủ say thế này.
Vợ hắn không nhịn được bật cười, sau đó lại thấy lòng chua xót.
Nàng ta vụng về cởi áo ngoài của mình ra, cố gắng không đánh thức đứa nhỏ.
Sau đó nàng ta đắp cái áo lên thân thể gầy trơ xương của chồng mình.
Trong lúc ấy nàng ta chạm vào bàn tay lạnh băng của hắn, thế là nàng ấy cầm lấy tay chồng nhẹ nhàng ủ ấm một lúc mới bỏ vào trong cái áo.
Ngủ đi, ngủ đi.
Nàng ta mang ánh mắt chứa đầy tình cảm nhìn hai nam tử quan trọng nhất trong sinh mệnh của mình sau đó mí mắt cũng dần nhắm lại vì buồn ngủ.
Trước khi thiếp đi nàng ta còn an ủi chính mình: Chỉ cần người một nhà còn ở bên nhau thì ngày tháng hẳn sẽ tốt hơn.
Ngủ qua hôm nay, ngủ tiếp qua ngày mai, hy vọng hẳn là sẽ tới.
Nhất định…… Sẽ tới.
……
Trắc bách diệp cuộn tròn và dần biến thành màu đen trong chậu than, mùi thảo dược khuếch tán trong mỗi góc của căn phòng.
Thẩm Châu Hi quỳ gối trên một cái đệm hương bồ, nhắm hai mắt chắp tay trước ngực, thần sắc thành kính mà lẩm bẩm cái gì đó.
“Nàng đang làm cái gì thế? Sao không đốt nến lên?”
Lý Vụ từ nha môn về thì thấy nàng ở đây, vừa đi vào hắn đã nhíu mày lấy tay che mũi ghét bỏ hỏi: “Nàng đốt cái gì thế?”
Thẩm Châu Hi trợn mắt nhìn hắn, hai tay vẫn chắp trước ngực.
“Đây là trắc bách diệp Đường đại phu đưa tới, có tác dụng ích khí nhẹ người, chống rét, trừ ẩm ướt.
Thời gian trước chàng xuống nước không ít, lúc này đốt nhiều một chút mới được.
Ta đã phái người đưa tới nha môn mà chàng không dùng sao?”
“Ta còn tưởng phải treo ở trên cửa.” Lý Vụ nhìn quanh nói, “Trời tối rồi sao nàng không đốt nến?”
“Tiền đèn dầu trong phủ là một khoản lớn, ta nghĩ có thể tiết kiệm thì tiết kiệm.” Thẩm Châu Hi nói xong lại vội tiếp lời, “Nếu chàng không thấy rõ thì ta sẽ gọi người tới đốt đèn lên……”
“Không cần.”
Nàng đỡ đầu gối muốn đứng dậy nhưng Lý Vụ đã duỗi tay tới kéo nàng vào lòng.
Hắn nhíu mày nhéo nhéo đôi tay lạnh băng của nàng và dùng đôi tay lớn của mình bao lấy chúng.
“Tiết kiệm dầu thắp thì thôi nhưng sao còn tiết kiệm cả than sưởi là thế nào?”
Thẩm Châu Hi ngượng ngùng cười cười: “Không phải ta đang đốt sưởi rồi à……”
“Trắc bách diệp cũng là than sưởi hả?” Lý Vụ hỏi lại.
“Thân thể của ta tốt lắm ——” Thẩm Châu Hi vội nói, “Chàng không phải không biết trên đường chạy nạn đói năm trước ta cũng chưa từng bệnh, chàng không cần……”
“Ta không lo lắng,” Lý Vụ đánh gãy lời nàng, tay cầm lấy tay nàng để bên miệng nhẹ hôn và nói, “Ta chỉ đau lòng.”
Đây là một nụ hôn không hề mang theo thân mật, Lý Vụ chỉ muốn thể hiện kính trọng với một linh hồn thiện lương.
Vì chính mắt được nhìn thấy vẻ đẹp lộng lẫy của viên đá quý này nên hắn mới thấy cảm khái.
Ngoài ra hắn cũng kiêu ngạo vì cưới được một nữ tử thiên hạ vô song như thế này làm vợ.
“Không đốt đèn không đốt than cũng thôi đi, nhưng nàng quỳ gối ở nơi này làm cái gì?” Lý Vụ nói, “Ta nghe hạ nhân trong phủ nói nàng đã quỳ ở đây nửa ngày rồi.”
Thẩm Châu Hi không nghĩ mình đã quỳ lâu như thế, Lý Vụ vừa nhắc nhở nàng mới cảm giác được đau đớn và tê mỏi truyền tới từ hai đầu gối.
“Chuyện cần làm đã xong, ta nhàn rỗi không có việc gì nên muốn làm chút chuyện cho những người đã chết trong lũ lụt.” Tươi cười của nàng ảm đạm, nhẹ giọng nói, “Tuy không thể khiến bọn họ được an ổn xuống mồ nhưng ta đọc kinh Phật và Đạo Đức kinh mấy lần, hẳn là sẽ có chút tác dụng…… đúng không?”
Nàng bỗng nhiên chần chờ, lộ ra hối hận.
“Chàng không tin những thứ này lại nghe ta nói hẳn sẽ cảm thấy buồn cười lắm.”
“…… Không buồn cười.” Lý Vụ nắm chặt tay nàng, tuy chúng vẫn mềm mịn nhưng đã thô ráp hơn lần đầu tiên hắn cầm lấy chúng khi kéo nàng ra khỏi tủ sách.
Hắn nói sẽ cho nàng ngày lành nhưng thực tế lại luôn khiến nàng chịu khổ.
Từ trước kia, đến bây giờ.
“Phật Tổ và Ngọc Hoàng Đại Đế nghe thấy được cũng nhất định sẽ bị sự thành tâm của nàng cảm động.”
Lý Vụ buông tay nàng, vén áo choàng rồi quỳ xuống cái đệm hương bồ vừa nãy nàng vừa quỳ.
“Chàng làm gì thế?” Thẩm Châu Hi kinh ngạc hỏi.
“Ta cũng muốn nói một câu.” Lý Vụ đáp.
Hắn hướng về ánh tà dương ảm đạm bên ngoài và dứt khoát dập đầu một cái.
Mặc kệ là Ngọc Hoàng Đại Đế hay Bồ Đề lão tổ, mau làm theo lời nữ nhân nhà hắn nói đi, nếu dám khiến nàng thất vọng thì đừng trách hắn tiên lễ hậu binh ——
Một mũi tên gắn lông vịt bằng thiên quân vạn mã (Chả lẽ ý anh là Nhất ngôn cửu đỉnh :))))
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...