Ở triều Đại Yến làm tá điền hoặc người làm thuê thì mỗi năm chỉ được vài lượng bạc trắng.
Nếu làm trung nông hoặc thợ thủ công thì căn cứ theo giá cả mỗi năm được chừng 20-30 lượng bạc trắng.
Ở triều đại này làm tú tài thì một năm chỉ có mười mấy hoặc hai mươi lượng phí đèn sách, nếu làm sư phụ dạy dỗ đám học sinh sắp tham dự khoa khảo thì một năm được chừng 50-60 lượng.
Nếu có thêm chút tiền đồ hoặc vào làm quan đến chức tứ phẩm thì mỗi năm cũng chỉ có chừng hơn trăm lượng bổng lộc.
Mà nếu có tiền đồ hơn chút —— thì đi làm kẻ đánh rắm.
Chẳng bỏ ra cái gì ngoài mấy câu mà Lý rắm thối đã thu được ngân phiếu vạn lượng.
Thẩm Châu Hi nghẹn họng nhìn chằm chằm Lý Vụ gấp tấm ngân phiếu vạn lượng kia bỏ vào túi ẩn trong tay nải.
“Điêu Nhi và Tước Nhi sẽ đi theo nàng, một đường hộ tống nàng rời khỏi Từ Châu.
Nàng ngoan ngoãn ở trên xe ngựa, không cần lo lắng gì, chờ ta thoát được sẽ hội họp với mọi người.”
“Nhưng ngươi đã đồng ý với Vương Văn Trung mà cứ thế đi thì không sợ ông ta phái người đuổi giết sao?”
“Người đồng ý với ông ta là Lý mỗ chứ có phải Lý Vụ đâu, liên quan gì tới ta? Huống chi ——” Lý Vụ đúng lý hợp tình nói, “Người muốn giết ta còn thiếu sao? Nhiều thêm ông ta cũng không sao, mà ít hơn ông ta cũng thế.”
“Vậy không bằng ngươi cùng chúng ta đi luôn đi ——” Thẩm Châu Hi bất an nói.
Lý Vụ móc cây trâm vàng đã rửa sạch sẽ từ trong tay áo rồi dùng quần áo bọc mũi nhọn và đóng gói cùng ngân phiếu.
Sau khi buộc một cái nút thòng lọng chắc chắn hắn mới ném nó lên đống hành lý đã chất thành đống.
“Ta phải ở lại thì mọi người mới có thể ra khỏi cửa thành Từ Châu.” Lý Vụ bình tĩnh nói.
“Bọn đệ sẽ hội họp với huynh ở chỗ nào?” Lý Thước không tiện tiến vào phòng của hai người nên ngồi trên ngạch cửa bên ngoài hỏi.
“Mọi người về Ngư Đầu trấn đi, lấy đồ của ta ở đó ——” Lý Vụ trầm mặt nói, “Hiện tại là người hay là phân đều muốn giẫm lên đầu ta, không cho bọn chúng chút dạy dỗ thì tất cả còn tưởng lão tử ăn chay cơ đấy.”
“Đại ca không đợi đi xem hết địa bản của 16 vị tiết độ sứ rồi lại bàn bạc kỹ hơn sao?” Giọng Lý Thước mang theo giật mình.
Lý Vụ ngoáy ngoáy mũi chân giống đang nghiền chết một con côn trùng có hại khiến người ta ghét: “Kế hoạch không theo kịp thay đổi, lão Vương kia bức ta bỏ vợ, chú có thể nhịn chứ thím không thể nhịn.”
“Phải là ‘như thế mà còn nhịn được thì không có gì không nhịn được’……” Thẩm Châu Hi nhịn không được nói.
Chả ai để ý tới nàng.
“Vương Văn Trung khinh người quá đáng, chú thím đều không thể nhịn.” Lý Thước nói, “Đại ca, đệ ủng hộ huynh.”
Lý Côn ngồi xổm bên bậc thang gặm một cái bánh nướng, ánh nắng ấm áp vẩy lên tấm lưng dày rộng của hắn.
Bản thân hắn lười biếng vừa gặm bánh vừa phóng tầm mắt theo một con chim sẻ đang nhảy nhót trên cành cây, cực kỳ giống một con mèo to lớn ườn mình.
“Điêu Nhi cũng ủng hộ……”
Tuy Thẩm Châu Hi không biết bọn họ muốn lấy cái gì nhưng hai đứa em trai đều đã mở miệng ủng hộ thì nàng còn có thể nói cái gì?
“Ngươi nhất định phải cẩn thận đó……” Thẩm Châu Hi lo lắng nói, “Người nhà họ Vương không phải đèn cạn dầu đâu.”
“Ta chẳng lẽ là kẻ vô dụng hả?” Lý Vụ nói, “Dám bức ta bỏ vợ thì ta lột da ông ta đã.”
Lý lột da khiến đông đảo hương thân ở Ngư Đầu trấn phải kinh hồn táng đảm lại xuất hiện.
Thẩm Châu Hi nhớ tới chưởng quầy của Hà Liễu Đường vừa nghe thấy tên Lý Vụ đã run cả râu.
Nói vậy thì kho vàng nho nhỏ của Vương tri phủ cần phải lo lắng rồi.
Lý vịt mà đã khoắng thì một xu cũng không để lại.
“Bất kể thế nào…… thì bảo đảm an toàn của bản thân mới là quan trọng nhất.” Thẩm Châu Hi cân nhắc câu từ, cố gắng không thương tổn lòng tự trọng của con vịt này, “Nếu đã rửa tay chậu vàng thì đừng làm nghề cũ nữa, trừ phi Vương tiểu thư bá vương ngạnh thượng cung……”
“Ọe ——” Lý Vụ nôn một tiếng vang dội, “Lão tử có tự cung cũng không để nàng ta thực hiện được!”
Thẩm Châu Hi trợn mắt há hốc mồm.
“Tự cung thì không đến mức……” Nàng không nhịn được ngăn hắn lại, sau khi do dự nàng vẫn lấy an nguy của hắn làm trọng, “Nếu…… Nếu thật sự không thể tránh được thì ngươi cũng kệ đi, ngươi đã nói chỉ cần còn tồn tại là có hy vọng.”
Nàng cố nén chua xót nói: “…… Ngươi yên tâm, ta sẽ không ghét bỏ ngươi.”
“Nàng đang nói cái gì khùng điên thế? Thẩm Châu Hi —— có phải nàng ngóng trông ta chạy theo người khác để nàng trở về tìm thiên hạ đệ nhất cẩu đúng không?” Lý Vụ đen mặt, hung thần ác sát dọa, “Nghĩ cũng đừng nghĩ!”
Thẩm Châu Hi: “?”
“Đại ca, mặt trời sắp lặn rồi.” Lý Thước ở ngoài cửa nhìn sắc trời nói.
“Được, trốn chạy thì không nên muộn giờ, mọi người đi thôi.” Lý Vụ nhìn về phía Thẩm Châu Hi, “Nhưng…… Trước khi đi nàng phải cùng ta diễn một vở mới được.”
……
“Tướng công tài cao bát đẩu, văn thơ lai láng, là thiếp không xứng với chàng……”
Người khác là không trâu bắt chó đi cày, Thẩm Châu Hi là bị vịt đuổi phải lên sàn.
Trong cảnh chạng vạng mỹ lệ nàng đứng trước xe ngựa nói mấy lời buồn nôn này, trong mắt là nước mắt bất đắc dĩ vì bị bắt buộc diễn kịch, vô cùng tự nhiên.
Tình cảnh này đúng là chân thành.
“Thiếp thân chỉ nguyện quãng đời còn lại có thể thanh đăng cổ phật, sớm ngày khám phá hồng trần, thoát khỏi khổ ải.
Lý đại nhân, mời về đi ——”
Thẩm Châu Hi dùng tay che khuôn mặt đỏ bừng vì cảm thấy thẹn sau đó chạy như trốn vào trong xe ngựa.
Lý Thước ngồi ở đầu xe nhẹ nhàng giơ roi, sau một tiếng “Giá” xe ngựa bắt đầu lăn bánh, vố số đôi mắt hóng chuyện nhìn về phía này.
“Nương tử! Nương tử! Ngài đừng đi ——” nghe nói Lý bách hộ bỏ vợ thế là Đệ Nương bỏ lại mọi việc chạy tới thì thấy xe ngựa đã đi xa.
Nàng tức đỏ mặt, nước mắt rưng rưng, phẫn nộ khó có thể tin mà trừng mắt nhìn Lý Vụ đứng ở cửa căn nhà tứ hợp viện.
Thấy hắn thờ ơ thế là cô nhóc dậm dậm chân xoay người tiếp tục đuổi theo xe ngựa.
Chuyện trong nhà của Lục phẩm võ quan nên có nhiều người xem náo nhiệt một cách âm thầm, nhưng chẳng ai dám đi ngoài nghênh ngang nhìn.
Lý Vụ đẩy cửa quay vào trong nhà, lúc này mấy nhà xung quanh mới lặng lẽ mở cửa thò ra.
Một nam tử mặc áo vải đứng ở giao lộ hòa trong đám người nhìn xe ngựa đi xa mới lén lút rời khỏi đó.
Sau một chén trà nhỏ người này gõ cửa lớn của nhà họ Vương.
“Thẩm thị đúng là khóc lóc rời đi ư?” Vương Văn Trung bưng chén trà xanh trước mặt lên và không chút để ý nói.
“Tiểu nhân nhìn rõ ràng, còn nghe Thẩm thị nói sau này nàng ta muốn ở bên thanh đăng cổ phật, sớm ngày rời xa khổ ải.” Tên nam tử kia đứng chính giữa thư phòng, cung kính cong lưng nói với Vương Văn Trung và tâm phúc của ông ta.
“Thẩm thị kia chỉ mang theo một cái tay nải nho nhỏ, trọng lượng thực nhẹ, có lẽ là vài món quần áo cũ.
Thuộc hạ thấy xe ngựa của nàng ta cũng thật cũ nát, là Lý bách hộ đi tới xe hành mua hàng giảm giá.
Cả cái xe không tới 8 lượng bạc, chắc ra khỏi thành là tan chứ chẳng chơi.”
“Đã biết, ngươi đi xuống lĩnh thưởng đi.” Vương Văn Trung nói.
Tên kia đáp lời sau đó khom người rời khỏi thư phòng.
Trong thư phòng lại khôi phục yên tĩnh ban đầu.
Vương Văn Trung rũ mắt, nhìn không ra cảm xúc hỏi: “Ngươi thấy thế nào?”
Phụ tá đã thấy nhiều kẻ bạc tình trên đời này, tuy vậy hiện tại hắn vẫn không nhịn được cảm thán nói: “Lý bách hộ coi tài như mạng, một vạn lượng dàn xếp kia không biết đã vào túi ai…… Đại nhân, thật sự muốn gả tiểu thư cho loại người này sao?”
“Đứa con gái kia của ta bị mỡ heo che mắt, quyết tâm phải gả thì lão phu có cách gì?” Vương Văn Trung nhếch khóe miệng lạnh lùng cười, “May mà Lý Vụ này còn có vài phần năng lực, lại không có gia thế bối cảnh, chính là kẻ dễ khống chế nhất.
Hắn tham tài cũng tốt.
Lão phu phúc mỏng, vất vả cả đời lại không có đứa con trai nào có thể dùng được, chỉ có một đứa con duy nhất coi như xuất chúng thì lại là con gái……”
“Phúc họa song hành, Lý bách hộ tuy xuất thân không cao nhưng tiểu thư gả cho hắn là có thể ở bên cạnh đại nhân lâu dài, ngài cũng sẽ có thêm hỗ trợ.” Phụ tá nói, “Lấy thủ đoạn của tiểu thư thì sớm hay muộn Lý bách hộ cũng sẽ bị nắm chặt.”
“…… Hy vọng như thế.” Vương Văn Trung nhíu mày, thần sắc nghiêm túc, “Võ Anh quân sắp tiến vào chiếm giữ Từ Châu, ta không muốn chuyện này cành mẹ đẻ cành con.
Cuộc hôn nhân này nhất định phải mau chóng làm thỏa đáng, nghiêm túc điều tra quán trà, tửu lâu, nếu có ai dám khua môi múa mép thì phải nghiêm trị.”
“Vâng.” Tâm phúc chắp tay lĩnh mệnh, “Đại nhân yên tâm, việc này giao cho ti chức.”
“Còn nữa ——” Vương Văn Trung trầm mặt, “Phái người nhìn chằm chằm Lý Vụ, đừng để hắn chạy.”
Tâm phúc kinh ngạc nói: “Đại nhân cảm thấy……”
“Không biết vì sao lòng ta luôn thấy không yên.” Vương Văn Trung muốn nói lại thôi, trên mặt hiện lên một chút bất an, “…… Nếu Lý Vụ thật lòng thì tốt, nếu hắn có tính toán khác —— vậy đừng trách lão phu nhổ cỏ tận gốc.”
Tâm phúc lại lần nữa chắp tay hành lễ, thần sắc nghiêm nghị: “Vâng!”
……
“Lý Vụ thật sự bỏ vợ rồi ư?” Vương Thi Vịnh bật dậy từ ghế thêu, thần sắc lúc vui lúc buồn, phức tạp mà biến đổi.
“Cực kỳ chính xác! Rất nhiều người đều thấy Lý phu ——” Xuân Quả vội sửa lời trước khi nói hết câu, “Thẩm thị ngồi xe ngựa rời khỏi Lý trạch.”
Nàng ta lo lắng đề phòng vì nói sai, cũng may Vương Thi Vịnh lúc này căn bản không chú ý tới sai lầm đó.
Xuân Quả thấy thế mới tiếp tục nói: “Lúc Thẩm thị kia rời khỏi Lý trạch chỉ mang theo một tay nải, ngồi xe ngựa rách tung toé, nghe nói lúc nàng ta gả qua còn không có của hồi môn vì thế hiện tại cũng ra đi tay không.”
“Tiểu thư có thể yên tâm, thoạt nhìn Lý công tử đối với Thẩm thị cũng không phải thâm tình đến thế.” Xuân Quả nói.
Vương Thi Vịnh trầm mặc không nói, sau đó vô lực ngồi xuống ghế thêu, nhìn chiếc áo cưới nàng ta đang gấp rút hoàn thành thì trong mắt có buồn vui đan xen.
“Tiểu thư……”
“Nam nhân quả nhiên…… Lý Vụ cũng không ngoại lệ……”
“Lý công tử bỏ Thẩm thị, rất nhanh có thể đón ngài vào cửa, tiểu thư được như ước nguyện thì vì sao lại không vui vẻ như vậy?”
“…… Ngươi không hiểu.”
Xuân Quả thực sự không hiểu, nhưng nàng ta biết hỏi nữa là không được, bởi thế nàng ta ngậm chặt miệng.
Sau một lát Vương Thi Vịnh nén cảm xúc phức tạp buồn vui trên mặt xuống.
Nàng ta khôi phục thần sắc đạm nhiên và nói: “Mang giấy bút tới cho ta.”
“Vâng.” Xuân Quả cúi đầu đáp sau đó vội vàng đi làm.
Chỉ chốc lát sau Vương Thi Vịnh đã ngồi vào bàn, đề bút viết một phong thư dài.
Cứ vậy vừa viết vừa nghỉ, sau khi viết xong nàng ta gọi Xuân Quả tới mang theo một đĩa nước trong và nhẹ nhàng nhỏ vài giọt lên tờ giấy.
Sau khi nước khô đi để lại vết nhăn, giống như có nước mắt rơi xuống.
“Ngươi tự mình đưa phong thư này cho Lý Vụ, nói cho hắn ta đã biết việc cha ta buộc hắn bỏ vợ cưới người mới.
Hành động này của cha ta không phải ý của ta, ta không muốn tổn thương Thẩm thị.
Chỉ cần nàng ta nguyện ý trở về thì ta cam tâm cùng nàng ta sống chung một mái nhà.”
“Tiểu thư ——” dù đã hạ quyết tâm không xen vào việc người khác nhưng Xuân Quả nghe vậy thì không khỏi kinh ngạc hỏi, “Tiểu thư thật sự nguyện ý cùng nàng kia sống chung dưới mái nhà ư?!”
“Ta đương nhiên không muốn.” Vương Thi Vịnh nói, “Dù ta có muốn thì cha ta cũng không đời nào đồng ý.”
“Vậy vì sao tiểu thư phải gửi phong thư này?”
“Chờ Lý Vụ vui vẻ cầm phong thư này đuổi theo gọi Thẩm thị về lại bị nàng kia cự tuyệt thì lúc đó không phải ta chen ngang nữa mà là Thẩm thị không biết tốt xấu.”
“Sao tiểu thư chắc chắn Thẩm thị sẽ cự tuyệt?” Xuân Quả nói, “Vạn nhất —— vạn nhất Thẩm thị thật sự trở về làm bình thê thì sao?”
“Không có khả năng.” Vương Thi Vịnh quả quyết nói, “Thẩm thị nhìn tính tình nhu nhược nhưng kỳ thật là một người có cốt khí.
Từ thê biến thành bình thê là chuyện nàng ta sẽ không chấp nhận.
Cái này đối với nữ nhân chính là vũ nhục lớn lao, ta biết —— nhưng Lý Vụ lại không biết.
Chờ hắn dâng lên hy vọng có thể đẹp cả đôi đường lại bị Thẩm thị tự tay đánh nát vậy ngươi nói xem hắn có còn hận ta ra tay chen ngang hay không? Hay hắn sẽ oán Thẩm thị không biết tốt xấu?”
Xuân Quả chỉ thấy lưng mình lạnh lẽo, sợ Vương Thi Vịnh nhìn ra manh mối thế là nàng ta vội vàng cúi đầu khen: “Tiểu thư quả nhiên thông minh ——”
Xuân Quả muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn nuốt xuống một câu: “Lý công tử mà không đọc được hết số chữ trong này thì sao?”
Sau nửa canh giờ Xuân Quả thấp thỏm đứng ở cửa tứ hợp viện, nàng ta nhìn quanh không thấy ai mới cẩn thận gõ cửa.
Thật lâu sau đó Lý Vụ xuất hiện ở sau cánh cửa, vừa thấy là nàng ta sắc mặt vốn không dễ nhìn của hắn càng thêm khó coi.
Trước khi hắn đóng cửa Xuân Quả vội vàng giơ bức thư trong tay lên nói: “Ta thay tiểu thư tới truyền tin, nàng nói ——”
Bức thư trong tay bị người ta giật lấy.
Phịch một tiếng, cửa đóng sập trước mặt nàng ta.
Lần đầu tiên Xuân Quả gặp tình huống này, nàng ta nghẹn họng nhìn trân trối vào cánh cửa trước mặt.
Sau đó nàng ta vẫn chưa từ bỏ ý định mà lại gõ cửa vài cái nhưng chẳng ai thèm ra mở cửa.
Nàng ta đành phải cách cánh cửa đóng chặt mà chuyển đạt ý tứ của Vương Thi Vịnh.
Bởi vì sợ người rảnh rỗi nghe được nên nàng ta còn không dám to tiếng quá, chỉ có thể hy vọng Lý Vụ vẫn đứng sau cửa, tuy không nói lời nào nhưng hẳn hắn có thể nghe được.
Mặc kệ như thế nào nhiệm vụ cũng đã hoàn thành, Xuân Quả biểu đạt ý của Vương Thi Vịnh xong thì xoay người rời đi.
Trở lại Vương trạch, đối mặt với vẻ chờ mong của Vương Thi Vịnh, Xuân Quả lập tức mặt không đỏ tim không nhảy nói: “Tiểu thư, tin đã tới tay Lý công tử, nô tỳ đã chuyển lời của ngài, Lý công tử rất là cảm động.”
“Ắt xì ——”
Lý Vụ ngồi trong phòng bếp hắt xì một cái sau đó hùng hổ lật một củ khoai lang đỏ đang vùi trong tro than.
“Con mẹ nó, nhất định là Thẩm dưa ngốc đang chửi lão tử!”
Ngọn lửa đỏ hồng liếm láp củi gỗ trong bếp, một bó giấy tích cóp hai ngày này đều cuộn lại dưới sức công phá của hơi nóng, trong thời gian ngắn ngủi chỉ còn lại một tầng tro đen.
“Tẩu tử lạnh sao?”
Lý Thước là người đầu tiên thấy Thẩm Châu Hi xoa cánh tay nên hắn vội đứng lên nói: “Để đệ lên xe ngựa lấy thêm cái áo.”
“Không cần, ta không lạnh!” Thẩm Châu Hi vội vàng nói, “Lửa trại hừng hực thế này ——”
“Vậy……” Lý Thước mang thần sắc khó hiểu.
“Ta cũng không biết vì sao đột nhiên lại nổi da gà.” Thẩm Châu Hi nói, “Nhất định là Lý Vụ đang mắng ta.”
Lý Thước dở khóc dở cười: “Sao đại ca lại nhẫn tâm mắng tẩu chứ?”
“Đệ không biết đâu, ở sau lưng các đệ hắn thường xuyên mắng ta.” Thẩm Châu Hi tủi thân mà lải nhải, “Hắn còn đặt cho ta thật nhiều biệt danh, ấu trĩ cực kỳ.”
Lý Thước cười mà không nói, trong lòng nghĩ: Chỉ có ở cùng tẩu thì đại ca mới ấu trĩ thôi.
Ngọn lửa nhảy lên, bên cạnh là ba con cá nướng được cắm vào que.
Lý Côn gặm bánh nướng, mắt nhìn chằm chằm thật lâu.
Không những hắn nhìn con cá của mình mà còn rảnh rang trông luôn con cá của Thẩm Châu Hi và Lý Thước.
Lý Thước phân hai con cá ra ngoài, tự mình cầm con thứ ba nói: “Nếu có đại ca ở đây thì tốt rồi.”
Không có Lý Vụ cạc cạc thế là Thẩm Châu Hi cũng thấy rất cô đơn.
Nhưng nàng muốn an ủi Lý Thước nên cố nén mất mát nói: “Không sao, một phần của hắn vẫn theo chúng ta.”
Lý Thước khó hiểu nhìn nàng.
“Lúc các đệ mua đồ tiếp viện ta đã tranh thủ mau giò heo kho bên đường……”
“Móng heo! Móng heo!”
Lý Côn mừng rỡ như điên mà nhìn Thẩm Châu Hi lấy ra giò heo kho sáng bóng rồi hô lớn: “Đại ca!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...