Cửa kính xe hạ xuống, lộ ra khuôn mặt rạng rỡ của Hàn Miểu, cô vui vẻ vẫy tay với Lâm Nguyên "Này, anh chàng đẹp trai, thật tình cờ khi thấy em ở đây."
Sau khi đào hôn lần trước, Hàn Miểu vẫn luôn ở nước ngoài trốn đông trốn tây nhưng vẫn bị cha mẹ của cô bắt trở lại.
Cô vốn tưởng rằng mình còn phải vắt hết óc chạy trốn lần nữa, nhưng không ngờ vị Viêm tam thiếu gia lại không chịu cưới.
Hàn Miểu vui mừng đến mức gần như quỳ lạy Viêm Đình ngay tại chỗ.
Lâm Nguyên sững sờ một chút, lễ phép cười nói: "Chào Hàn tiểu thư ."
"Đừng gọi chị là Hàn tiểu thư , nghe thật xa lạ.
Chúng ta cùng nhau đào hôn mà, hãy gọi là chị Miểu Miểu." Hàn Miểu mở cửa xe, thấy vẻ mặt Lâm Nguyên có chút căng thẳng, bối rối hỏi.
" Tại sao em ......!"
Ầm!
Cửa xe va vào một cái gì đó.
Viêm Lang vừa mới hung hăng xông tới, chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm chặt lấy đũng quần của mình, không khỏi phát ra một tiếng hét.
Cảnh tượng quá thê thảm, Lâm Nguyên không đành lòng nhìn thẳng, đưa tay lên che mắt.
Một lúc sau, mở thêm hai ngón tay tò mò nhìn trộm.
Mép trên của cửa xe, cơ hồ vừa vặn đánh vào chỗ Viêm Lang bước lên bậc thềm.
Không phải khổ sở thông thường.
Hàn Miểu có chút kinh hãi, không biết tại sao đột nhiên có người xuất hiện ở bên cạnh cửa xe, hai tay chống lên cửa xe, kiễng chân nhìn xuống đất "Cậu không sao chứ?"
Viêm Lang từ từ ngẩng mặt lên vì đau, nước da tái nhợt như tờ giấy, nghiến răng nghiến lợi "Cô thử xem?"
"Thực xin lỗi, tôi không ngốc như vậy." Hàn Miểu hất nhẹ mái tóc xoăn quyến rũ, đừng tưởng rằng vừa rồi cô không nhìn thấy, người này là tới tìm tiểu soái ca .
Đâm phế đi xứng đáng!
Ê, không đúng, sao người này quen thế?
Hàn Miểu nhìn chăm chú vào khuôn mặt trắng rồi xanh của Viêm Lang, nhìn khuôn mặt đang co giật vài giây của anh ta, sau đó mới nhận ra người này chính là cháu trai của Viêm Thụy.
"Ồ, hóa ra là cháu trai cả." Vẻ mặt Hàn Miểu nhanh chóng thay đổi, lập tức vỗ vai anh cười ha hả .
Viêm Lang tức giận đến muốn mắng người, đừng con mẹ nó nhận thân thích loạn, lão tử không có thẩm thẩm trẻ tuổi như vậy .
Nhưng một bộ phận nào đó đau đến mức không thể mắng, thậm chí hít một hơi cũng đau.
Hàn Miểu không quan tâm hắn đang nghiến răng dường như muốn gϊếŧ người, tiếp tục vỗ đầu như chó, "Cháu trai cả, nó hỏng cũng không sao, chúng ta mua đồ giả nối vào, chắc không mắc đâu.Khoảng 80 vạn thì đây tôi dư.
"
Hàn gia đại tiểu thư tính cách hào sảng, hành động sấm rền gió cuốn, yêu ghét cũng đặc biệt rõ ràng, cô thường làm mọi việc dựa trên cảm giác đầu tiên của mình.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, cô đã không thích cháu trai của Viêm Thụy nhưng nghĩ rằng sau này cô có thể gả vào nhà họ Viêm, cô vẫn phải cố gắng.
Đương nhiên, cô có thể làm bất cứ điều gì cô muốn, ai kêu anh ta tự đập cửa xe.
Hàn Miểu rút tay về, đóng sầm cửa xe lại quay đầu nhìn Lâm Nguyên cười "Tiểu mỹ nhân, cho tôi hỏi một câu, ngày đó cậu trốn hôn, cậu trốn hôn ai vậy?"
Đối với vấn đề này, Hàn đại tiểu thư tỏ vẻ phi thường tò mò.
Đến nỗi Viêm Lang còn đang che lại bộ vị ngồi xổm trên mặt đất bị cô quên mất.
"Ở đây nắng chói chang, đi đi đi, vào trong nói chuyện đi." Hàn Miểu nắm lấy cánh tay Lâm Nguyên kéo vào trong quán cà phê.
Ngay khi cả hai quay lại thì đã bị người đứng sau từ lúc nào không rõ dọa nhảy dựng.
Lâm Kỳ hai mắt đỏ hoe, nhìn chằm chằm hai người bọn họ, ánh mắt thật sự là nhìn thấu.
Hàn Miểu lập tức nổi da gà, vô thức trốn ở sau lưng Lâm Nguyên.
Lại cảm thấy không thích hợp, chính mình tương đối lớn tuổi, lớn hơn hai ba tuổi cũng là lớn, nên bảo vệ đứa em nhỏ của mình.
Cô tiến lên một bước, đứng trước mặt Lâm Nguyên, mím môi vừa định nói.
Lâm Kỳ đột nhiên lao tới và đá Viêm Lang hai cái.
Lâm Nguyên: "Ui ..." Có phải cậu ta tấn công nhầm mục tiêu rồi không?
Viêm Lang: "!!?" Tôi là bạn trai cậu đó!
Hàn Miểu: "......" Này sao không ai nói gì hết.
Có chuyện gì vậy, kể nhanh tôi nghe.
Hàn Miểu xoa xoa tay, một đôi mắt sáng lấp lánh, tràn ngập tâm trạng chuẩn bị nghe chuyện bát quái.
Nhìn bầu không khí im lặng này, cô đã có thể ngửi thấy hơi thở của sự máu chó rồi.
"Đồ nói dối, đi chết đi, tôi mù nên trước kia mới yêu anh." Lâm Kỳ đột nhiên phát điên, túm lấy quần áo của Viêm Lang, đá một cái rồi trong miệng nói gì đó, "Nói dối, anh thực sự đã nói dối tôi ......!"
Từ "dối trá" lặp đi lặp lại khiến tai người ta thành kén.
Hàn Miểu nghiêng đầu ra hiệu với Lâm Nguyên bằng ánh mắt: Chuyện này không liên quan gì đến em đúng không?
Lâm Nguyên ngẩng đầu sờ sờ mũi, nhưng không nói gì.
Hàn đại tiểu thư nháy mắt nháy đã hiểu, cũng không biết cô đã hiểu gì còn giơ ngón tay cái lên khen ngợi Lâm Nguyên, không tiếng động nói: Làm đẹp lắm!
"Hả?" Lâm Nguyên trong nháy mắt bối rối không nhận được tín hiệu của cô, tràn ngập bối rối.
Hàn Miểu không quan tâm, vô cùng thích thú nhìn hai người đánh nhau trên mặt đất, còn lấy điện thoại di động ra chụp ảnh.
Cháu trai của Viêm thụy trông cao và to lớn, nhưng miệng cọp gan thỏ, bị đánh như thế này.
Còn có thiếu niên này, như thế nào làm lại lớn chuyện , không theo quy củ giang hồ đánh người không nể mặt, thậm chí không tuân theo.
Mới vừa không thể hiểu được bị người hơi kém xíu đâm phế và sau đó lại bị lợi dụng và châm biếm, Viêm Lang nghẹn một bụng lửa.
Kết quả là bị bạn trai đánh ngoài đường mà không nói được lời nào.
Một điều đáng xấu hổ như vậy, ngay cả một người đàn ông cũng không thể chịu đựng được.
Ngay từ đầu đơn phương đánh người, giờ biến thành đánh lộn.
Lâm Nguyên trợn mắt há hốc mồm mà nhìn, hoàn toàn không biết làm sao mọi chuyện lại có thể phát triển kỳ lạ như vậy?
Chẳng phải Viêm Lang và Lâm Kỳ yêu nhau sâu đậm sao, tình chàng ý thϊếp sao?
Trước mắt đây là......!Yêu nhau lắm cắn nhau đau à ?
Lâm Kỳ tỏ ra không chút thương xót, không có thủ hạ lưu tình cào cấu vào mặt Viêm Lang.
Trong một thời gian ngắn, khuôn mặt đẹp trai đó trở nên thảm tới mức người ta không nỡ nhìn , hoàn toàn thay đổi.
Về mặt cận chiến, Viêm Lang hoàn toàn không phải là đối thủ của Lâm Kỳ, hơn nữa trước đó hắn đã mất máu, nhanh chóng bị đánh úp.
Lâm Nguyên đứng bên cạnh xoa cằm suy tư xem náo nhiệt, tiếng chụp ảnh Hàn Miểu không ngừng vang lên bên tai.
Hàn đại tiểu thư rất thích thú hận không thể lập một nhà cái đánh bạc ngay tại chỗ, lâu lắm rồi cô chưa thấy cảnh đánh nhau kinh hoàng như thế này ngoài đường.
Lần trước, cô nhớ đã chứng kiến
cảnh hai dì tranh nhau cái bắp cải ở chợ rau.
Ngày càng có nhiều người qua lại xem , làm tắc nghẽn giao thông trên đường phố.
Mọi người chỉ chỉ trỏ trỏ nhưng không ai đứng ra khuyên can hai người họ ngừng đánh nhau.
Một người nào đó trong đám đông đã gọi cảnh sát và mười phút sau, còi báo động vang lên từ xa đến gần.
Lâm Nguyên và Hàn Miểu nhìn nhau, hai người rất kín đáo thoát ra khỏi đám đông không trộn lẫn vào mớ hỗn độn này.
"Anh chàng đẹp trai, có muốn uống cà phê không? Chị mời." Hàn Miểu cất điện thoại vào túi, khóe mắt thoáng thấy một anh chàng đẹp trai vai rộng, chân dài đang đi tới.
Cô ấy sửa mái tóc dài của mình ngay lập tức và nhìn lên.
Mị nhãn còn không có tung ra, liền game over.
Tại sao lại là Viêm tam thiếu , không dám tán tỉnh không dám tán tỉnh.
Hàn Miểu đang do dự không biết nên chào hay giả vờ như không nhìn thấy, nhưng Viêm Đình đã sải bước đến trước mặt cô.
Lần này, không chào hỏi cũng không được.
Cô nở một nụ cười, trước khi kịp nói lời chào, Viêm Đình đã vươn tay kéo Lâm Nguyên đang đứng bên cạnh cô sang bên mình, vòng tay qua eo Lâm Nguyên, đầy sự chiếm hữu.
Hàn Miểu cảm thấy được ăn một ngụm thức ăn cho chó tại chỗ.
Xin chào, điều này đang kɧıêυ ҡɧí©ɧ con chó độc thân như cô đấy!
Hàn Miểu không có biểu hiện hưng phấn vừa rồi khi nhìn thấy đánh nhau, cả người đã chịu bạo kích như bị ánh mặt trời chiếu vào một cái lá cong, rũ xuống, yếu ớt nói: "Không cần giới thiệu, tôi không muốn nghe nó."
"Ban đầu tôi cũng không định giới thiệu." Viêm Đình vẫn lạnh lùng như cũ, cánh tay trượt khỏi eo Lâm Nguyên, đan xen vào những ngón tay của cậu, giống như đang tuyên thệ chủ quyền của chính mình.
Hàn Miểu cảm thấy hai mắt sắp bị lóe mù.
"Hai người đi mau, đừng tình cảm trước mặt tôi." Hàn Miểu nhìn sang chỗ khác, không muốn nhìn bọn họ thể hiện tình cảm.
Viêm Đình rất vui vì điều này, anh không muốn nhìn thấy tiểu gia hỏa ở một mình với người của Hàn gia.
Đặc biệt là vị Hàn gia đại tiểu thư này được người trong vòng công nhận, cực kỳ giàu có mị lực.
Hắn nắm Lâm Nguyên đến chiếc xe đậu bên đường, trầm giọng nói: "Anh hai của tôi đang làm thủ tục ly hôn."
Hàn Miểu: "......"
Hàn Miểu: "!!!"
"Này, hai người đợi tôi ." Cô thậm chí từ bỏ chiếc xe thể thao màu đỏ đang đậu ở ven đường, vội vàng xách váy đuổi theo .
Trên chiếc Lamborghini màu đen của Viêm Đình, Hàn Miểu ngồi ở ghế phụ lái, năm lần bảy lượt quay đầu lại nhìn về phía ghế sau , gấp không chờ nổi muốn dò hỏi về Viêm Thụy.
Nhưng mỗi lần cô mở miệng muốn nói chuyện, cô đều nhận được ánh mắt lạnh lùng từ Viêm Đình.
Hàn Miểu chỉ có thể yên lặng câm miệng , sau đó liền mím chặt miệng.
Lâm Nguyên nép vào vòng tay rộng và ấm áp của Viêm Đình, được phủ một chiếc áo khoác thấm đẫm hơi thở của hắn và ngủ một giấc ngon lành.
Ngủ gật và ngủ ngáy.
Hóa ra người lớn lên xinh đẹp cũng sẽ ngáy ?
Hàn Miểu nghĩ như vậy, nhớ lại trước đây nàng đã từng ngủ trước mặt người khác hay chưa.
Hình như......!Là không có.
Thật tốt khi hình ảnh một người đẹp của cô ấy đã không bị hủy hoại.
Tuy nhiên, cậu nhóc đẹp trai này lại ngáy khá dễ thương, như mèo kêu, mềm mại và dễ thương.
Hàn Miểu quay sang bên cạnh, đưa mắt nhìn trên mặt Lâm Nguyên, thấy trên đôi má xinh xắn còn để lại vài vết đỏ.
Như là bị nhéo, nhưng càng giống như là......!bị cắn?
Trước khi cô định thần lại, màn trập đột ngột rớt xuống, chặn tầm nhìn của cô.
Hàn Miểu: "......" Tôi nhìn một chút cũng không được sao? Keo kiệt!
Đàn ông khi đã yêu thì đều mất trí.
Tài xế lái xe rất ổn định, cũng không có một chút xóc nảy nào khiến Hàn Miểu cũng muốn ngủ.
Cô dựa vào lưng ghế, nghiêng đầu và tỉnh ngay lập tức.
Không thể ngủ, không thể ngủ, lỡ ngáy thì làm sao bây giờ?
Cô nhất định làm nhị tẩu của Viêm Đình , bị hai đứa em nghe thấy tiếng ngáy của cô, cô không cần sống nữa.
Hàn Miểu nghĩ thầm ấn huyệt thái dương, khi Lâm Nguyên tỉnh lại nhất định phải hỏi làm sao phát ra tiếng ngáy khe khẽ như vậy.
Nếu Lâm Nguyên biết rằng không chỉ mình đang ngáy trong vòng tay của Viêm Đình , mà còn bị người khác nghiên cứu kỹ lưỡng, nhất định sẽ tự bế ngay tại chỗ.
Quả thực chính là một cuộc hành quyết công khai!
Nguyên bản hành trình là một giờ, tài xế lắc lư chậm rãi gần hai giờ mới tới biệt thự.
Viêm Đình quấn lấy Lâm Nguyên còn đang ngủ trong tay bằng áo, cẩn thận ôm cậu ra khỏi xe, sải bước vào biệt thự, như thể đã hoàn toàn quên mất trong xe còn có người khác.
Bị làm lơ triệt để , Hàn Miểu trợn tròn mắt, đẩy cửa xuống xe nhanh chóng đi theo sau.
Viêm Đình đang đi phía trước đột nhiên dừng lại, Hàn Miểu đang chạy lon ton suýt chút nữa không kịp phanh, đã trực tiếp va chạm.
"Này, cậu sao vậy? Không cho tôi làm chị dâu mà còn muốn đập gãy mũi tôi ." Hàn Miểu tức giận che mặt, nói xong huyên thuyên liền nhìn thấy một người phụ nữ ôm một đứa trẻ đứng ở cửa biệt thự .
Cô lập tức cảm thấy bầu không khí không ổn, ngậm miệng lại.
Hiện tại tình huống thế nào, tiểu tam cùng đứa con ngoài giá thú đã tìm tới đến cửa?
Hàn Miểu sinh ra trong một gia đình giàu có, cha cô lại là một người đào hoa, loại trường hợp này gặp đã quá nhiều.
Lúc xuống xe, Lâm Nguyên đã ở trong trạng thái nửa mơ nửa tỉnh, bị tiếng nói của Hàn Miểu quấy rầy, thiếu chút nữa liền tỉnh lại.
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhìn thấy người phụ nữ ở cửa.
Cậu sửng sốt một hồi, vỗ vỗ vai Viêm Đình, thì thào nói: "Em muốn đi xuống."
Ngay khi chân Lâm Nguyên vừa chạm đất, Hàn Miểu đã lén lút cọ tới bên người cậu , dùng bộ ngực to 34C làm chỗ dựa vững chắc cho cậu em trai đáng yêu này.
Mang theo lạnh lẽo gió thu thổi qua, lá cây sàn sạt rung động.
Hai bên giằng co, như thể có tia lửa bắn ra.
Hàn Miểu không kìm được hắt hơi một cái, khí thế lập tức tiêu tán.
Trình Tịch đặt con trai xuống đất và nói với giọng mà ai cũng có thể nghe thấy: "Khánh Khánh ngoan, mau đi tìm ba ba."
Xong đời, thực sự là một đứa con ngoài giá thú.
Ngay cả khi Hàn Miểu cảm thấy chính mình gặp qua việc đời, nhưng cũng không biết nên như thế nào giúp em trai mình.
Khi gió lạnh thổi qua, Lâm Nguyên mới hoàn toàn tỉnh táo lại.
Viêm Đình vươn tay giúp cậu kéo thẳng áo khoác đang mặc, dịu dàng nói: "Có lạnh không?"
"Không sao đâu." Lâm Nguyên lắc đầu, xoa xoa mũi khuôn mặt nhỏ bé có dấu vết ngủ say không chút biểu cảm, tựa hồ đang tức giận.
Nhưng ngón út buông thõng bên hông nhẹ nhàng móc ngón tay của Viêm Đình.
Phần lớn lý do khiến người phụ nữ này đến đây hơn phân nửa là châm ngòi ly gián , cậu cũng sẽ không dễ dàng mắc mưu.
Lâm Nguyên mím môi dưới, khóe môi hơi ép xuống, lộ ra vài phần táo bạo.
Cậu bé mặc áo yếm trông không quá năm sáu tuổi, với đôi mắt to đen láy và đặc biệt ngoan ngoãn.
Nghe mẹ nói xong, đứa bé lảo đảo đi tới, đi hai bước liền dừng lại nhìn nam nhân cao như núi đứng đối diện .
Khánh khánh siết chặt quả bóng nhỏ trong tay, chân ngắn đi về phía trước, thỉnh thoảng lại nhìn về phía mẹ mình, như sợ hãi.
Trình Tịch không ngừng động viên con trai bằng ánh mắt: "Đi đi, Khánh Khánh, bố sẽ thích con."
Tiểu Khánh Khánh mếu máo, ủy khuất muốn khóc.
Cậu nhóc lau hai hàng nước mắt của mình, bước đi một cách hiên ngang với đôi mắt ngấn lệ.
Trái tim của Hàn Miểu như tan chảy khi nhìn thấy, một đứa trẻ dễ thương như vậy mà lại bị bắt làm chuyện như vậy, mẹ nó thật không đáng mặt người!
Tiểu Khánh Khánh khẩn trương lại sợ hãi, cọ tới cọ lui, hơn nửa ngày mới đi đến trước mặt Viêm Đình .
Nâng khuôn mặt nhỏ nhắn mũm mĩm lên khóc, ngửa cổ nhìn nam nhân hung tợn trước mặt, nước mắt càng chảy nhiều hơn.
Thân thể Tiểu Khánh Khánh khẽ run lên, tiến thêm một bước.
Khó chịu sụt sịt, đột nhiên đổi hướng, chạy tới, ôm lấy chân Lâm Nguyên, bật khóc, "Bố."
Lâm Nguyên: "......???"
Tuy rằng tôi lớn lên tương đối đẹp, nhưng thật sự không phải ba ba nha.
hóa ra là......
Hàn Miểu chớp chớp mắt, yên lặng nhìn về phía Viêm Đình ,cảm thấy tóc trên đầu đều đã biến thành màu xanh lá cây.
Khánh Khánh khóc đến quá mức thê thảm, làm người không đành lòng.
Lâm Nguyên cúi xuống muốn ôm đứa nhỏ, nhưng Viêm Đình kịp thời ngăn lại động tác của Lâm Nguyên, bế đứa nhỏ đang khóc thét lên, ném vào trong vòng tay của Hàn Miểu đang choáng váng còn chưa hoàn hồn.
Hàn Miểu vội vàng ôm lấy hắn dỗ dành, "Bé ngoan, đừng khóc, đừng khóc.
Mẹ con là một con sói lớn xấu tính, chúng ta không để ý tới nàng."
Kế hoạch hoàn toàn thất bại, Trình Tịch ngồi xổm trên mặt đất, nhìn chằm chằm Lâm Nguyên, tức giận cười nói: "Tốt lắm, cậu thắng rồi."
"Ha......" Lâm Nguyên cười lạnh một tiếng, cả người trở nên trong sáng ngời, không giống trước kia dễ bắt nạt, giọng điệu lạnh lùng: "Tôi với chị chưa từng so ."
Bởi vì chị không xứng.
Tác giả có lời muốn nói: Cốt truyện đột nhiên sa điêu ~.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...