Sau Khi Mang Thai Tôi Được Người Giàu Có Và Quyền Lực Cưng Chiều


Lâm Nguyên muốn khóc, nhưng khóc không được.
Cậu giả vờ đưa tay lên lau mắt nhưng mặt lấm tấm dầu.

Lúc đó mới nhận ra tay mình vừa nắm lấy chiếc chân gà, liền dại ra và choáng váng.
F*ck! Cái này không chỉ có không có hình tượng , mà ngay cả chỉ số thông minh cũng không có.
Đã như vậy, không bằng trước tiên ăn xong đùi gà .
Tóm lại Viêm Đình cũng không bằng cái đùi gà trong tay Lâm Nguyên, bị cậu làm lơ đến triệt để.
Quản gia thấy Tam thiếu gia đi tới, lập tức thẳng lưng, bày ra vẻ mặt chết đi sống lại như thể có người nợ 800 vạn .
Người quản gia năm nay đã ngoài năm mươi tuổi, đã ở bên cạnh Viêm Chính hơn ba mươi năm, tất cả những người hầu trong Viêm gia đều tôn trọng ông ba phần.
Ngay cả thế hệ hậu bối của nhà họ Viêm chẳng hạn như Viêm Lang, những người thường xuyên ra vào ngôi nhà cổ khi nói chuyện với ông đều là khách khí.
Khi con người bị tâng bốc quá đà, dần dà liền không rõ vị trí chính mình .
Viêm Đình đi tới, quản gia chỉ là hơi hơi gật đầu, "Tam thiếu gia." Sống lưng không cong một phân.
Trước kia Viêm Đình chỉ về nhà cũ vài lần, ít khi tiếp xúc với quản gia lúc này lại tập trung toàn bộ sự chú ý vào đứa nhỏ mặt đầy dầu, không quan tâm đến thái độ của ông ta.
Sau khi nghe cậu nói mình chính là thiếu gia nhà họ Tần, đôi mắt danh lợi quản gia không đối xử tệ với Lâm Nguyên, còn mang rất nhiều đồ ăn từ phòng bếp ra.
Đầu bếp của nhà họ Viêm đều là đầu bếp được đặc biệt thuê tới, hương vị còn ngon hơn khách sạn năm sao, Lâm Nguyên đỏ mắt khi ăn vừa ăn vừa dùng bàn tính nhỏ tính toán.
Không biết phải trả bao nhiêu tiền, mới có thể đem đầu bếp đào đi.
Lương một năm 500 vạn, có được không ta?
Trước khi có được 500 vạn, Lâm Nguyên đã tính ra cách chi tiêu.
Thấy cậu nhóc ăn ngấu nghiến, Viêm Đình rất là hối hận vừa rồi không nên cùng cha đấu khẩu lâu như vậy, hẳn là nên sớm một chút dẫn cậu đi ăn cơm.
"Chậm một chút, đừng để bị nghẹn ." Viêm Đình ngồi xổm xuống, duỗi tay giúp Lâm Nguyên lau đi khuôn mặt đầy dầu mỡ.
Lâm Nguyên ăn đến hai má phình phình, tránh đi, "Trước tiên chú đừng chạm vào tôi, chờ tôi ăn xong."
Sau khi cắn hai miếng đùi gà, thấy Viêm Đình háo hức nhìn mình Lâm Nguyên nhận ra rằng ăn một mình không tốt.
Nhưng bát đĩa đã không còn gì cả, không có cái gì để chia thứ duy nhất còn lại là nửa cái đùi gà trên tay.
Lâm Nguyên do dự, trong lòng không ngừng tự nhủ đó là ba ruột của con mình, không phải ai khác nghiến răng nghiến lợi, bất đắc dĩ giao cái đùi gà trong tay, lẩm bẩm nói: "Tôi chia cho chú."
Đùi gà không chỉ bị cắn mất một miếng lớn mà còn để lại những vết răng nhẹ và tất nhiên là cả nước bọt.
Quản gia đứng bên cạnh nhếch miệng, nghĩ thiếu gia nhà họ Tần có cái tật xấu, lại cho người khác ăn đồ mình đã ăn qua, Viêm gia bọn họ cũng không thiếu cái chân gà này.
Ông âm dương quái khi nói: "Tiểu thiếu gia, không có ai dạy cậu đồ đã ăn qua có chứa vi khuẩn và đưa cho người khác là rất bất lịch sự sao ? Dù sao nhà họ Viêm của chúng tôi cũng là một gia tộc giàu có, quyền quý cậu cho Tam thiếu gia chúng tôi đùi gà còn sót lại cậu là đang xem thường ai? "

Ông có thể im lặng! Tôi cho ba của con tôi ăn, khi nào đến lượt ông nhận xét nói ra nói vào.
Lâm Nguyên có thể thấy rõ thái độ của quản gia đối với Viêm Đình vừa rồi.
Hơn nữa nói chuyện còn mở miệng là Viêm gia chúng tôi ......!Nói giống như chính mình là họ Viêm.
Lâm Nguyên bề ngoài trông có vẻ vô tội vô hại, nhưng thực ra cậu rất dễ ghi thù !
Lâm Nguyên vừa mới chuẩn bị thu trở về, tay đột nhiên thả xuống.
Viêm Đình không nói gì, nghiêng người nắm lấy tay Lâm Nguyên, cắn một miếng đùi gà, vui vẻ ăn, "Thật là thơm."
Sự ngạc nhiên ngay lập tức tràn ngập trên khuôn mặt của người quản gia.
Lâm Nguyên liếc nhìn ông ta một cách thách thức, chỉ cây dâu mà mắng cây hòe, "Tôi đã từng nuôi một con chó, nhưng sau một thời gian dài nó đã quên rằng mình là một con chó."
Bị đâm chính xác vào chỗ đau, người quản gia mặt mày tái mét.

Nhưng vì e ngại Viêm Đình ở đây, nên không dám nói bất cứ điều gì.
Dù có cao cấp và xuất thân vững chắc đến đâu, cũng chỉ là một con chó của nhà họ Viêm mà thôi.
Lâm Nguyên đem đùi gà đút cho Viêm Đình ăn xong, đôi mắt nhỏ nhi phi thường bất mãn, làm các loại mặt quỷ.
Như thể muốn nói, chú sẽ không nghi ngờ điều gì đó chứ? Cha chú làm việc giỏi như vậy, có lẽ là có công của người quản gia này.
Ví dụ, những hoạn quan nổi tiếng trong lịch sử đều không phải đèn cạn dầu.Vị quản gia này, cùng những hoạn quan đó quả thực không phân cao thấp.
Quản gia là người nào? Ông là người đã dỗ lão già viêm chính bẩm lập dị kia, nơi nào nhìn không ra Lâm Nguyên đang bất mãn với chính mình.

Đúng vậy, Lâm Nguyên đang nhắm vào ông, hơn nữa là cố ý.
Trong sách người cuối cùng kế thừa công ty cùng đại bộ phận tài sản của Viêm gia, cũng không phải là Viêm Đình.
Bởi vì hắn cả đời không kết hôn, cũng không có con nối dõi.
Mà Viêm Lang cùng Lâm Kỳ ra nước ngoài làm giấy đăng ký kết hôn lại chi tiền để mang thai một cậu con trai.
Viêm lão gia tử cực kỳ vui vẻ, lập tức lập di chúc trao toàn bộ tài sản đứng tên chính mình cho Viêm Lang.
Trong đó bao gồm công ty mà Viêm Đình đã quản lý rất nhiều năm, mở ra tới thị trường nước ngoài đang trên đà phát triển và trở nên mạnh mẽ hơn.
Vừa lúc gặm đùi gà , Lâm Nguyên đột nhiên nhớ tới đoạn cốt truyện.
Hơn nữa trong sách Viêm lão gia tử sức khỏe kém, khoảng thời gian ngày càng sa sút, đều là quản gia ở bên người chăm sóc.
Mà con trai của quản gia là tài xế của Viêm Lang .
Lúc đọc sách, Lâm Nguyên không để ý nhưng khi chính mình chìm đắm trong tình huống và suy nghĩ về nó và kết nối từng điều nhỏ nhặt, điều đó làm người ta không thể tin được.
Đem Viêm Đình đuổi ra khỏi Viêm gia và hắn mất đi quyền thừa kế, vị này quản gia hẳn là làm rất nhiều chuyện.

Nhưng những Lâm Nguyên gì biết vẫn chưa xảy ra, cậu cũng không biết liệu mọi chuyện có thay đổi trong tương lai hay không, còn đang do dự không biết nên nói trực tiếp với Viêm Đình, hay là quan sát tình hình trước.
"Nguyên Nguyên."
"Hả?" Lâm Nguyên lấy lại tinh thần, vết dầu trên lòng bàn tay và trên mặt đã bị Viêm Đình dùng khăn ướt lau sạch.
Cậu chớp chớp mắt, cảm giác bàng quang căng chặt.
Điểm không tốt mang thai chính là, cảm giác muốn đi tiểu nói đến là đến.
Lâm Nguyên phải đứng lên, "Phòng vệ sinh lầu một của nhà chú ở đâu vậy ?"
Trước khi Viêm Đình có thể trả lời, Lâm Nguyên đã lao ra như một cung tên khỏi dây.
Cũng may phòng vệ sinh không khó tìm, cậu tùy tiện hỏi người hầu ở trong phòng khách.
Giải quyết xong chuyện muốn đi tiểu, Lâm Nguyên ở bên trong rửa tay nghe thấy ngoài cửa có người hầu nói chuyện.
"Cô biết không, tôi nghe nói Tam thiếu gia ở bên ngoài có một đứa con ,năm nay đã 6 tuổi."
"Không thể nào."
"Làm sao mà không được, hào môn là một xoáy nước sâu.

Hẳn là bởi vì thân phận tầm thường của người mẹ của đứa nhỏ không xứng với tam thiếu gia, cho nên mới không vào được cửa nhà họ Viêm."
"Cô ở nơi nào nghe được ?"
"Các tờ báo lớn và các tờ báo lá cải bên ngoài đang loan tin"
Lâm Nguyên chậm rãi rửa tay, nghe bọn họ thảo luận không nói lời nào, thầm nghĩ nửa năm nay hoạt động của các tài khoản tiếp thị không đạt tiêu chuẩn sao?
Ngay cả Viêm Đình, một ông chủ lớn sống ru rú trong nhà của một công ty giải trí cũng trở thành mục tiêu của những tin đồn thất thiệt.
Có phải trong mắt họ, một gia đình giàu có mà có một hoặc hai đứa con ngoài giá thú là điều không bình thường?
Lâm Nguyên hất nước trên tay chuẩn bị đi ra ngoài, vừa đặt ngón tay lên nắm cửa, bên ngoài nghe thấy có người ho nhẹ, vẫn là giọng nói quen thuộc.
Là Viêm Lang.
Lâm Nguyên thả lỏng ngón tay trên nắm cửa, bên ngoài thanh âm Viêm Lang rất rõ ràng, "Ai cho các cô nói chuyện của chú tôi, các cô muốn nghĩ làm sao?"
Những người hầu bị khiển trách không dám phát ra tiếng động, lập tức cắm đầu bỏ chạy.
Kính trong phòng tắm mờ đi, từ góc nhìn của Lâm Nguyên có thể nhìn thấy một bóng người đang đứng yên bên ngoài.
Nửa phút sau, giọng nói của Viêm Lãng lại vang lên, lần này là gọi điện thoại, "Tôi kêu anh tra, anh đã điều tra xong chưa?"
Lâm Nguyên dựa lưng vào tường, lỗ tai vểnh lên.

Trái tim nói rằng tôi không cố tình nghe lén mà là anh đứng ngoài cho tôi nghe.
"Thật sự!"
Ngoài cửa, giọng nói của Viêm Lãng đột nhiên vang lên, và sự ngạc nhiên không thể nói thành lời.

Dường như cậu ta nhanh chóng nhận ra mình đang nói quá lớn, âm lượng cũng nhanh chóng giảm xuống, vừa nói chuyện vừa che bộ đàm của điện thoại di động, "Chú tôi thật sự có con trai? Hơn nữa chú tôi không biết sự tồn tại của nó sao?"
Tốt rồi!
Ngàn vạn không thể cho chú cùng ông nội biết.
"Anh đem địa chỉ cho tôi, tôi lập tức tới." Viêm Lang cúp điện thoại, xoay người lên lầu.
Tiếng bước chân hỗn độn lại dồn dập, rõ ràng là chạy, gấp đến không chờ nổi.
Trong phòng vệ sinh, Lâm Nguyên giống một con thằn lằn dán ở trên vách tường, ngửa đầu nhìn đỉnh đầu trần nhà, cẩn thận nhớ lại xem trong sách có đoạn nào miêu tả rằng Viêm Đình có con trai không.
Cậu nhớ rõ không có.
Viêm Đình là một vai phụ, nên không có nhiều miêu tả.

Chỉ biết rằng khi còn trẻ rất soái, sau này khi Viêm Lãng thừa kế nhà họ Viêm và kiểm soát phần lớn tài sản thì Viêm Đình liền xuất ngoại.
Sau đó, có vẻ như Viêm Lang đã ra nước ngoài dự đám tang của chú mình.
Lễ tang!?
Là khi nào?
Lâm Nguyên trong lòng lộp bộp một tiếng, trong lòng càng là lo lắng không có nhớ thời gian cụ thể phát sinh.
Nhưng chắc chắn là cách không lâu, hẳn là phải một hai năm sau khi Viêm Lang mới có được quyền thừa kế.
Thậm chí sớm hơn.
Lâm Nguyên giơ tay đập đầu, hối hận vì sao không nhớ ra sớm hơn.
Viêm Đình năm nay mới 30 tuổi, qua mấy năm cũng nhiều nhất 35, như vậy tuổi trẻ liền qua đời, là ngoài ý muốn hay là sinh bệnh?
Trong đầu hiện lên một đống hỗn độn, Lâm Nguyên choáng váng cảm thấy bụng đau nhói, giống như có thứ gì đó đang kéo nội tạng của mình.
Mồ hôi lạnh túa ra từ gò má tái nhợt và ướt đẫm thái dương.
Bên ngoài lặng yên không một tiếng động, Lâm Nguyên ôm bụng cố hết sức nắm lấy then cửa.

Còn chưa có đụng tới, cơ thể cậu không kìm được mà trượt dài trên tường.
Sàn phòng vệ sinh lạnh lẽo và ẩm thấp.
Ngay khi Lâm Nguyên vừa ngồi xuống, đã cảm thấy một làn hơi lạnh xuyên thấu vào trong quần và đánh thẳng vào linh hồn.
Cơn đau trong bụng đột nhiên tăng lên, thậm chí cậu không còn sức để hét lên.
Phanh!
Cánh cửa bị bật mở, một bóng người cao lớn xuất hiện trong tầm nhìn mơ hồ.

Giây tiếp theo, Lâm Nguyên bị ôm lên.
Được bao bọc trong hơi thở quen thuộc và mạnh mẽ của Viêm Đình , cơn đau của Lâm Nguyên dịu đi một chút.
Cậu vắt kiệt sức lực còn lại, ôm lấy cổ Viêm Đình không ngừng lẩm bẩm: "Anh phải hứa với em là không được chết sớm."
Nếu anh dám chết, khi chết em cũng sẽ không buông tha cho anh, em sẽ kéo xác anh ra mà đánh !
Làm sao mà chết được, anh mà chết đi, em thật sự trở thành ông bố đơn thân.
Trên đường đến bệnh viện, Lâm Nguyên thu mình trong vòng tay của Viêm Đình nắm lấy những ngón tay của Viêm Đình, trong miệng lẩm bẩm, không nghe được đang lẩm bẩm cái gì.
Viêm Đình nghĩ rằng cậu đang lo lắng cho đứa bé trong bụng mình nên không ngừng bên tai an ủi rằng đứa bé vẫn ổn.
Nhưng Lâm Nguyên vẫn ở trong trạng thái vô cùng khó chịu, cảm xúc không có một chút bình tĩnh .
Mãi cho đến khi vào bệnh viện và được tiêm thuốc an thần, Lâm Nguyên người đang hôn mê mới yên tâm chìm vào giấc ngủ.
Thai phụ có tâm trạng dao động quá lớn và có dấu hiệu sinh non nhẹ.
May mắn thay, vì đã được đưa đến bác sĩ kịp thời, tạm thời không có gì trở ngại.
Viêm Đình vô cùng hối hận, khi đứa nhỏ đi vệ sinh lẽ ra hắn đã nên đi theo ngay lập tức thay vì trả lời một cuộc điện thoại giữa chừng.
Nếu chính mình một tấc cũng không rời mà đi theo, tiểu gia hỏa liền sẽ không đã xảy ra chuyện.
Lâm Nguyên được đẩy vào phòng bệnh từ phòng cấp cứu và nằm trên giường với khuôn mặt tái nhợt.

Viêm Đình luôn bên cạnh, chờ nước biển hết.
Đi được nửa đường, Ngụy Minh nhận được tin tức đến xem qua, thuyết phục hắn ăn chút đồ ăn mà cũng vô dụng, nên không có nói cái gì nữa.
Nếu có thể tận dụng cơ hội này để loại bỏ một số trở ngại tâm lý của hắn, thì cũng coi như nhờ họa được phúc.
Khi Lâm Nguyên tỉnh lại, đã là nửa đêm bên ngoài hoàn toàn tối đen, chỉ có ánh sáng mờ ảo của đèn đường rơi trên sàn nhà phòng bệnh .
Cậu mở mắt ra, nhìn thấy bóng dáng đang cúi đầu ở bên giường, nghe thấy hơi thở gấp gáp đến mức gần như không nghe thấy, yếu ớt gọi, "Viêm Đình .."
"Bảo bối, anh ở đây." Viêm Đình nắm chặt tay cậu.
"Em nằm mơ, em mơ thấy anh chết rồi, không cần em nữa." Giọng nói yếu ớt của Lâm Nguyên tràn ngập bi thương.
Viêm Đình nghĩ rằng khi cậu tỉnh dậy sẽ tự trách mình không chăm sóc tốt, hay lo lắng hỏi thăm tình trạng của đứa trẻ, nhưng cậu không làm thế.
Viêm Đình sững sờ một lúc, Lâm Nguyên đã đứng dậy nhào vào vòng tay của hắn, ôm lấy hắn ở bên tai nói: "Em sẽ không để anh chết."
Lâm Nguyên trước kia đã chết, hiện tại là Nữu Hỗ Lộc · Lâm Nguyên, ai muốn hại chết ba của con cậu phải thông qua cậu trước!
Tác giả có lời muốn nói: Kế tiếp muốn đi trong sách chủ tuyến cốt truyện lạp ~
Vả mặt ngược tra cứu lão công!
Nữu Hỗ Lộc thị (: 鈕祜祿氏; : ᠨᡳᠣᡥᡠᡵᡠᡥᠠᠯᠠ, : Niohuru hala), cũng gọi Nữu Hỗ Lỗ thị (钮祜鲁氏) hay Nữu Cổ Lộc thị (钮钴禄氏), là một của người Nữ Chân rất phổ biến triều.

Độ phổ biến và nối tiếng của họ này được liệt vào một trong Tám dòng họ quý tộc Mãn Châu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui