Trước tiên cứ cho hai đứa nhà này đổi xưng hô đã, có gì không phù hợp tui sẽ sửa lại sau nha cả nhà! 😊
Chương này dài nên mình cắt ra thành hai lần đăng nhé.
Chương 13
Lúc được Trình Phi Trì bế từ trong nôi ra, Diệp Khâm cảm thấy thẹn đến không dám nhìn anh, quay đầu nhắm mắt, làm bộ vừa ngủ rồi:
“Em thử qua rồi, cũng không tệ lắm, chỉ là... Bên trong cứng lắm, cộm đến đau cả mông.”
Trình Phi Trì một tay để sau đầu gối cậu, một tay giữ ở dưới nách, ôm cậu nhẹ nhàng, đến cả hơi thở cũng không biến gấp: “Vậy chờ lát nữa anh để thêm cái nệm vào cho em thử lại.”
Diệp Khâm kinh hãi, sợ Trình Phi Trì đem cậu thả lại trong nôi, theo bản năng giơ tay ôm cổ anh, trợn tròn đôi mắt nói: “Không, không, không, không cần, đủ tốt rồi.”
Trình Phi Trì mỉm cười, Diệp Khâm không biết có phải anh cười nhạo mình hay không, lại ngượng ngùng không muốn hỏi. Cậu thở phì phì mà hừ một tiếng, không bao giờ thèm nhìn mặt anh ta nữa!
Buổi tối Trình Phi Trì ở lại ăn cơm, La Thu Lăng đối với cái nôi kia khen không dứt miệng, nói loại này vừa rắn chắc lại vừa an toàn. Diệp Khâm khi còn nhỏ cũng ngủ trong cái nôi gỗ như vậy, nhưng mỗi lần cậu bò ra không được thì gấp đến độ ở bên trong ngao ngao khóc.
Trình Phi Trì liếc nhìn Diệp Khâm một cái, nói: “Đúng là không ra được, chỉ có thể đợi người bế ra thôi.”
Diệp Khâm hận không thể đem mặt vùi vào bát cơm.
*
Buổi tối trước khi trở về, Trình Phi Trì theo thường lệ mang sữa bò nóng lên lầu Diệp Khâm.
Diệp Khâm có chút tức giận, cậu còn đang canh cánh trong lòng chuyện xảy ra trên bàn ăn lúc nãy, phồng má lên cự tuyệt uống sữa. Trình Phi Trì đưa sữa đến bên miệng, cậu cũng không thèm nếm thử một ngụm.
Trình Phi Trì nói: “Độ ấm vừa phải, em không uống lát nữa sẽ lạnh mất.”
Diệp Khâm không để ý tới.
Trình Phi Trì lại nói: “Không phải em nói ngủ không tốt sao? Uống xong rồi sẽ ngủ ngon.”
Diệp Khâm vẫn không để ý tới.
Trình Phi Trì lại dụ dỗ cậu: “Anh có cho thêm chút đường, em nếm thử xem độ ngọt có đủ không? ”
Diệp Khâm vốn thích ngọt nên không thể chống lại được, liếm môi dưới, nhìn cái lý sữa kia nói: “Anh không phải đã nói ăn nhiều đường dễ bị cái bệnh gì gì kia sao?”
“Bệnh tiểu đường thai kỳ.” Trình Phi Trì nói, “Anh đã tính lượng đường ăn vào rồi, ăn một chút thì không vấn đề gì.”
Kết quả thử thai lần trước, cậu có lượng đường trong máu hơi cao. Sau khi Trình Phi Trì giải thích với cả nhà, Diệp Khâm mỗi ngày đến cả một cây kẹo mút cũng không thể ăn. Chế độ ăn uống ở nhà cũng vì cậu mà thay đổi thành thanh đạm hơn, cậu đã sớm nghẹn hỏng rồi. Bây giờ thấy đồ ngọt, mắt cậu cũng muốn biến xanh luôn.
( Gốc: Mắt mạo lục quang: ánh sáng xanh trong mắt, mô tả bản chất của ai đó tham lam và ham muốn.)
Kế hoạch giận hờn cả đêm ban đầu của cậu tuyên bố thất bại chỉ sau nửa giờ. Diệp Khâm nhận lấy cái ly, cái miệng nhỏ quý trọng mà uống từng ngụm nhỏ, đôi mắt nheo lại, thỉnh thoảng còn phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.
Trình Phi Trì không nhịn được, giơ tay sờ sờ mái tóc mềm mại của cậu, nhân tiện nói với cậu: “Lúc ở một mình nhất định phải chú ý an toàn, không được nghịch nước, đừng đụng vào nguồn điện, không được ăn đồ ăn bậy bạ, cũng không được trèo lên cao... ”
“Cái nôi đó đâu có tính là cao.” Diệp Khâm phản bác nói, “Nếu là trước đây, em có thể nhảy ra trong vòng một giây!”
Trình Phi Trì đương nhiên là tin cậu, nhớ tới cái ngày tiểu gia hỏa này còn chưa biết mình mang thai mà tham gia đại hội thể thao nhảy cao, anh vẫn khuyên nhủ: “Nhưng mà bây giờ không giống như trước đây nữa.”
Diệp Khâm không biết nghĩ đến cái gì, rèm mi buông xuống: “Em biết, em hiện tại vừa béo lại vừa ngu ngốc, không thể trèo ra ngoài được.”
Vốn tưởng rằng cậu lại theo thói quen làm nũng, lúc cậu nâng mặt lên mới nhìn thấy trong mắt cậu có một tầng hơi nước mỏng, Trình Phi Trì mới biết cậu thật sự đang rất khổ sở.
Cũng dễ hiểu thôi, cậu vốn đang là một cậu nhóc Omega thích tung tăng nhảy nhót, còn lấy được bằng khen ở đại hội thể thao. Bây giờ bị nhốt ở nhà không thể ăn đồ ngọt mà cậu thích nhất, cũng không thể đi học như mọi người, còn phải chịu đựng đủ loại biến hóa trên cơ thể mình.
Bản thân cậu vẫn là một đứa trẻ mà giờ lại phải sinh ra một đứa nhỏ nữa. Phần trách nhiệm của anh đối với cậu thiếu niên vừa mới trưởng thành này là rất lớn.
Chính Trình Phi Trì đã đẩy Diệp Khâm đến hoàn cảnh như thế này. Tuy nói sau khi rượu vào loạn tính là trách nhiệm của cả hai người, nhưng khi đó anh vẫn có vài phần tỉnh táo. Anh cũng rõ ràng phần tỉnh táo này còn có cả chút ích kỷ của bản thân mình.
Trình Phi Trì không thể nhìn Diệp Khâm khổ sở, lại không biết nên an ủi cậu như thế nào. Anh nâng cằm cậu, dùng ngón cái nhẹ nhàng lau đi như những giọt nước mắt trên khóe mắt cậu: “Vẫn rất đẹp... Chỉ là xinh đẹp không giống nhau thôi.”
Diệp Khâm đang vì bản thân bị mất mặt mà cảm thấy ủy khuất, không nghĩ tới dưới tình huống này lại được Trình Phi Trì khen cậu đẹp. Dù đắc ý nhưng vẫn có chút ghét bỏ: “Làm gì có ai khen người khác đẹp như vây. Cũng quá thẳng đi.”
Nước mắt tới cũng nhanh đi cũng nhanh, chỉ là mặt cậu đỏ đến lợi hại. Trình Phi Trì cho rằng máy sưởi trong phòng mở quá cao, muốn đi chỉnh thấp xuống, bị Diệp Khâm một tay giữ chặt:
“Không nóng, anh đừng đi. Ngồi chỗ này đi.”
Trình Phi Trì liền ngồi trở lại mép giường, tiếp tục nhìn cậu uống sữa bò.
Uống xong, Diệp Khâm đặt cốc xuống, và liếm môi. Cậu lắp bắp nói: “Vậy... Sự việc hôm nay, không được nói cho người khác.”
Trình Phi Trì biết cậu đang nói về việc ngồi vào trong nôi rồi ra không được: “Được, chỉ có ba người chúng ta biết.”
Diệp Khâm chớp chớp mắt: “Ba người? Anh, em, còn có ai nữa?”
Trình Phi Trì nhìn chung quanh một vòng không tìm được khăn giấy, anh dứt khoát dùng tay giúp cậu lau đi vệt sữa bên khóe miệng chưa được liếm sạch sẽ. Nhìn thấy khuôn mặt cậu ngốc manh nhìn mình, khóe miệng lại tươi cười, thì thầm nhỏ giọng nói:
“Còn có bảo bảo của chúng ta.”
*
- -----------------------
Tiểu bảo bảo và Đại bảo bảo ở trong nôi không trèo ra được! 😊