Lữ Duệ Siêu vốn đang rất bực mình, thấy bà ta không nói tiếng nào đã đi vào, càng thêm tức giận quát: “Bác gái cả, cháu đã nói bao nhiêu lần rồi, sau này trước khi vào phải hỏi cháu một tiếng trước, bác mau đi ra ngoài đi!”
Dương Hương Liên vừa mới bị dọa cho giật mình, bây giờ lại bị hắn quát như thế, bà ta hoảng sợ, vẻ mặt có chút khó chịu dậm chân một cái rồi đi ra ngoài, không ngờ vừa ra đến cửa đã gặp Lữ nhị gia.
“Ai da, sao nhị gia lại đến đây?” Bà ta cười gượng nói.
Gương mặt Dương Hương Liên vốn đã xấu xí, bà ta còn cười như vậy trông càng giống gương mặt mướp đắng, Lữ nhị gia không vui nhìn bà ta nói: “Ta đến xem Duệ Siêu.
”
Lữ Duệ Siêu nghe thấy giọng nói của ông già kia càng thêm buồn bực.
Nếu để cho lão già này nhìn thấy bát vỡ và nước thuốc vương vãi khắp nơi dưới đất, thế nào cũng nghi ngờ cho xem.
Hắn không muốn bất kỳ ai ở trong thôn biết được vụ nổ ở Nam Sơn, miễn cho mọi chuyện lại càng thêm phức tạp, nên vội vàng nói: “Là nhị gia sao? Mời nhị gia vào nhà chính ngồi một lúc, cháu sẽ ra ngay.
”
Lữ nhị gia cười nói: “Ha ha, được, cháu trai không cần vội vàng.
”
Lữ nhị gia hứng thú nhìn vào phòng thăm dò, nhưng bị Dương Hương Liên cố ý ngăn cản.
Lữ Duệ Siêu trả lời: “Cháu biết rồi.
”
Lữ nhị gia cười khẩy rồi liếc Dương Hương Liên một cái, sau đó mới xoay người đi, thực ra từ lúc ở nhà ông ta đã nghe thấy tiếng thằng nhóc này đập bát, tức giận đến mức này chắc chắn phải có lý do.
Nếu có thể nắm được cái đuôi của hắn thì tốt rồi, sau này nếu Lữ Duệ Siêu có tiền đồ còn có thể lấy ra sử dụng.
Đến phòng khách, do bà Lữ không thể xuống giường nên đã gọi Dương Hương Liên vào, kêu bà ta đi pha trà mời Lữ nhị gia.
Dương Hương Liên vốn bị chọc tức ở chỗ Lữ Duệ Siêu, lúc này nghe thấy bà Lữ sai bảo, trong lòng càng khó chịu, giọng điệu quái gở nói: “Ai ui, cho dù em không nói, chị cũng không dám thất lễ với nhị gia.
”
Bà ta rót cho Lữ nhị gia một cốc trả: “Nhị gia ngài không biết đấy chứ, mấy ngày nay từ trong ra ngoài việc gì cũng đến tay tôi làm, làm đến mức cả người đau nhức.
”
Lữ nhị gia cười “ha ha” mấy tiếng, xem thường không trả lời bà ta.
Ngược lại bà Lữ nằm trong phòng không thể đứng lên được thì tức muốn xỉu, Dương Hương Liên này đúng là đồ không biết nặng nhẹ, gặp ai cũng chỉ biết giả bộ đáng thương!
Chân trái của Lữ Duệ Siêu vẫn không thể đi được, nên phải chống nạng đi từ trong phòng ra.
“Haizz!” Lữ nhị gia thở dài một tiếng, lập tức đi tới dìu hắn: “Cháu trai à, cháu đang bị thương cẩn thận một chút.
”
Lữ Duệ Siêu lạnh nhạt cười nói: “Qua mấy ngày nữa là khỏe rồi, không biết nhị gia đến nhà cháu có việc gì?”
Lữ nhị gia giả vờ thần bí nói: “Cháu trai, động tĩnh bên Nam Sơn lớn như vậy, chẳng lẽ cháu còn không biết sao?”
Lữ Duệ Siêu bình tĩnh nói: “Cháu nghe thấy tiếng nổ rất to, không phải là đang sửa đập nước ư?”
“Chậc chậc.
” Lữ nhị gia nói: “Vậy là cháu chỉ biết một mà không biết hai rồi.
”
“Lời này là sao ạ?” Vẻ mặt Lữ Duệ Siêu mù mịt không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Đã xảy ra chuyện rồi!” Lữ nhị gia nhỏ giọng nói: “Thuốc nổ kia không chỉ làm nổ tung đập chứa nước, mà còn nổ thành một cái hồ rất to, nếu mấy người Thường Anh và Đại Canh không chạy nhanh, chỉ sợ đã đi uống trà với Diêm vương rồi!”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...