Lý Hiểu Đình vẫn như cũ mỗi ngày nhắn tin cho Chu Hành Chi, thỉnh thoảng dặn dò cậu một số chuyện, chẳng hạn như trời lạnh đừng để bị cảm lạnh, hoặc là nhớ ăn uống đầy đủ, có khi là kể một cậu chuyện cười làm cho người khác bật cười.
Mà Chu Hành Chi không nóng không lạnh trả lời lại, không có nhiệt tình nhưng cũng không có thờ ơ.
Có khi Chu Hành Chi cảm thấy tình yêu của mình đã bị phong ấn từ khi cậu tháo hai chiếc nhẫn ra, cậu chỉ chết lặng chậm chạp đáp lại, không có chút rung động và khát vọng nào.
Có lẽ là do đã từng yêu quá nhiều nên đã vắt khô tất cả tình yêu của cậu, đến hôm nay không còn một chút nào nữa.
Đối mặt với thành ý của Lý Hiểu Đình, cậu thậm chí không biết nên bắt đầu từ đâu, cho dù là một câu xin lỗi.
Không phải cậu không tin tưởng Lý Hiểu Đình mà là cậu không tin tưởng bản thân mình.
Dần dần cậu không còn suy nghĩ đến những chuyện ngọt ngào và đau khổ năm xưa nữa, giống như cố tình gác lại, hoặc là cố ý phong bế, cậu chỉ biết im lặng và bị động tiếp nhận tất cả những gì cuộc sống ban tặng, yên bình cũng tốt, sóng gió cũng vậy.
Công việc mới nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với khi làm việc ở TE, nhưng cậu lại có chút bất an, tuy đã khép lại quá khứ nhưng cơ bắp đã hình thành thói quen.
Cường độ làm việc cao giúp cho hiệu suất làm việc của cậu cao hơn người khác, cậu chỉ cần ba giờ là có thể hoàn thành lượng công việc một ngày, sau đó cậu ngồi ở trong văn phòng nhìn chằm chằm màn hình máy tính, cho đến khi hoàng hôn buông xuống và người trong văn phòng đều rời đi thì cậu mới hốt hoảng nhận ra lại một ngày nữa trôi qua.
Trước đây cậu thường xuyên hâm mộ những người sáng đi chiều về, không cần phải lãng phí những năm tháng tốt đẹp vào công việc, thay vào đó có thể trở về nhà ăn một bữa cơm đơn giản, sau đó ngủ một giấc thật ngon.
Nhưng sau khi rời khỏi TE, cậu lại trở thành tri kỷ của thành phố này, sau khi mua một chiếc xe mới, cậu đi từ con phố này đến con phố khác, từ khu này đến khu khác.
Lúc này cậu mới hiểu được, điều cậu muốn chưa bao giờ là một ngôi nhà cố định, mà là một ngôi nhà chứa đựng tình yêu và sự ấm áp.
Có lẽ tình yêu của cậu thật sự đã bị cạn kiệt, nghĩ đến đây cậu cũng không cảm thấy quá bi thương, chỉ là cảm thấy tiếc nuối.
Trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một từ trong tiếng Nhật, gọi là "Tàn niệm", thường được dịch là tiếc nuối, nhưng lại không giống với tiếc nuối.
Cậu luôn cảm thấy "tàn niệm" có vài phần chấp nhất, nhưng hiện giờ cậu đã không còn chấp nhất nữa.
Cậu chỉ cảm thấy có chút tiếc nuối, theo thời gian trở nên không đau không ngứa.
Sự tiếc nuối này chỉ xuất hiện ở tuổi 28 của cậu, và cậu đã học được cách sống chung với điều này.
Thứ bảy mỗi tuần Lý Hiểu Đình đều hẹn cậu đi ăn cơm, hai người giống như những người bạn tốt cùng nhau đi xem phim, sau đó cùng nhau ăn một bữa cơm.
Chu Hành Chi thậm chí còn không nhớ rõ tình tiết của những bộ phim điện ảnh, chứ đừng nói đến hương vị của những bữa cơm, cậu giống như một người ngoài cuộc, ở trong không trung nhìn bọn họ lui tới, nhưng trong lòng không đọng lại gì.
Khi nằm ở trên giường, cậu cảm thấy cuộc sống của mình thật vớ vẩn, rồi lại cảm thấy nếu như thế này sẽ không còn đau khổ nữa thì cũng không có gì không tốt.
Thứ bảy, cậu theo thường lệ đáp ứng lời mời của Lý Hiểu Đình.
Lần này là một bộ phim hài, Lý Hiểu Đình trong bóng tối cười đến mức cả người run rẩy, nhưng cậu cái gì cũng đều không cảm nhận được.
Cậu không biết nhân vật trong màn hình đang vui hay đang buồn, mà tiếng cười của mọi người trong rạp chiếu phim chỉ làm cho cậu cảm thấy kỳ lạ.
Cậu mê mang nhìn chằm chằm những người ngồi ở phía trước, trong lòng đột nhiên cảm thấy rối bời nên nặng nề nhắm mắt lại.
Lý Hiểu Đình bên cạnh cũng cảm giác được cảm xúc của cậu nên chạm vào cánh tay cậu, nói, "Cơ thể khó chịu sao? Nếu không chúng ta không xem nữa."
Chu Hành Chi lúc này mới mở mắt ra, cười nhạt nói "Không có việc gì, chỉ hơi sững sờ một chút mà thôi.", sau đó liền im lặng.
Lý Hiểu Đình thấy cậu không muốn nói chuyện nên thức thời không nói nữa, cô nhìn chằm chằm vào màn hình phía trước.
Khi hai người đi ra khỏi rạp chiếu phim thì mặt trời vẫn còn chưa lặn, người trên đường ai cũng đều vội vã, ai cũng có nơi để đi, mà Chu Hành Chi lại đứng ngốc ở cửa, đại não giống như đình trệ, cậu không biết nên đi đâu, cũng không biết nên làm cái gì tiếp theo.
Lý Hiểu Đình tiến lên vài bước đuổi kịp cậu, vươn tay vỗ vỗ vai cậu, có chút oán trách nói, "Sao lại đi nhanh như vậy, còn đứng ngốc ở cửa làm gì?"
Chu Hành Chi quay đầu lại nhìn cô, thật lâu mới nhận ra người đang đứng trước mặt mình là ai, cậu há miệng thở dốc, cậu muốn nói gì đó nhưng lại cảm thấy không có gì để nói, cuối cùng chỉ xấu hổ lắc lắc đầu.
Lý Hiểu Đình cau mày rồi nắm lấy cánh tay Chu Hành Chi nói, "Đi ăn tôm đi."
Chu Hành Chi cũng không có phản ứng gì, cậu nói với Lý Hiểu Đình, "Được."
Cho đến khi ngồi vào bàn ăn thì Chu Hành Chi mới biết được cái gì gọi là vận mệnh trêu đùa, bàn bên cạnh rõ ràng là Trương Nghi, một đối tác của TE.
Tuy Trương Nghị không phải là cấp trên của Chu Hành Chi nhưng mấy năm nay đã giúp đỡ và quan tâm cậu rất nhiều, Chu Hành Chi không thể làm như không thấy.
Cho nên cậu từ xa nhìn Trương Nghị chào hỏi.
Khi Trương Nghị nhìn thấy Chu Hành Chi thì trên mặt lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Chu Hành Chi nhíu nhíu mày, nhìn chằm chằm thực đơn, cậu suy nghĩ Trương Nghị sẽ phản ứng như thế nào.
Cậu biết Trương Nghị là một người hiền lành và tốt bụng, sẽ không làm chuyện châm ngòi ly gián, hơn nữa cậu và Lý Thiều Hoa cũng đã ly hôn, đâu ra châm ngòi ly gián.
Nhưng trong lòng cậu vẫn thấp thỏm không yên, tim đập loạn xạ, trong đầu suy nghĩ các loại tình huống có thể xảy ra.
Cậu sợ Lý Thiều Hoa biết sẽ khổ sở khó chịu, rồi lại sợ Lý Thiều Hoa biết nhưng không có phản ứng nào, nhưng cậu sợ nhất chính là Lý Thiều Hoa sẽ không biết, cậu giống như một người xa lạ, dần dần biến mất trong cuộc sống Lý Thiều Hoa.
Lý Hiểu Đình thấy cậu hoảng hốt nên chu đáo gắp tôm vào đĩa Chu Hành Chi.
Lúc này Chu Hành Chi mới tỉnh táo lại, sau khi nhìn thấy đĩa tôm thì cậu đột nhiên cau mày.
Cậu bị dị ứng tôm.
Trong lòng cậu cảm thấy áy náy nhưng cậu không biết phải nói như thế nào, lại càng không biết phải giải thích như thế nào.
Cậu trầm mặc một lát, sau đó gắp tôm trả lại đĩa Lý Hiểu Đình, nói, "Em ăn đi, tôi ăn không được."
Sắc mặt Lý Hiểu Đình đột nhiên thay đổi, gương mặt lập tức đỏ bừng, biểu cảm trở nên xấu hổ.
Cô gắt gao cắn chặt môi rồi "Ừm" một tiếng.
Cả hai người đều im lặng trong bữa cơm này, Lý Hiểu Đình cuối cùng cũng mất hứng thú, cô liền im lặng ngồi ở đó, giống như để bình tĩnh lại hoặc là đang chờ đợi một câu nói.
Trong lòng Chu Hành Chi rối bời, đầu óc cũng ong ong, cậu không còn nhìn thấy hay nghe thấy gì nữa.
Sau khi Trương Nghị đi ra khỏi quán cơm thì nhận được một cuộc điện thoại, Trương Nghị thở dài, hỏi, "Cậu mới vừa đến đây?"
Người bên kia điện thoại im lặng một lát rồi nói, "Nghị ca, thực xin lỗi, em ······ chúng ta lại hẹn vào lúc khác đi."
Trương Nghị cau mày, có chút trách tội nói, "Lúc trước người nhất định phải rời đi, nhất định phải ly hôn chính là cậu, hiện giờ người ta không còn vướng bận nữa, bắt đầu cuộc sống mới thì cậu lại khó chịu.
Cậu thật là..."
Lý Thiều Hoa cười rất miễn cưỡng, nói, "Em là một người xấu xa, cho dù có khó chịu cỡ nào thì cũng là xứng đáng."
Nói xong, anh cúp điện thoại, một cánh tay trắng bóc bị anh véo đến tràn đầy vết máu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...