Cháu trai Chu Hành Chi được sinh ra vào tháng 10 năm ngoái, mẹ của Đô Đô đã chịu rất nhiều đau đớn khi mang thai, chứng ốm nghén kéo dài từ đầu thai kỳ cho đến tận tháng thứ 5, khi sinh cũng lăn lộn cả ngày.
Cho nên người trong nhà vô cùng yêu thương đứa cháu này.
Chu Hành Chi từ nhỏ đã thích trẻ con, tuy mấy năm nay cùng người nhà dần dần xa cách, nhưng cậu vẫn luôn quan tâm đến cha mẹ và em gái, cùng với đứa cháu một tuổi này.
Trùng hợp là ngày nghỉ lễ, lại đúng vào mùa ế hàng nên cậu trở về quê nhà ở Sơn Đông, cùng cha mẹ và em gái Chu Diệp cùng nhau tổ chức sinh nhật cho Đô Đô.
Sau khi ăn cơm, Chu Diệp bế Đô Đô đến trước TV xem tranh vẽ, ánh mặt trời chiếu vào làm cho dáng vẻ hai mẹ con trông rất yên bình.
Chu Hành Chi ngồi ở trên sô pha nhìn hai mẹ con, sau đó lộ ra một nụ cười dịu dàng.
Mẹ Chu rót một ly nước rồi nhét vào trong tay Chu Hành Chi, sau đó ngồi ở bên cạnh Chu Hành Chi, nặng nề thở dài, “Con xem, thật tốt.”
Chu Hành Chi đột nhiên cảm thấy khó chịu, cả người giống như đang đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than, nhưng phải giả vờ ngây ngốc không nói chuyện.
Khi Chu Hành Chi và Lý Thiều Hoa kết hôn, quốc gia chỉ mới vừa chấp nhận hôn nhân AB, BO được hai năm, khả năng chấp nhận của mọi người vẫn còn thấp.
Cho nên cuộc hôn nhân của hai người bọn họ không nhận được sự ủng hộ của cha mẹ, họ hàng và bạn bè, cuối cùng tiệc mừng cũng không có tổ chức, hai người bọn họ chọn một ngày cả hai cùng nghỉ rồi đi đến Cục Dân Chính lãnh chứng.
Chu Hành Chi là một người rất coi trọng hình thức, mỗi khi tham gia dự án mới cậu đều chuẩn bị quần áo mới, ngay cả giày cũng đánh bóng đến sáng loáng.
Đối với cuộc hôn nhân đơn giản như vậy cậu cảm thấy rất có lỗi, cho nên liền trang trí căn phòng, chuẩn bị một bữa tối dưới ánh nến và những món quà quý giá, cùng với toàn bộ lòng trung thành và tình yêu, tất cả dâng tặng cho người yêu của cậu, ngay cả giường ngủ cũng rải đầy cánh hoa.
Sau bữa tối, cậu đặt người yêu lên trên chiếc giường rải đầy cánh hoa.
Mẹ Chu nhìn dáng vẻ này của cậu thì trong lòng cảm thấy hoảng hốt, người cũng trở nên nôn nóng, thậm chí toát cả mồ hôi, mẹ Chu cầm lấy cái quạt ở trên bàn trà rồi quạt hai cái, “Mẹ thật không hiểu tại sao con một hai phải kết hôn với một nam Beta, con bị thần kinh sao?”
Chu Hành Chi nhíu nhíu mày, cậu định phản bác nhưng bị mẹ Chu cắt ngang, “Hiện giờ nhìn thấy em gái và Đô Đô như vậy, con có thấy hối hận không? Mẹ nói cho con biết, nếu hối hận thì mau ly hôn, hiện giờ cũng còn chưa quá muộn, nếu cứ tiếp tục trì hoãn thì nhà này sẽ tuyệt hậu mất.” Nói xong liền nghiêng nghiêng người nhìn Chu Hành Chi, nhìn thấy dáng vẻ trầm mặc ít lời của cậu thì càng tức giận, cầm quạt gõ gõ cánh tay cậu,“Con có nghe mẹ nói hay không? Mau nói chuyện!”
Chu Hành Chi dừng lại một chút, sau đó nhìn hai mẹ con Chu Diệp rồi chậm rãi nói với mẹ Chu, “Mẹ, lúc trước tiểu Diệp sinh Đô Đô chịu nhiều đau đớn như vậy, mỗi khi nghĩ lại con đều cảm thấy sợ hãi.”
Mẹ Chu dựa vào ghế sô pha rồi liếc Chu Hành Chi một cái, “Ý của con là gì? Có người mẹ nào không trải qua chuyện này? Khi mẹ sinh hai đứa cũng dễ dàng sao?”
Chu Hành Chi suy nghĩ một chút rồi nói đúng sự thật, “Tình hình của tiểu Diệp khi đó rất nguy hiểm, con đứng ở bên ngoài phòng sinh, khi đó con liền nghĩ cho dù Thiều Hoa là Omega, cho dù có thể mang thai sinh con thì con cũng······ con cũng không đành lòng để cho anh ấy chịu đau đớn như vậy.
Ý nghĩ này thật ngu ngốc, nhưng ——”
Mẹ Chu liếc cậu một cái, cười lạnh nói, “Hành Chi, con đừng lừa mình dối người.
Cậu ta có thể sinh con sao, cậu ta có thể sao? Con đúng là trò cười lớn nhất trong thiên hạ.”
Chu Hành Chi nắm chặt tay, sau đó đột nhiên buông ra, cậu nhàn nhạt nói, “Không thể cũng không sao.”
Nói xong liền đứng dậy, tiến lên hai bước nói với Chu Diệp, “Tiểu Diệp, anh đi đây.”
Chu Diệp theo bản năng lau tay lên quần áo, ngẩng đầu nhìn Chu Hành Chi, hỏi, “Sao lại đi sớm như vậy? Hôm nay không ở lại sao? Mẹ cứ nhắc anh mãi.”
Chu Hành Chi cười cười, sờ sờ tóc Chu Diệp, nói, “Bắc Kinh bên kia còn có công việc, anh không đi không được, cho nên không thể qua đêm ở nhà.
Em và Đô Đô nếu có thời gian thì hãy về thăm cha mẹ.”
Nói xong, Chu Hành Chi ngồi xổm xuống và nắm lấy đôi bàn tay nhỏ bé mềm mại của Đô Đô, sau đó nói tạm biệt.
Ngay khi Chu Hành Chi mở cửa thì mẹ Chu chạy đến.
Đôi môi khép mở giống như có điều muốn nói, nhưng thiên ngôn vạn ngữ đều hóa thành nhìn nhau không nói nên lời.
Chu Hành Chi nhìn mẹ Chu nói, “Mẹ, sau này mẹ đừng như vậy nữa.” Nói xong liền nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Chu Hành Chi là người ôn hòa, ngoại trừ chuyện cùng Lý Thiều Hoa kết hôn thì chưa bao giờ ngỗ nghịch trái ý với cha mẹ.
Mà nay cậu lại như thế này với cha mẹ, điều mà cậu chưa bao giờ nghĩ đến.
Trên đường lái xe trở lại Bắc Kinh, cậu hút cả một gói thuốc.
Cậu đã không hút thuốc trong một thời gian dài.
Ngành kiểm toán này vốn dĩ dựa vào sức khỏe và cơ thể để kiếm tiền, cho nên tại sao lại hút thuốc rồi hại mình hại người.
Chỉ là trên xe vẫn luôn có một gói thuốc, nếu trong lòng mệt mỏi khó chịu không muốn nói cho người khác biết thì liền ở trong xe hút một vài điếu.
Cậu nhớ đến đôi bàn tay muốn chạm vào rồi rụt lại của Lý Thiều Hoa khi lần đầu tiên nhìn thấy Đô Đô, khi đó cậu không có cảm giác gì nhưng lúc này lại cảm thấy chua xót.
Cậu đã từng nghĩ hôn nhân rất phức tạp, khi đó cậu muốn vợ hiền dâu thảo, nhà cửa rộng rãi sáng sủa, con cái ngoan ngoãn, cậu đặt ra rất nhiều điều kiện tiên quyết cho tình yêu và hôn nhân, nhưng sau khi yêu Lý Thiều Hoa thì cậu mới nhận ra sự ngu ngốc của bản thân.
Mà sau khi kết hôn, cậu lại nghĩ hôn nhân quá đơn giản, cậu cho rằng chỉ cần hai người yêu nhau, chỉ cần hai người bình yên khỏe mạnh, chỉ cần cậu bao dung thì bọn họ liền có thể lâu lâu dài dài, nhưng đến lúc này cậu mới nhận ra rằng hoá ra chỉ cần những điều này thôi là chưa đủ.
Hôn nhân không phức tạp giống như cậu nghĩ khi còn trẻ nhưng cũng không đơn giản, hôn nhân được tạo thành từ rất nhiều ngày đêm và rất nhiều mảnh ghép.
Trong một cuộc hôn nhân không chỉ có hai người, mà còn hai gia đình, bạn bè và xã hội.
Mấy năm nay, cậu vì Lý Thiều Hoa mà thay đổi, nỗ lực buông rất nhiều chấp niệm, cũng nỗ lực làm một người yêu thành thục ổn trọng để cho anh dựa vào, Lý Thiều Hoa cũng vì cậu mà nỗ lực trở thành một người yêu chung thủy và nghiêm túc.
Tuy anh không nói nhưng Chu Hành Chi vẫn biết được.
Hai người bọn họ mấy năm nay đều thay đổi, cho đến khi cả hai hoàn toàn thay đổi, nhưng bọn họ vẫn không hiểu được nhau.
Cậu rất muốn nắm lấy đôi bàn tay run rẩy không dám động vào trẻ con kia, nói với anh rằng cậu đã sớm không còn nghĩ đến chuyện có con nữa, cũng rất muốn ôm Beta đang bất an vào trong lòng ngực và nói với anh rằng cuộc đời này đã rất viên mãn.
Cậu đã bỏ lỡ rất nhiều cơ hội, cho nên chỉ có thể cùng người yêu càng lúc càng xa, đi vào hai ngã rẽ khác nhau, nhưng cũng may cậu rốt cuộc cũng phát hiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...