Sau khi ly hôn, vẫn tiếp tục dây dưa

Chương 45
Hòa thuận
Khương Hiểu Nhiên quay lại nhìn anh, cười nói, “Không phải anh bảo em đi còn gì”.
Tiếu Dương nhắm mặt lại, tựa đầu lên sofa, “Vậy em cứ đi đi”.
Vừa đi đến cửa, chuông cửa bỗng vang lên, Khương Hiểu Nhiên ra mở cửa, một chàng trai trẻ tuổi đưa đến hai hộp cơm.
“Phiền anh ký nhận, tổng cộng là ba mươi tám tệ”.
Tiếu Dương nghe được tiếng nói từ phía cửa, anh lấy ra tờ năm mươi tệ đưa cho chàng trai trẻ tuổi, “Không cần trả lại”.
Nhận hộp cơm từ tay Khương Hiểu Nhiên, bàn tay vô tình chạm vào cô, rồi ngay lập tức xoay người trở lại phòng khách.
Khương Hiểu Nhiên thấy anh không giữ lại, cũng không hay ho gì ở lại đây, đành phải ra khỏi cửa.
Đi đến dưới tầng, dọc đường đi trong lòng cô cảm thấy bất an, dường như có một tảng đá to đè nặng lên trái tim làm cô khó thở.
Không được, cô phải quay lại.
Ở đại sảnh, nhìn thang máy hiển thị số hướng lên trên, cô không chờ được, sang cầu thang bộ gần như chạy một mạch lên tầng 6.
Lại ấn chuông cửa lần nữa.
Một phút, hai phút, gần mười phút sau, cửa mới mở ra.
Lúc chờ đợi, tim Khương Hiểu Nhiên bỗng nhiên đập mạnh, rõ ràng anh ở bên trong, sao lại lâu như vậy chưa ra mở cửa? Vừa rồi lúc anh nhận hộp cơm, cô nhìn khí sắc anh rất không bình thường, tuy bàn tay chỉ hơi lướt qua nhưng cô vẫn cảm nhận được hơi nóng truyền đến.
“Sao em lại quay lại?”. Tay Tiếu Dương vịn ở khung cửa, đầu tựa lên mu bàn tay.
“Không chào đón à?”. Khương Hiểu Nhiên nhìn anh.
“Tự lấy dép mà đi”. Tiếu Dương đi về ngồi trên sofa.
Khương Hiểu Nhiên vừa đi đến, thấy bát cháo loãng trên bàn uống nước còn hơn nửa, đồ ăn dường như vẫn còn nguyên.
“Đã bị bệnh,  không ăn nhiều vào thì làm sao mà khỏi được”. Lời nói cô mang theo vẻ trách cứ.
“Rất khó ăn”.
Khương Hiểu Nhiên đi đến cạnh anh, cúi người, tay sờ lên trán anh, quả thực rất nóng.
“Sốt rồi mà không nói. Đi bệnh viện thôi”. Cô hạ lệnh cho anh.
“Anh không đi, nếu muốn em đi một mình đấy”. Tiếu Dương cố chấp.
Khương Hiểu Nhiên bất đắc dĩ nhìn anh, không phải là trẻ con nên cũng không thể kéo anh đi được.
“Trong nhà anh có thuốc hạ sốt không?”.
“Thư ký Luu đã mua một ít, để ở trong tủ thuốc đấy”.
Khương Hiểu Nhiên đi đến tủ, với tay lấy một túi có đầy đủ các loại thuốc, cảm cúm, hạ sốt, chống ho.
“Thư lý Lưu thật cẩn thận”. Khương Hiểu Nhiên rót cốc nước, đút thuốc vào miệng anh.
Tiếu Dương uống xong, khóe miệng nhếch lên, mặt mày nhăn nhó.
“Thuốc hạ sốt không quá đắng mà”.
“Anh không thích uống thuốc”.
Khương Hiểu Nhiên nghĩ lại, lấy trong túi xách một túi kẹo trái cây ngọt, bóc một cái kẹo cho vào miệng anh.
Trong mắt Tiếu Dương ánh lên nét cười, tựa như đang hỏi, sao lại coi anh như trẻ con vậy?
“Khi ra ngoài con gái để vào túi em”. Khương Hiểu Nhiên đứng dậy.
Thấy sắc mặt anh đỏ ửng, Khương Hiểu đi lấy một chậu nước lạnh, nhúng ướt khăn mặt, vắt khô rồi đặt lên trán anh.
Tiếu Dương thấy mệt mỏi, một lúc sau liền nhắm mắt lại.
Khương Hiểu Nhiên thấy quần áo anh ra nhiều mồ hôi, tay vỗ má anh, “Tiếu Dương, vào phòng đi, nằm đây lạnh lại ốm thêm”.
Tay vừa kề bên mặt anh đã bị bắt chặt lại, hơi lạnh từ trong lòng bàn tay nháy mắt đã ấm lên.
“Anh giả vờ ngủ?”.
Để tay cô lên gò má, mắt anh vẫn nhắm.
Nhìn bộ dạng anh thật chật vật, cổ vẫn còn băng gạc kín, cằm chưa cạo râu, hốc mắt sâu thâm quầng.
Thậm chí còn cảm giác được chút yết ớt và bất lực.
Khương Hiểu Nhiên vừa định rút tay ra, nghĩ lại, lại thôi.
Từ trước tới nay anh luôn thể hiện phong thái đĩnh đạc, quần áo sạch sẽ gọn gàng, chưa bao giờ cô thấy anh khổ sở như lúc này.
“Tiếu Dương, chúng ta vào phòng đi”. Giọng nói cô dịu dàng, cũng giống như tâm trạng cô lúc này.
Lúc nằm trên giường, Khương Hiểu Nhiên vẫn thấy rất kì lạ.
Rõ ràng là anh cần nghỉ ngơi, sao cô lại thành người cùng ngủ thế này? Được rồi, cô muốn về nhà. Nhưng hai tay Tiếu Dương lại ôm chặt cô, mạnh mẽ như không để cho cô thoát khỏi.
Không phải anh đang bệnh à, sao lại mạnh tay đến vậy.
Hai người mặt đối mặt, mũi kề mũi, hơi thở giao hòa nhau.
Hơi thở anh thật nóng, tay Khương Hiểu Nhiên sờ trán anh, vẫn còn rất nóng.
Đợi Tiếu Dương ngủ say, Khương Hiểu Nhiên cầm khăn trên trán anh đứng dậy.
Lại nhúng khăn vào nước lạnh, vắt khô rồi đặt lên trán anh.
Suốt cả đêm, Khương Hiểu Nhiên không ngủ yên được, được một lúc lại phải thay khăn cho anh, may mắn đến lúc sáng sớm, nhiệt độ trên trán anh đã trở lại bình thường.
Trong lòng Khương Hiểu Nhiên thoải mái hơn, nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại, bước vào phòng khách đã ngửi thấy mùi cháo thơm.

Tiếu Dương ngồi trước bàn ăn cháo, nghe được tiếng bước chân cô, “Trong nồi còn có đấy, em tự lấy đi”.
Múc bát cháo ngao nóng hổi thơm phức vào bát.
Lúc Khương Hiểu Nhiên ăn còn lét lút nhìn anh.
Trên người mặc áo len màu xanh nhạt, cằm đã cạo râu nhẵn nhụi, hai má vẫn thấy gầy yếu, nhưng tinh thần đã tốt hơn nhiều.
Tiếu Dương nhìn như im lặng không nói nhưng nội tâm sóng ngầm đang nổi dậy phập phồng.
Tối hôm trước Khương Hiểu Nhiên còn không đến, anh đã rất mong cô. Nhưng khi cô đến rồi anh chợt thấy tức giận vô cớ.
Có lẽ thực sự anh không thể rời bỏ được cô,
Anh hối hận vì sao lúc ấy anh đã không xông lên trước, hung hăng đấm một phát vào mặt Cố Thiên Nhân.
Kỳ thực tay anh đã nắm chặt thành nắm đấm nhưng anh vẫn cố nhịn xuống.
Muốn phát tiết thật dễ dàng, muốn nhẫn nại lại rất khó khăn.
Anh nuốt cháo, rõ ràng cháo mềm thơm nhưng lại thấy rất vô vị.
Khương Hiểu Nhiên gắp miếng trứng muối vào bát anh, “Đừng ăn cháo không thế, ăn thêm đồ ăn nữa đi”.
Trứng muối rất mặn nhưng trong lòng cảm thấy rất ngọt ngào.
Cứ như vậy đi, trong lòng Tiếu Dương nói với chính mình, chỉ cần trái tim cô vẫn có anh, có lẽ chuyện kia chỉ là ngoài ý muốn.
“Em cũng ăn đi”. Anh gắp miếng còn lại vào trong bát cô.
Cơm nước xong, Khương Hiểu Nhiên dọn dẹp bàn, bưng bát đũa vào phòng bếp rửa.
Tiếu Dương ngồi trên sofa nghe nhạc, nghe thấy trong phòng tí tách tiếng nước chảy, anh cảm thấy đó là một bản nhạc hay nhất.
Khi Khương Hiểu Nhiên đi ra, Tiếu Dương đã đổi áo khoác, cầm trong tay chìa khóa xe.
“Anh đi làm à, mới đỡ ốm mà, anh ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày đi”.
“Không có việc gì, anh khỏi rồi”. Tiếu Dương mở cửa.
Ngồi trên xe Tiếu Dương, Khương Hiểu Nhiên đột nhiên nhớ ra việc Cố San nhờ cậy, “Tiếu Dương, cục cảnh sát gọi anh lấy khẩu cung chưa?”.
“Hai ngày trước đã gọi điện cho anh, nhưng anh bị bệnh nên đã nói muộn vài ngày đến”.
“Anh định nói thế nào?”.
“Nói sự thật thôi”.
“Em nghĩ thế này, dù sao cũng không có việc gì, anh cũng chỉ bị thương nhẹ. Hay là anh nói với cảnh sát đây là chuyện ngoài ý muốn đi. Dù sao, Phan Yến Ny cũng là bạn học của chúng ta nhiều năm”. Khương Hiểu Nhiên dè dặt cẩn trọng nói.
Xe vừa đến cửa siêu thị, tay Tiếu Dương còn đặt trên vô lăng, ánh mắt nhìn sâu vào cô, “Em thật sự nghĩ như vậy?”.
Ánh mắt Khương Hiểu Nhiên thoáng nhấp nháy, “Vâng”.
“Vậy được”.
Sau khi xuống xe Khương Hiểu Nhiên vẫn không tin được tai mình, Tiếu Dương dễ nói như vậy sao?
Cô vẫn biết, những vấn đề nguyên tắc thế này, anh rất ít khi nhượng bộ.
Chạy xe dọc con đường lớn trống trải, Tiếu Dương nhấn ga tăng tốc, đoạn đường quy định xe chạy với vận tốc cao nhất 130km/h, nhưng ước chừng anh chạy lên đến 150km/h.
Phía sau cảnh sát giao thông phóng xe máy đuổi theo, chặn đầu xe anh.
Tiếu Dương dừng xe, hạ cửa kính xuống, ló đầu ra ngoài, “Đồng chí cảnh sát, có chuyện gì vậy?”.
Cảnh sát giao thông lịch sự nói, “Tiên sinh, anh đã chạy quá tốc độ”.
Nói xong còn ký một phiếu phạt đưa cho anh.
Tiếu Dương không nhìn, để vào hộp đựng.
Đi vào cửa công ty, trong lòng vẫn thầm suy nghĩ, vì sao cô phải nói dối như vậy? Rõ ràng đó không phải là chủ ý của cô, lại kiên trì nói cho anh. Anh đã rất quen thuộc với cô, vì thể chỉ một động tác biểu hiện nhỏ cũng không thoát khỏi ánh mắt anh.
Là ai nhờ cô nói vậy, chẳng lẽ cô không biết Phan Yến Ny chính là quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng sẽ uy hiếp cô?
Đột nhiên một cơn đau đầu kéo đến, anh không muốn nghĩ tiếp nữa.
Vào phòng làm việc, mải mê xử lý công việc bị đình trệ đến trưa, chợt nhớ đến đã lâu chưa gọi điện về nhà, bây giờ là giờ ăn trưa, ba mẹ hẳn đều ở nhà.
“Ba, gần đây ba thế nào, buổi sáng còn tập Thái Cực quyền không?”.
“Tuổi đã cao rồi, không rèn luyện không được. Con cũng phải chú ý giữ gìn sức khỏe”.
“Người con khỏe thế này đến giờ vẫn chưa phải đến bệnh viện”.
“Vậy là tốt rồi, cũng không được chủ quan quá. Buổi tối đừng thức khuya, cũng đừng làm việc nhiều quá”.
“Con biết. Mẹ con gần đây thế nào?”.
“Vẫn như trước, nhưng gần đây các khớp ngón tay không khỏe, bệnh phong thấp lại tái phát”.
“Đến lễ mừng năm mới con mang ít thuốc Đông Y về, nghe nói chữa bệnh phong thấp rất hiệu quả”.
“Con có lòng là được rồi. Lễ mừng năm mới đừng đề cập đến chuyện của con và HIểu Nhiên vội, bà ấy còn chưa hồi tâm chuyển ý đâu, chờ đến năm sau rồi từ từ nói”.
“Vâng, con biết”.
Ngắt điện thoại Tiếu Dương vẫn còn suy nghĩ về lời ba đã nói.
Mẹ còn chưa hồi tâm chuyển ý, hẳn vẫn phản đối chuyện anh và Hiểu Nhiên.
Xem ra kế hoạch ban đầu anh tính đưa Hiểu Nhiên và Dương Dương về nhà vào dịp lễ mừng năm mới này phải tạm gác lại rồi.
Khương Hiểu Nhiên vào siêu thị, vừa ngồi xuống em gái cửa hàng đã đưa cho cô tiền thu nhập sau sự cố tháng trước, tiền nhập sách bốn ngàn tệ, tiền lương em gái trông cửa hàng một ngàn hai trăm, tháng này chỉ còn lãi hai ngàn tệ. Còn hai cửa hàng kia lãi suất còn tệ hơn, mỗi tháng chỉ có sáu, bảy trăm, ba cửa hàng cộng lại cũng chỉ gần bốn ngàn.
Hàng tháng còn phải trả tiền cửa hàng thuê hai ngàn tệ, cứ như thế sau ngày rất khổ sở.
Em gái trông cửa hàng cau mày, thở dài, « Chị Hiểu Nhiên, nghe nói bây giờ còn có kiểu đọc sách online, nhiều người đều tải tiểu thuyết trên mạng xuống, như vậy sách ở cửa hàng bán rất chậm ».

Còn vài ngày nữa đến lễ mừng năm mới, muốn nghĩ cách giải quyết cũng phải để sau.
Về nhà, mẹ và dì mua rất nhiều hàng tết, chất đống ở phòng khách. Nào là vịt muối, nấm hương, mực, lạp sườn, mộc nhĩ. Trên bàn xếp cao như núi.
Mẹ kéo tay cô, ngồi lên sofa.
“Lễ mừng năm mới con đến nhà Tiếu Dương hay nó đến nhà chúng ta. Theo lý nhà gái phải đến nhà trai, nếu không nhà nó lại nói con không hiểu phép tắc”.
Khương Hiểu Nhiên không nghĩ mẹ lại nói đến chuyện này, cô còn chưa nghĩ đến vấn đề đó, vì thế không lên tiếng.
” Con không nói gì đi”.
“Mẹ, đừng vội. Để nói chuyện này sau đi, Tiếu Dương còn chưa đề cập với con”.
“Đứa trẻ này, không hiểu nữa. Đến khi nào mới chịu nói”.
“Mẹ, nếu không để năm sau hẵng nói, bây giờ có lẽ vẫn vội”.
“Đành như vậy thôi, mẹ phải hỏi nó mới được. Nhưng hỏi rồi có phải thấy chúng ta quá sốt ruột không. Nếu tính trước kia hai đứa là vợ chồng thì bây giờ chỉ có thể coi là quan hệ yêu đương, không phải vợ chồng thực sự nữa”.
Lúc ăn cơm, không khí bàn ăn trầm mặc, mọi người không ai nói chuyện.
Mới ăn được một nửa chuông cửa vang lên.
Dì ra mở cửa, thấy Tiếu Dương xách theo hai túi hoa quả nước uống bước vào.
“Đến là được rồi còn mua mấy thứ này làm gì”. Dì đỡ đồ rồi nói.
“Hiểu Nhiên, lấy thêm bát đũa đi”. Bà Khương nhắc cô.
Sau khi Tiếu Dương ngồi vào bàn, không khí bàn ăn đã sinh động lên nhiều.
“Ba à, sao hai ngày trước ba không đến, phạt ba giúp con ăn tỏi”. Dương Dương gắp hết tỏi trong bát mình vào bát Tiếu Dương.
Tiếu Dương nuốt một miếng xuống, “Rất thơm!”.
Bà Khương gắp miếng cá vào bát anh, “Dì con kho cá mặn lắm, ăn thêm cơm vào”.
Thấy Tiếu Dương ăn liền hai bát cơm, bà Khương cườm tủm tỉm.
Khương Hiểu Nhiên nhìn thấy vậy nghĩ bà quá vội vàng, chắc bà sợ cô không có người muốn lấy nên đối xử tốt quá đáng với Tiếu Dương.
Chẳng lẽ cô đang ghen tỵ?
Cơm tối xong, cô, dì và mẹ ngồi trên sofa xem tivi, Dương Dương lên phòng làm bài tập.
Tiếu Dương phụ đạo con gái học bài, khoảng nửa giờ sau mới xuống.
Dường như dì và mẹ rất hiểu ý nhau, cùng trở về phòng.
“Hiểu Hiểu, chiều nay anh đến cục cảnh sát lấy khẩu cung rồi. Nếu không có gì bất thường xảy ra trong lời khai thì hai ngày sau, Phan Yến Ny sẽ được phóng thích”. Tiếu Dương ngồi xuống bên cạnh, dịu dàng nhìn cô.
“Vâng”. Cô nghĩ thầm, cũng nhanh thật.
“Hiểu Hiểu, buổi tối không có việc gì đừng nên ra khỏi nhà, nơi này hẻo lánh sợ không an toàn”.
“Em biết”.
“Ngày mai anh ngồi tàu về nhà. Hôm nay đến tạm biệt em trước”.
“Về sớm một chút, không anh lại thấy phiền lòng”. Khương Hiểu Nhiên cố ý sốt ruột nói.
“Anh đi thật đấy”. Tiếu Dương cười có chút vô lại, “Buổi tối ngủ đừng quá nhớ anh”.
“Đi đi, ai thèm nhớ anh”. Khương Hiểu Nhiên vênh mặt.
“Thật không nhớ à, anh đi đây”. Tiếu Dương đứng dậy bước về hướng cửa.
Đi thật à, nghĩ đến mấy ngày không được gặp anh, trong lòng cô hoang mang rối loạn, muốn quay lại chạy ra giữ anh nhưng lại sợ mất mặt.
Đợi cho đến khi không còn âm thanh nào khác, cô quay đầu lại, cạnh cửa đã không còn bóng người.
Thực sự đi rồi sao ?
Cô đứng dậy, đẩy cửa, bỗng thấy hoa viên có một người đang đứng.
Trong lòng tự nhiên bực bội, đi lên phía trước, “Này, sao anh không đi đi?”.
“Anh đi rồi thì em sẽ không tìm thấy anh”. Anh cười trộm.
Khương Hiểu Nhiên huých tay vào người anh, “Ai thèm tìm anh?”.
“Anh nói sai rồi, là anh chờ em”.
Tiếu Dương nắm chặt tay cô, kéo cô vào lồng ngực, anh cúi đầu, tặng cô một nụ hôn mãnh liệt.
 End
 Chương 46
Thương tâm
Đến thời điểm lễ mừng năm mới, Khương Hiểu Nhiên cảm thấy cực kì nhàm chán.
Một năm nữa trôi qua, một năm mới lại đến.
Nhớ hồi còn nhỏ, hàng năm cứ đến lễ mừng năm mới, mẹ đều đưa cô đến nhà bạn bè họ hàng thân thích chúc tết, lúc đó được rất nhiều tiền lì xì.
Về nhà, lại được chơi với mấy đứa trẻ con hàng xóm mấy trò chơi quanh sân, như nhảy lò cò, gà con đuổi bắt diều hâu, chơi đóng giả gia đình.
Có một số bạn mua pháo, cùng kéo mọi người ra sân chơi, đúng là tuổi thơ náo nhiệt.
Nhìn lên sofa lúc này con gái đang xem tivi.
Bây giờ con bé ngoài máy máy tính thì có tivi, nhưng trò giải trí của nó vốn không nhiều. Lại là con một, từ nhỏ không có bạn. Hàng xóm láng giềng cũng không có trẻ con, đành phải một mình tìm việc mà vui.

Cô vuốt đuôi tóc con gái, “Dương Dương, hôm nay mẹ đưa con đi chơi”.
“Thời tiết lạnh thế này ra đường cũng chẳng có gì chơi, con ở nhà xem phim hoạt hình thôi”.
Khương Hiểu Nhiên bất đắc dĩ đi vào phòng bếp, mẹ và dì đang bận rồi, cô vừa vào cầm đồ ăn muốn giúp.
“Hiểu Nhiên, con đi nghỉ ngơi đi, có vài món ăn cần gì ba người làm”. Dì nói.
“Dù sao con cũng không có việc gì mà”.
“Không có việc gì thì đi chơi đi, đừng ở chỗ này vướng chân ra”. Mẹ còn nói thêm.
Thật hết cách, cô đành ra khỏi phòng bếp, lên tầng hai.
Ngồi trên ghế mây dài, trong lòng cô đơn vắng vẻ.
Bình thường Tiếu Dương đều đến tìm cô, cô không cảm thấy gì. Mới vài ngày anh về nhà không thấy, cô bắt đầu thấy nhớ nhung.
Mở hộp thư đến điện thoại, bên trong có nhiều tin nhắn anh gửi đến.
“Bà xã à, anh về nhà. Nhắn tin báo bình an cho em”..
“Bà xã à, hôm nay là đêm giao thừa sang năm mới, anh và ba mẹ đến chúc tết bà, ở đó có rất nhiều người”.
“Bà xã à, mùng Một tết em có kế hoạch gì không? Đưa Dương Dương đi công viên chơi đi”.
“Bà xã à, hôm nay là ngày mùng Hai Tết, anh và mấy người bạn cũ gặp nhau ăn cơm. Thời gian trôi qua thật nhanh, ngày trước còn mặc quần yếm, bây giờ ai nấy quần áo chỉnh tề, không nhận ra được ai nữa”.
Hôm nay là ngày mùng Ba Tết, tin nhắn còn chưa gửi đến, Khương Hiểu Nhiên vuốt vỏ ngoài điện thoại di động, thời gian chờ đợi tin nhắn thật dài.
Sau bữa tối, cô nằm trên giường, mở tivi xem, nhưng nội dung thế nào cũng không thể xem vào.
Hôm nay anh làm gì vậy? Cùng ở nhà xem tivi với ba mẹ hay là đi ra ngoài gặp mặt bạn bè? Chắc hẳn rất bận rộn công việc rồi! Đến cả một tin nhắn gửi cũng không có.
Nghĩ đến anh đang vui vẻ đón Tết còn mình ngồi đây một mình cô đơn, cô không khỏi cắn răng. Trong lòng tràn đầy nhiều tư vị.
Không nhịn được dây cót tin tức của anh, cô lấy điện thoại gửi tin,  anh đang làm gì vậy?
Đã rất lâu cũng không thấy trả lời lại.
Không chịu nổi tra tấn trong lòng, cuối cùng cô gọi điện thoại cho anh.
Điện thoại bên kia vang lên tiếng nói quen thuộc báo đường dây bận.
Khương Hiểu Nhiên tức giận ném điện thoại lên gối, lấy trên tủ đầu giường một túi kẹo hoa quả bóc vỏ bỏ vào trong miệng, cắn đến nát nhừ mới nuốt xuông.
Đồng hồ chỉ mười giờ, cô chuẩn bị ngủ.
Vừa cởi áo khoác ngoài, giai điệu thân quen từ di động vang lên, màn hình hiện tên « Tiếu Dương ».
Hôm nay dám gọi muộn à, cố ý chờ nó vang lên nhiều lần cô mới chậm rãi nhận điện.
” Tiếu Dương, đã muộn vậy rồi gọi có chuyện gì vậy, em cần phải ngủ”. Cô ngáp một cái.
“Em xuống dưới nhà đi”.
“Xuống chỗ nào?”. Cô còn chưa kịp phản ứng.
“Xuống dưới tầng, đến cửa”.
“Hả?”. Khương Hiểu Nhiên không kịp mặc áo khoác, vội vàng chạy hùng hục ra khỏi phòng.
Cho đến khi ra đến cửa, khi mở cửa lớn ra không thấy âm thanh nào khác, vì sao gọi cô đến cửa, chẳng lẽ muốn tặng cô một món quà gì đó?
Không phải hồi học đại học có biểu diễn một bài hát sao? Bây giờ anh còn có nhã hững này chắc?
Đi đến sân, mở cửa sân lớn, một đôi bàn tay to lớn giữ chặt cô vào lòng.
Cảm nhận được hơi thở quen thuộc, tay cô ôm chặt thắt lưng anh, trái tim trôi nổi mấy ngày nay đã tìm về đúng chỗ.
Đêm tháng hai, lạnh như băng.
Gò má hai người đều rét lạnh.
“Lên xe”. Tiếu Dương kéo cô ngồi vào ghế sau xe.
Ngồi vào trong xe, Khương Hiểu Nhiên mới dần phản ứng lại, “Anh lái xe đến?”.
Tiếu Dương ôm cô, gối đầu lên vai cô, không nói câu gì.
Đèn trong xe mờ ảo, cô không nhìn được vẻ mặt của anh, nhưng cô có thể tưởng tượng được, anh nhất định là mệt muốn chết.
Cô dựa vào ghế tựa sau, cơ thể không động đậy, tay nắm chặt tay anh.
Không biết qua bao lâu trong xe mới có tiếng nói.
“Hiểu Hiểu”.
“Vân …g”.
Âm cuối còn chưa kịp phát ra đã bị mắc kẹt trong miệng.
Nụ hôn này rất dịu dàng và kéo dài rất lâu, lâu đến mức khi cô không còn thở được nữa, chỉ phát ra tiếng ưm ưm, có ý muốn đẩy anh ra nhưng anh chỉ hơi thả lỏng, cho cô cơ hội một ít thời gian thở rồi lại lần nữa xâm nhập vào.
Chờ đến khi anh buông ra, mặt cô đã đỏ ửng.
“Gì chứ, cứ như lên cơn khát khó nhịn đấy”. Giọng nói và lời nói của cô mang vẻ trách cứ, nếu không muốn nói là đang làm nũng.
“Làm sao bây giờ, hôn thế này không đủ, anh còn muốn cả người cơ”. Ánh mắt Tiếu Dương lóe lên tia sáng mờ ám.
Khương Hiểu Nhiên nhìn đèn đường ngoài xe, ánh sáng còn soi rõ vào bên trong xe.
Nếu vừa rồi bên ngoài có người, nhất định sẽ nhìn rất rõ ràng. Nghĩ đến đó, cô ngồi cách anh một ít.
“Em vào nhà đây, anh về sớm nghỉ ngơi đi”. Vừa định mở cửa xem, tay đã bị anh giữ chặt lại.
Cơ thể cũng bị bao trùm lên, lần này gắn bó không khác gì môi với răng, hai cơ thể giống như trẻ sinh đôi giao hòa chặt chẽ kết hợp.
Vẫn luôn là vậy, cô không thể chống cự được năng lực của anh.
Chờ đến khi anh bắt đầu thở gấp, không để ý chút nào, thực sự hai người đều thẳng thắn cần nhau.
Quần áo phần trên hai người vẫn mặc còn nguyên, nhưng phần dưới cô không dám tưởng tượng, lại càng không dám nhìn.
Sau đó Tiếu Dương tê liệt ngã xuống người cô, lại không chịu đi ra.
“Bảo anh cứ cậy mình mạnh, còn vài giờ lái xe mà không chịu kiềm chế một chút”. Cô đẩy đẩy anh.
“Anh sợ buổi tối về nhà lại mất ngủ”.
“Hừ, vậy mệt đến chết cũng xứng đáng”.
“Anh không sợ mệt, anh còn có thể mệt hơn đấy”. Ngón trỏ Tiếu Dương vuốt ve đôi môi đỏ mọng đang sưng lên của cô.
“Mau ra đi, đừng nghịch nữa”.
“Sẵn sàng chưa, anh đi ra đây”.

Hai người thực sự tách rời nhau.
Khương Hiểu Nhiên nhìn một đống hỗn độn trên ghế ngồi, nhanh chóng đẩy cửa, gần như chạy về nhà.
Tiếu Dương rút giấy ăn, lau dọn chiến trường, bật bài hát yêu thích rồi lái xe đi.
Sáng ngày mùng Bốn Tết, Khương Hiểu Nhiên nhận được điện thoại của Lưu Sảng.
“Hiểu Nhiên, làm gì thế? “.
“Sống phóng túng, ngủ đến giờ mới dậy đây”.
“Cậu dễ chịu nhỉ, nghe nói ngày nào Tiếu Dương chẳng gọi đến”.
“Nào có khoa trương như vậy”.
“Lại còn không thừa nhận, định giữ bí mật với tớ hả?”.
“Được rồi, ở nhà làm gì thế?”.
“Nhàn nhã đến nhàm chán, thế mới gọi điện cho cậu đấy”.
“Hay là đi dạo phố đi, phụ nữ có thai đi lại nhiều có lợi cho sinh sản sau này”.
“OK!”.
Hai người hẹn nhau tại siêu thị bách hóa Vạn Thịnh, gặp mặt Khương Hiểu Nhiên đánh giá cô từ đầu đến cuối.
“Chẳng nhìn ra bụng cậu nữa, ba tháng rồi nhỉ?”.
“Hơn ba tháng rồi”.
“Cậu nên đặt mua quần áo cho phụ nữ mang thai đi, chờ bụng to hơn là kịp mặc”.
“Đúng vậy, tớ định mua mấy đôi dép thấp đây, giày cao gót đi vào không thoải mái”.
Khương Hiểu Nhiên nhìn chằm chằm xuống chân cô, “Sao cậu cứ như trẻ con đấy nhỉ, cái gì cũng không biết, đã mang thai còn dám đi giày cao gót hả?”.
“Thì cái này không tốt tớ mới muốn sửa, cậu không cần răn dạy nữa đâu chị gái ạ “.
Đến cửa hàng bán giày dép, Lưu Sảng mua ba đôi giày da, quẹt thẻ xoèn xoét, Khương Hiểu Nhiên vội giúp cô xách.
Lưu Sảng nhìn cô xách đồ bên cạnh, cười nói, “Nhưng không có phí dịch vụ, phiền cậu xách hộ vậy”.
“Đại tiểu thư của tôi ơi, đừng ba hoa nữa, tớ chỉ lo cho con trai cậu thôi, ai thèm chăm cho cậu chứ “.
“Sao cậu giống Tô Tuấn thế, ngày nào anh ấy cũng luôn miệng nói con trai mình ».
“Còn cậu?”.
“Tớ muốn sinh con gái, con gái tuyệt vời là chiếc áo bông của mẹ, lại dễ bảo không giống như con trai, nghịch ngợm gây sự, không chịu nghe lời ba mẹ”.
“Vậy câu sinh đôi long phượng đi, một nam một nữ, hai vợ chồng đều cân bằng”.
Hai người cười nói đến thang máy, Khương Hiểu Nhiên đưa mắt lướt qua một cô gái, trông dáng vẻ rất quen thuộc, nhưng nhất thời lại không nghĩ ra đã từng gặp ở đâu.
“Hiểu Nhiên, cậu nhìn gì vậy, sao lại ngây người ra thế?”. Lưu Sảng nhìn theo ánh mắt của cô.
Khương Hiểu Nhiên theo bản năng ngăn tầm mắt mình, “Không có gì, tớ nhìn thấy người quen thôi”.
Khi ngồi vào khu giải trí, Khương Hiểu Nhiên mới nhớ ra, người phụ nữ đó lần trước đã đi cùng Tô Tuấn.
Uống ly sữa nóng Khương Hiểu Nhiên thuận miệng hỏi, “Sảng, hiện giờ Tô Tuấn có bận rộn không?”.
“Năm mới đến rồi, anh ấy có thể bận gì chứ “.
“Bây giờ Tô Tuấn nhất định rất lo lắng cho cậu, chỉ hận không thể thu vào lòng bàn tay chăm lo cho đủ”.
“Tớ cũng không hy vọng anh ấy quá quan tâm”.
“Cậu cuồng chịu ngược à, người khác đối tốt với cậu mà cậu cũng không vui”.
“Thì cảm thấy không nỡ, cứ bình thường là được, không có gì đặc biệt mới thấy thật”.
Khương Hiểu Nhiên uống ngụm sữa, “Kỳ thật phụ nữ tốt nhất nên dựa vào chính mình. Cái gì cũng có khả năng thay đổi, chỉ có mình sẽ không làm việc có lỗi với bản thân”.
“Tiếu Dương đối với cậu chưa đủ tốt sao?”.
“Tốt, phải nói là rất tốt. Ngày hôm qua anh ấy còn đưa cho tớ một cái thẻ, nói là tiền mừng tuổi cho Dương, tớ kiểm tra xong mới thấy những mười vạn tệ. Mua căn nhà cho Dương Dương cũng gần ba trăm vạn nữa. Kỳ thực tớ biết, anh ấy muốn cho tớ một vài thứ, nhưng sợ tớ không nhận  nên mới lấy danh nghĩa cho Dương Dương”.
“Khi phụ nữ còn trẻ có những câu nói hay từ đàn ông tốt, những lời ân cần thăm hỏi của tri kỷ, cùng với những món quà nhỏ nhỏ nhưng thành tâm. Nhưng ở tuổi này của chúng ta, đàn ông tốt ngoài vấn đề tinh thần cũng cần có cảm giác an toàn là một phần vật chất để bảo đảm”.
“Cậu nói tớ cố chấp cũng được, thực tế ban đầu tờ không hề muốn những gì từ anh ấy. Vì lo lắng cho tương lai của con gái cần tiền nên mới nhận thôi. Nói đến vật chất, chỉ có Tô Tuấn đối với cậu là nhiều”.
“Đạo lý lớn đó tớ chỉ nói vậy thôi, có thể có được vật chất rồi, tớ lại càng hy vọng xa vời là tình cảm phải trung thành”.
“Sảng, bây giờ đừng nghĩ nhiều nữa, quan trọng là phải sinh một đứa con hoàn toàn khỏe mạnh”.
Lưu Sảng uống sữa, không nói thêm gì.
Trở về nhà, Tô Tuấn còn chưa về.
Cô nghĩ thầm, buổi sáng ra khỏi nhà, Tô Tuấn còn đứng ở nhà, nói hôm nay không đi đâu, đến chiều cô về đã không thấy bóng người đâu.
Cô trở về phòng ngủ, cởi áo khoác, đi bộ cả buổi chiều cũng thấy mệt mỏi, cô nằm trên giường, nhẹ nhàng đặt tay lên bụng.
“Bảo bối ngoan, qua năm nay con lại lớn thêm một ít, còn mấy tháng nữa chúng ta sẽ gặp nhau. Mẹ vẫn luôn nghĩ, không biết con trông thế nào? Nếu là con gái hẳn sẽ giống ba. Người ta đều nói con gái thường giống ba, vậy sau này con lớn lên nhất định sẽ là một cô gái xinh đẹp. Nếu là con trai, hy vọng con giống mẹ, không chỉ có vẻ ngoài, còn có…. “. Cô dừng lại lời nói.
Còn có gì nữa đây?
Không nói nữa, cũng không muốn nói.
Đầu vừa gối lên một thứ, cảm thấy có gì đó khó chịu, tay cô sờ xuống, thì ra là di động.
Tô Tuấn luôn có hai cái di động, một cái đối với công việc, một cái đối với việc tư. Nhưng mỗi lần anh đều mang theo bên người, chưa từng bỏ ra.
Dường như có dự cảm, cô mở hộp thư đến tin nhắn, bên trong có mấy chục tin nhắn gửi đến.
Mở ra mấy tin gần đây,
Tuấn, từ sau lần trước từ biệt, đã nhiều ngày rồi sao anh không đến tìm em? Em nhớ anh. Mị Mị.
Tuấn, lúc tối ngủ em đều nhớ anh, nhớ đến cơ thể anh ở trên em, nhớ miệng anh, ánh mắt anh, còn nhớ cả tiểu đệ đệ anh dũng của anh. Mị Mị.
Tuấn, năm mới đến rồi, người ta rất cô đơn mà, anh đến nhà em đi. Nói cho anh biết, em đã tắm rửa sạch sẽ thơm ngào ngạt rồi, chỉ chờ anh đến thôi. Đừng để tuổi muội muội phải thất vọng, anh mau đến thưởng thụ bữa tiệc đón năm mới thịnh soạn đi.
Mị Mị mãi mãi là của anh.
Xem xong  những tin nhắn này, Lưu Sảng thoát khỏi hộp thư đến, lại lấy điện thoại di động tắt đi rồi gối xuống dưới.
Lúc biết chuyện này, cô cảm thấy bình tĩnh đến lạ thường, nếu không phải nói là quá bình tĩnh.
Thì ra, khi bị tổn thương đến mức tận cùng sẽ chỉ cảm thấy thương tâm mà thôi.
End
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui