"Mạn Phi, cô ngồi xuống đây đi.
Không cần phải đứng như vậy đâu."
Một buổi sáng trong sân vườn nhà họ Phó, Ái Di mang ghế ra nằm phơi nắng.
Còn Mạn Phi thì trưng bản mặt lạnh đứng bên cạnh cô.
Ái Di cảm thấy như vậy không cần thiết liền lên tiếng.
Nhưng Mạn Phi trước sau như một, chẳng nghe lọt tai những lời Ái Di nói.
"Mạn Phi, tôi nói thật đấy.
Cô ngồi xuống đây nói chuyện với tôi đi.
Tôi sắp chán chết rồi."
Ái Di nằm dài ra ghế lẩm bẩm.
Bây giờ, ban ngày, ở Phó gia chỉ có mình Ái Di và người làm trong nhà.
Phó Huyền Thiên cảm thấy Phó Huyền Hy ở nhà chỉ biết quậy phá, không làm được gì nên đã đưa cậu bé đi rèn luyện sớm để sau này trở thành người thừa kế tiếp theo của Phó gia.
Thường thì đến tối thằng bé mới về.
Không có Phó Huyền Hy nên Triệu Thừa Mộ cũng không thường xuyên qua Phó gia.
Cũng vì thế, Ái Di chẳng có ai để nói chuyện.
1
"Mạn Phi, cô có nghe tôi nói gì không?"
Thấy Ái Di nghiêng đầu sang hỏi, Mạn Phi chỉ nhìn cô một cái rồi thôi, không hề có ý định hé răng nói nửa lời.
Cảm thấy nói bằng miệng cũng không có tác dụng nên Ái Di ngồi dậy cầm lấy tay Mạn Phi kéo cô ấy ra ghế ngồi.
Nhưng sức Ái Di vốn không bằng người đã từng trải qua huấn luyện như Mạn Phi vì thế cô có làm thế nào cũng không kéo được cô ấy.
"Ai da, Mạn Phi, cô ngồi xuống đi mà."
Ái Di không làm gì được chỉ có thể vừa lắc lắc tay Mạn Phi vừa nói.
Trông cô chẳng khác gì một đứa trẻ con đang bày trò mè nheo với người lớn.
Ngày xưa tính cách của Ái Di là kiểu năng nổ, hoạt bát, đôi khi lại rất trẻ con.
Nhưng từ khi kết hôn với Phong Cẩn Liêm, có nhiều thứ gánh nặng đè trên vai khiến cô dần trở nên ít nói, không hay biếu hiện cảm xúc ra ngoài.
Thời gian đầu ở Phó gia cũng vì không thân quen ai nên cô khá lạnh nhạt, ít nói.
Nhưng bây giờ mọi người đều quan tâm, chăm sóc, nuông chiều cô hết mực nên Ái Di không kiêng kị gì nữa mà bộc lộ ra bản tính của mình.
Mạn Phi nhìn vậy đành thở dài một hơi rồi ngồi xuống.
Nhưng khuôn mặt cô ấy vẫn lạnh tạnh và không có ý định sẽ nói chuyện với Ái Di.
"Mạn Phi, cô xinh đẹp như vậy tại sao lại đi làm vệ sĩ?"
Ái Di ngồi xuống ghế tò mò hỏi.
Sở dĩ Ái Di thắc mắc như vậy bởi Mạn Phi đúng là rất xinh đẹp.
Cô ấy mang vẻ đẹp có gì đó rất Tây.
Lại thêm chiều cao lý tưởng.
Không đi làm người mẫu quả thực rất đáng tiếc.
"..."
Chờ mãi không thấy Mạn Phi trả lời, Ái Di đành phải nói tiếp:
"Mạn Phi, nói một tiếng đi mà.
Nói gì cũng được.
Xin cô đấy."
Ái Di lải nhải liên tục, Mạn Phi nghe mà đau hết cả đầu nên đành phải nói:
"Thiếu phu nhân, cô ồn ào quá."
Ái Di nghe vậy thì xụ mặt ra đáp:
"Tôi thật sự rất chán.
Cô không thể nói cái gì khác được sao?"
Sau câu này của Ái Di, Mạn Phi im luôn.
Mặc cho Ái Di có lảm nhảm gì đi nữa cô ấy cũng không mở miệng.
"Lạc Ái Di, cô đi ra đây cho tôi!"
Tiếng gào thét của ai đó đột nhiên vang lên khiến Ái Di giật mình.
Cô bật người dậy quay ra nhìn thì thấy Đình Uyển đã lâu không gặp đang tức giận đi vào.
Theo sau cô ta là quản gia Đường.1
"Thiếu phu nhân, tôi không ngăn được Đình tiểu thư."
Ái Di cũng không trách quản gia Đường mà quay ra hỏi Đình Uyển:
"Cô Đình, không biết cô tìm tôi có việc gì không?"
Đình Uyển không nói không rằng giơ tay lên muốn đánh Ái Di.
Nhưng Mạn Phi đã nhanh tay giữ tay cô ta lại.
Không làm gì được, Đình Uyển liền nói:
"Lạc Ái Di, ai cho cô cái gan dám nhân lúc tôi không có ở đây mà quyến rũ anh Tiểu Thiên hả?"
Khoảng thời gian này Đình Uyển phải theo ba cô ta ra nước ngoài nên cô ta không thể đến Phó gia.
Không ngờ vừa nãy đến đây cô ta lại nghe được tin anh Tiểu Thiên của cô ta đã kết hôn với Ái Di.
Vì thế Đình Uyển mới tức giận lao vào tìm Ái Di để hỏi cho rõ ràng.
Nhìn bộ dạng hùng hồn của Đình Uyển, Ái Di còn tưởng cô thực sự như lời cô ta nói mà đi quyến rũ Phó Huyền Thiên.
"Cô Đình, cô hiểu lầm rồi.
Là Huyền Thiên chủ động muốn kết hôn với tôi.
Cô đừng ganh tỵ rồi đổ oan cho tôi..."
"Cô nói láo! Anh ấy sẽ không bao giờ lấy loại người như cô."
Không để Ái Di nói hết, Đình Uyển đã cắt lời.
Bây giờ cô ta thực sự không thể bình tĩnh nổi.
Rõ ràng cô ta là người quen biết Phó Huyền Thiên trước.
Nhưng anh lại yêu Nhược Tình Kỳ.
Mãi cô ta mới đợi được Nhược Tinh Kỳ chết thì lại xuất hiện thêm một Lạc Ái Di.
Hết lần này đến lần khác, anh đều không để mắt đến cô ta.
Đình Uyển không cam tâm.
Cô ta muốn thứ gì thì chắc chắn sẽ giành về tay cho bằng được.
Trước kia cô ta không thể đấu lại Nhược Tinh Kỳ vì Phó Huyền Thiên yêu cô ấy sâu đậm.
Giờ Lạc Ái Di có lẽ vì gương mặt này nên anh mới đồng ý kết hôn với cô chứ không phải vì nảy sinh tình cảm.
Như vậy cô ta nhất định sẽ có nhiều phần thắng hơn.
"Cô Đình, anh ấy không lấy loại người như tôi chẳng lẽ lại đi lấy loại người như cô?"
Ái Di khoanh tay hỏi.
Lâu rồi không thấy Đình Uyển cô còn nghĩ cô ta thông suốt rồi.
Không bám lấy Phó Huyền Thiên nữa.
Ai ngờ bây giờ cô ta lại xuất hiện làm hỏng cả tâm trạng của cô.
"Tất nhiên.
Tôi cái gì cũng hơn cô hết.
Chỉ có tôi mới hợp với anh Tiểu Thiên."
Nghe Đình Uyển chắc nịch khẳng định, Ái Di thực sự muốn cười vào mặt cô ta.
Đình Uyển này bị bệnh ảo tưởng nặng quá rồi.
"Cô Đình, cô đến đây để nói những lời này thì mời cô về cho.
Tôi không rảnh tiếp cô."
Ái Di nói xong liền ra hiệu cho Mạn Phi tiếp khách.
Đình Uyển nhanh chóng bị đưa ra khỏi nhà họ Phó.
Nhìn đồng hồ trên tay cũng đã 11 giờ, Ái Di quyết định sẽ đến công ty của Phó Huyền Thiên rủ anh đi ăn trưa.
Mạn Phi đương nhiên cũng đi theo cô không rời nửa bước.
"Mạn Phi, liệu tôi đến đường đột như thế anh ấy có cảm thấy phiền không?"
Ngồi trên xe, Ái Di không nhịn được hỏi.
Mạn Phi ngồi bên cạnh trầm ngâm một lúc mới lên tiếng:
"Tôi không biết."
Đột nhiên Ái Di cảm thấy hơi hối hận.
Mặc dù quan hệ của cô và Phó Huyền Thiên đã thân thiết hơn trước nhưng hai người căn bản cũng chẳng có tình cảm với nhau.
Cô lại đường đột muốn đến ăn cơm cùng anh sợ là anh không thích.
Hay bây giờ cô bảo bác tài quay xe lại, không đi nữa?
Nhưng chẳng để Ái Di kịp nói thì xe đã dừng lại trước cổng công ty.
Thấy cô cứ ngẩn ra, Mạn Phi phải lên tiếng nhắc nhở:
"Thiếu phu nhân, đến nơi rồi."
"Hả? Đến đâu?"
Ái Di giật mình đến mức quên luôn chuyện mình đi đâu, cứ thế ngớ ngẩn hỏi.
Mạn Phi đành phải nói:
"Đến công ty của lão đại rồi."
Ái Di vội cùng Mạn Phi đi xuống.
"Xin hỏi hai vị cần gì?"
Nữ tiếp tân thấy hai người họ thì chuyên nghiệp hỏi.
"Tôi muốn gặp chủ tịch, không biết có tiện không?"
Ái Di lịch sự nói.
Ban nãy cô có ý định quay về nên bây giờ mới cố tình hỏi vậy.
Đa phần mấy người chức vị cao thường phải hẹn trước, cô không hẹn mà trực tiếp muốn gặp Phó Huyền Thiên chắc chắn sẽ bị từ chối.
"Xin hỏi cô có hẹn trước không ạ?"
Thấy Ái Di lắc đầu, nữ tiếp tân lại nói:
"Xin lỗi cô, nếu không có hẹn trước thì không thể gặp chủ tịch."
"À vâng, vậy tôi về đây.
Cảm ơn cô."
Ái Di tươi cười nói.
Sau đó cô ra hiệu cho Mạn Phi đi về.
Mạn Phi đi theo thì đầy khó hiểu.
Rõ ràng Ái Di có thể điện cho Phó Huyền Thiên nói với anh một tiếng là được.
Đâu nhất thiết phải đi một chuyến vô ích như vậy.
Hai người vừa đẩy cửa đi ra thì một giọng nói đầy khinh thường vang lên:
"Từ bao giờ tập đoàn Phó thị lại đón tiếp những kẻ ăn mày như thế này? Bảo vệ đâu rồi, sao không đuổi bọn chúng đi? Nhỡ đâu làm bẩn nơi này để chủ tịch biết được thì các người có gánh nổi không?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...