Tiêu Chi Ca nhìn lại chính mình một chút, sau đó vô tội nhìn Tiêu Tĩnh, "Con không ở nơi này, vậy con nên ở đâu?"
"Không phải, con ở trong phòng bếp làm gì, sáng sớm."
"Con vừa mới ăn điểm tâm xong, con để bát vào phòng bếp."
"Ờ, con ở đây từ lúc nào?"
"Một lúc lâu rồi, con chịu khó hơn mẹ." Tiêu Chi Ca nhún vai, không quên nhạo báng mẹ mình một chút, "Mẹ, sao mẹ lại lười vậy, cẩn thận khiến chú Lý ghét bỏ."
"Ghét bỏ thì ghét bỏ, mẹ mới không sợ, trên đời này không có người nào là không thể rời bỏ ai." Tiêu Tĩnh không quan trọng lắc đầu một cái, ngồi xuống ăn bữa sáng, là mùi vị mình thích, không tệ không tệ.
"Không có chú Lý, thói quen của mẹ, mẹ không cảm thấy có người quan tâm có người thương yêu cảm giác rất tốt sao? Chú ấy đi chăm sóc bạn gái trước rồi, mẹ không lo lắng chú ấy bị bạn gái trước đoạt đi sao?" Tiêu Chi Ca nhìn mẹ có chút tức giận không thể rèn thành thép, tối ngày hôm qua thời điểm Lý Hiểu nói chăm sóc bạn gái, nhìn Tiêu Tĩnh đồng ý sảng khoái như vậy cậu liền muốn nói lên dị nghị rồi.
"Cho dù muốn lo lắng, đây cũng là vấn đề của mẹ, vẻ mặt con lo lắng làm gì?" Tiêu Tĩnh nhìn con trai, "Mẹ nói trong đầu nhỏ của con cả ngày nghĩ những thứ gì, nhớ tuổi của con không nên nghĩ vấn đề gì cả, cả ngày quan tâm chuyện của mẹ làm gì, mấy ngày nữa con sẽ phải đi học, nghỉ hè làm bài tập xong chưa?"
"Con đã sớm làm xong, mẹ là mẹ của ta, đổi thành người khác muốn con quan tâm thì không có đâu."
"Vậy mẹ cám ơn con, chẳng qua mẹ rất tốt con không cần phải lo lắng, cám ơn." Tiêu Tĩnh nghiêm túc nhìn con trai, "Chuyện này không phải chuyện của con, con không cần phải lo, thừa dịp nghỉ hè còn chưa kết thúc, chơi vui vẻ mấy ngày đi, chờ đi học, thì học thật tốt cho mẹ, không cần cả ngày lẫn đêm nghĩ những thứ kia được không, nếu thành tích bị kém, mẹ cho con biết, chờ ăn gậy trúc xào thịt của mẹ."
"Không dịu dàng một ít nào." Tốt bụng quan tâm lại trở thành oan, Tiêu Chi Ca tức giận đi ra ngoài, "Con đi ra ngoài chơi."
"Đi nơi nào chơi?"
"Ai cần mẹ lo, quản tốt chuyện của chính mẹ đi, con đi chơi đúng tuổi của con, mặc kệ mẹ...mẹ cũng không cần trông nom con." Tiêu Chi Ca có chút tức giận nói.
"Nhóc con này, vẫn cùng mẹ nói tới điều kiện, không biết bướng bỉnh này theo người nào, bây giờ không tốt quản, về sau lớn hơn chút nữa, mẹ còn có thể trông nom được sao? Ai, nuôi đứa bé thật đúng là phiền toái." Thấy Tiêu Chi Ca tức giận đi, Tiêu Tĩnh không suy nghĩ một chút là do mình chọc tức người ta, ngược lại than thở, cảm thán đứa bé không ngoan chút gì.
Ăn sáng xong, Tiêu Tĩnh chủ động thu dọn trong nhà, sau đó đi ra ngoài mua thức ăn nấu cơm, cho tới buổi trưa Tiêu Tĩnh chuẩn gọi Tiêu Chi Ca, Chi ca thấy Tiêu Tĩnh làm đủ món ăn đủ hương vị trợn to hai mắt.
"Mẹ, đây đều là mẹ làm sao?"
"Ừ."
"Hôm nay là ngày mấy a, mẹ như thế nào mà chịu khó vậy."
"Chú Lý con phải chiếu cố bác La, đến phòng khám cũng không mở, cả ngày sống ở trong bệnh viện, nơi đó không có thời gian nấu cơm, mẹ làm xong đưa đến cho chú, bên ngoài đồ không thể ăn, không có dinh dưỡng, có dinh dưỡng, lại đắt, lãng phí tiền, chúng ta ở nhà sống qua ngày, có thể tiết kiệm một chút, sẽ phải tiết kiệm."
"À, thì ra là còn phải đưa cơm cho chú Lý, thật tốt quá." Tiêu Chi Ca nghe được Tiêu Tĩnh nói, lập tức vỗ tay, thật tốt quá, còn tưởng rằng mẹ mình thật sự không quan tâm cái gì, bây giờ nhìn lại, mẹ cũng rất thông minh nha, lộ ra vẻ hiền lành, muốn chú Lý biết mẹ đang ở trong nhà chờ chú, chớ quên, nói như vậy, người giả bộ đáng thương cột chú Lý vào bên cạnh, sẽ không có khả năng.
"Trong đầu con lại đang nghĩ cái gì, đã về, thì ăn cơm nhanh chút, một lát đi cùng mẹ."
"Giữa trưa nóng như vậy, con có thể không đi được không?"
"Không thể." Tiêu Tĩnh lắc đầu, "Một lát mẹ sẽ ở cầu thang chờ con, con đi đưa cơm."
"Tại sao là con?"
"Cũng không biết tình huống La Yến thế nào, nếu nhìn thấy mẹ đến sẽ bị kích thích, vậy mẹ chính là tội nhân." Trực giác, La Yến không muốn nhìn thấy mình, Tiêu Tĩnh cũng không muốn để cho mình đi kích thích La Yến, cho nên phương pháp tốt nhất chính là mình chờ ở ngoài cửa, cho con trai đưa cơm vào phòng bệnh, dĩ nhiên, có thể thuận tiện gọi Lý Hiểu ra, chỉ cần không phải mình, tin tưởng coi như La Yến thấy Tiêu Chi Ca gọi Lý Hiểu đi, sẽ không có phản ứng quá lớn, nói lo lắng cho con biết, Tiêu Tĩnh mặt nghiêm chỉnh nói.
"Con là con trai duy nhất của mẹ, lúc này mẹ cũng cần trợ giúp, dĩ nhiên chỉ có thể dựa vào con, không nghe người ta nói thế nào nhỉ nuôi trẻ dưỡng già nha, con không lên để cho mẹ cảm thấy nuôi con trai không có ý nghĩa."
Nói không lại Tiêu Tĩnh, Tiêu Chi Ca ngoan ngoãn cùng Tiêu Tĩnh đi bệnh viện đưa cơm, Lý Hiểu đưa hộp cơm cho mẹ La Yến, để cho bà ăn cơm, sau đó cùng Tiêu
Chi Ca ra ngoài, thấy Tiêu Tĩnh chờ ở cửa cầu thang, nhất thời cảm thấy trong lòng ấm áp.
"Bảo bối Tĩnh."
Tiêu Chi Ca rất tự giác xuống lầu, cho hai người thế giới riêng, lúc này làm kỳ đà cản mũi thật không phúc hậu.
Nghe được giọng nói Lý Hiểu, Tiêu Tĩnh quay đầu lại, cười, "Ăn cơm chưa?"
"Cũng may, buổi sáng ăn được tương đối nhiều, không có chuyện gì làm, anh còn tính toán một lát đi mua cơm, không ngờ em đưa cơm tới cho anh." Lý Hiểu cười ngồi xuống bên cạnh Tiêu Tĩnh, mở hộp cơm ra ngửi một cái.
"Oa, thơm quá a, hẳn là em phí không ít tâm tư."
"Tốt." Tiêu Tĩnh cười, "Thức ăn ở bệnh viện không ngon, anh phải chăm sóc người ốm, tương đối hao tổn sức khỏe, nên ăn ngon một chút, dù sao em trong nhà không có việc gì, thì đưa cơm tới cho anh."
"Còn đưa cho mẹ La Yến một phần."
"Bác ấy cũng không biết đây là em làm đi, nếu biết, có thể sẽ không ăn, thật lúng túng."
"Mẹ của cô ấy biết chuyện anh và em rồi, chuyện anh và con gái của bác đã sớm kết thúc, yên tâm đi, bác là người thông tình đạt lý, vừa rồi còn bảo anh cám ơn em đã mang cơm đến cho bác đấy."
"Vậy thì tốt rồi."
"Em muốn đi xem La Yến một chút không?"
"Em ngược lại thấy không nên, em sợ cô ấy không muốn nhìn thấy em." Tiêu Tĩnh cười.
"Vậy cũng được."
"Bây giờ cô ấy là bệnh nhân, lớn hơn tất cả, em không thể đi kích thích cô ấy được, coi như xong đi, anh nói một chút tình huống của cô ấy cho em nghe là được." Tiêu Tĩnh cười, Lý Hiểu nói một chút tình huống của La Yến.
Tình huống La Yến bây giờ cùng ngày hôm qua không sai biệt lắm, tối ngày hôm qua còn xuất hiện tình huống lặp đi lặp lại, Lý Hiểu cảm thấy, dù là lần này chống đở nổi, tế bào ung thư trong La Yến đã khuếch tán, chỉ sợ có thể sống được hai tháng.
"Còn thời gian ngắn như vậy sao, không có cơ hội sao?" Cho một thời gian cụ thể, ngắn đến lỗi khiến Tiêu Tĩnh có chút không tiếp thu được, một người đang êm đẹp, nói thế nào ngã bệnh liền ngã bệnh, nói không có phải sẽ lập tức không có đây?
"Một phần vạn." Lý Hiểu lắc đầu một cái, anh cũng là thầy thuốc, mặc dù không phải bác sỹ cùng ngành, nhưng những thứ thông thường đều biết, La Yến, hiện tại chỉ sợ đang đợi chết.
"Người như thế quá yếu." Tiêu Tĩnh cảm thán, "Thật không biết, em hôm nay còn khỏe, ngày mai sẽ như thế nào."
"Xuỵt, không cho phép em nói lung tung." Lý Hiểu ngăn Tiêu Tĩnh lại, mặc dù bình thường anh không có kiêng kỵ gì, nhưng mà sau chuyện La Yến, nghe được Tiêu Tĩnh tự giễu, để cho anh vô cùng khẩn trương, vô cùng sợ Tiêu Tĩnh nói xúi quẩy.
"Ha ha. . . . . ." Bộ dáng Lý Hiểu khẩn trương khiến cho Tiêu Tĩnh cảm thấy vui vẻ, nhìn Lý Hiểu ăn hết cơm, lại mang hộp cơm của mẹ La Yến đến, Tiêu Tĩnh lôi kéo Tiêu Chi Ca tạm biệt Lý Hiểu.
"Em đi về, lúc tối sẽ đưa cơm tới cho anh."
"Ừ, mẹ La bảo anh nói cho em biết, em làm cơm ăn thật ngon, bà ấy nói cám ơn." Lý Hiểu mỉm cười nhìn Tiêu Tĩnh, được mẹ La khen ngợi, anh cảm thấy rất vui vẻ.
"Vậy anh hãy nói với bác không nên khách khí." Tiêu Tĩnh cười, "Em đi về đây."
"Đi đường cẩn thận."
"Vâng."
Mấy ngày kế tiếp, Lý Hiểu sống ở bệnh viện, tình huống La Yến hình như càng nặng, thời gian Lý Hiểu sống ở bệnh viện cũng càng ngày càng dài, Tiêu Tĩnh mỗi ngày đưa hai bữa ăn đến, ở ngoài phòng bệnh len lén nhìn La Yến một chút, cô cứ như vậy nằm ở trên giường, trên người cắm cái ống, không nhúc nhích, thấy hết sức dọa người, có lúc thừa dịp cô ngủ thiếp đi, Tiêu Tĩnh bảo Lý Hiểu lặng lẽ để cho mình nhìn gần một chút, bộ dáng gầy như vậy, thật rất đáng sợ.
Đảo mắt, ngày lại qua một ngày, Tiêu Chi Ca bởi vì đi học, Tiêu Tĩnh một mình xách theo hộp cơm đến bệnh viện, lần này, không phải Lý Hiểu tới đón tiếp Tiêu Tĩnh, mà là mẹ La.
"Tiêu tiểu thư."
"Bác La." Thấy mẹ La, Tiêu Tĩnh có chút mất tự nhiên, mấy ngày nay mỗi ngày đưa cơm, nàng và mẹ La gặp mặt cũng chỉ là quen sơ qua, hai người không có nói qua lời, có cái gì đều thông qua Lý Hiểu, cảm giác có chút kỳ quái, nhưng khiến Tiêu Tĩnh dễ chịu, nhưng thời điểm mẹ La đột nhiên tìm đến mình, khiến Tiêu Tĩnh có chút khẩn trương.
"Yến tử đi làm kiểm tra, Lý Hiểu đi cùng với nó, bác thấy thời gian cháu sắp tới, cho nên ở chỗ này chờ cháu." Mẹ La cười, "Mấy ngày nay cám ơn cháu giúp bác đưa cơm."
"Không sao." Thật ra thì cô chỉ là đưa cơm cho Lý Hiểu thuận tiện đưa thêm mà thôi.
"Mặc dù cháu không phải là vì bác, nhưng bác vẫn muốn cám ơn cháu." Mẹ La cười nói, "Không chỉ là cám ơn cháu đưa cơm, còn nữa, cháu cho Lý Hiểu đến chăm sóc Yến tử nhà chúng ta, đi qua đoạn đường cuối cùng, bác thật sự vô cùng cảm kích."
Nhắc tới con gái, ánh mắt mẹ La Mụ có chút đỏ.
"Không có gì." Bị mẹ La cảm kích như vậy, Tiêu Tĩnh không biết mình đáp lại như thế nào.
"Con gái của bác, là một người rất thất thường, đều bác làm hư nó, Lý Hiểu thật sự là một người đàn ông tốt, trước kia, bác từng muốn, nếu như nó có thể trở thành con rể của bác, nhất định là một chuyện tốt vô cùng, nhưng mà, cũng do con gái của bác bốc đồng làm hỏng, bọn họ ở chung một chỗ mười năm, chia chia hợp hợp, hơn phân nửa lỗi, đều là con gái của bác, thật ra thì, trước kia bác có chút cảm thấy thật xin lỗi Lý Hiểu, sau này bọn nó hoàn toàn chia tay, mặc dù tiếc nuối, bác lại cảm thấy vậy cũng không tệ, tối thiểu không cần vì con gái của bác lãng phí thanh xuân, chỉ là thành thật mà nói, đoạn thời gian trước con gái của bác trở lại, nói hối hận, muốn cùng Lý Hiểu kết hôn, thời điểm vừa mới bắt đầu, bác thật vui vẻ, nhưng sau lại biết Lý Hiểu có bạn gái mới, bác còn khuyên con gái bác, không để cho nó làm chuyện khiến người ta chán ghét, ai biết, con gái trở lại, thế nhưng. . . . . ."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...